Dị chủng cấp S lại là Simp 2: 318

...Còn anh ta thì sao?

---

Anh ta còn muốn báo cáo thêm nhiều thông tin, chẳng hạn như cổng chính của căn cứ đã bị phá vỡ, có những kẻ phản bội giỏi ẩn nấp đã đột nhập vào...

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Hoành, anh ta liền thức thời im lặng.

Toàn bộ căn cứ Lâm thành, hoặc là nói tất cả các căn cứ trong khu vực Trung bộ không ai không biết đến cái tên Cận Trì.

Dù sao thì sức chiến đấu cá nhân của Cận Trì được xưng là khủng bố, lập trường của hắn lại không rõ ràng, như một đám mây đen bao trùm lên các căn cứ Trung bộ.

Lần trực quan nhất là khi hắn một mình bước vào dọn sạch Minh thành - nơi từ lâu đã bị dị chủng chiếm cứ và được mệnh danh là vùng đất chết.

Phải biết rằng trước tận thế Minh thành được coi là trung tâm của Trung bộ, cực kỳ phát triển, tài nguyên dồi dào. Nhưng sau tận thế, nơi đây trở thành chốn hoành hành của dị chủng, vô cùng nguy hiểm. Các căn cứ lớn ở Trung bộ đã nhiều lần liên kết để thanh trừng nhưng đều thất bại mà quay về.

Và một tin tức khác mà ai cũng biết chính là mối thù giữa Cận Trì và căn cứ Lâm thành, có thể nói là không chết không ngừng.

Nhìn từ góc nhìn của căn cứ Lâm thành, để bồi dưỡng ra một "vũ khí hình người" mạnh mẽ như vậy, có thể nói họ đã bỏ ra một lượng tài nguyên khổng lồ. Thế nhưng, ngay khi vừa đạt được chút thành quả, Cận Trì bất ngờ thoát khỏi sự kiểm soát làm căn cứ mất cả chì lẫn chài.

Còn từ góc nhìn của Cận Trì, vô số thí nghiệm đẫm máu, những ống dung dịch không biết tên được tiêm vào, cùng với những lần quanh quẩn bên bờ vực của cái chết...

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến căn cứ Lâm thành hiện giờ tứ cố vô thân.

Dù sao, không ai dám chắc rằng mối thù giữa Cận Trì và căn cứ Lâm thành cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào.

Càng không ai dám cược rằng, sau khi tàn sát căn cứ Lâm thành, liệu Cận Trì có chuyển mục tiêu sang những căn cứ từng giúp đỡ Lâm thành hay không.

Hơn nữa, hạt nhân của căn cứ Lâm thành - cũng chính là dị năng giả hệ chữa trị cao cấp duy nhất, Diệp Khê Văn, đã đắc tội với Cận Trì.

Theo những người biết chuyện kể lại, nhiều lần vào ban đêm đã có người nghe thấy Cận Trì nghiến răng nghiến lợi gọi tên Diệp Khê Văn, như hận không thể nuốt chửng lấy cậu ta.

Cứ như vậy ngày qua tháng lại, mỗi khi nhắc đến Cận Trì, tên của Diệp Khê Văn liền bị gắn chặt vào.

Tất cả mọi người đều biết, ngày căn cứ Lâm thành sụp đổ cũng chính là ngày Diệp Khê Văn bị xé xác thành từng mảnh.

Cũng vì vậy, cấp dưới truyền tin kia đương nhiên biết khi nghe đến cái tên Cận Trì, Kỷ Hoành sẽ có phản ứng gì.

Dù sao thì cấp cao trong căn cứ không ai không biết tâm tư của Kỷ Hoành đối với Diệp Khê Văn.

Kẻ truyền tin nhìn xa xa về phía con đường chính, anh ta biết đó là con đường dẫn đến cổng chính của căn cứ.

Anh ta từ từ đứng thẳng người, dùng ánh mắt lạnh lẽo và kỳ dị dõi theo bóng dáng vội vã rời đi của Kỷ Hoành, rồi nở một nụ cười như đang chế giễu.

Sau đó, anh ta xoay người bước vào Bạch Tháp được canh gác nghiêm ngặt.

🚧️🚧️🚧️

Diệp Khê Văn đã vô cùng quen thuộc với cấu trúc của Bạch Tháp.

Khi mới đến căn cứ Lâm thành, Kỷ Hoành nhiều lần nhấn mạnh rằng cậu không được để lộ dị năng của mình.

Cũng chính tại nơi này, nửa tháng sau, trong lúc mơ hồ cậu bị phụ tá đắc lực của thủ lĩnh căn cứ áp giải vào Bạch Tháp.

Kỷ Hoành nói với cậu, thủ lĩnh căn cứ một lòng vì loài người, là một người tốt mười phân vẹn mười, nên muốn Diệp Khê Văn phối hợp với các nghiên cứu của căn cứ.

Mà khi đó, Kỷ Hoành đứng sau lưng thủ lĩnh căn cứ, rõ ràng là rất được trọng dụng.

Cậu không biết việc Kỷ Hoành thăng tiến có liên quan gì đến dị năng của mình hay không.

Nhưng cậu biết, chỉ khi sử dụng hết dị năng, hay lúc nằm trên bàn phẫu thuật, cậu mới có thể cảm nhận được sự yên tâm đã lâu không gặp.

Yên tâm vì bản thân có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.

Cậu không muốn nghĩ về những chuyện đó nữa, lên tới tầng ba của Bạch Tháp, bước tiếp về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa thứ hai từ cuối hành lang, nhìn con số 317 viết trên tấm bảng để xác nhận lần nữa rồi mới gõ cửa.

Nhưng không có ai trả lời.

Diệp Khê Văn có chút bối rối định gõ cửa lần nữa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ phòng 318 bên cạnh, ngay sau đó một gương mặt xa lạ ló ra và gọi cậu: "Bên này."

Cậu liền theo lời mà đi qua, quan sát sơ qua phòng 318.

Cơ sở vật chất không khác biệt nhiều so với phòng 317, đều mang màu trắng lạnh lẽo, ở giữa phòng là một chiếc bàn phẫu thuật đang đèn sáng.

Chỉ có điều, trên bức tường đối diện có một vết bẩn màu nâu sẫm loang ra giống như máu.

Diệp Khê Văn không để ý lắm.

Nếu theo tiêu chuẩn trước tận thế thì các phòng thí nghiệm hiện giờ chắc chắn đều không đạt tiêu chuẩn, nhưng do điều kiện có hạn, với lại chỉ là lấy máu xét nghiệm, mọi người đều ngầm chấp nhận hoàn cảnh này.

Cậu bước tới nằm lên bàn phẫu thuật để nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng trói cổ tay cậu lại.

Cậu còn đang nhìn xung quanh, hỏi người bên cạnh: "Sao hôm nay lại ở phòng 318?"

Lời vừa dứt, phòng thí nghiệm chìm vào im lặng.

Mọi người đều bận rộn, không ai thèm nhìn cậu một cái.

Ngay sau đó, mắt cá chân chợt lạnh buốt.

Sợi xích trói chặt lấy mắt cá chân, Diệp Khê Văn cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lần đầu tiên, cậu cũng từng chống cự lại việc bị trói buộc, nhưng lúc đó người phụ trách giải thích rằng, dị năng giả đều có bản năng tự vệ, cộng thêm việc lấy máu từ cổ tay, nên cần khóa cổ tay lại để tránh tự làm tổn thương bản thân.

Nhưng lần này...

"Lý Phong đâu?"

Người mà cậu hỏi là người phụ trách đứng đầu Bạch Tháp. Nghe nói trước tận thế Lý Phong là một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu tại một viện nghiên cứu sinh học danh tiếng. Sau tận thế, mặc dù không thức tỉnh dị năng, ông vẫn được bảo vệ và tiếp tục công việc nghiên cứu.

Ông cũng là người phụ trách nghiên cứu dị năng của Diệp Khê Văn, sau nhiều lần tiếp xúc, hai người dần dần quen biết.

Lý Phong làm việc rất cẩn thận, Diệp Khê Văn có ấn tượng tốt về ông.

Lời vừa dứt, căn phòng 318 cuối cùng cũng tạm ngưng trong giây lát.

Người mặc áo khoác trắng dẫn đầu từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống, đôi mắt sau lớp kính phản chiếu một màu sắc kỳ dị, giọng nói chậm rãi đầy ngạo mạn: "Ông ấy bị bệnh rồi, tôi là học trò của ông ấy, lần này do tôi phụ trách."

Diệp Khê Văn yên tâm được một nửa.

Sống lưng thả lỏng một chút, áp sát vào chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo, rồi hỏi tiếp: "Sao đột nhiên ông ấy lại bị bệnh? Có cần tôi qua thăm không?"

Người mặc áo khoác trắng đã đi đến bên cạnh, mở ngăn kéo lấy ra con dao phẫu thuật, rồi ngắm nhìn đường cong sắc nhọn dưới ánh đèn, đáp một cách hờ hững: "Cậu cũng biết mà, ông ấy khi đã nghiên cứu thì không để ý đến bất cứ thứ gì, làm việc liên tục suốt mấy ngày trời, thế là ngất xỉu."

Đó cũng là tính tình của Lý Phong.

Trong ba năm chung sống này, Lý Phong đã đổ bệnh bốn, năm lần như vậy.

Diệp Khê Văn hoàn toàn thả lỏng, cậu cúi mắt nhìn cánh tay trái của mình, nơi đó đang truyền đến cảm giác đau nhẹ, là do thuốc tê gây ra.

Dường như hôm nay liều lượng hơi nhiều thì phải?

Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ càng, trước mắt đã trở nên mờ mịt, một vùng biển tối tăm bao trùm và nuốt chửng lấy cậu.

Trước khi cậu nhắm mắt, người mặc áo khoác trắng đang cầm dao tiến về phía cậu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại đầy trách cứ.

"Nhưng mà tôi nghe nói cậu cũng như vậy, mới hôm trước còn chữa trị cho mấy kẻ dị năng lỗ mãng đó, hôm nay lại đi nối chi cho bọn ăn hại tự chuốc lấy rắc rối kia, làm cạn kiệt dị năng, thực là khổ cho chúng tôi..."

Ngay cả âm thanh cuối cùng cũng biến mất.

💤️💤️💤️

…lạnh quá.

…đau quá.

Các dây thần kinh dường như sắp mất đi tri giác, mất máu quá nhiều làm mắt Diệp Khê Văn tối sầm lại, cơ thể cũng trở nên nhẹ bẫng.

Bên tai dường như có tiếng ồn ào, nhưng lại không nghe rõ, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màng khi chìm dưới nước.

Nhưng đó cũng chỉ là cuộc thảo luận sôi nổi về một con số không quan trọng nào đó, giống như mọi lần.

Lần thí nghiệm này, cảm giác còn tệ hơn trước.

Nhưng so với những người khác trong căn cứ, đặc biệt là những dị năng giả phải thường xuyên ra ngoài chiến đấu với dị chủng thì những gì cậu đang trải qua thực sự không đáng kể.

Đầu kim lạnh lẽo đâm vào đầu ngón tay, Diệp Khê Văn khó khăn quay đầu, nheo mắt nhìn ống kim tiêm trong suốt bị máu đỏ dần dần lấp đầy.

Những người mặc áo khoác trắng đang cúi đầu bên người cậu, mắt dán chặt vào, không ai nhận ra cậu đã tỉnh.

Đầu càng choáng váng hơn.

Cơ thể vẫn lạnh, nhưng lúc này cậu lại nhớ ra một chuyện.

——Nửa năm trước, cậu đã phát hiện ra mình có khả năng kháng thuốc mê.

Nhưng cậu chưa bao giờ nói điều này với Lý Phong.

Không phải vì không tin tưởng, mà vì không muốn tiêu tốn thêm tài nguyên của căn cứ, và…

Diệp Khê Văn đã lâu không nghĩ về người đó.

Dù sao thì lần cuối họ gặp nhau cũng không mấy tốt đẹp.

Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận máu dần dần chảy ra, tứ chi đều lạnh buốt, sau đó như bị ném vào bóng tối vô tận, không còn cảm nhận được sự sống của mình.

Lúc đó… Cận Trì cũng có cảm giác như vậy sao?

Mất máu quá nhiều làm cậu mệt mỏi muốn ngủ, tiếng nói bên tai vẫn tiếp tục, cậu mơ hồ bắt được vài từ khóa.

"... giải phẫu... trung tâm dị năng... trái tim..."

…Lạnh.

Cậu không chịu được co rúm lại, ý thức dần dần chìm vào bóng tối hư vô.

Cho đến khi lưỡi dao phẫu thuật lạnh lẽo sắc bén chạm vào da thịt.

Cơn đau nhói lạnh lẽo khiến Diệp Khê Văn tỉnh táo một chút, mở miệng muốn lên tiếng, nhưng đôi môi khô khốc khiến cậu nhận ra rằng dường như thời gian đã trôi qua rất lâu.

Thời gian đã vượt xa so với thời gian bình thường của những thí nghiệm trước đây.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hàng loạt nghi ngờ trước đó lại ùn ùn kéo đến, cậu thậm chí còn phân tâm suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Kỷ Hoành.

Dù sao trước đây Kỷ Hoành đều đến đón cậu đúng giờ.

Có phải đã gặp nguy hiểm rồi, hay là...

Một giả thuyết khác làm lòng Diệp Khê Văn dần dần trĩu nặng, cậu âm thầm vận chuyển một chút dị năng đã phục hồi để xua tan tác dụng còn sót lại của thuốc mê.

Cơn đau khó chịu lập tức xông tới, từ tứ chi nhanh chóng truyền đến vỏ não, cuối cùng tất cả cơn đau đều dồn vào trước ngực, tại vị trí trái tim. 

Diệp Khê Văn dường như nhận ra điều gì đó.

Cậu mở mắt ra, hỏi: "Ai muốn lấy dị năng của tôi?"

Dao mổ dừng lại một chút, rồi tiếp tục ấn xuống, người mặc áo khoác trắng ngẩng đầu lên, nói: "Cậu quả nhiên là người thông minh."

Đã đến lúc kết thúc rồi, dù là lượng máu đã mất của người trước mặt, hay sự giam giữ chặt chẽ chân tay, người mặc áo khoác trắng không cho rằng Diệp Khê Văn còn khả năng phản kháng.

Vì vậy, hắn không ngại dùng một ít lòng tốt mà giải đáp thắc mắc cho người trước mặt.

Dù sao thì Diệp Khê Văn cũng đã nhiều lần chữa trị cho bọn họ, mặc dù mỗi lần đều là dáng vẻ dịu dàng làm người khác buồn nôn.

Trong ngày tận thế đen tối sau khi thời hoàng kim sụp đổ, những người ngây thơ thế này nên biến thành chất dinh dưỡng, thành xương trắng, thành xác chết dưới chân để giúp hắn bước lên vị trí cao hơn.

Trên mặt người mặc áo khoác trắng hiện lên một nụ cười chế giễu, nói: "Một tay lãnh đạo đã bị con súc sinh mà cậu nuôi dưỡng đánh trọng thương, dị năng của gã rớt mấy cấp, nuốt ba bốn dị năng giả cấp C cũng không thể hồi phục lại... Cậu nói xem, gã sẽ làm gì đây?"

Cơn đau kịch liệt, nhưng thông tin trong lời nói của người mặc áo khoác trắng khiến não Diệp Khê Văn trở nên trống rỗng.

Người mặc áo khoác trắng nhìn biểu cảm của cậu ta, vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục bổ sung: "Còn con chó mà cậu nuôi bên cạnh… À, gọi là Kỷ Hoành đúng không, hôm trước hắn vừa đi làm nhiệm vụ, tuần kế tiếp hắn đều rảnh rỗi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tới. Cậu đoán xem hắn có biết chuyện này không?"

Nụ cười dần lạnh xuống, người mặc áo khoác trắng chậm rãi nắm lấy dao mổ, ấn xuống.

"Yên tâm, tôi biết dị năng của cậu rất nguy hiểm... Ha, cậu nghĩ bọn tôi không đề phòng sao? Đừng phí công vô ích nữa."

Lời này vừa nói ra, lòng Diệp Khê Văn liền trĩu xuống, nhưng vẫn không từ bỏ, cố gắng điều động dị năng lần nữa.

Thế nhưng, người trước mặt vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu bị khống chế, thậm chí còn nở một nụ cười chế nhạo, giễu cợt sự cố gắng vô ích của cậu.

Diệp Khê Văn ở trong Bạch Tháp quanh năm, dị năng bị tiêu hao liên tục, đừng nói là luyện cơ thể cường tráng như các dị năng giả khác, cơ thể thậm chí còn yếu hơn cả người mặc áo khoác trắng này, một người bình thường.

Đầu ngón tay hơi dùng lực, mũi dao lạnh lẽo liền đâm xuyên qua da thịt, máu đỏ tươi theo đường cong của lưỡi dao chảy xuống, cực kỳ xinh đẹp.

Người mặc áo khoác trắng dừng lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên hưng phấn.

"Đau không? Sợ không? Có hối hận không? Hay là muốn khóc lóc?… Không ngờ phải không, dị năng giả duy nhất có dị năng chữa trị trong căn cứ lại sắp chết trong tay một người bình thường như tôi."

"Người bình thường… Ha, phế vật hai chân..."

Thế giới trở nên lạnh lẽo chỉ còn lại màu trắng tinh khiết.

Cơn đau dữ dội vẫn tiếp tục nhưng dường như đã trở nên mơ hồ.

Diệp Khê Văn nghe thấy tiếng rít khi lưỡi dao nhọn đâm vào da thịt cùng với tiếng cười bệnh hoạn của người mặc áo khoác trắng.

Hơi thở gấp gáp, mũi ngập tràn mùi máu, xen lẫn với mùi thuốc khử trùng.

Lúc này, Diệp Khê Văn mới giật mình nhận ra, mình ghét mùi thuốc khử trùng.

...Còn anh ta thì sao?

Những gì bản thân đang chịu, liệu có bằng một phần vạn những gì Cận Trì phải chịu đựng không?

Ý thức dần mờ mịt, cuối cùng Diệp Khê Văn chậm chạp nhận ra rằng cậu sắp chết rồi.

Chết vào năm thứ ba của tận thế, chết trong một góc mà gia đình không hay biết, cũng chết… trước khi câu xin lỗi kịp nói ra.

—— Cho đến khi tiếng đổ sụp của bức tường đột ngột vang lên bên tai.