Đại tổng quản - Chương 89
Chương 89: Ngoại truyện 8: Một nhà bốn người-hiện đại-[1/3]
Chuyện tình cẩu huyết ngọt ngào của thiếu niên nhà nghèo cùng thiếu gia nhà giàu.
Từ nhỏ Kỷ Khinh Châu đã theo cha bôn ba khắp nơi.
Lúc nhỏ cậu không biết cha cậu cả ngày mang theo cậu đi khắp nơi là đang làm gì, lớn hơn một chút mới biết là cha cậu làm gia sư, kiếm sống nhờ dạy phụ đạo cho con cái của những người có tiền.
Trên thế giới này luôn có cách biệt rất lớn giữa người giàu và người nghèo, tài nguyên giáo dục chất lượng cao luôn dành riêng cho người giàu. Con nhà nghèo muốn đi học thì vô cùng khó khăn, mà cha của Kỷ Khinh Châu được giáo dục tốt, là vì gia cảnh lúc nhỏ không tệ.
Về sau Kỷ gia sa sút, ông Kỷ chỉ có thể làm gia sư để kiếm sống.
Vì không có ai chăm sóc tiểu Khinh Châu, nên lúc đi dạy ông Kỷ phải mang cậu theo.
May mà khả năng dạy học của ông Kỷ rất tốt, dù mang theo "tiểu phiền toái" Kỷ Khinh Châu nhưng vẫn có nhiều người muốn mời ông đến dạy học cho con em họ.
Tiểu Khinh Châu rất hiểu chuyện chưa bao giờ làm ồn, khi cha dạy học thì cậu lui vào trong góc yên lặng ngồi nghe. Lâu ngày, nhiều khách hàng của ông Kỷ cũng quen với sự tồn tại của cậu, thậm chí có vài đứa trẻ coi cậu như một người bạn.
Nhưng có một ngoại lệ, đó chính là Lý gia vô cùng danh tiếng ở thành phố này.
Là một danh gia vọng tộc, con cả và con thứ của Lý gia đã sớm xuất ngoại, nhưng ông Lý vẫn khá truyền thống, kiên quyết muốn giữ hai người con sau ở trong nước tiếp nhận giáo dục truyền thống, sau đó ông Kỷ cơ duyên xảo hợp được người giới thiệu đến Lý gia dạy học cho Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia.
"Dạo này bài tập về nhà của Tam thiếu gia không được tốt làm Lý tổng rất lo lắng, nghe nói thầy học thức uyên bác, học sinh được dạy kèm đều tiến bộ rất nhiều, nên hôm nay đặc biệt mời thầy đến đây." Quản gia dẫn ông Kỷ đến thư phòng, nhịn không được nhìn thoáng qua tiểu Khinh Châu, hỏi: "Con của thầy Kỷ chắc khoảng 7-8 tuổi rồi phải không, không đi học sao?"
Ông Kỷ vội nói: "Có cùng tôi học qua một ít, do sức khỏe nó không tốt cần có người chăm sóc nên không gửi nó đến trường. "
Tiểu Khinh Châu đứng sau lưng cha, im lặng không lên tiếng, cậu biết bản thân không đi học không phải vì sức khỏe không tốt, mà là vì kinh tế trong nhà không tốt, tiền cha kiếm được một phần phải nuôi gia đình, một phần còn phải trị bệnh cho cậu.
"Tam thiếu gia tính tình lạnh lùng, không thích gặp người lạ..." Quản gia nhìn thoáng qua tiểu Khinh Châu, ý là muốn cậu chờ ở ngoài thư phòng.
Ông Kỷ nghe vậy nhìn thoáng qua tiểu Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu gật đầu rồi đi đến sofa phòng khách ngồi.
"Con của thầy Kỷ thật ngoan." Quản gia vội nói.
Ông Kỷ nhìn thoáng qua tiểu Khinh Châu, dường như có chút lo lắng, nhưng vẫn phải đi theo quản gia vào thư phòng.
Lý gia vô cùng lớn, chỉ riêng phòng khách đã lớn hơn nhà của Kỷ Khinh Châu rất nhiều.
Thư phòng của Tam thiếu gia nằm ở cuối hành lang lầu 1, phòng khách cách chỗ đó khá xa.
Dựa theo kinh nghiệm của Kỷ Khinh Châu, cha dạy một khóa mất 90 phút, giữa giờ sẽ được nghỉ giải lao 10 phút. Nói cách khác Kỷ Khinh Châu chỉ cần ngồi đợi ở phòng khách khoảng 45 phút, chuyện này cũng không khó đối với cậu.
Nhưng một vị khách không mời mà đến làm cho việc chờ đợi của tiểu Khinh Châu gặp phải khó khăn.
Nếu Kỷ Khinh Châu đoán không sai, vị khách không mời mà đến này hẳn là Tứ thiếu gia của Lý gia.
Tứ thiếu gia thoạt nhìn bằng tuổi Kỷ Khinh Châu, nhưng không biết vì cái gì Kỷ Khinh Châu nhìn thấy cậu ta thì có chút bất an.
Đứa trẻ kia nhìn thấy Kỷ Khinh Châu liền rất phấn khích, tò mò vây quanh Kỷ Khinh Châu nhìn tới nhìn lui, ánh mắt kia làm Kỷ Khinh Châu không thoải mái.
"Sao cậu không vào lớp?" Tiểu Khinh Châu phá vỡ sự im lặng, muốn thông qua giao tiếp để giảm bớt sự không thoải mái.
"Anh ba học xong mới đến lượt tôi." Tứ thiếu gia đáp, cậu ta nhỏ hơn Tam thiếu gia 2 tuổi nên chương trình học sẽ khác nhau.
Tứ thiếu gia bước đến gần Kỷ Khinh Châu, đưa tay về phía Kỷ Khinh Châu nói: "Trong này có đồ chơi rất vui, cậu xòe tay ra đi. "
Tiểu Khinh Châu thấy cậu ta mặt đầy ý cười, phớt lờ cậu ta thì không tốt liền chìa bàn tay nhỏ ra.
Tứ thiếu gia đưa nắm tay đặt trên bàn tay Kỷ Khinh Châu, sau đó thả ra, một con sâu mũm mĩm rơi vào lòng bàn tay Kỷ Khinh Châu. Kỷ Khinh Châu nhát gan bị con sâu dọa nhảy cẫng lên, nhanh chân bỏ chạy.
"Cậu đừng có chạy mà, nó muốn chơi với cậu nè." Tứ thiếu gia nhặt con sâu đuổi theo Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu hoảng sợ, rất nhanh đã bị Tứ thiếu gia chặn vào trong góc chết.
Tứ thiếu gia trong tay cầm con sâu, cười hì hì nói: "Cậu đừng có khóc, nếu làm phiền anh ba học, quản gia sẽ trừ tiền của cha cậu đó."
"Tôi không thích chơi với sâu." Tiểu Khinh Châu nhỏ giọng nói.
"Sao cậu nhát thế?" Tứ thiếu gia cầm con sâu thải qua thải lại, cố ý hù dọa Kỷ Khinh Châu: "Con sâu này vừa mềm vừa mập, chui vào trong cổ cậu chắc chắc rất thú vị, cậu muốn thử không?"
Vừa nói vừa tiến lại gần Kỷ Khinh Châu, con sâu cách Kỷ Khinh Châu càng ngày càng gần.
"Đang làm cái gì?" Chợt tiếng của một thiếu niên vang lên.
Kỷ Khinh Châu ngước nhìn thiếu niên đó, không kịp nghĩ nhiều giẫm lên chân Tứ thiếu gia một cái, thừa dịp cậu ta bị đau liền từ trong góc xông ra ngoài trốn sau lưng thiếu niên kia.
Thiếu niên sửng sốt, cảm thấy góc áo bị kéo xuống, tiểu gia hỏa không chỉ trốn sau lưng hắn mà còn "to gan lớn mật" kéo áo hắn. Hắn nhíu mày quay đầu nhìn lại, đang muốn quát đối phương buông ra, nhưng ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt bé nhỏ nhút nhát kia, trái tim không khỏi mềm nhũn.
"Cậu dám đạp tôi?" Tứ thiếu gia tức giận đùng đùng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy thiếu niên liền sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Anh ba, sao anh lại xuống đây?"
Tiểu Khinh Châu nghe vậy ngước nhìn thiếu niên này, hóa ra đây là Tam thiếu gia Lý gia?
Nhất thời cậu có chút lo lắng, chỉ lo Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia là cùng một bè.
Ngay lúc Kỷ Khinh Châu do dự có nên buông đối phương ra hay không, lại nghe thiếu niên nói: "Em theo anh vào phòng sách."
Thiếu niên nói xong thì trở về thư phòng, Kỷ Khinh Châu như được đại xá, vội chạy theo sau thiếu niên chỉ lo thiếu niên đổi ý.
Tứ thiếu gia nhìn bóng lưng hai người rời đi mặt đầy tức giận, ném con sâu trong tay xuống đất hung hăng nghiền nát nó.
Trong thư phòng, lúc ông Kỷ nhìn thấy Tam thiếu gia dẫn Kỷ Khinh Châu vào phòng cũng hơi bất ngờ, nhưng ông còn chưa kịp hỏi, thì đối phương đã thuận tay đóng cửa phòng lại.
"Cha em không thích em của em chơi cùng con nhà nghèo, sau này lúc dạy học đừng để em ấy ở phòng khách nữa tránh đụng phải nó." Thiếu niên nói.
Ông Kỷ nghe vậy cũng không rõ nguyên do, chỉ cho là tiểu Khinh Châu gây rắc rối gì đó.
Còn tiểu Khinh Châu thì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn thiếu niên mang theo mấy phần cảm kích.
Kể từ đó, lúc cha dạy học cho Tam thiếu gia thì cậu sẽ ở trong thư phòng ngồi chờ. Ngược lại lúc Tứ thiếu gia học thì cậu ra phòng khách ngồi, như vậy cậu sẽ không phải một mình đụng mặt với vị Tứ thiếu gia nghịch ngợm kia.
Ban đầu Kỷ Khinh Châu cảm thấy Tam thiếu gia mặt lạnh này rất khó gần, lâu ngày dài tháng cậu không còn sợ anh ta nữa. Sau này Kỷ Khinh Châu mới biết, Tam thiếu gia tên là Lý Trạm.
Tuy rằng ngày thường Lý Trạm không để ý nhiều đến cậu, nhưng trước khi học luôn chuẩn bị một ít đồ ăn, lúc đầu Kỷ Khinh Châu còn ngại ngùng không dám ăn, cho đến một lần Lý Trạm mặt không biểu tình đẩy dĩa đồ ăn vặt đến trước mặt cậu, cậu mới biết đây là chuẩn bị cho cậu.
"Cảm ơn anh." Kỷ Khinh Châu nhỏ giọng nói.
Lý Trạm nhìn thoáng qua cậu, lạnh giọng nói: "Mỗi lần em đói, bụng cứ kêu ọc ọc làm anh mất tập trung."
Tiểu Khinh Châu nghe vậy che bụng cười xấu hổ.
Lý Trạm quay mặt đi, khóe miệng bất giác mang theo ý cười.
"Tam thiếu gia, bài kiểm tra hôm nay rất quan trọng, Lý tổng muốn đích thân xem bài kiểm tra." Ông Kỷ nói với Lý Trạm.
Lý Trạm cau mày, dường như có hơi căng thẳng.
Tiểu Khinh Châu biết, dù Lý Trạm rất thông minh, trong khoảng thời gian này cũng tiến bộ rất nhiều nhưng anh ấy không giỏi tất cả. Bài kiểm tra hôm nay đúng ngay môn học mà Lý Trạm kém nhất.
Bài kiểm tra bắt đầu, ông Kỷ ngồi bên cạnh đọc sách.
Tiểu Khinh Châu ngồi trên ghế nhỏ của mình, nhìn chằm chằm Lý Trạm.
Không mất nhiều thời gian, cậu đã nhìn thấy bút của Lý Trạm dừng tại nơi nào đó, rõ ràng là gặp phải nan đề.
Lý Trạm nhìn chằm chằm vào câu hỏi đó một hồi, cuối cùng quyết định bỏ qua câu hỏi đó...
Cũng may là những câu khác rất suôn sẻ, sau khi Lý Trạm làm xong hết, ánh mắt lại quay về câu hỏi khó kia.
Kỷ Khinh Châu liếc nhìn qua cha, sau đó lẳng lặng đứng dậy đi đến cạnh bàn học của Lý Trạm ngó qua.
Lý Trạm phát hiện ra hành động của cậu, hơi bối rối nhìn cậu, Kỷ Khinh Châu vươn cánh tay nhỏ bé ra, lén lén làm điệu bộ "2" với anh ta.
Lý Trạm:...
Thằng nhóc cũng biết mắng người à?
Lý Trạm nhíu mày, sau đó mới hiểu ra, do dự một lát, điền B vào câu đó.
Bài kiểm tra hôm đó, Lý Trạm đạt điểm tối đa.
"Câu này ngay cả anh còn không biết, vậy mà em lại biết?" Lý Trạm từ thư phòng bước ra, cùng Kỷ Khinh Châu đi đến phòng khách, nét mặt có chút phức tạp. Kỷ Khinh Châu nhỏ hơn hắn mấy tuổi lại biết nhiều hơn hắn, chuyện này làm Lý Trạm cảm thấy có chút thất bại.
Tiểu Khinh Châu gãi đầu, xấu hổ nói: "Bài kiểm tra này một tuần em đã nghe 4 lần rồi, thuộc lòng rồi."
Lý Trạm nghe vậy sửng sốt, mới nhớ ra tiểu Khinh Châu luôn đi cùng với ông Kỷ, có nghĩa là mỗi khi ông Kỷ dạy học, Kỷ Khinh Châu đều nghe qua một lần, nghe nhiều tự nhiên sẽ nhớ kỹ.
Lý Trạm nghĩ về "cảm giác thất bại" vừa rồi chỉ thấy hơi buồn cười lại nhịn không được cười khổ.
Kỷ Khinh Châu rất ít khi thấy anh cười, hiện tại thấy Lý Trạm đột nhiên cười, cậu cũng cười theo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau càng cười càng vui vẻ, nhất thời cả phòng khách đều vang vọng tiếng cười của hai người.
"Trạm nhi, có chuyện gì mà cười vui vẻ thế?" Tiếng của ông Lý đột nhiên vang lên.
Hai người vội ngừng cười, nhưng khóe miệng Lý Trạm vẫn mang theo ý cười chưa kịp giấu đi.
"Thằng nhóc này là con của thầy Kỷ phải không?" Ông Lý bước tới xoa đầu Kỷ Khinh Châu nói: "Hiếm có đứa nhỏ nào có thể chơi cùng Trạm nhi, không bằng thương lượng với thầy Kỷ để đứa nhỏ này đi học cùng con!"
Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhìn nhau ngạc nhiên.
"Cha, em ấy nhỏ tuổi hơn con, chương trình không giống nhau..." Lý Trạm nói.
“Này có sao đâu? Nó không phải vẫn chưa đi học sao?" Ông Lý cười nói: "Gia cảnh của thầy Kỷ như vậy, e rằng cũng không tính cho nó đến trường học đàng hoàng đâu, để nó đi học với con hẳn là thầy Kỷ cầu còn không được mới đúng."
Lời này của ông Lý quá mức vênh váo hống hách, Kỷ Khinh Châu nhỏ tuổi nên cũng không có phản ứng gì thái quá nhưng sắc mặt Lý Trạm lập tức u ám.
Nhưng ông Lý nói không sai, Kỷ Khinh Châu có thể đến trường học cùng Lý Trạm, cơ hội này đối với Kỷ Khinh Châu mà nói xác thực rất khó mà có được. Dù ông Kỷ biết quyết định này của ông Lý chỉ xem Kỷ Khinh Châu như một "công cụ" tiện tay nhặt lấy nhưng ông vẫn đồng ý.
Chuyện này đối với Kỷ Khinh Châu mà nói có lẽ là cơ hội để thay đổi tương lai.
Vì trên thế giới này, trường học biểu thị cho giai cấp, cho dù Kỷ Khinh Châu có cùng cha học rất nhiều thứ, nhưng nếu không thể đến trường đi học, kiến thức và tài năng đều sẽ không được công nhận.
---
"Anh không muốn em đi học với anh hả? " Kỷ Khinh Châu hỏi Lý Trạm.
Từ lúc ông Lý đề cập đến chuyện này, Lý Trạm vẫn luôn xụ mặt, Kỷ Khinh Châu cho là anh ấy không muốn.
Lý Trạm nhìn thoáng qua Kỷ Khinh Châu, nói: "Em thích không?"
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ rồi nói: "Dạ thích, em chưa từng đến trường học bao giờ."
"Em vui là được." Lý Trạm cười nói: "Anh cũng vui."
Từ nhỏ Lý Trạm đã không thân thiết với anh em trong nhà, Kỷ Khinh Châu được coi là người bạn duy nhất của hắn.
Mặc dù bạn nhỏ này nhỏ hơn Lý Trạm mấy tuổi, nhưng Lý Trạm lại cảm thấy em ấy rất chín chắn. Ít nhất thì Lý Trạm cảm thấy em ấy đáng yêu dễ thương hơn nhiều so với bé Tư lì lợm quậy phá.
Thế là Kỷ Khinh Châu bắt đầu đi học cùng Lý Trạm.
Cậu không những phải lên lớp cùng Lý Trạm mà còn ở chung nhà với Lý Trạm.
Lúc đầu ông Lý chỉ là tâm huyết dâng trào muốn vung tiền tìm ai đó đến mua vui cho Lý Trạm.
Nhưng không ngờ tiểu thư đồng này sẽ đi cùng Lý Trạm gần mười năm.
Hiện tại Lý Trạm cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn còn mang theo thằng nhóc kia.
Ông Kỷ chờ Lý Trạm không còn hứng thú nữa đem người đuổi đi, không ngờ tới Lý Trạm không những không chán ghét, ngược lại càng ngày càng thân thiết, bây giờ Lý Trạm thân với thằng nhóc còn hơn cả em ruột của mình!
Đối với chuyện này, cha Lý ngược lại cũng không có ý kiến gì.
Ông yêu thương Lý Trạm cho nên yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa Kỷ Khinh Châu cũng làm người yêu thích, thông minh lại hiểu chuyện.
Đối với chuyện này, người bất mãn nhất chính là Tứ thiếu gia.
Rõ ràng là nó nhìn thấy trước, cuối cùng lại thành của Lý Trạm, chuyện này làm nó bất mãn trong một thời gian dài.
Nếu không phải Lý Trạm trong coi quá kỹ, bằng cách nào đó nó cũng sẽ tìm được cơ hội trêu chọc thằng nhóc kia.
Tiếc là sau đó nó bị ông Lý gửi đến trường nội trú, số lần về nhà cực kì ít ỏi, cuối cùng đành phải tâm không cam tình không nguyện chấp nhận.
Hôm nay, Lý Trạm cùng Lý phụ tham gia một bữa tiệc tối.
Dù trước khi đi hắn đã dặn Kỷ Khinh Châu không cần chờ hắn trở về, nhưng lúc ở bữa tiệc hắn vẫn có chút không yên lòng.
Người đã ở cạnh hắn trong một thời gian dài xa nhau một lát liền cảm thấy không quen.
"Tam thiếu gia, ngài muốn về trước sao?" Người phục vụ tại bữa tiệc thấy hắn rời khỏi sảnh, vội bước tới hỏi.
"Tôi hơi mệt muốn về sớm nghỉ ngơi, phiền cậu tìm tài xế nhà tôi giúp tôi." Lý Trạm nói.
Người phục vụ vội nói: "Tài xế của ngài đã đi đón Tứ thiếu gia rồi, tôi tìm người khác đưa ngài về được không?"
Lý Trạm nghe vậy sửng sốt, hỏi: "Đón Tứ đệ? Nó trở lại rồi?"
"Tứ thiếu gia nói là tạm thời được nghỉ, đoán chừng đã về đến nhà rồi." Người phục vụ nói.
Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi điện, lại phát hiện điện thoại đã hết pin.
"Cho tôi mượn điện thoại một chút và giúp tôi gọi một chiếc xe." Lý Trạm nói: "Càng nhanh càng tốt!"
Người phục vụ đưa điện thoại cho Lý Trạm, Lý Trạm vội vàng ấn dãy số mà hắn đã thuộc lòng từ lâu.
Phòng khách Lý gia.
Kỷ Khinh Châu vừa mới tắm xong, nghe thấy điện thoại reo, từ phòng tắm bước ra định bắt máy, nhưng chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy giọng nói xa lạ phát ra từ phòng ngủ.
"Anh ba à?" Giọng nói mang theo ý cười: "Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhíu mày, quay người trở lại phòng tắm thuận tay khóa trái cửa.
"Không nói chuyện với anh nữa, tôi có đem cho Khinh Châu món quà nhỏ, gấp không chờ được muốn để cậu ấy nhìn thấy, bái bai." Người đó dứt lời liền ngắt điện thoại, sau đó đi về hướng phòng tắm.
Mấy năm nay, người mà Kỷ Khinh Châu sợ nhất chính là vị Tứ thiếu gia này, nếu đánh nhau cậu chưa chắc sẽ thua đối phương nhưng phiền nhất là thân phận của cậu ta quá đặc biệt, tùy tiện động thủ với vị tứ thiếu gia này sẽ làm khó cho Lý Trạm.
Nếu chuyện này truyền đến tai ông Lý sẽ càng khó mà kết thúc.
"Khinh Châu, trốn trong đó làm gì?" Tứ thiếu gia đứng trước cửa phòng tắm, giọng nói mang theo mấy phần ý cười: "Ra đây mà xem, tôi cho cậu thứ tốt nè, cậu nhất định sẽ thích."
Kỷ Khinh Châu trốn trong phòng tắm nơm nớp lo sợ, chỉ lo đối phương phá cửa xông vào, càng sợ bản thân kiềm chế không được mà đánh người.
"Tôi vào nha!" Tứ thiếu gia nói xong nắm lấy nắm cửa.
Cửa phòng tắm vốn chỉ là vật trang trí, hoàn toàn không có sức chống chọi.
Kỷ Khinh Châu cầm một ít sữa tắm trong tay, chuẩn bị nếu đối phương bước vào cậu sẽ trét sữa tắm vào mắt đối phương. Cách này chỉ làm cay mắt đối phương một lát, nhưng so với đánh hắn thì hậu quả sẽ nhỏ hơn một chút.
"Rắc" một tiếng, nắm cửa phòng tắm bị Tứ thiếu gia vặn gãy.
Kỷ Khinh Châu căng thẳng nín thở, tay cầm sữa tắm tìm góc độ thích hợp.
Lúc cánh cửa mở ra, Kỷ Khinh Châu vươn tay vừa chọc vừa bôi, không sai không lệch mà chọc trúng mắt Tứ thiếu gia.
"Aaaa...! Kỷ Khinh Châu, mẹ mày!" Tứ thiếu gia vốn một tay nắm cửa, một tay mang "quà".
Bất ngờ bị cậu tập kích, "thứ" trong tay có chút mất kiểm soát suýt nữa là tuột tay.
Kỷ Khinh Châu lách người chạy ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn thấy con rắn trong tay Tứ thiếu gia lập tức hốt hoảng chạy trốn.
Vị tứ thiếu gia này lúc nhỏ đã thích đem sâu dọa cậu, bây giờ lớn như vậy rồi mà không sửa được tật xấu này, từ nhỏ Kỷ Khinh Châu đã sợ mấy con chuột rắn sâu bọ, lớn rồi vẫn cực kỳ sợ chúng. Cậu nhìn thấy con rắn đó sợ đến mức chân mềm nhũn, mất rất nhiều sức lực mới chạy khỏi phòng ngủ.
Lúc cậu chạy đến cửa lại nhìn thấy một đứa bé 4-5 tuổi đứng trước cửa.
Đứa bé vốn đang thò đầu vào nhìn, Kỷ Khinh Châu đột nhiên chạy ra, suýt nữa đâm vào nó.
"Anh... anh là ai? " Đứa bé nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Tùng nhi, bắt cậu ta lại, cậu ta muốn giết chú tư!" Tứ thiếu gia ở trong phòng hét lên.
Nghe vậy đứa bé liền ôm lấy đùi Kỷ Khinh Châu, khuôn mặt bé nhỏ lộ ra vẻ nghiêm trọng nói: "Không được chạy!"
Kỷ Khinh Châu chỉ sợ con rắn kia bò ra, hoàn toàn không dám dừng lại trước cửa, thấy vậy cậu không nhiều lời liền ôm đứa bé bỏ chạy.
Đứa nhỏ sợ hãi lập tức khóc to, Kỷ Khinh Châu không có cách nào, chạy vào phòng ngủ của Lý Trạm ở sát bên, sau đó khóa cửa cẩn thận, lúc này mới thả đứa nhỏ xuống.
"Anh muốn làm gì?" Đứa bé nước mắt giàn giụa hỏi.
"Em đừng khóc." Kỷ Khinh Châu vội ngồi xổm xuống dỗ: "Anh không phải người xấu!"
Đứa bé nhìn Kỷ Khinh Châu trong chốc lát, lại nhìn đằng sau Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt bừng tỉnh nói: "Em biết rồi, anh là... anh là... của chú ba."
"Cái gì?" Kỷ Khinh Châu ngơ ngác hỏi.
"Bạn trai!" Đứa bé chỉ chỉ phía sau Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu quay đầu lại liền nhìn thấy trong phòng Lý Trạm bày ảnh chụp chung của hai người, trong hình hai người đều mặc áo sơ-mi trắng, Kỷ Khinh Châu hơi nghiêng đầu mỉm cười, Lý Trạm thì chuyên chú nhìn cậu.
"Không phải... bạn trai." Kỷ Khinh Châu vội nói.
"Không phải là bạn trai, chẳng lẽ là..." Đứa bé mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Bạn gái?"
Kỷ Khinh Châu:...