Đại tổng quản - Chương 92

Tui lụm ở đâu đó, nhưng nó không dính dáng gì tới truyện chính hết

❝Tôi là một kẻ thất bại, hầu như không để ý đến việc trời có nắng đẹp hay không, vì tôi chẳng có thời gian.

Cha mẹ tôi không thể hỗ trợ tôi, trình độ học vấn của tôi cũng không cao, một mình tôi ở thành phố tìm kiếm tương lai.

Tôi đã tìm rất nhiều công việc, nhưng đều không được nhận, có lẽ chẳng ai thích một người không giỏi nói chuyện, không thích giao tiếp và cũng không thể hiện đủ năng lực.

Ba ngày qua tôi chỉ ăn hai ổ bánh mì, cơn đói khiến tôi không thể nào ngủ được. May mắn là tôi đã trả tiền thuê nhà trước một tháng, vẫn có thể tiếp tục ở trong căn phòng tối tăm dưới tầng hầm kia, không phải ra ngoài chịu đựng gió lạnh cắt da của mùa đông.

Cuối cùng, tôi đã tìm được một công việc, trực đêm trong bệnh viện, trông coi nhà xác.

Buổi tối ở bệnh viện lạnh hơn tôi tưởng, đèn ở hành lang không được bật, khắp nơi đều tối mờ, chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng từ trong phòng hắt ra giúp tôi nhìn thấy đường đi dưới chân.

Không khí ở đó rất khó chịu, thỉnh thoảng lại có người chết được đưa tới trong túi đựng xác, chúng tôi phối hợp để chuyển họ vào nhà xác.

Đây không phải là một công việc tốt, nhưng ít nhất có thể giúp tôi mua được bánh mì. Thời gian rảnh rỗi vào ban đêm tôi có thể dùng để học, dù sao cũng chẳng có ai muốn đến nhà xác, trừ khi có thi thể cần đưa vào hoặc mang đi hỏa táng. Tất nhiên, tôi chưa có đủ tiền để mua sách, và hiện tại cũng không còn hy vọng có thể để dành chút tiền.

Tôi phải cảm ơn đồng nghiệp cũ của mình, nếu không phải ông ấy đột ngột nghỉ việc, có lẽ tôi đã không thể có được công việc này.

Tôi ước được chuyển sang làm ca ban ngày, bây giờ tôi luôn ngủ khi mặt trời lên và thức dậy khi trời tối, khiến cơ thể tôi yếu đi và thỉnh thoảng đầu tôi cũng đau nhói.

Một ngày nọ, có một thi thể được chuyển đến.

Tôi nghe nói, đó là vị đồng nghiệp cũ đột ngột nghỉ việc của tôi.

Tôi có chút tò mò về ông ấy, sau khi mọi người rời đi, tôi kéo ngăn tủ ra, lặng lẽ mở ra túi đựng xác.

Ông ấy là một ông già với khuôn mặt trắng nhợt xanh xao, đầy nếp nhăn, trông rất đáng sợ dưới ánh đèn lờ mờ.

Tóc của ông ta không nhiều lắm, phần lớn đều bạc trắng, quần áo đã bị cởi hết, không còn mảnh vải nào trên người.

Tôi thấy trên ngực ông ta có một dấu vết kỳ lạ, màu xanh đen. Tôi không thể mô tả hình dạng cụ thể vì ánh sáng lúc đó quá yếu.

Tôi đưa tay chạm vào dấu vết ấy, không có gì đặc biệt xảy ra.

Nhìn người đồng nghiệp cũ này, tôi tự hỏi, nếu tôi cứ tiếp tục thế này, đến lúc tôi già có phải cũng sẽ giống như ông ấy không?

Tôi nói với ông ấy rằng, ngày mai tôi sẽ đưa ông ấy đến nhà hỏa táng, tự mình mang tro cốt của ông ấy đến nghĩa trang gần nhất, để tránh việc những người phụ trách thấy phiền mà vứt đại ra sông hay bãi đất hoang.

Điều này sẽ hy sinh một buổi sáng để ngủ của tôi, nhưng không sao, ngày kế tiếp là Chủ nhật, tôi có thể ngủ bù.

Nói xong câu đó, tôi sửa lại túi đựng xác và đặt nó trở lại ngăn tủ.

Ánh sáng trong phòng dường như tối hơn...

Kể từ ngày đó, mỗi khi ngủ, tôi luôn mơ thấy một màn sương mù dày đặc.

Tôi linh cảm rằng không lâu sau sẽ có chuyện xảy ra. Tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng có thứ gì đó, không biết có thể gọi là người hay không, sẽ tìm đến tôi. Nhưng không ai tin tôi cả, họ nghĩ rằng làm công việc thế này ở trong môi trường như vậy đã khiến tinh thần tôi trở nên bất ổn, cần đi khám bác sĩ... Xem thêm

Bấm vô hổng được hả🤨️, vậy là máy bị hư rồi đó.