Đại tổng quản - Chương 88

Chương 88: Chương đặc biệt Ngày quốc tế thiếu nhi: Chuyện vớ vẩn ở trường mẫu giáo

CC

Hôm nay, tiểu hoàng đế tỉnh lại phát hiện mình trở thành giáo viên nhà trẻ.

Trong lớp của nó có một nhóm bạn nhỏ rất nghịch ngợm, bé nào cũng khó bảo, trong đó chỉ có một bạn nhỏ tên là Kỷ Trạch là ngoan nhất, vì thế tiểu hoàng đế quyết định bổ nhiệm bạn nhỏ Kỷ Trạch làm lớp trưởng.

"Kỷ Trạch, con điểm danh đi, xem có bạn nào đi trễ không." Tiểu hoàng đế chắp tay nhỏ sau lưng, nói như một thầy giáo.

"Dạ." Kỷ Trạch đứng trên ghế nhỏ ôm danh sách, bắt đầu trịnh trọng điểm danh.

"Kỷ Khinh Châu!" Kỷ Trạch gọi.

Bạn nhỏ Kỷ Khinh Châu giơ bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn hô một tiếng "Có!"

"Lý Trạm!" Kỷ Trạch lại gọi.

Bạn nhỏ Lý Trạm bên cạnh đang kéo tóc Kỷ Khinh Châu vội vàng đứng dậy đáp: "Có!"

Tiểu hoàng đế liếc nhìn Lý Trạm, vươn ngón tay nhỏ chỉ vào cậu ta, dạy bảo: "Bạn nhỏ Lý Trạm, đi học không được kéo tóc bạn khác, không nghe lời sẽ bị đánh vào lòng bàn tay."

Lý Trạm nghe vậy vội rút tay về, nhưng vẫn không ngồi yên, bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn gãi gãi lòng bàn tay bạn Kỷ Khinh Châu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Khinh Châu đỏ bừng, ngượng ngùng cười với bạn ấy, sau đó lén nắm tay bạn ấy dưới gầm bàn.

Lòng bàn tay của bạn nhỏ Kỷ Khinh Châu mang theo ấm áp, bạn nhỏ Lý Trạm bị bạn ấy nắm tay, tức khắc trở nên ngoan ngoãn.

Tiểu hoàng đế thấy bạn nhỏ Lý Trạm rốt cục ngồi yên, bảo Kỷ Trạch tiếp tục điểm danh.

Kỷ Trạch cầm danh sách đang định điểm danh tiếp thì một cục giấy nhỏ đột nhiên bay tới, đập trúng trán Kỷ Trạch.

Bạn nhỏ Kỷ Trạch trề môi muốn khóc, tiểu hoàng đế vội vàng đưa tay xoa đầu Kỷ Trạch, giúp bạn nhỏ Kỷ Trạch thổi thổi, sau đó mới nói với một bạn nhỏ ngồi ở hàng cùng: "Bạn nhỏ Lý Mân, có phải con ném giấy không?"

Bạn nhỏ Lý Mân vẻ mặt hoảng hốt, nói: "Thưa thầy, con không phải cố ý."

Tiểu hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc giáo dục Lý Mân, "Trong lớp không được ném giấy biết chưa."

Bé Lý Mân đỏ mặt, trông giống như vừa làm điều sai trái.

"Thưa thầy, giấy là con ném." Lúc này Chu Sở, bạn cùng bàn của Lý Mân, nói.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Sở, Chu Sở lại nhìn Lý Mân cười hì hì.

"Không phải bạn, rõ ràng là tui..." Lý Mân phản bác.

"Chính là con, vừa rồi Lý Trạm cũng thấy!" Chu Sở chỉ Lý Trạm, nháy mắt bảo cậu ấy làm chứng cho mình.

Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đang tựa đầu vào nhau thì thầm, nghe vậy vội gật đầu cho có lệ.

Tiểu hoàng đế suy nghĩ một chút, nói: "Phạt Lý Mân và Chu Sở sau khi tan học quét dọn vệ sinh."

Lý Mân nghe vậy áy náy nhìn về phía Chu Sở, đối phương lại cười, có vẻ đối với hình phạt này hết sức hài lòng.

"Phía sau nhà trẻ có một cái cầu trượt mới, tan học không ai trông coi, tui với bạn quét dọn xong, tui dẫn bạn đi chơi." Bạn nhỏ Chu Sở nói nhỏ bên tai bạn Lý Mân: "Đừng để mấy bạn khác nghe được, nếu Lý Trạm biết, nhất định sẽ kéo Kỷ Khinh Châu đi chơi."

"Chúng ta có thể cùng chơi mà." Bạn nhỏ Lý Mân nhỏ giọng nói.

"Để mấy bạn đó chơi sau, nay tui dẫn bạn đi chơi trước." Bạn nhỏ Chu Sở nói.

Lý Mân nghe vậy vô cùng vui vẻ, lo lắng trên mặt biến mất.

Chu Sở thấy bạn ấy vui như vậy cũng ngốc nghếch mà vui theo.

Tiểu hoàng đế đang định kêu bạn Kỷ Trạch điểm danh tiếp thì nghe thấy tiếng kêu hô, lớp học trở nên hỗn loạn. Sau đó nó mới phát hiện, hoá ra là một con thỏ không biết từ lúc nào đã nhảy lên bục giảng.

Tiểu hoàng đế nhìn con thỏ kia, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này một bạn nhỏ tên là Tiểu Sơn chạy tới, vội vàng ôm con thỏ vào trong lòng.

"Bạn nhỏ Tiểu Sơn, sao con lại mang theo thỏ đi học?" Tiểu hoàng đế hỏi.

"Dạ..." Bạn Tiểu Sơn lén nhìn qua bạn Hạ Mãn ngồi cùng bàn với mình, hôm qua bạn Hạ Mãn đồng ý cho nó cưỡi ngựa của bạn ấy, để báo đáp Tiểu Sơn muốn cho Hạ Mãn sờ con thỏ của mình, cho nên hôm nay mới lén mang đến trường học.

Không ngờ bị thầy giáo phát hiện.

"Con không nói lý do, thầy sẽ phạt con quét dọn vệ sinh." Tiểu hoàng đế nói.

"Muốn phạt liền phạt cả con đi, con còn đem ngựa đến trường học nè." Ngồi cùng bàn Tiểu Sơn - Hạ Mãn nói xong liền huýt sáo một tiếng, ngựa con của bạn ấy đá đá đạp đạp liền chạy tới cửa phòng học, làm cho các bạn nhao nhao hưng phấn la to.

Tiểu hoàng đế chắp tay nhỏ sau lưng suy nghĩ một lát, nói: "Vậy thì phạt hai đứa quét dọn vệ sinh."

"Không được đâu thầy ơi, không phải thầy phạt con và bạn Lý Mân quét dọn vệ sinh sao?" Chu Sở phản đối.

Cầu trượt nhỏ như vậy, chỉ đủ cho nó và Lý Mân chơi, lỡ Hạ Mãn và Tiểu Sơn quét dọn xong cũng muốn chơi, vậy thì không đủ. Cho nên chuyện bị phạt quét dọn này không thể thêm người nữa!

Tiểu hoàng đế cau mày suy nghĩ một lát, thầm nghĩ nên phạt bọn chúng làm gì đây?

Nó còn chưa nghĩ ra đã nghe thấy một tiếng hét lớn, bạn nhỏ Tần Tranh ngồi ở góc phòng học đột nhiên bật khóc.

Ánh mắt của tất cả các bạn nhỏ đều nhìn về phía bạn Tần Tranh, lúc này mới phát hiện trên đầu bạn Tần Tranh được ai đó thắt bím tóc đáng yêu, trên miệng cũng thoa son môi, trông giống như một búp bê đáng yêu.

"Bạn nhỏ Tần Tranh, con làm sao vậy?" Tiểu hoàng đế hỏi.

Tần Tranh vừa khóc vừa chỉ bạn Kỳ Cảnh Xuyên ngồi cùng bàn, nói: "Kỳ Cảnh Xuyên bắt nạt con!"

Kỳ Cảnh Xuyên tiểu bằng hữu vẻ mặt kích động, giải thích nói: "Chúng con đã nói trước rồi, con sẽ hóa trang bạn ấy thành con gái..."

"Nhưng con gái không phải như vậy, bạn trang điểm tui xấu quá." Tần Tranh khóc.

Kỳ Cảnh Xuyên gãi đầu, hỏi: "Vậy bạn muốn tui trang điểm như thế nào?"

Tần Tranh uất ức khóc không ngừng, nhất thời cũng không biết miêu tả như thế nào, bởi vì trong lớp bọn họ không có con gái.

"Tui biết!" Đồ Đại Hữu ngồi ở bên kia nói: "Bởi vì bạn không cho bạn ấy mặc váy xinh đẹp."

Kỳ Cảnh Xuyên đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Nhưng tui phải đi đâu tìm váy xinh đẹp đây?"

Bạn cùng bàn của Đồ Đại Hữu-Kỷ Khinh Hoài vốn đang yên lặng đọc sách, nghe vậy nhỏ giọng nói: "Tui có thể mượn váy của em gái tui cho bạn ấy mặc thử một chút."

"Em gái rất keo kiệt, sẽ không cho mượn váy đâu." Kỷ Khinh Châu ở hàng đầu xen vào.

Trì Châu bên cạnh cảm thấy bất bình nói: "Kỷ Khinh Châu, bạn nói xấu Khinh Lan, tui sẽ nói cho ẻm biết."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhìn về phía Trì Châu, nói: "Bạn dám!"

"Tại sao tui không dám?" Bạn nhỏ Trì Châu ngẩng đầu lẫm liệt nói.

Bạn nhỏ Lý Trạm bên cạnh Kỷ Khinh Châu cũng đi ra giúp đỡ, chỉ Trì Châu, nói: "Có bản lĩnh ra đây đánh với tui một trận."

"Đánh một trận thì đánh một trận!" Bạn nhỏ Trì Châu không chút yếu thế.

"Không được đánh nhau, bình tĩnh, bình tĩnh!" Kỷ Khinh Châu sờ bàn tay nhỏ bé của Lý Trạm.

Cơn tức của Lý Trạm cuối cùng cũng tiêu tan, nhưng vẫn cùng Trì Châu trừng mắt như thể sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Oa!" Tần Tranh thấy mình không thể mặc váy lại bắt đầu khóc.

Kỳ Cảnh Xuyên vừa giúp bạn ấy lau nước mũi, vừa nhìn Kỷ Khinh Hoài cầu xin giúp đỡ.

Kỷ Khinh Hoài cúi đầu bàn bạc với Đồ Đại Hữu, "Hay là tui trộm váy của em gái cho bạn ấy mặc một chút?"

"Vậy không được, bạn là quân tử làm sao có thể đi trộm đồ được?" Đồ Đại Hữu nói: "Để tui đi trộm giúp bạn nhé?"

Trì Châu đang giằng co với Lý Trạm, nghe vậy liếc về phía Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu nói: "Hai bạn đừng có mơ, hôm nay tui sẽ bảo em Khinh Lan khóa váy lại."

Trong phòng học các bé cãi tới cãi lui, loạn cào cào!

"Bạn đừng có xía vô chuyện của người khác!" Kỷ Khinh Hoài nói với Trì Châu.

"Tui không có xía vô chuyện của người khác." Trì Châu nói, "Chuyện của Khinh Lan chính là chuyện của tui!"

"Chúng ta không ăn trộm nữa thì không được sao? Ăn trộm đồ là không tốt." Đồ Đại Hữu vội nói.

Trì Châu nghe vậy mới thôi.

"Đánh một trận đi!" Lý Trạm xen vào nói.

"Đến đây, đến đây!" Trì Châu lại quay sang Lý Trạm, làm bộ muốn xắn tay áo.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Kỷ Khinh Châu vội giữ chặt Lý Trạm nói.

"Đừng khóc, tui nhất định sẽ mua cho bạn một chiếc váy." Kỳ Cảnh Xuyên dỗ dành.

"Vậy bạn có thể mặc không? Tui muốn nhìn bạn mặc!" Tần Tranh hỏi.

"Cũng được, bạn muốn nhìn thì tui sẽ mặc." Kỳ Cảnh Xuyên nói.

Tần Tranh nghe vậy nín khóc mỉm cười, Kỳ Cảnh Xuyên đưa tay lau nước mắt giúp bạn ấy.

"Lát nữa bọn mình lẻn ra ngoài, mặc kệ mấy bạn đó cãi nhau đi." Hạ Mãn nhỏ giọng nói.

"Thầy giáo tức giận thì làm sao?" Tiểu Sơn hỏi.

"Không sao đâu, có tui ở đây." Hạ Mãn lại nói.

Hạ Mãn nói xong ôm con thỏ của Tiểu Sơn vào lòng, một tay nắm tay Tiểu Sơn, chuẩn bị chuồn đi.

Tiểu hoàng đế cúi đầu ngồi ở trên bục giảng, nhìn mấy bạn nhỏ trong phòng ồn ào không ngớt, vẻ mặt vô vọng.

Kỷ Trạch từ trên băng ghế đi xuống, đặt danh sách lên bàn, sau đó lén lấy một cây kẹo mút trong túi ra nhét vào miệng.

Tiểu hoàng đế giương mắt nhìn bé, chép miệng một cái, Kỷ Trạch lén cười với nó, lại lấy ra một cây cho nó.

Tiểu hoàng đế nhận lấy kẹo mút, kéo Kỷ Trạch trốn ra phía sau bục giảng, hai người ngồi xổm ở đó lén lút ăn kẹo.

Các bạn nhỏ trong lớp đang ồn ào rồi bỗng nhiên không hiểu sao lại im lặng.

"Tui ngửi thấy mùi kẹo." Bạn nhỏ Lý Trạm mở miệng trước.

"Tui cũng ngửi thấy, còn là mùi dưa hấu." Kỷ Khinh Châu phụ họa.

Sau bục giảng, tiểu hoàng đế và bạn nhỏ Kỷ Trạch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cắn chặt cây kẹo.

Tiểu hoàng đế nháy mắt với bé, sau đó hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi phòng học.

Các bạn nhỏ phía sau như ong vỡ tổ đuổi theo.

Tiểu hoàng đế lôi kéo Kỷ Trạch vừa chạy vừa la hét, cuối cùng đột nhiên bừng tỉnh.

Cũng may, chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ này cũng thật kỳ lạ!

Tiểu hoàng đế chép cái miệng nhỏ nhắn một cái, vẫn chưa hết thèm mà nói: "Nhưng kẹo mút ăn ngon thật."