Đại tổng quản - Chương 90
Chương 90: Ngoại truyện 8: Một nhà bốn người-hiện đại-[2/3]
Sau khi Lý Trạm tại tiệc tối biết tứ thiếu gia đã trở lại, liền cảm thấy bất an.
Người em này của hắn luôn làm người chán ghét, đặc biệt là thích trêu chọc Kỷ Khinh Châu.
Trước đây, mỗi lần nó được về nhà, Lý Trạm đều cố ý đem Kỷ Khinh Châu ra ngoài, hoặc là ở nhà của bọn họ ở ngoại thành, hoặc là dứt khoát ra khách sạn ở.
Lý Trạm thì không sợ nó, chỉ là không muốn nó làm Kỷ Khinh Châu cảm thấy không thoải mái.
Quỷ đáng ghét này thực có năng lực làm người khác phiền chán, phương pháp duy nhất để không bị nó làm phiền là tránh xa nó.
Nhưng mà lần này, đối phương trở về hơi đột ngột, Lý Trạm hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị.
Phiền nhất là tối nay Kỷ Khinh Châu lại ở nhà một mình.
Nghĩ đến Kỷ Khinh Châu phải một mình đối phó với tên quỷ đáng ghét kia, Lý Trạm liền có chút bất an.
"Nhanh một chút!" Lý Trạm ngồi trên xe không ngừng thúc giục tài xế.
Hắn vừa mới gọi điện cho Kỷ Khinh Châu, nhưng người tiếp điện thoại lại là tứ đệ.
Điều này chứng tỏ, đối phương đã vào phòng của Kỷ Khinh Châu, còn cầm điện thoại của em ấy...
"Tam thiếu gia, ngài cũng không cần lo lắng, tứ thiếu gia làm việc vẫn có chừng mực." Quản gia xoa dịu nói.
Ánh mắt Lý Trạm đầy lạnh lẽo, xoay đầu nhìn vào bóng đêm bên ngoài, lạnh giọng nói: "Tốt nhất là nó có chừng mực, bằng không..."
Câu nói tiếp theo Lý Trạm không có nói ra, nhưng trong xe dường như bị lời nói của hắn làm cho rét lạnh. Tài xế không khỏi tăng tốc, chỉ lo vị tam thiếu gia nổi nóng giận lây sang mình.
Xe lao nhanh về Lý gia, đợi xe dừng lại Lý Trạm liền mở cửa bước nhanh vào phòng khách.
Quản gia vội đuổi theo Lý Trạm, giúp Lý Trạm mở cửa.
Cửa chính vừa mở, liền nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết từ trong phòng truyền ra.
Ánh mắt Lý Trạm quét vào trong phòng liền thấy tứ đệ của hắn đang ngồi trên sofa, con mắt sưng như quả óc chó, tiếng khóc vừa rồi chính là từ đối phương. Lý Trạm nhìn thấy bộ dạng này của tứ thiếu gia, mới thoáng thả lỏng, thằng quỷ đáng ghét này chịu thiệt dù sao vẫn tốt hơn là Kỷ Khinh Châu chịu thiệt.
Bên cạnh tứ thiếu gia là một bác sĩ gia đình, đang cầm nước thuốc rửa mắt cho nó. Con mắt của tứ thiếu gia trước là bị Kỷ Khinh Châu chọc, sau lại bị bôi sữa tắm, lúc này vừa đau vừa sưng như mới bị tra tấn.
"Đừng làm nữa, đau chết tôi rồi!" Tứ thiếu gia đẩy bác sĩ ra, tự cầm lấy khăn giấy chùi mắt.
"Tứ thiếu gia, sữa tắm này vốn gây kích ứng cho mắt, nếu không rửa sạch sẽ càng khó chịu hơn." Bác sĩ ân cần khuyên giải.
Lý Trạm nhíu mày nhìn quanh phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Khinh Châu, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn nhất định phải chính mắt xác thực người không có chuyện gì, bằng không chung quy khó mà hoàn toàn yên tâm.
Lý Trạm vội bước về cầu thang, muốn đi lên xem thử, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng động từ phía sau hắn, cha Lý cũng đã trở về.
Dù trong lòng Lý Trạm lo lắng, nhưng vẫn dừng lại bước chân.
Với diễn xuất của thằng em hắn, nếu hắn không ở tại hiện trường, đối phương không chừng lại tác quái gì nữa.
"Cha, cha phải phân xử cho con, thiếu chút nữa con đã bị người ta chọt mù mắt rồi!" Tứ thiếu gia biết Lý Trạm nhất định sẽ che chở cho Kỷ Khinh Châu, bởi vậy lúc thấy Lý Trạm hắn cũng không thèm méc, bây giờ thấy cha về, lập tức chạy tới ôm cha Lý mà khóc.
Ông Lý thấy mắt hắn sưng đỏ, khắp mặt toàn là thuốc nhỏ mắt, lập tức lui về phía sau hỏi: "Có chuyện gì."
Con cái Lý gia đông, cha Lý lại là một người thiên vị, đối với đứa nhỏ không có tiền đồ rộng lớn này, ông cũng không quá yêu thích, cho nên thấy dáng vẻ này của đối phương, không những không đau lòng, ngược lại còn cảm thấy thằng ranh con này khẳng định lại phá phách gì rồi.
Tứ thiếu gia chỉ biết tỏ ra đáng thương, lời cũng không lưu loát, bác sĩ thấy vậy nói: "Mắt tứ thiếu gia dính chút sữa tắm, tôi đã vệ sinh giúp cậu ấy, lát nữa nên đến bệnh viện làm kiểm tra sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Cái gì mà không có vấn đề gì lớn, tôi cũng sắp mù rồi nè!" Tứ thiếu gia vội vàng nói.
Lý Trạm không đợi cha Lý hỏi tiếp, bước lên xách tứ thiếu gia đem đi, lời nói trách cứ: "Lớn như vậy rồi, tắm rửa cũng không cẩn thận, sao để dính vào mắt thế này?"
"Không phải em, là Kỷ... a... ấu!" Tứ thiếu gia một câu nói chưa xong, đột nhiên hắn cảm thấy tay Lý Trạm xách hắn đột nhiên tăng sức lực, đến cùng thì hắn vẫn sợ Lý Trạm, không dám xung đột trực tiếp với y, sau khi nhận được cảnh cáo của Lý Trạm đành phải tạm thời ngậm miệng.
Quản gia rất có nhãn lực, thấy vậy vội nói sang chuyện khác: "Hôm nay ngoài tứ thiếu gia về nhà sớm, tiểu thiếu gia cũng trở về." Lý Trạm nghe vậy sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn quản gia, dường như có chút bất ngờ.
Tiểu thiếu gia trong lời nói của quản gia, là con của đại ca Lý Trạm, tên là Lý Tùng.
Đại ca Lý Trạm từ nhỏ đã xuất ngoại, ở nước ngoài kết hôn sinh con đã được mấy năm. Trước đó vài ngày đối phương có nói đang ồn ào chuyện li hôn, nhất thời không thể chăm sóc đứa nhỏ, cha Lý liền kêu anh ta gửi đứa nhỏ về để tránh việc li hôn của cha mẹ làm ảnh hưởng tới nó.
Chỉ là họ không ngờ đứa nhỏ sẽ đến nhanh như vậy!
Với lại theo ý của quản gia, đứa nhỏ là nhờ người khác đưa về,
trong lòng Lý Trạm nghĩ, đại ca hắn thực không đáng tin cậy, hôn nhân không xong thì không nói đến, ngay cả con hắn mà cũng cẩu thả, dám gửi cho người lạ đưa về, hơn nữa còn không thông báo thời gian cụ thể, bằng không tối nay cha Lý và Lý Trạm cũng sẽ không tham gia bữa tiệc này rồi.
"Tùng nhi đâu?" Ông Lý nghe vậy trên mặt mang theo ý cười, rõ ràng là rất quan tâm đến đứa cháu trai này, vượt xa sự quan tâm của ông đối với đứa con thứ tư.
Quản gia vội nói: "Tôi liền lên kêu tiểu thiếu gia xuống đây."
Ông ấy vừa dứt lời liền thấy Kỷ Khinh Châu bế Lý Tùng từ cầu thang bước xuống.
"Ông nội, con nhớ ông nhiều lắm!" Từ xa Lý Tùng dang tay với cha Lý, lập tức mặt cha Lý đầy vui vẻ, tiến lên đỡ lấy Lý Tùng từ trong tay Kỷ Khinh Châu.
"Tùng nhi lại cao lên rồi, so với lần trước còn nặng hơn." Cha Lý vui vẻ nói.
Trước đây ông cháu họ đã gặp mặt vài lần, nhưng đều là ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên Lý Tùng chính thức về Lý gia.
Lý Trạm thừa lúc không ai để ý đem Kỷ Khinh Châu nhìn từ đầu đến chân, thấy người vô sự mới thoáng an tâm. Kỷ Khinh Châu phát hiện ánh mắt của anh ấy, hướng y mỉm cười, hành động kia để y không cần lo lắng.
Tứ thiếu gia lúng túng mà đứng tại chỗ không ai quan tâm, ngay cả bác sĩ cũng bận nhìn tiểu thiếu gia. Tứ thiếu gia híp mắt liếc nhìn Kỷ Khinh Châu xuống lầu, lập tức nổi giận, xông tới muốn bắt Kỷ Khinh Châu, bị Lý Trạm nhanh tay lẹ mắt đè xuống.
"Ông nội, con sợ." Lý Tùng bị hành động của tứ thiếu gia dọa sợ, nơm nớp lo sợ vội ôm chặt cổ cha Lý.
"Lão tứ, con làm cái gì?" Cha Lý không vui quở trách: "Đừng có làm Tùng nhi sợ!"
Tứ thiếu gia díp hai con mắt sưng như óc chó, nói: "Cha, sao ông không hỏi mắt tôi là do ai làm hại?"
Hắn dứt lời, Lý Trạm không khỏi siết chặt nắm đấm, Kỷ Khinh Châu ở phía sau hắn cũng có chút lo lắng.
Chuyện hôm nay, dù sao đi nữa cũng là Kỷ Khinh Châu động thủ với tứ thiếu gia.
Nếu cha Lý thực sự muốn truy cứu, thật sự khó thể giải thích...
Cha Lý nghe vậy nhìn tứ thiếu gia, ánh mắt lại dừng trên người Kỷ Khinh Châu trong chốc lát, sau đó hỏi: "Mắt con..."
"Ông nội, chú tư bắt rắn dọa người khác, Tùng nhi sợ lắm!" Lúc này, Lý Tùng đột nhiên lên tiếng.
“Rắn gì? Sao trong nhà lại có rắn" Cha Lý trợn trừng mắt nhìn tứ thiếu gia, hỏi: "Có chuyện này, anh nói rõ cho tôi nghe, sao đem rắn đi dọa Tùng nhi hả?"
Tứ thiếu gia nghe vậy vội giải thích: "Cha nghe con nói, không phải con muốn dọa Tùng nhi, con là muốn dọa..."
"Dọa ai cũng không được! Lần trước thầy phong thủy đặc biệt dặn dò, nhà của chúng ta nên tránh những thứ này, mày muốn phá hỏng phong thủy nhà này sao?" Lý Trạm không đợi hắn nói xong liền trách móc.
Cha Lý được Lý Trạm nhắc nhở mới nhớ ra vụ này, sắc mặt lập tức khó coi.
Ông ta kinh doanh nhiều năm, cái gì cũng tin, đối với phong thủy càng vô cùng kính sợ.
"Mày thằng chó đẻ này, mày không về nhà, trong nhà còn yên bình hơn, mỗi lần trở về chỉ biết chọc giận người khác." Cha Lý tức giận nói với tứ thiếu gia: "Nếu phong thủy cái nhà này mà hỏng, mày gánh nổi không?"
Tứ thiếu gia vội nói: "Cha, con sai rồi, con thực sự không cố ý, con chỉ cảm thấy nó chơi vui..."
"Vui cmm, mày chỉ biết chơi thôi à, mày bao nhiêu tuổi rồi?" Cha Lý càng nói càng tức giận, nói: "Mày xem dáng vẻ của mày, ra ngoài đừng có nói là con tao, làm nhục người Lý gia!"
Mắt của tứ thiếu gia vốn đã khó chịu, bây giờ lại bị dạy bảo một trận liền như trái cà héo.
Ông Lý sau khi mắng người thì tâm tình tốt hơn một chút, vươn tay xoa đầu Lý Tùng, dỗ dành: "Tùng nhi đừng sợ, có ông nội ở đây."
"Cha đừng tức giận nữa, nên đi nghĩ ngơi sớm đi." Lý Trạm nói.
Cha Lý thoáng nhìn Lý Trạm, nói: "Chúng ta nên đưa Tùng nhi đến chỗ khác ở, để nó đêm nay đem mấy thứ không sạch sẽ đi khỏi chỗ này, ngày mai mời đại sư đến đây sắp xếp lại lần nữa, tránh cho dính phải xui xẻo."
"Cha, mọi người đều đi, còn con thì sao?" Tứ thiếu gia lo lắng nói.
"Mày ở lại đây đóng cửa suy nghĩ, sau này còn dám đem mấy cái thứ linh tinh này vào cửa thì cần không về nhà nữa!" Ông Lý nói xong liền bế Lý Tùng ra khỏi phòng.
Lý Trạm quay đầu lạnh lùng liếc nhìn tứ thiếu gia, sau đó kéo theo Kỷ Khinh Châu ra ngoài.
Tứ thiếu gia vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc ngồi trên sofa, bác sĩ cầm thuốc nhỏ mắt nói: "Tứ thiếu gia, còn phải tiếp tục vệ sinh, nếu không sẽ đau cả đêm nay."
"Phiền quá đấy!" Tứ thiếu gia hét lên một tiếng, lại chỉ có thể rưng rưng mặc cho bác sĩ xử lý.
"Chắc sẽ sưng 2-3 ngày." Bác sĩ vệ sinh mắt giúp hắn nói.
Tứ thiếu gia nghe vậy tiếng gào thét càng lớn hơn, chỉ là ngoại trừ bác sĩ gia đình, không có ai nghe thấy tiếng hét của hắn...
Ngoại trừ tứ thiếu gia, cả Lý gia trong đêm đã chuyển đến một ngôi nhà khác ở ngoại thành. Ngôi nhà này bình thường đều có người coi sóc, các thứ vật dụng hàng ngày và quần áo để thay đổi đều có sẵn nên khi mọi người đến đây thì không có chỗ nào bất tiện.
"Ông nội, tối nay con có thể ngủ cùng Châu Châu không?" Lý Tùng ôm cổ ông Lý hỏi.
"Tất nhiên là được." Tuổi ông Lý đã lớn không thức khuya nổi, lúc này đã sớm buồn ngủ, so với lúc khác càng dễ nói chuyện hơn.
Lý Tùng nghe vậy vô cùng mừng rỡ, hôn lên mặt ông Lý, sau đó liền nhào vào lòng Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu bế Lý Tùng ra phòng khách, cậu giúp tiểu gia hỏa tắm rửa rồi sấy tóc. Lăn qua lộn lại một trận Kỷ Khinh Châu có chút mệt mỏi, nhưng Lý Tùng ngược lại còn rất sung sức.
"Ngủ chưa?" Giọng nói của Lý Trạm từ ngoài cửa truyền vào.
Kỷ Khinh Châu vội đứng dậy mở cửa liền thấy Lý Trạm trong tay cầm theo cái thùng đồ chơi.
"Tùng nhi do lệch múi giờ, đoán chừng sẽ không ngủ được, anh đem đến một ít đồ chơi cho nó." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu đưa tay nhận lấy, nhưng Lý Trạm không đưa cái thùng cho cậu mà đi thẳng vào phòng.
Lý Trạm đặt thùng đồ chơi xuống lấy từng món để ra ngoài, Lý Tùng ngồi trên thảm mặt đầy vui vẻ nhìn anh ta, thỉnh thoảng liếc nhìn Kỷ Khinh Châu.
"Đừng nhìn lung tung, tự mình chơi đi." Lý Trạm bày đồ chơi xong liền xếp bằng ngồi cạnh Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu quay đầu qua nhìn anh ấy, ánh mắt hơi né tránh.
"Nó có làm em sợ không?" Lý Trạm nhỏ giọng hỏi, trước đó hai người không có thời gian ở riêng, Lý Trạm một bụng lo lắng còn chưa kịp hỏi.
"Không có." Kỷ Khinh Châu nói: "Em cũng không phải con nít 3 tuổi, để cho cậu ta bắt nạt."
"Ừ, đáng tiếc lão tứ không biết em lợi hại thế nào, mắt của nó đoán chừng 2-3 ngày nữa cũng chưa thể bình phục." Lý Trạm cười nói.
Kỷ Khinh Châu cũng mĩm cười, hỏi: "Anh không về phòng nghỉ ngơi đi?"
"Anh sợ em thấy rắn tối sẽ gặp ác mộng nên muốn ở lại ngủ với em." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, theo bản năng lướt nhìn Lý Tùng.
Lý Tùng giống như một tiểu yêu tinh ranh, nháy mắt với Kỷ Khinh Châu, lại không được đón nhận.
"Trước đây xem phim kinh dị, không phải thường xuyên ngủ với em sao? Sao hôm nay lại bắt đầu khó chịu?" Lý Trạm hỏi.
"Không có khó chịu." Kỷ Khinh Châu ho nhẹ một tiếng, nói: "Em sợ anh ngủ không ngon thôi."
Lý Trạm dịch lại gần Kỷ Khinh Châu một chút, đầu dựa vào Kỷ Khinh Châu, nói: "Có em ở đây, sao anh có thể ngủ không ngon?"
Lý Trạm cao hơn Kỷ Khinh Châu một chút, dựa vào Kỷ Khinh Châu như thế này, cần phải khom lưng, tư thế đó trông vô cùng khó chịu, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu, vẫn thích dựa vào đối phương như vậy, cả buổi đều không đổi tư thế.
"Anh đi tắm trước đi." Kỷ Khinh Châu vươn tay đẩy Lý Trạm ra.
Lý Trạm đặt tay lên đầu gối Kỷ Khinh Châu mượn lực, ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Họ đã ở chung với nhau nhiều năm, giữa hai người rất ăn ý.
Có khi không cần đối phương nói, họ liền có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
Giống như đêm nay, Kỷ Khinh Châu có thể cảm thấy Lý Trạm có chút phiền muộn, có lẽ là bị tứ thiếu gia chọc giận.
Mà Lý Trạm thì lại cảm thấy Kỷ Khinh Châu không được tự nhiên một cách khó hiểu.
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm vào phòng tắm, đợi cửa phòng tắm đóng lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh xấu hổ hả?" Lý Tùng đột nhiên hỏi.
"Xuỵt." Kỷ Khinh Châu vươn tay làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói với Lý Tùng: "Đừng có nói lung tung trước mặt chú em nhe."
Lý Tùng cười nói: "Em rất là ngoan, chuyện đã đồng ý với người khác, chắc chắn sẽ không nói bậy."
"Quân tử nhất ngôn..." Kỷ Khinh Châu đưa ngón út, Lý Tùng thấy vậy đưa ngón út ra ngoéo tay, nói: "Tứ mã nan truy!"
Thế là, một lớn một nhỏ liền đạt được một "giao ước" bí mật.
"Anh quên lấy đồ ngủ." Một lúc sau, giọng nói của Lý Trạm từ trong phòng tắm truyền ra.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền đứng dậy đi lấy một bộ đồ ngủ đem đến cửa phòng tắm.
"Em đem vào đây, anh đang cắt móng tay." Lý Trạm lại nói.
Kỷ Khinh Châu hơi do dự, đẩy cửa đi vào phòng tắm, đặt đồ ngủ trên kệ để đồ.
Một lúc sau, Lý Trạm từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặt một cái quần ngủ. Ánh mắt Kỷ Khinh Châu dừng lại trên người anh, lỗ tai đỏ bừng, vội dời đi tầm mắt.
"Em ở phòng này có quen không, đồ ngủ được làm theo kích cỡ của em, nó hơi chật với anh." Lý Trạm vừa than phiền, vừa bước đến ngồi cạnh Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vội nói: "Vậy em qua phòng bên cạnh lấy giúp anh nhé?"
Vừa dứt lời liền đứng dậy, Lý Trạm nắm cổ tay cậu giữ lại kéo người trở về.
Lý Trạm kéo một cái, vốn định nói không cần rắc rối như vậy, anh có thể mặc tạm. Nhưng Kỷ Khinh Châu có chút tâm thần không yên, bị anh ấy kéo một cái mất trọng tâm, bất ngờ không kịp đề phòng cả người ngã xuống.
Lý Trạm vươn tay đỡ lấy, không sai không lệch đem người kéo vào trong lòng.
Tư thế này vốn có chút mờ ám, hơn nữa Lý Trạm đang bán khỏa thân, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
"Oa!" Lý Tùng vỗ nhẹ hai bàn tay bé nhỏ, nói: "Diễn giống như trong phim vậy đó, chú ơi, hai người định hôn nhau hả? Nếu hôn thì con phải nhắm mắt lại."
Lý Tùng nói xong vươn tay làm ra vẻ che mắt lại, chỉ là giữa ngón tay vẫn hé ra, một đôi mắt tròn xoe xuyên qua ngón tay nhìn hai người.
Kỷ Khinh Châu vô cùng bối rối, vội đứng dậy dịch sang bên cạnh, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng.
Lý Trạm vốn không nghĩ nhiều, nhưng Kỷ Khinh Châu lại đỏ mặt, trong nháy mắt suy nghĩ của hắn bắt đầu không đứng đắn, thân thể và tình cảm đều rục rịch.
"Con lo chơi đồ chơi của con đi!" Lý Trạm khụ một cái, chỉ có thể dời lực chú ý lên người Lý Tùng.
Lý Tùng cười hì hì, hướng Kỷ Khinh Châu nháy mắt nói: "Em sẽ không nói, anh xấu hổ cái gì?"
Lý Trạm nghe vậy sửng sốt, mặt đầy nghi vấn nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Hai người có chuyện gì giấu anh sao?"
"Không có." Kỷ Khinh Châu nói.
"Có." Lý Tùng nói.
Một lớn một nhỏ gần như trả lời cùng một lúc, đáng tiếc câu trả lời của hai người không giống nhau, điều này thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lý Trạm.
"Em đã hứa không nói mà." Kỷ Khinh Châu nói với Lý Tùng.
Lý Tùng vội giải thích: "Em sẽ không nói với chú, nhưng mà em không thể nói dối."
Ý nhóc là, nó có thể giữ bí mật giúp Kỷ Khinh Châu, nhưng phải nói với Lý Trạm giữa hai người có một bí mật. Kỷ Khinh Châu vô cùng bất lực với lối suy nghĩ của Lý Tùng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng yêu.
Thực ra chuyện hôm nay, may mà có Lý Tùng giải vây mới có thể thuận lợi vượt qua, bằng không theo tính tình yêu ma của tứ thiếu gia, nhất định sẽ tìm cảm giác tồn tại trước mặt ông Lý. Mặc dù Kỷ Khinh Châu sẽ không vì vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng bị oan ức là điều khó tránh khỏi, nếu làm liên luỵ đến Lý Trạm, tình cảnh càng khó mà thu dọn.
May mà Lý Tùng thông minh bốn lạng đẩy ngàn cân liền hóa giải được nguy cơ của Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Tùng, cứ cảm thấy đứa nhỏ này trông gần gũi một cách khó hiểu, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp nhau lại luôn có ảo giác quen biết đối phương đã lâu.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Hai người bọn họ tranh cãi làm Lý Trạm vô cùng hiếu kỳ.
Kỷ Khinh Châu sợ Lý Trạm tiếp tục truy vấn liền đứng dậy nói: "Em đi tắm đây."
Trước khi rời đi còn cố ý nhìn Lý Tùng, thấy Lý Tùng đưa tay ra hiệu "OK", lúc này mới an tâm.
Bởi vì Lý Trạm mới tắm cách đây không lâu, nên hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết.
Kỷ Khinh Châu ở bên trong một hồi lâu, vốn là trong lòng có chút rối rắm, càng phức tạp thêm.
Cậu trước đây luôn cảm thấy bản thân che giấu rất tốt, không ngờ tới hôm nay bị dăm ba câu của tiểu gia hỏa Lý Tùng chọc thủng tâm sự…
Thiếu niên khi đến một độ tuổi nhất định, sẽ khó tránh khỏi nảy sinh một vài tình cảm mơ hồ.
Kỷ Khinh Châu là vào mùa đông năm ngoái, ý thức được mình có vài tâm tư với Lý Trạm.
Từ nhỏ họ đã ở bên cạnh nhau, lúc quen nhau Kỷ Khinh Châu mới 8 tuổi, nay cậu đã 18 tuổi rồi. Trước nay Kỷ Khinh Châu vẫn luôn coi Lý Trạm như là người bạn tốt nhất của mình, người ngoài có thể vì thân phận "thư đồng" này, đem quan hệ của cậu và Lý Trạm như chủ tớ.
Nhưng Kỷ Khinh Châu biết, nhiều năm như vậy, Lý Trạm luôn kiêng kị người khác nói như vậy, càng không nghĩ Kỷ Khinh Châu như vậy.
Kỷ Khinh Châu không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, trên thực tế cậu cũng thích thân phận "bạn thân" này. Bởi vì trong chữ "bạn thân" này, bao hàm sự bình đẳng, bao dung, quan tâm, chia sẻ, trân trọng… Hầu như tất cả các từ ngữ mô tả quan hệ tốt đẹp nhất giữa hai người, có thể được bao hàm trong định nghĩa "bạn thân".
Cho đến một ngày, Kỷ Khinh Châu đột nhiên nhận ra tình cảm cậu dành cho Lý Trạm dường như đang vượt qua giới hạn của "bạn thân".
Trước đây sự tương tác qua lại giữa hai người làm cậu rất thoả mãn, nhưng dần dần cậu cảm thấy không đủ. Cậu không thoả mãn với việc chỉ lơ đãng tiếp xúc thân thể với Lý Trạm, cậu muốn nắm tay Lý Trạm, muốn ôm chằm lấy Lý Trạm, thậm chí muốn có những hành vi thân mật hơn.
Cậu muốn nói với Lý Trạm rất nhiều lời mà ngày thường cậu không thể nói ra, muốn kể cho Lý Trạm nghe tâm sự của mình, muốn Lý Trạm biết cậu để ý anh nhiều đến dường nào, cũng muốn nghe từ Lý Trạm những lời nói đồng dạng như vậy.
Tình cảm của người trẻ tuổi vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm sớm chiều bên nhau, hầu như mỗi ngày đều sinh ra xúc động muốn đem tất cả mọi thứ nói với nhau. Nhưng cậu không dám, cậu sợ một khi bước đến bước này, vạn nhất Lý Trạm không có tâm tư như vậy thì tất cả những thứ cậu có hôm nay đều sẽ biến mất.
Kỷ Khinh Châu không có cách nào tưởng tượng nếu cậu và Lý Trạm ngay cả thân phận bạn bè cũng không thể tiếp tục thì cuộc sống của cậu sẽ thành cái dạng gì...
Cho nên cậu chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, phải giấu kỹ nó, phải chịu đựng, không cần làm đối phương sợ hãi.
Nhưng hôm nay, lúc cậu cùng tiểu gia hỏa đó trốn trong phòng Lý Trạm, Kỷ Khinh Châu không biết vì sao cởi xuống phòng bị để tiểu gia hỏa dăm ba câu dụ cậu nói sạch tâm sự của mình.
Kỷ Khinh Châu vô cùng lo lắng, đồng thời lại mơ hồ có chút phấn khích.
Tâm sự giấu kín kia có thể chia sẻ với người khác kì thực cũng rất tốt…
Cậu giống như tất cả thiếu niên mới biết yêu, một mặt sợ người khác phát hiện tâm sự của mình, một mặt lại muốn cả thế giới đều biết chuyện này.
Tiếng nước trong phòng tắm xuyên qua khe cửa truyền ra.
Lý Trạm ngước nhìn Lý Tùng, giọng nói có phần nghiêm túc, hỏi: "Nói, con và cậu ấy giấu chú chuyện gì?"
"Chú đừng có làm con sợ, coi chừng con khóc chạy đi tìm ông nội cáo trạng." Lý Tùng nói.
Lý Trạm không ngờ tới thằng nhóc này là tinh ranh như vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì nịnh hót: "Tùng nhi, chú thương con nhất, có bí mật gì mà không thể chia sẻ với chú chứ?"
Lý Tùng liếc hắn một cái, nói: "Chú như vậy không được, dụ trẻ em thất hứa."
Lý Trạm bị cháu trai mình dạy bảo, lập tức khiêm tốn nhận sai: "Chú sai rồi, con nói đúng, chú không nên lừa con. Khinh Châu là bạn tốt của chú, con giữ bí mật cho cậu ấy là điều nên làm."
Lý Tùng nghe vậy cười, nói: "Ừm, chú biết là tốt."
"Nhưng mà..." Lý Trạm bày ra vẻ mặt ủ mày chau nói: "Chú là bạn tốt nhất của Khinh Châu, biết cậu ấy có bí mật lại không thể giúp cậu ấy chia sẻ, cảm giác này thực sự rất khó chịu."
Lý Tùng nghe vậy suy nghĩ, hỏi: "Chú này, chú có thích Châu Châu không?"
"Chú đương nhiên là thích cậu ấy, cậu ấy là người chú thích nhất." Lý Trạm nói.
Lý Tùng nghe vậy gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Vậy thì tốt rồi."
"Tốt cái gì." Lý Trạm khó hiểu hỏi.
"Chú đừng có dụ, con sẽ không nói với chú cái bí mật nào đâu." Lý Tùng nhíu mày nhìn Lý Trạm, vẻ mặt "đừng hòng lừa ta".
Lý Trạm lấy lui làm tiến, hỏi: "Vậy con có thể nói cho chú, bí mật này liên quan tới cái gì được không?"
Lý Tùng suy nghĩ, cảm thấy câu hỏi này không có đụng đến điểm mấu chốt, bèn nói: "Bạn trai."
"Bạn trai gì?" Lý Trạm sửng sốt, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
"Đây là bí mật về bạn trai, chú không được hỏi nữa." Lý Tùng nói.
Lý Trạm quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, lòng không khỏi nặng trĩu, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Bí mật về bạn trai...
Chẳng lẽ, Kỷ Khinh Châu giấu hắn, yêu đương?
Thảo nào...
Thảo nào mấy ngày nay Kỷ Khinh Châu lại khác thường, lúc cùng hắn nói chuyện, lúc ở chung, dường như không thoải mái như trước nữa. Ban đầu Lý Trạm còn cho là mình nghĩ nhiều rồi, hôm nay lại giống như bất ngờ có được đáp án, sự khác thường gần đây của Kỷ Khinh Châu hết thẩy đều hợp lí bởi đáp án này.
Vì có bạn trai rồi, nên phải tránh hiềm nghi,
Vì có bạn trai rồi, nên không còn thân thiết như trước đây,
Vì có bạn trai rồi, nên thường hay lơ đãng,
Vì có bạn trai rồi, nên ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi...
"Chú này, chú làm sao thế?" Lý Tùng thấy sắc mặt Lý Trạm không đúng, hỏi.
Lý Trạm miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, không còn sớm nữa nên đi ngủ rồi."
Lý Tùng thực sự không hề buồn ngủ, nhưng nó rất thiện giải nhân ý, phát hiện tâm tình Lý Trạm dường như không tốt, cho nên không muốn làm cho Lý Trạm tức giận. Mặc dù nó có chút không hiểu, sao tự nhiên chú nó lại mất hứng…
Lý Tùng thầm nghĩ, tâm tình của người lớn thật là kỳ quái.
Giống như Châu Châu, rõ ràng thích chú, lại không dám nói với chú, còn bắt phải giữ bí mật.
Mà ông chú của nó còn kỳ quái hơn, lúc đầu còn rất vui vẻ phấn khởi, đột nhiên liền buồn bực.
Lúc Kỷ Khinh Châu từ phòng tắm đi ra, Lý Tùng đã được Lý Trạm ru ngủ rồi.
Kỷ Khinh Châu nhìn bốn phía, phát hiện Lý Trạm đang đứng ngẩn người ngoài ban công.
"Sao anh lại ở đây?" Kỷ Khinh Châu đẩy cửa ban công ra, nhỏ giọng hỏi.
Lý Trạm đưa lưng với cậu, nhìn vào màn đêm xa xăm, giọng nghẹn ngào hỏi: "Em có bạn trai à?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy tim đập thình thịch, nói: "Không… Không có."
"Thực sự không có?" Lý Trạm quay lại nhìn cậu hỏi.
"Thực sự không có..." Kỷ Khinh Châu lắc đầu nói.
Lý Trạm nghe vậy nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ rồi nói: "Tốt nhất là không có, tính tình em ngây thơ dễ bị lừa, anh sợ em chịu thiệt. Mấy thằng đàn ông đó không có ai tốt đâu, một đám tâm tư bất chính giống như lão tứ vậy, anh… Tốt nhất là cách xa bọn họ một chút."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy phì cười: "Anh không phải cũng là đàn ông sao?"
"Anh và bọn họ không giống nhau." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nhướng mày hỏi: "Anh… khác bọn họ chỗ nào?"
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, trong ánh mắt nhất thời loé lên một tia nguy hiểm, rồi quay người về phòng.
Kỷ Khinh Châu nhìn bóng lưng của y, thấy Lý Trạm rời đi đầu cũng không quay lại.
Kỷ Khinh Châu:...
Không phải nói muốn ngủ chung sao?
Sao lại đi rồi?
Ý nghĩ này mới xuất hiện, cửa phòng lại lần nửa mở ra, Lý Trạm lại đi thẳng đến giường nằm xuống.
Nhưng Lý Trạm chỉ nằm ở một bên, bên cạnh anh là Lý Tùng, phần bên kia giường thì chừa lại hơn phân nữa chỗ trống.
Kỷ Khinh Châu chỉ cảm thấy cảm xúc của Lý Trạm thực sự quái lạ nhưng lại rất đáng yêu.
Đặc biệt là Lý Trạm trong tâm trạng đó, dường như mơ mơ hồ hồ che giấu thứ gì đó sắp bộc lộ, Kỷ Khinh Châu không dám nghĩ sâu, nhưng trái tim cậu thấp thỏm không yên, nhưng có một cái gì đó đã được giải quyết một cách mơ hồ.
Bọn họ ở ngôi nhà ngoại thành đã nhiều ngày, chỉ vì ông Lý không yên tâm, tìm mấy nhóm người đến dời nhà, chỉ lo con rắn lần trước của lão tứ đem về sẽ phá hủy phong thủy mang đến nhiều chuyện chẳng lành.
Trong khoảng thời gian này, Kỷ Khinh Châu đón sinh nhật lần thứ 18 của mình.
Mối quan hệ với người khác của Kỷ Khinh Châu không tệ, lúc sinh nhật cũng nhận được rất nhiều quà tặng.
Lý Trạm cùng mở quà với cậu gần nửa ngày, vẻ mặt vô cùng không vui.
Nhất là lúc Kỷ Khinh Châu mở được món quà yêu thích, hắn nhịn không được hỏi: "Là ai tặng?"
Có được đáp án, có lúc sẽ thở phào nhẹ nhõm, có lúc lại làm hắn bắt đầu lo lắng vô cớ.
Ngày đó, cho đến tối Kỷ Khinh Châu vẫn chưa nhận được quà từ Lý Trạm.
Cũng không biết là Lý Trạm đã quên chuẩn bị hay là xảy ra chuyện gì, từ đầu đến cuối cũng không chủ động nhắc đến.
"Quà của em đâu?" Trong màn đêm, Kỷ Khinh Châu đứng ngoài ban công hỏi Lý Trạm.
Lý Trạm chăm chú nhìn Kỷ Khinh Châu, nói: "Cho em một điều ước, miễn là anh có khả năng làm được."
Kỷ Khinh Châu cười nói: "Có phải anh đã quên mua quà nên tạm thời nghĩ ra biện pháp này?"
"Anh cùng em đón sinh nhật, có lần nào anh quên chưa?" Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe xong ngẫm nghĩ, nói: "Năm sau lại cùng nhau đón sinh nhật."
"Quá đơn giản." Lý Trạm cười nói: "Thật phí phạm."
Kỷ Khinh Châu phì cười, điều ước này không hề đơn giản.
Năm sau, anh ấy đã 28 tuổi, sắp đến tuổi nhi lập.
Nếu Lý Trạm đáp ứng mong muốn của cậu, có nghĩa là trong vòng 1 năm tới, Lý Trạm và cậu sẽ không xa nhau. Chuyện này đối với cậu mà nói, không phải là một điều ước đơn giản, bên trong bao hàm rất nhiều tâm tư của cậu.
"Có được không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm gật đầu, nói: " Được, sinh nhật vui vẻ, Khinh Châu."
Tiểu hoàng đế từ trong phòng cầm mười cây đèn cầy sặc sỡ ra, đứng giữa hai người, ngẩng đầu nói với Kỷ Khinh Châu: " Châu Châu, mau ước đi, rồi thổi đèn cầy."
Kỷ Khinh Châu xuyên qua ngọn nến lung linh nhìn Lý Trạm, trong lòng do dự, bỗng nhiên sinh ra vài suy nghĩ không thể kiểm soát. Lý Trạm cũng ngẩn ngơ nhìn cậu, ánh mắt ấy dường như bị thứ gì đó mê hoặc, làm ý muốn trong lòng cậu càng lúc càng dâng trào.
Sau đó Kỷ Khinh Châu đưa tay che mắt Lý Tùng, nghiêng người tiến đến hôn nhẹ lên môi Lý Trạm.
Môi Kỷ Khinh Châu mang theo chút cảm giác mát lạnh, chạm lên môi Lý Trạm lại mang đến cảm giác nóng bỏng cho y.
Lý Trạm lùi lại một bước, rồi quay người bước nhanh vào nhà, bỏ lại Kỷ Khinh Châu ở ban công.
Trái tim Kỷ Khinh Châu nhảy lên rồi chìm xuống, nhìn vào màn đêm gượng cười, muốn vờ như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Nhưng nơi nào đó trong trái tim vẫn theo bước chân Lý Trạm, từng chút chìm xuống.
Cậu nghĩ, không nên liều lĩnh như vậy.
Sao có thể tâm huyết dâng trào mà thăm dò thế này?
"Châu Châu?" Kỷ Khinh Châu thả tay che mắt Lý Tùng ra, Lý Tùng ngẩng đầu nhìn cậu, mặt ngơ ngác hỏi: "Chú đi đâu rồi?"
Kỷ Khinh Châu cười khổ, chỉ là không biết nên trả lời thế nào, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Lý Trạm nhanh như gió đã trở lại. Thế là, mắt Lý Tùng mới được "thả ra", lại bị người che lại, nhưng mà lần này người che mắt nó, là chú của nó.
Gió đêm thổi tới làm cho ánh nến bừng lên, suýt nữa bị thổi tắt.
Thế nhưng sức sống của ngọn lửa lại rất mãnh liệt, chỉ tối đi trong chốc lát, đến khi nó bừng lên lần nữa, so với vừa rồi càng dữ dội hơn.
Kỷ Khinh Châu còn chưa kịp phản ứng liền bị một bàn tay giữ sau gáy, bị môi Lý Trạm bao phủ. Chỉ là nụ hôn này của Lý Trạm không giống với nụ hôn hời hợt vừa rồi, mang theo đòi hỏi khát khao không hề giấu giếm.
"Chú?" Giọng nói đầy bất mãn của Lý Tùng truyền tới.
Lý Trạm nghe vậy đành tạm thời ngừng lại, cúi người xuống bế Lý Tùng ra ngoài.
Một lúc sau, tiếng cửa đóng lại.
Lý Trạm nhanh chóng quay lại, đè Kỷ Khinh Châu lên kính ban công hôn lần nữa...
Ngoài cửa, Lý Tùng cầm cây nến trong tay, mặt ngơ ngác.
Một lúc sau, nó hít một hơi thật sâu, "phù" một tiếng thổi tắt ngọn nến.
"Chúc Châu Châu và chú... trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử." Lý Tùng mặt đầy thành kính nói.