Dị chủng cấp S lại là Simp 1: Diệp Khê Văn
Đó là một giọng nói rất trẻ rất lễ phép
---
Mùa hè của năm thứ ba sau ngày tận thế, căn cứ Lâm thành.
Ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất, gần như làm không khí biến dạng thành những đường cong, nhưng hai người trên đường lại bước đi thong thả không thấy chút khó chịu nào.
Đây là con đường chính của căn cứ Lâm thành, rộng rãi và sạch sẽ, cũng là con đường duy nhất để đến Bạch Tháp.🏢️
"Lần này ra ngoài, có tin tức gì về anh trai tôi không?" Diệp Khê Văn nhẹ nhàng hỏi.
Bên cạnh cậu ta là một người đàn ông mặc đồng phục của dị năng giả tại căn cứ Lâm thành, dáng người thẳng tắp, mỉm cười lắc đầu, nói: "Thông tin liên lạc vẫn chưa được khôi phục, có lẽ mọi người đã từ bỏ việc liên lạc với các căn cứ khác."
Diệp Khê Văn mím môi.
Cậu ta có ngoại hình giống với mẹ mình, đường nét trên gương mặt mềm mại, mái tóc hơi dài buông xõa trên trán, che khuất đôi mắt quá đỗi xinh đẹp, cũng đồng thời che giấu nỗi thất vọng tràn trề trong đôi mắt ấy.
Trước kia, cậu ấy rất thích cười, dễ dàng tạo cho người khác ấn tượng là một người tốt tính, nhưng trải qua ba năm dưới thời tận thế này, vẻ ngoài trở nên lạnh lùng hơn khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng Kỷ Hoành biết bản tính của cậu ấy vẫn rất mềm lòng.
Kỷ Hoành cũng không thèm để ý, mỉm cười, ung dung thản nhiên tiến lại gần Diệp Khê Văn, chuyển đề tài: "Lần này chúng tôi đã đi thăm dò một khu công nghiệp ở phía Tây Nam, kết quả bên trong có một con dị chủng cấp A..."
Hắn cố tình kể lại tình huống lúc đó rất nguy hiểm, quả nhiên Diệp Khê Văn lộ ra vẻ lo lắng, còn vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
"Không sao đâu, không sao đâu." Kỷ Hoành an ủi cậu ta, đồng thời cam đoan: "Lần sau ra ngoài, tôi sẽ đi về phía Nam nhiều hơn, chú ý đến tin tức của giám đốc Diệp."
Hắn quan sát vẻ mặt của Diệp Khê Văn, quả nhiên thấy người đối diện nghe xong câu này thì lộ vẻ do dự, rồi thêm thắt: "Giám đốc Diệp chắc cũng đang lo lắng cho ngài, tôi nên cố gắng hơn nữa."
Nghe đến đây, Diệp Khê Văn liền cụp mắt xuống.
Giám đốc Diệp mà Kỷ Hoành nói đến là Diệp Thâm Thời, cũng chính là anh trai của Diệp Khê Văn.
Trước khi tận thế đến, cậu bất chấp ý kiến của gia đình, khăng khăng muốn đến học một trường đại học y khoa ở phía Bắc.
Anh trai không thể cản được cậu, đành phái trợ lý tin cậy của mình là Kỷ Hoành đi theo, trên danh nghĩa là quản lý chi nhánh, nhưng thực tế chẳng khác gì bảo mẫu toàn thời gian, từ sinh hoạt đến học tập, cho đến việc có bị người khác bắt nạt hay không, mọi thứ đều phải báo cáo với Diệp Thâm Thời.
Ban đầu Diệp Khê Văn còn kháng cự, nhưng sau khi tận thế bắt đầu, chính Kỷ Hoành, người chưa thể trở thành dị năng giả lúc đó, đã bảo vệ cậu đi xuống phía Nam để tìm gia đình.
Trên đường đi nhiều lần xảy ra tranh chấp với người khác, vài lần bị dị chủng tấn công, đều là Kỷ Hoành cắn răng chịu đựng.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại ở căn cứ Lâm thành.
Bởi vì Kỷ Hoành bị dị chủng lây nhiễm độc tố, đối mặt với nguy cơ nhiễm bệnh Diệp Khê Văn đã nhiều lần tiêu hao dị năng của mình mới có thể đưa người từ cõi chết trở về.
Nhưng trong hoạ có phúc, sau khi Kỷ Hoành tỉnh lại đã thức tỉnh dị năng hệ băng, điều này mới tạo cơ hội cho họ đặt chân ở căn cứ Lâm thành.
Sau đó, Kỷ Hoành đã xem xét cẩn thận đạo đức của các lãnh đạo trong căn cứ, xác định có thể tin tưởng, sau đó tiết lộ dị năng chữa trị của Diệp Khê Văn.
Bọn họ liền cắm rễ ở đây.
Chớp mắt đã qua ba năm, khoảng cách trước ngày tận thế chỉ là một vé máy bay, giờ đây lại xa như cách một đời người.
Nhưng Diệp Khê Văn cũng biết, gần đây tình hình bên ngoài ngày càng nguy hiểm, dị chủng không hiểu vì sao mà trở nên cuồng loạn, tần suất dị năng giả ra ngoài vây quét cũng từ một lần một tuần tăng lên ba lần một tuần, mỗi lần trở về đều mang theo thương tích nghiêm trọng.
Dưới tình huống như vậy, yêu cầu Kỷ Hoành lại đi chú ý đến tin tức của gia đình mình… thì đúng là quá đáng.
Câu nói "thôi bỏ đi" đã ở bên môi, nhưng bên cạnh bỗng vang lên một trận ồn ào, Diệp Khê Văn quay đầu nhìn qua.
Có nhiều con hẻm tối tăm nằm xen kẽ hai bên đường, nhưng chức năng chính của chúng không phải để người để người qua lại.
Trong những con hẻm đó là những chiếc lều rách rưới đủ màu đủ kiểu chen chúc với nhau, gần như không tìm thấy chỗ đặt chân.
Mỗi lều trung bình chứa chín người, mùa đông thì còn dễ chịu, nhưng đến mùa hè thì nó trở thành nơi hôi hám để đám côn trùng hoành hành.
Đây chính là chỗ ở mà căn cứ Lâm thành rộng lượng chia cho những người bình thường không có dị năng.
Môi trường khắc nghiệt thì con người tự nhiên cũng trở nên cáu kỉnh, người tranh ta đoạt, ai cũng muốn chiếm giữ những chỗ dễ chịu hơn, rất nhanh liền phát triển thành các cuộc hỗn chiến quy mô nhỏ, mọi người vật lộn với nhau.
Trong khi đó, nhiều người lại chọn cách bo bo giữ mình, coi việc không liên quan đến mình thờ ơ tránh sang một bên.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười rất khẽ mang theo châm chọc.
Diệp Khê Văn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã thấy một lưỡi băng sắc bén bay ra, nhanh-chuẩn-ác đâm vào cánh tay của kẻ gây sự đang chuẩn bị đấm một người khác.
"Kỷ Hoành!"
Cậu chỉ kịp gọi một tiếng, liền thấy Kỷ Hoành nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, lưỡi băng kia lập tức tan ra thành nước bao bọc lấy cả cánh tay phải của kẻ gây sự, sau đó "rắc" một tiếng.
Cánh tay đứt lìa rơi xuống đất, lập tức máu chảy ra ào ạt.
Động tác kia quá tàn nhẫn quá mau lẹ, kẻ gây sự thậm chí còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Đồng tử từ từ giãn ra, gã cúi đầu nhìn thấy tay của mình chậm rãi nảy lên trên mặt đất bẩn thỉu.
Sau đó, cơn đau thấu xương ập đến, người đàn ông cao lớn nhưng lại gầy như que củi ngay lập tức gào lên một tiếng rồi ngã xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng mọi người xung quanh không ai dám bước tới hỏi thăm.
Khi họ nhận ra có dị năng giả xuất hiện, họ giống như thấy sói dữ, đều dồn dập muốn lùi lại, nhưng nơi này quá nhỏ chỉ có thể dồn thành một cục.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét to, lập tức có tiếng khóc chói tai của một đứa bé, là một đứa bé không biết từ khi nào bị xô đẩy ngã xuống, lại còn bị đạp mấy cái, đau đến mức không chịu nổi.
Nhưng những người lớn xung quanh lại không có chút thương xót nào, trái lại họ sợ nó thu hút sự chú ý của dị năng giả, lại đá mạnh vào đứa bé, làm nó đau đến mức cuộn người lại, không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Diệp Khê Văn dừng bước, không khỏi nhíu mày, thấy mọi người tiếp tục co rút lại khi mình tiến lại gần, giọng điệu trở nên nặng nề: "Đừng di chuyển."
Ngăn lại đám đông, Diệp Khê Văn cúi xuống đỡ đứa bé kia dậy, dị năng âm thầm truyền qua.
Đứa bé từ từ hồi phục tinh thần, bò dậy, còn hơi sợ sệt ngước nhìn Diệp Khê Văn.
Diệp Khê Văn nhẹ nhàng vỗ về nó, nói: "Đi tìm mẹ đi."
Đứa bé đứng dậy, có chút do dự nói: "Em… không còn mẹ nữa."
Diệp Khê Văn sững sờ một chút, lại thấy vẻ mặt đầy sợ hãi đột nhiên xuất hiện trên gương mặt bẩn thỉu của đứa bé, sau đó nó xoay người bỏ chạy không qua đầu lại.
Cùng lúc đó, đằng sau vang lên một tiếng ho nhẹ.
"Tiểu thiếu gia, phải đi rồi."
Là Kỷ Hoành.
Diệp Khê Văn quay đầu lại, thấy người kia vẫn mang nụ cười ôn hòa nhìn mình, mặc dù tay phải còn đang nổi lên một khối băng.
Theo động tác của hắn, vẻ hoảng sợ trên mặt mọi người càng tăng thêm.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Khê Văn cảm thấy người trước mặt có chút xa lạ.
Cậu bình tĩnh lại, nói: "Anh ở đây chờ tôi."
Nói xong, định tiến về phía kẻ gây sự vừa bị chặt đứt tay.
Phía sau, Kỷ Hoành có chút khó xử nói: "Nhưng nếu ngài cách xa tôi thì sẽ rất nóng, nhiệt độ cao như vậy, lại còn mùi hôi trên người bọn họ…"
"Được rồi, tiểu thiếu gia."
Thấy Diệp Khê Văn không dừng bước, Kỷ Hoành nhún vai, đứng im tại chỗ.
Chỉ là ánh mắt vẫn mang theo ác ý, giống như đang quan sát con mồi làm cho bọn họ co rúm người lại.
Dù sao thì căn cứ cũng không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Tác dụng duy nhất của những người thường như họ chính là làm mồi nhử khi các dị năng giả ra ngoài, hoặc là làm kẻ chết thay.
Dù sao kết cục cũng giống nhau… Cho nên dù ở trong thành phố, dị năng giả vẫn nắm giữ quyền sinh sát tuyệt đối với người bình thường.
Ở giữa khoảng đất trống, kẻ gây sự đang ôm cánh tay đứt lìa kêu rên không hề nhận ra điều gì.
Cơn đau dữ dội cùng với cảm giác lạnh lẽo thấu xương gần như chôn vùi ý thức của gã, trước mắt tối sầm, gã đau đến phát run, cũng nhận ra rằng có lẽ mình sẽ mất mạng chỉ vì một phút tức giận nhất thời.
Dù sao vị dị năng giả kia cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Gã hối hận rồi, cho đến khi nhận ra có người đang lẳng lặng đứng bên cạnh mình.
Gã cho là dị năng giả kia quay trở lại, run cầm cập, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa…"
Những câu nói lộn xộn, từ đầu đến cuối đều không nhận được câu trả lời làm gã càng lúc càng sợ hãi, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
"Xin lỗi."
Đó là một giọng nói rất trẻ rất lễ phép, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khiến gã có cảm giác như trở về thời hoàng kim trước ngày tận thế, tràn đầy sức sống và năng lượng, mọi người đều lịch sự với nhau.
Sau đó, gã nhìn thấy một ánh sáng dịu nhẹ, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự ấm áp khiến ý thức như muốn chìm vào.
Không biết kéo dài bao lâu, khi gã mở mắt ra, tất cả cơn đau đều đã biến mất.
Gã nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu, quả nhiên thấy tay phải mình còn nguyên vẹn trên cánh tay, chỗ nối không có một dấu hiệu nào của việc từng bị chặt đứt.
🍔️🍔️🍔️
Trên đường đến Bạch Tháp, Diệp Khê Văn rất im lặng.
Cho đến khi cậu dừng lại ở lối vào, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoành bên cạnh đang sử dụng dị năng làm điều hòa không khí, hỏi: "Anh không có gì để giải thích với tôi sao?"
Ánh mắt cậu ta bình tĩnh, nét mặt nghiêm lại.
Nhưng ở trong mắt Kỷ Hoành, thực sự là đẹp đến mức không có sức uy hiếp.
Hắn mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tiểu thiếu gia, nếu lúc trước không phải là tôi quyết liệt phản đối thì những người kia có lẽ giờ này vẫn đang chật vật chạy trốn ở bên ngoài."
Mà bây giờ, căn cứ đã cho họ một nơi trú ngụ, còn chưa đủ nhân từ sao?
Lại còn tham lam yêu cầu thêm đãi ngộ, muốn gây phiền phức cho bọn họ…
Nhưng câu nói phía sau, Kỷ Hoành không nói ra, vì nét mặt của người trước mặt càng lúc càng lạnh.
Hắn ân cần mà dừng lại, cúi đầu nói với Diệp Khê Văn: "Xin lỗi, tôi không nên để ngài thấy cảnh đó."
Diệp Khê Văn vốn dĩ ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy thái độ cũng mềm xuống một chút, nhưng vẫn giữ vững quan điểm của mình, thấp giọng nói: "Cuộc sống của họ vốn đã đủ khó khăn rồi, anh đừng quá đáng."
Kỷ Hoành cũng không tranh cãi với cậu, cười nói: "Tôi đương nhiên sẽ nghe theo tiểu thiếu gia."
Nhưng lại không nói sau này có làm như vậy nữa hay không.
Thực ra, hắn không trực tiếp nghiền nát cánh tay của người kia, dù có ghép lại cũng không được, chỉ vì nghĩ đến Diệp Khê Văn vẫn còn ở đó, như vậy đã rất nhân từ rồi.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngài cũng không nên lãng phí sức mạnh của mình trên người bọn họ, dù sao ngài mới tiêu hao một lần hôm trước, hôm nay lại phải phối hợp với những người kia làm thí nghiệm…"
Diệp Khê Văn ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ một cái nhìn đã khiến Kỷ Hoành dừng lại.
Hắn nhìn đôi môi đang mím chặt của Diệp Khê Văn, ở trong lòng từ từ vẽ ra đường cong xinh đẹp đó, sau đó cúi đầu thuận theo, che đi những tham lam và khao khát trong ánh mắt.
"Là tôi sai."
Hắn đứng ở đó, đưa mắt nhìn theo Diệp Khê Văn bước vào Bạch Tháp, sau đó mới keo kiệt cho cấp dưới bên cạnh một cái nhìn.
"Có chuyện gì?"
Người đó lau mồ hôi ròng ròng trên trán, đối diện với ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cấp trên, nhanh chóng báo cáo: "Cảnh báo cấp A! Cận, Cận Trì lại tấn công rồi!!"