Dị chủng cấp S lại là Simp 3: Cận Trì

Đường nét góc cạnh, dáng vẻ mạnh mẽ, cao lớn hiên ngang.

---

Trong một thế giới mờ mịt, tiếng động đinh tai nhức óc.

Diệp Khê Văn mơ màng mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo và hỗn loạn, xuất hiện một người mà cậu tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại.

Đường nét góc cạnh, dáng vẻ mạnh mẽ, cao lớn hiên ngang.

Đang đứng giữa đống đổ nát, cúi đầu nhìn cậu.

Ánh mắt lạnh lẽo.

...Cận Trì.

Chiếc lồng sắt và bức tường phía sau hắn đồng loạt nổ tung, vỡ vụn thành vô số mảnh đá lớn nhỏ rơi xuống, giống như dao đập vào đậu hủ non, hoàn toàn không chịu nổi.

Ngay sau đó, ánh sáng rực rỡ chói mắt hiện ra trước mặt.

Những người khác trong phòng thí nghiệm thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đống đá đổ ụp lên, chân mềm nhũn quỳ xuống, không kịp thốt ra vài tiếng kêu rên thì đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới đống đá.

Chỉ có một người mặc áo khoác trắng là tránh kịp, nhưng vẫn bị đá đập vào cánh tay và đùi, cảnh giác ôm lấy vết thương lùi về phía cửa.

Nhưng khung cửa cũng đã biến dạng, với sức của một người bình thường thì hoàn toàn không thể mở ra.

Người mặc áo khoác trắng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh là ai? Sao vào được đây!"

Cận Trì không để ý đến hắn, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi nhìn Diệp Khê Văn, không rõ biểu cảm.

Nhưng Diệp Khê Văn nghĩ, hẳn là lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, trước mắt cậu tối sầm.

Chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người cậu, trùm kín đầu, dây trói tay chân cũng bị cắt đứt gọn gàng.

Sau đó, Cận Trì mới miễn cưỡng nhìn về phía người khác một chút, nói: "Cận Trì. Xông vào."

Cái tên vừa thốt ra, áo khoác trắng như nghe được một câu chuyện đáng sợ, họng khò khè phát ra âm thanh, ngồi bệt xuống đất liên tục lùi về phía sau, lòng bàn tay cọ xuống đất chảy ra một vệt máu dài.🩸️

Quá mức kinh hãi khiến áo khoác trắng thậm chí bỏ qua nửa câu sau, hàm răng run rẩy phát ra âm thanh lạch cạch, "Không thể nào, không thể nào…"

Cận Trì không thèm để ý, liếc nhìn hắn, thực thà nói: "Chất lượng công trình của căn cứ các người không được tốt lắm."

Áo khoác trắng đã không còn nghe được gì, không thể nhúc nhích, cũng không có chỗ trốn, gần như là cùng đường, hắn gào lên khàn cả giọng: "Không thể nào!"

"Người đứng đầu cũng bị thương nặng, chưa hồi phục, mày không thể dễ dàng như vậy…!"

Hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại, như thể muốn tự thuyết phục mình.

"Mày đợi đi, lão đại chắc chắn sẽ đến cứu tao…"

Hắn cứ nói như vậy, dường như tự mình tin vào điều đó, mắt dần dần sáng lên, cho đến khi Cận Trì đá văng đống đá bước tới, tay phải chạm vào chuôi đao ở bên hông.

Áo khoác trắng trợn trừng mắt, nhào tới bên chân Cận Trì, "Tha cho tôi, tha cho tôi! Trước đây tôi không nên... Không, không phải tôi, tôi chỉ là nghe lời Lý Phong nên mới... A!"

Đao ra khỏi vỏ.

Trước mắt bị bao phủ bởi sắc đỏ, áo khoác trắng đau đớn đến không thể nói được, hơi thở nặng nề như một cái bễ cũ kỹ, hắn như nhận ra điều gì đó, từ từ cúi đầu liền thấy bàn tay phải của mình đã bị xuyên thủng.

bễ: dụng cụ có ống thụt hơi vào lò cho lửa cháy.

Con dao mổ trước đó vẫn còn nắm chặt trong tay hắn, dùng để rạch qua da thịt của Diệp Khê Văn, cũng rơi xuống đất, lại bị giày lính dẫm mạnh lên, vỡ nát thành những mảnh bạc vụn.

Trong bóng tối, Diệp Khê Văn nghe thấy vài tiếng thét ngắn ngủi.

Phòng thí nghiệm rơi vào im lặng, sau đó là tiếng bước chân vững chắc, chiếc áo khoác bị kéo xuống.

Cậu chạm phải đôi mắt hẹp dài sâu thẳm kia, Cận Trì đang quan sát cậu, Diệp Khê Văn nhận thức rõ điều này.

Ngón tay cậu bất giác co lại, Diệp Khê Văn đột nhiên cảm thấy rất khát.

Cậu mấp máy môi.

"Tại sao anh lại quay về…?"

"Sao cậu cũng nằm trên giường này?"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Một câu hỏi rất vội vàng, còn xen lẫn chút sốt ruột. Câu kia thì ngập ngừng, giọng cũng rất khẽ.

Cận Trì sững sờ một lúc, đưa tay vuốt tóc, chân mày khóe mắt lại lộ ra chút cáu kỉnh không thể che giấu.

"Thôi đi." Cận Trì rất tự nhiên bỏ qua câu hỏi của Diệp Khê Văn.

Hắn cất súng, hỏi Diệp Khê Văn: "Cậu có đứng dậy được không?"

Mất quá nhiều máu, trước mắt còn đang tối đen, Diệp Khê Văn gắng gượng gật đầu, cố gắng chống tay ngồi dậy khỏi bàn phẫu thuật.

Nhưng Cận Trì đột nhiên tặc lưỡi, không cho phép từ chối, vươn tay ra, sau đó kéo cậu vào một cái ôm đầy hơi lạnh và mùi máu tanh.

Theo động tác đó, chiếc áo khoác che kín Diệp Khê Văn tuột xuống.

Nhưng Diệp Khê Văn không có thời gian quan tâm, cậu cố gắng vươn tay ra.

"…Cậu làm gì vậy?" Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, nhịp tim của Cận Trì cũng ngừng lại theo, cúi đầu nhìn.

Diệp Khê Văn nhắm chặt mắt, dồn chút năng lượng còn lại, nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể của Cận Trì rồi mới yên tâm.

Đồng thời, trong lòng cậu lại càng thắc mắc hơn.

Người có dị năng đều có bản năng tự vệ.

Ngay cả với Kỷ Hoành, nếu không được thông báo trước, Diệp Khê Văn cũng không thể dễ dàng sử dụng dị năng kiểm tra bên trong cơ thể đối phương như vậy.

…Huống chi là dị năng giả cấp cao như Cận Trì.

Cậu ta đang suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Cận Trì đang nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bị thương thành ra như vậy, phản ứng đầu tiên vẫn là lo lắng cho vết thương của người khác… Thật chẳng thay đổi chút nào.

"Đừng cử động." Miệng thì nói vậy, nhưng trong động tác lại cẩn thận tránh vết thương của Diệp Khê Văn.

Nhưng Cận Trì vốn không có nhiều kinh nghiệm bế người, thay vì gọi là bế, chi bằng nói là khiêng, sải bước dài đi ra ngoài.

Diệp Khê Văn cũng không thấy tư thế này khó chịu, chỉ là không nhịn được ho vài tiếng.

Động tác của Cận Trì liền thực sự chậm lại.

Diệp Khê Văn không chú ý đến sự quan tâm âm thầm này, cậu chỉ nhìn người mặc áo khoác trắng đang nằm im lìm trong vũng máu bên cạnh, hỏi: "Anh ta chết rồi sao?"

Bước chân của Cận Trì dừng lại một chút.

"Chưa."

Nghĩ một chút, hắn hỏi: "Tôi cho thêm một đao nhé?"

Diệp Khê Văn lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Nhưng thể lực đã gần cạn kiệt, cậu để mặc Cận Trì ôm mình ra khỏi đống đổ nát, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy căn cứ ban nãy còn sạch sẽ mà giờ đã trở thành một đống hỗn loạn.

Xa xa là ánh lửa cao ngút trời, còn gần thì đầy đá vụn phủ đầy mặt đất.

Không thấy bất cứ ai, dù là dị năng giả hay người thường.

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Khê Văn chợt nhận ra hơi lạnh quen thuộc từ trên người Cận Trì.

"Kỷ Hoành đâu?"

Bước chân của Cận Trì lại dừng lại.

Hắn cúi mắt nhìn người trong lòng, người kia vẫn mệt mỏi khép hờ mắt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng không hiểu sao lại cho người ta cảm giác rất u buồn.

Cận Trì mặt không đổi sắc thản nhiên nói dối: "Chết rồi."

Nhưng ngón tay hắn vô thức siết chặt, tiếp tục bước về phía trước, trong vòng ba bước đã cúi xuống nhìn Diệp Khê Văn bốn lần.

Nhưng Diệp Khê Văn cũng không hề phát hiện.

Cậu ta chỉ nhắm mắt lại, để mặc bản thân chìm vào màn đêm vô tận.

"…Cảm ơn."

⌛️⌛️⌛️

Diệp Khê Văn dần tỉnh lại giữa những tiếng ồn ào.

"Đây chính là bạch nguyệt quang của lão đại sao?"

bạch nguyệt quang hay ánh trăng sáng, thường dùng để chỉ mối tình đầu hoặc một người mà bạn luôn nhớ về, nhưng không thể nào có được - một hình ảnh đẹp và không thể chạm tới.

Trên xe việt dã, một thiếu niên đeo khuyên tai bên tai trái đang tò mò nhìn chăm chăm vào người đang mê man ở hàng ghế sau, thì thầm với người bên cạnh.

Rõ ràng, người nằm kia được chăm sóc rất chu đáo.

Ở thời tận thế, nơi nguồn năng lượng cực kỳ khan hiếm, chiếc xe vẫn bật máy lạnh đầy đủ, dường như lo sợ người kia sẽ bị lạnh, một chiếc áo khoác mỏng sạch sẽ rộng lớn phủ trên người, thậm chí còn có thêm một chiếc khăn quàng cổ bằng len cashmere.

Phải biết rằng, lão đại của họ chưa bao giờ chăm sóc ai cẩn thận như vậy...

Nhưng, cho dù đã nhận được sự chăm sóc cẩn thận như thế, nhưng bạch nguyệt quang nằm ở hàng ghế sau vẫn trông rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, môi cũng nhạt màu.

Nếu ở trên người người khác sẽ cảm thấy kém sức sống, nhưng với người này…

Thiếu niên đeo khuyên tai bĩu môi, thầm nghĩ ánh mắt của lão đại quả thật rất tốt.

Không trách được lão đại bao năm qua luôn nhớ mãi không quên, còn không ít lần gây chuyện với căn cứ Lâm thành…

Nghĩ như vậy, thiếu niên đeo khuyên tai càng tò mò hơn, cậu ta chăm chú nhìn Diệp Khê Văn, do dự hai ba giây rồi liếc quanh xem có ai bên ngoài không, sau đó cẩn thận đưa tay định chạm vào má người kia.

Cậu ta không nhận ra xung quanh đã trở nên im ắng một cách bất thường, khi ngón tay dần tiến lại gần, cậu ta thậm chí còn nín thở, tưởng rằng cái hành động táo bạo của mình sắp thành công thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Du, Nghi, Niên."

Du Nghi Niên giật bắn mình, suýt nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng rụt cái bàn tay thiếu chút không còn lại, quay đầu nhìn về phía Cận Trì không biết đã đứng ngoài xe từ khi nào, trên mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta cười gượng gạo, nói: "Lão đại, anh ấy vẫn chưa tỉnh."

Cận Trì vẫn không thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Dưới ánh nhìn đó, nụ cười trên mặt Du Nghi Niên cuối cùng cũng không giữ được nữa, run rẩy trong hai giây, cuối cùng vỡ thành thành khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

Cậu ta không hề muốn bị lão đại để ý, lại càng không muốn bị lão đại lôi đi luyện tập cùng aaaaa!😰️

Nhất là dạo gần đây lão đại luôn có vẻ khó chịu!

"Được rồi được rồi…"

Cậu ta ỉu xìu mở cửa xe, lúc nhảy xuống đất chân cậu ta mềm nhũn suýt nữa quỳ trước mặt Cận Trì.

Nhưng Cận Trì mặt không cảm xúc dịch người sang một bước, xách cậu ta đi.

Chờ khi xung quanh hoàn toàn im lặng, một người khác đang lặng lẽ cuộn mình trong góc xe, thản nhiên nhìn cảnh anh trai mình tự tìm đường chết, Du Nghi Tuế cuối cùng cũng từ từ ngồi dậy, phủi sạch bụi trên người.

Cậu ta cầm cuốn sách đang đọc dở, đẩy gọng kính, định độc chiếm cả hàng ghế, tiện thể giúp lão đại trông chừng bạch nguyệt quang, thì bất chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt xa lạ phát ra từ phía sau.

"…Cận, Trì?"

Du Nghi Tuế lật thêm một trang sách.

Một giây, hai giây, rồi Du Nghi Tuế đột nhiên nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Người em trai ban nãy còn cười nhạo anh mình, giờ lại suýt nhảy dựng lên đụng vào trần xe.

Cậu ta lập tức bò dậy, dựa vào lưng ghế ngó ra phía sau.

Khi tận thế bùng nổ, hai anh em bọn họ chỉ mới 15 tuổi, sau ba năm thiếu ăn thiếu mặc, vóc dáng chẳng cao thêm bao nhiêu, ngồi xuống còn thấp hơn cả ghế xe.

Cậu ta nhìn ra hàng ghế sau, bạch nguyệt quang không biết từ khi nào đã ngồi dậy, chỉ là còn yếu, khẽ nắm tay lại đặt lên môi, ho nhẹ vài tiếng.

Một bức tranh mỹ nhân ốm yếu tuyệt đẹp.

Du Nghi Tuế không khỏi hơi thất thần, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, không hổ là người mà lão đại nhớ mãi không quên bấy lâu nay…

Sau đó, cậu ta mới giật mình, đáp: "Lão đại vừa đưa anh trai em ra ngoài chơi, lát nữa sẽ quay lại."

Cậu ta nói xong định xuống xe, nói: "Nếu anh gấp muốn gặp anh ấy, em sẽ đi tìm ngay."

Dù gì thì trong mắt Du Nghi Tuế, lão đại nhà mình tuy có hơi tàn bạo, hung dữ, không nói lý lẽ… khụ khụ... Nhưng tóm lại vẫn rất ưu tú!

Chẳng lẽ lại là đơn phương yêu thầm sao? Không thể nào!

Thế thì chuyện này là sao?

Du Nghi Tuế dễ dàng tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện: Cặp uyên ương trẻ bị kẻ đứng đầu căn cứ nhẫn tâm chia rẽ, nhưng cả hai đều không thể quên mối tình này, một người bỏ đi thề rằng một ngày nào đó sẽ quay trở lại, người kia thì bị nhốt trong nhà đau buồn mà ngày càng tiều tụy...

Thật là một câu chuyện tình cảm động biết bao!

Du Nghi Tuế vô cùng hài lòng với trí tưởng tượng của mình, vì vậy khi nhìn người trước mặt, ánh mắt cậu ta càng dịu dàng hơn, trấn an: "Đừng lo lắng, anh ấy không sao đâu, em sẽ gọi anh ấy về ngay."

Nói xong, cậu ta mở cửa xe nhảy xuống.

"Đợi đã." Diệp Khê Văn vừa tỉnh dậy, giọng còn khàn khàn, nói chuyện có phần khó khăn, "Đừng gọi anh ấy."

Du Nghi Tuế: "A…?"

Cậu ta có chút do dự, nhưng vẫn trở lại xe, từ từ đóng cửa lại.

Chẳng lẽ, xa cách lâu ngày nên uyên ương cảm thấy xa lạ?

Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức lên tiếng thanh minh: "Lão đại nhiều năm qua vẫn luôn giữ mình trong sạch! Đến cả chó trong căn cứ còn không thèm nhìn đến anh ấy!"