Đại tổng quản - Chương 91
Chương 91: Ngoại truyện 8: Một nhà bốn người-hiện đại-[3/3]-CC
Do chương này và chương trước không làm cùng lúc nên nó hơi khác chút.
Lý Trạm cùng Kỷ Khinh Châu ở chung quá lâu, lâu đến mức hắn gần như đã đem Kỷ Khinh Châu trở thành một phần sinh mệnh của mình.
Dục vọng "chiếm hữu" cùng "bảo vệ" mà hắn vô thức dành cho Kỷ Khinh Châu, đối với hắn mà nói chuyện đó rất đương nhiên, thậm chí không cần một lý do bên ngoài nào để giải thích. Cũng bởi vì như thế, hắn mới chậm chạp không nhận ra tình cảm của mình đối với Kỷ Khinh Châu.
Cho đến đêm nay, khi Kỷ Khinh Châu chủ động hôn hắn.
Nụ hôn nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua ấy lại khiến cả thế giới của Lý Trạm đảo lộn hoàn toàn.
Những tình cảm và khát vọng còn chưa xác định rõ ràng trong lòng Lý Trạm, dễ dàng bị Kỷ Khinh Châu khơi dậy, càng không thể kiểm soát. Sự kích động trong lòng hắn giống như mãnh thú ngủ say hồi lâu, nay bất ngờ bị đánh thức, không ngừng trào ra mạnh mẽ đến mức hắn gần như không kiềm chế được.
Trên ra, hắn cũng không cần phải kiềm chế.
Kỷ Khinh Châu yêu hắn, sẵn sàng dâng hiến tất cả cho hắn.
Lúc quyết định hôn hắn, Kỷ Khinh Châu đã sớm vứt bỏ hết mọi băn khoăn.
Thiếu niên khao khát được gần gũi hắn, hận không thể giao cả linh hồn của mình cho hắn.
...
Đêm đó, gần như cả đêm Lý Trạm không ngủ.
Tới gần sáng, hắn ôm thiếu niên trong lòng, gần như cho rằng mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng hơi thở và nhiệt độ của người trong lòng lại nhắc nhở hắn rằng tất cả đều là sự thật.
"Chậc..."Kỷ Khinh Châu trong lúc trở mình, làm động đến vết thương ở nơi nào đó, nhíu mày hít vào một hơi khí lạnh.
Lý Trạm cẩn thận tiến tới hôn lên khóe môi đối phương, sau đó đứng dậy lấy hòm thuốc ra, tìm loại thuốc trị vết thương có thể bôi ngoài.
Kỷ Khinh Châu bị hắn loay hoay làm cho tỉnh giấc, nhận ra hắn muốn làm gì thì mặt đỏ bừng.
"Không cần đâu..." Kỷ Khinh Châu nhỏ giọng nói: "Không bị thương gì nhiều."
"Đừng mạnh miệng, ngoan, để anh xem nào." Lý Trạm dỗ dành.
Kỷ Khinh Châu tối hôm qua phóng túng biết bao nhiêu, lúc này không biết tại sao lại thấy ngại ngùng, cứ nhất quyết không cho Lý Trạm thực hiện. Lý Trạm ngồi ở mép giường dùng tình và lý mà nói: "Nếu em không ngoan mà bôi thuốc, lát nữa Tùng Nhi phát hiện ra em bị thương thì giải thích thế nào đây?"
"Cứ nói là em ta bị té." Kỷ Khinh Châu đáp.
"Vậy nó nhất định sẽ đòi xem em té ở đâu cho bằng được." Lý Trạm bật cười nói.
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, đưa tay lấy thuốc mỡ từ tay Lý Trạm, nói: "Anh ra ngoài trước đi, em tự làm."
Lúc này Lý Trạm thực ra không hề muốn rời khỏi đối phương dù nửa bước, nhưng lại sợ nếu mình không đi, Kỷ Khinh Châu sẽ không chịu bôi thuốc, nên đành không cam lòng đứng dậy đi ra ngoài.
Kỷ Khinh Châu đợi Lý Trạm đi rồi, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cậu tắm rửa trước, sau đó mới tự mình sờ soạng bôi thuốc.
Thực ra tối hôm qua, mặc dù Lý Trạm vụng về và gấp gáp, nhưng đối với Kỷ Khinh Châu vẫn rất dịu dàng. Kỷ Khinh Châu nói không bị thương nhiều cũng không phải là nói dối, chẳng qua là cậu da mịn thịt mềm, hơi trầy da một chút cũng cảm thấy đau, mới khiến Lý Trạm lầm tưởng rằng cậu bị thương rất nghiêm trọng.
Kỷ Khinh Châu thu dọn đồ đạc xong, lúng túng đi ra ngoài.
Mặc dù biết trong nhà không có ai, nhưng sau khi ra ngoài cậu vẫn không khỏi có chút căng thẳng. Vừa rồi soi gương, cậu phát hiện trên cổ có rất nhiều dấu vết mà Lý Trạm để lại. Dù đã cố tình chọn một chiếc áo cổ cao để mặc vào, nhưng vẫn có chút chột dạ.
Cũng may từ phòng ngủ ra đến chỗ cầu thang, Kỷ Khinh Châu không gặp ai, nếu không chắc chắn cậu lại đỏ mặt xấu hổ lần nữa.
Nhưng mà, ngay lúc Kỷ Khinh Châu chuẩn bị xuống lầu, lại nghe được dưới lầu truyền đến tiếng cãi vã.
Người đang cãi nhau là Lý Trạm và ông Lý, trông tình hình thì hai cha con cãi nhau rất dữ dội.
"Anh bây giờ cánh cứng rồi, ngay cả tôi cũng không coi ra gì!" Ông Lý tức giận nói.
"Rõ ràng là ông xen vào quá nhiều, ông không cảm thấy mình quản quá nhiều sao?" Lý Trạm nói.
Ông Lý nghe vậy càng thêm tức giận, quát: "Tôi sinh anh nuôi anh, chẳng lẽ không thể quản anh?"
"Ông có bao giờ nghĩ vì sao anh cả và anh hai lâu nay đều không muốn về nước không?" Lý Trạm hỏi.
Ông ông Lý sững người, dường như bị đụng trúng tâm sự, lập tức nghẹn lời.
Kể từ khi Kỷ Khinh Châu đến nhà họ Lý, cậu chưa từng gặp anh cả và anh hai của Lý Trạm. Trong mười năm qua, Lý Trạm và cha anh ấy thỉnh thoảng ra nước ngoài thăm họ, nhưng Kỷ Khinh Châu nhớ mỗi lần ông Lý trở về, tâm trạng đều không tốt, trên mặt không hề có chút vui mừng nào của người vừa đoàn tụ với con trai.
Lần này, anh cả của Lý Trạm chỉ phái người đưa Lý Tùng về, chính anh ta cũng không muốn về một chuyến, có thể thấy anh ta thực sự không muốn trở về cái nhà này.
"Châu Châu..." Kỷ Khinh Châu đang đứng ở đầu cầu thang, không biết nên đi xuống khuyên can hay nên quay về tránh mặt thì nghe thấy tiếng cửa mở. Một cánh cửa phòng khách được đẩy ra, Lý Tùng ló đầu nhỏ ra nhìn.
Kỷ Khinh Châu đi về phía Lý Tùng, Lý Tùng liền đưa tay nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu hỏi: "Chú và ông nội đang cãi nhau phải không?"
"Ừ." Kỷ Khinh Châu biết Lý Tùng rất thông minh, cũng không định che giấu cho hai cha con kia.
"Chú hung dữ quá, ông nội cũng hung dữ nữa." Lý Tùng nhỏ giọng nói.
Lý Tùng còn nhỏ, cho dù quen thuộc với bọn họ, cũng không thể hoàn toàn không sợ hãi Lý Trạm và ông Lý. Hơn nữa lúc bé ở nước ngoài, thường xuyên chứng kiến cha mẹ cãi nhau, cho nên rất sợ cảnh này.
Kỷ Khinh Châu thấy thế liền dắt Lý Tùng về phòng của mình, nơi đó cách cầu thang khá xa, không nghe thấy tiếng cãi nhau.
Kỳ thật Kỷ Khinh Châu cũng rất ít khi thấy Lý Trạm nổi giận, trong trí nhớ của cậu, Lý Trạm từ trước đến nay đều rất điềm tĩnh, ít khi dùng cơn giận để đạt được mục đích. Ngược lại ông Lý tính khí khá thất thường, thường xuyên bị người khác làm bực mình, nói chuyện to tiếng gần như là chuyện thường ngày.
Chỉ có điều trước đây, phần lớn cơn giận của ông Lý đều nhắm vào cậu tư, xung đột trực tiếp với Lý Trạm như hôm nay, dường như là lần đầu tiên.
"Châu Châu, tối qua chú và anh đã hôn nhau phải không?" Lý Tùng vừa vào phòng đã thoải mái hơn nhiều, ngồi ở trên thảm bày ra những món đồ chơi của mình rồi bắt đầu nhiều chuyện.
Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Em còn nhỏ, có thể bớt quan tâm đến mấy chuyện này được không?"
"Có gì đâu, lớn lên em cũng muốn yêu đương, bây giờ học trước cũng tốt mà." Lý Tùng nghiêm túc đáp.
Kỷ Khinh Châu đưa tay xoa đầu thắng bé, hỏi: "Em có định trở về bên cha mẹ không?"
"Họ đều không thích em..." Lý Tùng thở dài nói: "Em cũng không thích họ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cảm thấy đau lòng, nói: "Anh và chú của em đều thích em."
"Thật không?" Lý Tùng nghe vậy liền tươi cười, vội nói: "Em cũng thích hai người."
"Nếu sau này em không muốn trở về, có thể ở lại đây, anh và chú của em sẽ chăm sóc em thật tốt." Kỷ Khinh Châu nói.
Nghe vậy, đôi mắt Lý Tùng sáng lên, nhưng lại lập tức nhíu mày, hỏi: "Chú có chê con làm kỳ đà cản mũi không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy buồn cười nói: "Em đúng là biết nhiều ghê."
"Châu Châu, em biết chú em rất nghe lời anh, nếu chú ấy không muốn em, anh phải nói giúp em đó." Lý Tùng nói.
Kỷ Khinh Châu thấy dáng vẻ này của cậu bé, càng cảm thấy đau lòng, liền dỗ dành: "Nếu chú ấy dám không cần em, anh cũng không cần chú ấy nữa."
Cậu vừa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng cửa mở, ngay sau đó Lý Trạm bước vào.
"Em không cần ai?" Lý Trạm bước đến bên Kỷ Khinh Châu, đưa tay định ôm cậu.
Kỷ Khinh Châu lùi lại một bước, ra hiệu cho anh ta đừng làm bừa trước mặt Lý Tùng.
Lý Trạm rất nghe lời không làm gì nữa, chỉ ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Tùng, bắt đầu chơi xếp gỗ cùng bé.
"Sao tự nhiên lại cãi nhau với cha anh vậy?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Không có gì, em không cần lo." Lý Trạm đáp.
"Anh nói như vậy làm em càng lo hơn, bây giờ chúng ta đã là quan hệ như vậy, anh còn muốn giấu em sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm khựng lại, nét mặt dịu đi đôi chút.
Lý Tùng ở bên cạnh xen vào: "Đã là quan hệ gì cơ? Là quan hệ bạn trai hả?"
Lý Trạm đưa tay xoa đầu Lý Tùng một cách thô bạo, khiến cho Lý Tùng không ngừng kháng nghị mới chịu dừng tay.
"Ông ấy muốn anh sau khi tốt nghiệp lập tức đến công ty làm việc." Lý Trạm nói.
"Anh không muốn đi sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Cũng không phải không muốn, chỉ là không không thích bị ông ấy sắp đặt."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền hiểu được vài phần, hỏi: "Anh sợ một khi chấp nhận sự sắp đặt này, mọi chuyện sau này ông ấy cũng sẽ can thiệp đúng không?"
"Ừ." Lý Trạm gật đầu nói: "Cuộc đời của anh cả là một ví dụ, ông ấy sắp xếp để anh cả ra nước ngoài, rồi lại sắp đặt hôn nhân cho anh ấy..." Nếu Lý Trạm dễ dàng chấp nhận sự sắp xếp này, chỉ sợ không lâu sau ông ta sẽ bắt đầu lo liệu cả chuyện hôn nhân của Lý Trạm.
Lý Trạm nắm lấy tay cậu, nói: "Em không cần lo lắng, trong lòng anh đã có tính toán."
"Em không lo." Kỷ Khinh Châu vội nói: "Chỉ là cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Có lẽ anh nên tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với ông ấy."
Lý Trạm gật đầu, nở một nụ cười trấn an Kỷ Khinh Châu.
Thực ra từ mấy năm trước Lý Trạm đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời của mình. Trong những năm học, anh đã làm rất nhiều việc, tích lũy không ít tiền. Sinh ra trong gia đình như vậy, hắn hiểu rằng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mình, điều đầu tiên cần làm là độc lập về kinh tế. Nếu không, hắn sẽ không có quyền lên tiếng trong cái nhà này.
Nhưng Lý Trạm cũng không phải kiểu người đối đầu với cha mình một cách vô nguyên tắc. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần cha hắn không can thiệp vào tương lai và hôn nhân của hắn, hắn vẫn sẵn lòng giữ hòa khí với ông ấy. Dù sao, bọn họ là cha con, chứ không phải kẻ thù.
Hiện giờ quan hệ giữa Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đã tiến thêm một bước, hắn càng phải tính toán chu toàn hơn.
Dù sao, Lý Trạm cũng không cảm thấy người cha này sẽ cởi mở đến vô điều kiện chúc phúc cho tình cảm của hắn và Kỷ Khinh Châu.
Ngày đó sau khi cãi nhau với Lý Trạm xong, ông Lý liền dọn về nhà, rồi sai người đến đón Lý Tùng, nhưng Lý Tùng muốn ở lại với Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, không chịu về. Ông ông Lý cũng khá bận rộn, không để ý tới Lý Tùng, nên cũng không ép buộc.
Khoảng thời gian kế tiếp, Lý Tùng sống cùng Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm.
Ban ngày, Lý Trạm rất kiên nhẫn với Lý Tùng, từ chơi đùa đến kể cổ tích cho nó, gần như muốn gì được nấy. Nhưng đến buổi tối, mỗi khi Lý Tùng đòi ngủ chung với Kỷ Khinh Châu, hoặc quấn lấy Lý Trạm chơi cùng, gần như đều bị Lý Trạm từ chối.
Sau vài lần bị Lý Trạm ép trở về phòng, Lý Tùng có chút "thương tâm".
Hôm đó, nhân lúc Lý Trạm không chú ý, nó hỏi Kỷ Khinh Châu: "Châu Châu, anh nói xem có phải chú không muốn con nữa không?"
"Sao em lại nghĩ như vậy?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Chú rất thích con, cũng rất thương con, sao lại không cần con chứ?"
Lý Tùng nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn nói: "Nhưng buổi tối chú không chịu ngủ với em, cũng không để anh ngủ với em."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vô cùng xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào với Lý Tùng, Lý Trạm sở dĩ không cho Lý Tùng ngủ chung... là bởi vì hai người bọn họ có rất nhiều chuyện "không thích hợp cho trẻ em" phải làm.
"Chú của em... Tối ngủ ngáy to lắm, sợ làm em thức giấc." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Tùng nhìn Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt không tin.
"Sao anh biết? Tối nào hai người cũng ngủ chung sao?" Lý Tùng hỏi.
Câu hỏi của Lý Tùng vốn rất trong sáng, không mang ý nghĩa sâu xa nào, nhưng Kỷ Khinh Châu có tật giật mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Lý Tùng chớp mắt nhìn, dường như hiểu ra điều gì đó.
Trước kia cha mẹ của nó cũng thỉnh thoảng đưa nó đến phòng khách ngủ. Lý Tùng cũng không rõ hai người lớn có chuyện gì mà không thể để cho nó biết, nhưng nó mơ hồ cảm thấy những cặp cha mẹ yêu thương nhau có lẽ đều như vậy. Cho nên Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu không cho nó ngủ chung cũng có thể tha thứ.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, cha mẹ Lý Tùng chỉ thỉnh thoảng mới cần nó tránh đi một lần, nhưng Châu Châu và chú thì tối nào cũng bắt nó tránh đi...
Lý Tùng khẽ thở dài, nói: "Châu Châu, sau này anh và chú sinh em bé, có phải em ấy sẽ làm bạn với em không?"
Kỷ Khinh Châu đang uống nước, nghe vậy suýt nữa bị sặc.
Đúng lúc này, Lý Trạm vừa bước vào, nghe thấy câu nói của Lý Tùng một cách rõ ràng.
"Bọn anh sẽ không..." Kỷ Khinh Châu vừa định nói, cả hai đều là đàn ông, làm sao có thể sinh con.
Lý Trạm lại nói đùa: "Được, chờ em bé ra đời sẽ để em ấy ngủ với con."
Lý Tùng nghe vậy vô cùng vui mừng, quan sát Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm hồi lâu, rồi hỏi: "Vậy ai là cha, ai là mẹ?"
Lý Trạm nghe vậy ngớ ra, lời vừa rồi của hắn chỉ là nói đùa, không ngờ Lý Tùng lại cho là thật, làm hắn không biết trả lời sao.
Kỷ Khinh Châu giành trước một bước, chỉ vào Lý Trạm nói: "Chú của em là mẹ, anh là cha."
Lý Tùng nghe vậy nhìn sang Lý Trạm, như là đang hỏi hắn có đúng hay không, Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu với ánh mắt tràn đầy cưng chiều, rồi cười đáp: "Đúng vậy, Châu Châu nói cái gì thì là cái đó."
"Yeah!" Lý Tùng lại gần Lý Trạm, đưa tay sờ bụng Lý Trạm nói: "Chú cố lên nhé!"
Lý Trạm bị thằng bé chọc cười lớn, ôm lấy cậu nhóc giày vò nửa ngày mới buông tay.
♫♫♫♫♫♫
Thời gian thoáng cái trôi qua, chẳng mấy chốc ông Lý đã về nhà được hai tháng.
Chiến tranh lạnh giữa hai cha con dường như còn chưa kết thúc, Lý Trạm vẫn không nhắc tới chuyện về nhà.
Kỷ Khinh Châu lại rất thích ở nơi này, trong nhà ngoài ba người họ ra, chỉ có người giúp việc lo nấu ăn, dọn dẹp, vài người làm vườn và tài xế.
Nhưng Lý Trạm và ông Lý dù sao vẫn là cha con, hơn nữa sau khi cậu tư bị ông Lý mắng một trận rồi đuổi đi, bên cạnh ông chỉ còn lại Lý Trạm. Dù sao cha con máu mủ tình thâm, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Kỷ Khinh Châu muốn khuyên nhủ, nhưng lại sợ Lý Trạm không vui, chỉ nói bóng nói gió vài câu.
Tưởng rằng chuyện này còn kéo dài thêm một thời gian nữa, không ngờ không lâu sau, ông Lý đột nhiên đến.
Không biết là cố ý hay vô tình, hôm ông ấy đến, đúng lúc Lý Trạm ra ngoài, trong nhà chỉ có Kỷ Khinh Châu và Lý Tùng.
Sau khi ông Lý vào nhà cũng không hỏi Lý Trạm đi đâu, chỉ dặn quản gia mang theo Lý Tùng ra ngoài đi dạo, có vẻ là tìm Kỷ Khinh Châu nói chuyện riêng.
Trong lòng Kỷ Khinh Châu chùng xuống, nhất thời liền sinh ra dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ ông Lý đã biết chuyện của cậu và Lý Trạm, thừa dịp Lý Trạm không ở nhà, muốn "tính sổ" sao?
"Cháu không cần căng thẳng, bác biết thằng ba rất để ý cháu, nếu bác làm khó cháu, chắc chắn nó sẽ không để yên." Ông Lý thấy Kỷ Khinh Châu có hơi căng thẳng, liền an ủi.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy thoáng thả lỏng một chút, ngoan ngoãn đứng yên, chờ ông ấy nói tiếp.
"Mấy năm qua, cháu ở bên cạnh thằng ba, trên danh nghĩa là bạn học của nó, thực ra bác đối xử với cháu thế nào, hẳn cháu cũng biết rõ." Ông Lý nói.
Kỷ Khinh Châu gật đầu, mặc dù ông Lý có chút thực dụng, nói năng hành động luôn mang thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhưng phải thừa nhận, ông ấy đối xử với cậu không tệ.
Không chỉ ăn mặc, sinh hoạt đều giống như Lý Trạm, cậu còn nhận được tiền "trợ cấp" vì làm bạn học với Lý Trạm, vì vậy tình trạng kinh tế của gia đình cải thiện không ít. Kỷ Khinh Châu luôn ghi nhớ những điều tốt người khác dành cho mình.
"Hôm nay bác tới tìm cháu, bác có chuyện muốn cầu xin cháu." Ông Lý nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy lại càng hoảng sợ, ông Lý từ trước đến nay luôn vênh váo ngạo mạn, hôm nay lại dùng đến chữ "cầu xin".
Chẳng lẽ... là cầu xin cậu rời xa Lý Trạm?
Kỷ Khinh Châu thật vất vả mới thả lỏng một chút liền căng thẳng trở lại.
"Cháu xem cái này đi." Ông Lý ấy ra một tập tài liệu đưa cho Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu cẩn thận nhận lấy xem qua nhưng không hiểu nhiều lắm, chỉ đại khái đoán ra đó là kết quả xét nghiệm từ bệnh viện.
"Đây là..." Kỷ Khinh Châu nhìn về phía ông Lý, cẩn thận hỏi.
Ông Lý thở dài, đột nhiên xúc động, đưa tay lên che mặt rồi bật khóc.
Kỷ Khinh Châu bị dọa hết hồn, cũng không biết nên an ủi thế nào, đành lấy hai tờ khăn giấy đưa cho ông ấy.
Ông Lý nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, nói: "Đời người dù giàu sang quyền thế thì thế nào? Sinh lão bệnh tử là điều không tránh khỏi."
Kỷ Khinh Châu sửng sốt, sau đó mơ hồ nhận ra, ông Lý dường như... mắc bệnh nan y?
"Bác..." Kỷ Khinh Châu đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay ông Lý, xem như an ủi.
Cậu thực sự là không có kinh nghiệm với loại chuyện này, không biết nên nói gì cho phải.
"Khinh Châu, trong bốn đứa con trai của bác, thằng ba là đứa có tiền đồ nhất." Ông Lý vẻ mặt thổn thức nói: "Nhưng đứa bướng bỉnh nhất cũng là nó, cả đời bác chưa bao giờ cúi đầu trước ai, nếu là trước kia thì không sao... Nhưng bây giờ, thời gian của bác chẳng còn nhiều, không thể cứ bất hoà với thằng ba như vậy nữa."
Kỷ Khinh Châu mềm lòng, nhìn dáng vẻ ông Lý rơi nước mắt, cậu cũng cảm thấy khó chịu.
"Bác, thực ra anh ấy cũng muốn nói chuyện với bác, chỉ là gần đây bận rộn, không có thời gian." Kỷ Khinh Châu nói.
Trước đây khi Kỷ Khinh Châu khuyên Lý Trạm như vậy, Lý Trạm đã đồng ý, cho nên lời này của Kỷ Khinh Châu cũng không tính là nói dối.
"Thật vậy sao?" Ông Lý vô cùng kích động.
"Dạ." Kỷ Khinh Châu chột dạ gật đầu.
Ông Lý vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi... Khinh Châu, bác biết thằng ba thích cháu..."
Nghe đến đây, Kỷ Khinh Châu hoảng sợ, sắc mặt lập tức liền thay đổi, lại nghe thấy ông Lý nói tiếp: "Nó ít bạn bè, luôn coi cháu như anh em ruột..."
Kỷ Khinh Châu bị cách ngắt câu của ông ấy làm cho hú vía, vội hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại.
"Cháu nhớ giúp bác khuyên nhủ nó, bảo nó dọn về nhà ở đi." Ông Lý nói: "Ở đây bác có một tấm séc, cháu cầm lấy. Sau này, khi thằng ba tốt nghiệp, cháu không cần phải làm bạn học nữa, số tiền này đủ để cháu mua một căn nhà không tồi..."
Kỷ Khinh Châu lui về phía sau hai bước, vội nói: "Bác, tiền này cháu không thể nhận."
Ông Lý quen với việc dùng tiền giải quyết vấn đề nên khi thấy Kỷ Khinh Châu từ chối, chỉ cho là cậu ta đang khách sáo, liền vội vàng đứng dậy cầm tấm séc nhét vào tay Kỷ Khinh Châu.
"Ông làm gì vậy?" Giọng nói của Lý Trạm đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Ông Lý sợ hết hồn, lập tức lộ vẻ lúng túng.
Lý Trạm nhìn qua Kỷ Khinh Châu, rồi lại nhìn tấm séc trong tay cha hắn, lập tức hiểu lầm, cho rằng ông Lý đã biết quan hệ của bọn họ, muốn dùng tiền để đuổi Kỷ Khinh Châu đi.
Lý Trạm tiến tới, giật lấy tấm séc, vò nát rồi tức giận nói: "Đừng dùng tiền của ông làm người khác thấy ghê tởm. Chuyện của chúng tôi, tốt nhất ông đừng nhúng tay vào."
"Lý Trạm..." Kỷ Khinh Châu thấy thế liền biết Lý Trạm đã hiểu lầm, vội vàng muốn ngăn hắn lại.
Nhưng ông Lý bị lời nói của con trai chọc giận, nói: "Thằng nhóc thối tha, mày nói chuyện với cha mày thế à?"
"Chính ông đã vượt quá giới hạn trước, đã nói sẽ không quản chuyện của tôi nữa, giờ lại định làm gì?" Lý Trạm nói.
"Đây là nhà của tôi, tôi đến xem nhà mình, thế cũng gọi là vượt giới hạn?" Ông Lý giận dữ nói.
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, kéo cổ tay Kỷ Khinh Châu nói: "Được, nhà của ông, chúng tôi đi ngay bây giờ."
"Anh đứng lại đó cho tôi!" Ông Lý bước tới chặn trước mặt Lý Trạm, không cho hắn đưa Kỷ Khinh Châu rời đi.
Lý Trạm dù sao vẫn còn trẻ, lại hiểu lầm ý của cha mình khi đến tìm Kỷ Khinh Châu, nên khi nóng giận đã không kiềm chế được. Hai cha con kéo qua kéo lại, trông như sắp đánh nhau, cảnh tượng hỗn loạn không thể tả.
Kỷ Khinh Châu bước tới can ngăn, bị ông Lý vô ý đẩy ra, liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, đụng vào sô pha.
"Đừng động vào cậu ấy!" Lý Trạm tức giận nói.
"Tôi cũng đâu cố ý, anh la cái gì?" Ông Lý cũng tức giận.
Kỷ Khinh Châu bị đụng một cái, liền dựa vào sofa, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chóng mặt, tay theo phản xạ bám chặt vào lưng ghế.
Lý Trạm nhìn thấy động tác của Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt lập tức căng thẳng, bước tới ngồi xuống trước mặt Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Làm sao vậy, có phải bị đụng vào đầu không?"
"Sô pha thấp như vậy, sao lại đụng vào đầu được?" Ông Lý vội nói, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Khinh Châu, trong lòng ông cũng bắt đầu có hơi lo lắng.
Ông Lý đêm nay tới đây vốn định tìm Kỷ Khinh Châu làm người trung gian, hàn gắn quan hệ cha con bọn họ, ai ngờ lại biến khéo thành vụng. Nếu Kỷ Khinh Châu không cẩn thận bị thương, Lý Trạm nhất định sẽ đem món nợ này tính lên đầu ông, như vậy quan hệ hai cha con càng thêm căng thẳng.
"Em không sao." Kỷ Khinh Châu miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Lý Trạm chưa bao giờ thấy cậu như vậy, bị dọa không nhẹ.
Ngược lại ông Lý phản ứng rất nhanh, lập tức gọi điện thoại gọi bác sĩ riêng tới.
Bác sĩ tới rất nhanh, hơn nữa còn dẫn theo một đống người, vừa nhìn đã biết dáng vẻ rất chuyên nghiệp.
Mặc dù Kỷ Khinh Châu khăng khăng nói mình không sao, nhưng Lý Trạm và ông Lý vẫn muốn bác sĩ kiểm tra một chút.
"Chóng mặt, đổ mồ hôi lạnh, còn có triệu chứng nào khác không?" Bác sĩ vừa kiểm tra vừa hỏi.
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ rồi đáp: "Không có triệu chứng gì khác... Chỉ là dường như bụng có hơi khó chịu."
"Có đau không?" Bác sĩ hỏi tiếp.
"Cũng không phải đau, là một cảm giác rất khó tả." Kỷ Khinh Châu nói.
Bác sĩ nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu, lại nhìn qua Lý Trạm, sau đó hỏi: "Ăn uống thế nào?"
"Vẫn ổn, thậm chí ăn nhiều hơn trước." Kỷ Khinh Châu trả lời: "Nhưng buổi sáng thức dậy đôi khi cảm thấy hơi buồn nôn."
Bác sĩ nhướng mày, lấy một que thử từ hộp y tế ra, rồi đưa cho Kỷ Khinh Châu: "Kiểm tra thử xem."
Kỷ Khinh Châu nhận lấy giấy thử, cảm giác que thử này dường như có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là dùng để làm gì.
Kỷ Khinh Châu cầm que thử vào nhà vệ sinh, Lý Trạm đi theo, đứng chờ ngay trước cửa.
Ông Lý nhìn bóng lưng Kỷ Khinh Châu, biểu tình vô cùng phong phú...
Kỷ Khinh Châu không nhận ra, nhưng ông Lý lại kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết nó dùng để làm gì.
"Nó là con trai, làm sao có thể..." Ông Lý hỏi bác sĩ.
Bác sĩ vội nói: "Chỉ là để đề phòng, chưa chắc là thật."
Tuy bác sĩ nói như vậy, nhưng ông Lý không khỏi nghĩ lung tung. Nhân lúc rảnh rỗi, ông quan sát Lý Trạm một lúc, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán. Suy đoán này lúc đầu chỉ có chút manh mối, nhưng khi nhớ lại cách Lý Trạm đối xử với Kỷ Khinh Châu thì suy đoán này được xác thực cực kỳ mạnh mẽ.
Một lát sau, Kỷ Khinh Châu cầm que thử đi ra, đưa cho bác sĩ.
Ánh mắt ông Lý rơi xuống que thử, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Ông... ra ngoài nói chuyện với tôi một chút." Ông Lý quay sang nói với bác sĩ.
Bác sĩ nghe vậy đang định theo ông Lý ra ngoài, nhưng bị Lý Trạm ngăn lại: "Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng lén lút như vậy."
Bác sĩ nghe vậy im lặng không lên tiếng, hiển nhiên đang chờ ông Lý lên tiếng.
Ông Lý nhìn Lý Trạm, rồi lại nhìn qua Kỷ Khinh Châu, những điều cần hiểu, ông đều hiểu.
"Nói đi." Ông Lý lên tiếng.
Bác sĩ gật đầu, nói với Kỷ Khinh Châu: "Có thể cậu đã mang thai."
Kỷ Khinh Châu:...
Lý Trạm:!!!
Hai người nghe vậy quay sang nhìn nhau, Kỷ Khinh Châu nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ chắc là bác sĩ điên rồi, vậy mà lại đùa giỡn vào lúc này.
Lý Trạm thì bình tĩnh hơn Kỷ Khinh Châu một chút, hắn nhìn qua que thử kia, rồi nhớ lại ánh mắt cha mình khi nãy, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Sau đó, hắn nhận ra đây không phải lúc để kinh ngạc, muốn tìm hiểu nguyên nhân sau này còn nhiều thời gian, điều cần làm bây giờ là không thể để cho cha hắn xen vào chuyện của hắn và Kỷ Khinh Châu.
"Chúng ta đi." Lý Trạm tiến lên đỡ Kỷ Khinh Châu định rời đi.
Ông Lý thấy thế hoảng hốt, kéo Lý Trạm lại nói: "Con điên rồi sao? Nó bây giờ như vậy, con định dẫn nó đi đâu?"
Lý Trạm nhìn về phía ông Lý, nói: "Chúng tôi tự có chỗ đi, tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào chuyện này."
"Đứa trẻ là của con?" Ông Lý hỏi.
Lý Trạm không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay quanh Kỷ Khinh Châu hơn.
Chuyện cho tới bây giờ, ông Lý làm sao còn có thể không hiểu, ông ta lui về phía sau một bước để giảm bớt địch ý của Lý Trạm, rồi nói: "Cha đã sớm nghe nói, mấy năm nay con đi học đã làm không ít việc... Tự kiếm tiền mua nhà, cũng tích lũy được số tiền kha khá..."
"Ông!" Lý Trạm nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn cha mình.
Ông Lý lại nói: "Cha biết, con có thể tự nuôi sống cả hai... Nhưng mà bây giờ cậu ấy đang mang thai, con cứ đưa cậu ấy đi khắp nơi như thế không ổn chút nào. Ở nhà dù sao cũng tốt hơn bên ngoài, còn có bác sĩ chăm sóc..."
Lý Trạm nghe vậy ngạc nhiên nhìn về phía cha mình, hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"
"Nếu đứa bé là của con, thì cũng là cháu của cha, cha còn có thể có ý gì." Ông Lý buồn bực nói.
Đúng lúc này, quản gia dắt Lý Tùng quay lại.
Lý Tùng vừa hái được vài bông hoa trong vườn, hí hửng chạy tới định tặng cho Kỷ Khinh Châu.
Ông Lý đưa tay ngăn lại, nói: "Cẩn thận hoa này... Đừng hái lung tung mang vào."
Ông biết có nhiều người mang thai thường dễ nhạy cảm với phấn hoa, thậm chí một số loài hoa còn có độc, ngửi nhiều không tốt.
Lý Tùng nghe vậy thì khó hiểu, quản gia bên cạnh liền dỗ cậu bé cắm hoa vào trong bình hoa ở tiền sảnh.
Nhờ sự xuất hiện của Lý Tùng, không khí trong phòng dịu đi phần nào.
Lý Trạm rốt cục mới nhận ra hôm nay ông Lý đến hình như có ý định khác, là hắn hiểu lầm đối phương.
"Nếu tiện thì ông chuyển đến đây đi, gần thì dễ chăm sóc hơn." Ông Lý nói với bác sĩ.
Bác sĩ vội gật đầu nói: "Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất ngày mai hãy đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn, phải bảo đảm cậu Kỷ không có vấn đề gì thì mới yên tâm."
"Đúng đúng đúng, đương nhiên phải vậy." Ông Lý nói xong lại quay sang quản gia: Ngày mai sắp xếp xe đưa Khinh Châu đi bệnh viện, tìm tài xế cẩn thận, nhất định phải chú ý an toàn."
Ông Lý thu xếp xong mọi việc, cuối cùng mới nói với Lý Trạm: "Con không muốn cha đến, cha ít đến là được, không cần vì giận dữ mà làm khổ cha con bọn họ." Ông ta nói xong ôm lấy Lý Tùng, rồi xoay người rời đi.
Ông Lý đi rồi, cả Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong bụng Kỷ Khinh Châu đột nhiên có thêm một đứa bé, chuyện này thực sự là quá khó tin.
Cho đến hôm sau, khi Lý Trạm đưa Kỷ Khinh Châu đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, cả hai mới dần cảm nhận được tính chân thực của sự việc.
Căn cứ vào kết quả kiểm tra, Kỷ Khinh Châu quả thật đã mang thai, hơn nữa đứa bé đã gần hai tháng.
May mắn là thể trạng Kỷ Khinh Châu cũng không tệ lắm, đứa bé cũng rất khỏe mạnh, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đứa bé này có thể giữ lại.
"Em có tin nổi không?" Tối đó, Lý Trạm ôm Kỷ Khinh Châu, nói: "Chúng ta đã có con rồi."
"Không ngờ lại đúng như lời Tùng Nhi nói." Kỷ Khinh Châu bật cười: "Đáng tiếc, đứa bé không nằm trong bụng anh."
Lý Trạm áp tai lên bụng Kỷ Khinh Châu, lắng nghe một hồi, Kỷ Khinh Châu cười nói: ""Giờ chưa nghe được gì đâu, vẫn còn quá nhỏ."
"Dù không nghe được gì anh cũng vui." Lý Trạm ôm Kỷ Khinh Châu, nói: "Anh nhất định sẽ chăm sóc em và con thật tốt, sẽ không để hai người chịu bất kỳ uất ức hay tổn thương nào."
Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Em biết."
Lý Trạm cẩn thận tiến đến bên môi Kỷ Khinh Châu hôn lên, vẻ mặt đầy dịu dàng nói: "Những lời cha anh nói, em không cần tin hết. Bệnh của ông ấy, anh đã tìm người hỏi rồi, không phải bệnh nan y gì. Nếu điều trị đàng hoàng sẽ không có vấn đề lớn."
"Ừm." Kỷ Khinh Châu nói: "Ông ấy muốn làm lành với anh nên mới cố tình tỏ ra đáng thương thôi."
"Chỉ cần ông ấy không nhúng tay vào chuyện của chúng ta, mọi chuyện đều dễ nói." Lý Trạm nói: "Anh nghĩ kỹ rồi, sau này đứa bé sẽ theo họ của em."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, sau đó cười nói: "Là vì chọc giận cha anh sao?"
"Đó chỉ là một phần." Lý Trạm nói: "Con của chúng ta, theo họ của em là chuyện hợp lẽ, anh muốn con lấy họ em, vốn cũng không cần lý do gì khác."
Lúc Lý Trạm nói lời này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Kỷ Khinh Châu cảm thấy trong lòng ấm áp, liền tiến lại hôn hắn.
Lý Trạm ôm Kỷ Khinh Châu hôn một hồi, đột nhiên có chút uể oải nói: "Đáng tiếc... Tạm thời không thể thân mật."
"Anh rất thất vọng?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Thất vọng, nhưng mà đáng giá." Lý Trạm nói: "Vừa nghĩ tới sau này sẽ có một đứa bé mang gen của cả hai chúng ta... Anh liền không thể chờ đợi được nữa muốn đem hết thảy mọi thứ cho nó."
Kỷ Khinh Châu tựa vào vai Lý Trạm, nói: "Anh cũng đừng chiều hư nó."
"Không đâu, có em ở đây, hai chúng ta cùng chăm sóc nó, nhất định sẽ nuôi dạy con thành một người tốt." Lý Trạm nói.
Cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi, sau đó cửa bị đẩy ra, Lý Tùng thò cái đầu nhỏ vào.
"Tùng Nhi lại đây." Kỷ Khinh Châu vẫy tay gọi cậu bé.
Lý Tùng chạy vào, đến gần Kỷ Khinh Châu thì bước chậm lại.
Nó đã biết chuyện em bé, tâm trạng lúc này cũng chẳng bình tĩnh hơn Lý Trạm bao nhiêu.
Trong lòng nó tin chắc, đây nhất định là bởi vì đêm sinh nhật Châu Châu, thần linh đã nghe được lời cầu nguyện của nó, giúp nó thực hiện tâm nguyện để cho chú và Châu Châu "sớm sinh quý tử"!
"Con có thể sờ không?" Lý Tùng vẻ mặt chờ mong hỏi.
"Được chứ." Kỷ Khinh Châu cầm bàn tay nhỏ bé của thằng bé đặt lên bụng mình.
Tuy rằng bây giờ không cảm nhận được gì, nhưng vẻ mặt Lý Tùng vẫn tràn đầy phấn khích.
"Mỗi ngày con đều sờ có được không?" Lý Tùng nhỏ giọng hỏi.
Lý Trạm nghe vậy bật cười, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của nó, nói: "Nghĩ xa thật đấy!"
Lý Tùng đúng là nghĩ rất xa, dù em bé còn chưa ra đời, nó đã lên kế hoạch cuộc sống tương lai của hai anh em. Dù sao chú và Châu Châu cũng đã hứa, khi nào có em bé, sẽ để em bé ngủ chung với nó, như vậy nó sẽ có người làm bạn!
Dưới sự mong đợi và chúc phúc của mọi người, đứa trẻ trong bụng Kỷ Khinh Châu đã chào đời đúng thời hạn.
Quá trình sinh đẻ rất suôn sẻ, cha con đều bình an.
Lý Trạm đặt tên cho đứa bé là Kỷ Trạch, ông Lý tuy có lầm bầm vài câu, nhưng không công khai phản đối.
Gia đình họ Kỷ cũng vô cùng vui mừng trước sự ra đời của đứa bé, ông Kỷ mấy năm nay đã không còn dạy học, nay lại chủ động nhận lời dạy Kỷ Trạch học. Ông Lý cũng thuận nước đẩy thuyền "mua một tặng một" giao luôn việc học của Lý Tùng cho ông Kỷ chăm lo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Kỷ Trạch lớn lên dưới sự che chở của mọi người, chẳng bao lâu sau loạng choạng bắt đầu tập đi.
Lý Tùng vô cùng thân thiết với người em trai này, ngày nào cũng muốn chơi với em từ sáng đến tối.
Sinh nhật năm ấy, Lý Tùng ước một điều ước, hy vọng sau khi em trai biết nói, sẽ gọi anh trai đầu tiên.
Có lẽ vì cậu bé quá thành tâm, hoặc là vì ngày nào nó cũng dạy Kỷ Trạch gọi "ca ca" "ca ca", nên từ đầu tiên mà Kỷ Trạch học được thực sự là "ca ca." Điều này làm cho hai người làm cha như Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu phải "ghen tị" một phen.
Lý Tùng lại không biết chừng mực, còn ngày ngày khoe khoang trước mặt Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, thỉnh thoảng lại bảo Kỷ Trạch gọi một tiếng "ca ca".
Lý Trạm cùng Kỷ Khinh Châu lại không thể chấp nhặt với một đứa trẻ như Lý Tùng, "tức giận" cực kỳ, hai người đành đóng cửa phòng làm vài chuyện khác để tự an ủi. Dần dà, quan hệ giữa Lý Tùng và Kỷ Trạch càng ngày càng tốt, tình cảm của Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu cũng càng ngày càng hòa hợp...
Sau này, khi Kỷ Trạch dần lớn lên, mối quan hệ giữa Lý Trạm và ông Lý cũng cải thiện đáng kể.
Mặt khác, cậu tư nhà họ Lý học ở bên ngoài không tốt, ông Lý sợ "vào" làm mất mặt nhà họ Lý nên bị đuổi ra nước ngoài, giao cho cha Lý Tùng, tránh xa cho khỏi phiền.
Vào sinh nhật 3 tuổi của Kỷ Trạch, Lý Trạm đưa Kỷ Khinh Châu và hai đứa nhỏ đi nghỉ mát ở bãi biển.
Hôm đó trời nắng đẹp, gió biển mát rượi thổi qua bờ cát...
Lý Tùng và Kỷ Trạch ngồi xổm trên bờ cát nghịch cát, còn Kỷ Khinh Châu thì xách xô nhỏ của Kỷ Trạch đi nhặt vỏ sò dọc bờ biển.
"Nhìn này, anh nhặt được một cái!" Lý Trạm đứng sau Kỷ Khinh Châu nói.
"Đưa em xem nào." Kỷ Khinh Châu quay đầu, vươn tay về phía Lý Trạm.
Lý Trạm tươi cười nắm lấy tay cậu, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út của Kỷ Khinh Châu.
"Kim cương to thế này, đeo vào không tiện đâu." Kỷ Khinh Châu cười nói.
"Anh đang cầu hôn đây, em đừng pha trò." Lý Trạm từ phía sau lấy ra một bông hồng đỏ, quỳ một gối xuống, nói: "Kỷ Khinh Châu, em có đồng ý kết hôn với anh, và dù sao đi nữa cũng không rời xa anh, cho đến đời đời kiếp kiếp không?
Kỷ Khinh Châu nhận lấy bó đóa hoa, hỏi: "Anh giấu hoa ở đâu, sao em không thấy?"
"Em trả lời anh trước rồi nói chuyện được không? Phải có nghi thức, nghi thức!" Lý Trạm vẻ mặt suy sụp nói.
"Nhẫn anh cũng đã đeo rồi, còn nói nghi thức gì nữa?" Kỷ Khinh Châu cười nói.
"Mau trả lời anh đi!" Lý Trạm vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên, Kỷ Khinh Châu trêu chọc hắn đủ rồi, mới nói: "Được rồi, em đồng ý."
Nghe vậy, Lý Trạm vui mừng, đứng dậy ôm lấy Kỷ Khinh Châu định hôn.
Đúng lúc này, Kỷ Trạch chạy tới, nói: "Con cũng muốn hoa!"
Hoa hồng cầm trong tay Kỷ Khinh Châu còn chưa kịp ấm đã bị Kỷ Trạch lấy đi.
Lý Trạm nắm tay Kỷ Khinh Châu, nhìn cậu mỉm cười không ngừng.
Kỷ Khinh Chu bị hắn nhìn chằm chằm một cách khó hiểu, liền giơ chân đá vào người hắn một cái. Lý Trạm không né tránh, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
"Cuối cùng cũng đến tuổi để kết hôn rồi." Lý Trạm nắm tay Kỷ Khinh Châu mãi không buông, lại nói: "Sau này anh có thể thay đổi cách gọi em được không?"
"Anh muốn gọi là gì?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Gọi..." Lý Trạm quan sát vẻ mặt Kỷ Khinh Châu, dò hỏi: "Gọi là bảo bối... có được không?"
Kỷ Khinh Châu trợn mắt nhìn hắn, cười nói: "Trước giờ anh gọi em như thế còn ít sao?"
"Không giống mà!" Lý Trạm vội nói: Gọi trên giường khác, gọi bình thường khác, cái này cũng cần nghi thức chứ!"
Kỷ Khinh Châu đưa tay đẩy nhẹ Lý Trạm, rồi đi về phía Kỷ Trạch bế nhóc lên hôn.
Bên kia, Lý Trạm đi tới bên cạnh Lý Tùng, thừa dịp Kỷ Khinh Châu không chú ý, nói bên tai Lý Tùng: "Chú và Châu Châu của con sắp kết hôn."
"Thật không?" Lý Tùng vẻ mặt vui mừng nói.
Tuy rằng mấy năm nay bọn họ vẫn sống cùng nhau, nhưng Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu vẫn chưa chính thức đám cưới.
Kỷ Khinh Châu không mấy để ý đến những thứ này, còn Lý Trạm thì vẫn tâm tâm niệm niệm, chỉ chờ đến ngày cầu hôn và đăng ký kết hôn, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn nhận giấy chứng nhận. Ngoài Lý Trạm ra, thì Lý Tùng chính là ngóng trông hai người kết hôn nhất.
Bởi vì Lý Tùng đã lên kế hoạch xong xuôi, trong hôn lễ nó và Kỷ Trạch sẽ cùng làm phù rể nhỏ đi rải hoa.
*Đám cưới kiểu Tây hay có mấy đứa nhỏ rải hoa (hoa đồng) hoặc đưa nhẫn.
"Chú và Châu Châu đã kết hôn rồi, vậy bí mật của hai người không thể giấu chú nữa, đúng không?" Lý Trạm hỏi.
Lý Trạm vẫn rất tò mò, lúc trước ngày Lý Tùng về nước, Kỷ Khinh Châu và Lý Tùng rốt cuộc đang che giấu bí mật gì.
Lý Trạm "tự mình đa tình" cảm thấy bí mật kia chắc chắn có liên quan đến mình, nên vẫn luôn muốn biết, Tiếc là Lý Tùng rất giữ chữ tín, đến giờ cũng không nói cho hắn biết.
Hiện giờ, Lý Tùng đã lớn, không còn bận tâm đến những bí mật nhỏ này nữa, sở dĩ không nói cho Lý Trạm phần nhiều cũng chỉ muốn "trêu chọc" Lý Trạm mà thôi. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt liền không định giấu Lý Trạm nữa.
Mấy năm trước, vào buổi tối hôm đó...
Kỷ Khinh Châu bế Lý Tùng vội vàng vào phòng của Lý Trạm, Lý Tùng chỉ vào ảnh chụp chung của Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, cho rằng hai người đang yêu đương. Kỷ Khinh Châu giải thích nửa ngày, càng tô càng đen, cuối cùng đành thừa nhận...
Anh ấy nói: "Anh thích chú em, nhưng tụi chú vẫn chưa ở bên nhau."
"Tại sao chưa ở bên nhau ạ?" Lý Tùng ngây thơ hỏi.
Kỷ Khinh Châu cười khổ: "Vì chú em vẫn chưa bắt đầu thích anh."
"Vậy chờ đến khi chú ấy bắt đầu thích anh, chú sẽ là bạn trai chính thức của anh phải không?" Lý Tùng hỏi.
Kỷ Khinh Châu đỏ mặt, gật đầu...
Khi Lý Tùng kể lại chuyện này, ánh mắt Lý Trạm hướng về phía Kỷ Khinh Châu và Kỷ Trạch đang ở gần đó. Trong đôi mắt anh lấp lánh sự dịu dàng, thậm chí muốn trở về khoảnh khắc đó, nói cho thiếu niên biết tình cảm của mình.
"Em ấy nói không đúng." Lý Trạm đột nhiên nói.
"Không đúng chỗ nào?" Lý Tùng hỏi.
Lý Trạm nói: "Lúc đó, chú đã bắt đầu thích cậu ấy rồi."
Hắn vừa nói xong, liền thấy Kỷ Khinh Châu bế Kỷ Trạch đi về phía hắn.
Lý Trạm một tay che mắt Lý Tùng, tay kia che mắt Kỷ Trạch, sau đó hôn lên môi Kỷ Khinh Châu.
"Con lớn rồi đấy, hai ngươi nên chú ý ảnh hưởng." Lý Tùng bất mãn nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không khỏi bật cười, sau đó thả Kỷ Trạch xuống, Lý Tùng dắt Kỷ Trạch sang bên cạnh đếm vỏ sò đã nhặt được.
Kỷ Khinh Châu liếc nhìn Lý Trạm, hỏi: "Lúc nãy anh và Tùng Nhi nói gì thế?"
"Nói bí mật nhỏ của hai người đó." Lý Trạm nói: "Anh nói với Tùng Nhi rằng, chắc chắn trước đó anh đã thích em rồi."
Kỷ Khinh Châu nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy tim đập thình thịch liền hỏi: "Trước đó, là khi nào?"
"Anh cũng không biết..." Lý Trạm ôm cậu vào lòng, nói: "Có lẽ là rất lâu rất lâu trước đây, có lẽ là kiếp trước... Anh đã bắt đầu thích em rồi."
Lý Trạm không tìm được câu trả lời chính xác.
Nhưng anh tin chắc rằng trong dòng sông thời gian...
Trong không gian và thời gian nào đó trong quá khứ, họ đã từng yêu nhau sâu sắc như bây giờ.
"Em tin không?" Lý Trạm hỏi.
"Ừ." Kỷ Khinh Châu đáp: "Em tin."
-Hết rồi-