Chương 9: Suýt bị làm nhục, Mạnh Thiếu Hàn nổi giận

Có vẻ như Vu Thiên Trùy rất quen thuộc với cấu trúc của biệt thự, anh ta nhanh chóng dẫn Dương Ngôn Tuấn ra ngoài một cách dễ dàng.
Vu Thiên Trùy đã sớm đậu xe ở một nơi kín đáo, anh ta mở cửa xe, quay đầu nói với Dương Ngôn Tuấn: "Mau lên xe đi."
Dương Ngôn Tuấn đáp một tiếng rồi nhanh chóng lên xe.
Ngay khi động cơ xe được khởi động, Dương Ngôn Tuấn quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn căn biệt thự ngày càng xa dần, trong lòng có chút khó tả, có loại cảm giác không chân thật, cậu thật sự trốn thoát rồi sao, cậu thậm chí còn sợ hãi hết thảy đều chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Mãi đến khi biệt thự hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, trái tim luôn căng thẳng của Dương Ngôn Tuấn mới dần thả lỏng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vu Thiên Trùy thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Ngôn Tuấn qua gương chiếu hậu, hỏi với vẻ quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Vu Thiên Trùy, Dương Ngôn Tuấn khẽ mỉm cười đáp: "Tôi không sao, thật sự rất cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào mới đủ."
Nhìn thấy nụ cười cảm kích của Dương Ngôn Tuấn, ánh mắt Vu Thiên Trùy lóe lên sự phức tạp, tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi túa ra, nhưng chỉ mỉm cười mà không nói gì. Trong mắt lại mang theo sự kiên quyết, đáng tiếc Dương Ngôn Tuấn không nhận ra.
Khi Dương Ngôn Tuấn phát hiện không thích hợp, đã bị Vu Thiên Trùy đưa đến địa phương xa lạ, bên ngoài xe xuất hiện mấy người mặc đồ đen, nhìn dáng vẻ không phải người tốt.
Lúc này, Dương Ngôn Tuấn mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu hoảng sợ nhìn về phía Vu Thiên Trùy, chỉ thấy anh ta tránh né ánh mắt của mình, giọng nói đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm như vậy."
Lúc này Dương Ngôn Tuấn mới hiểu được, cậu còn tưởng rằng cảnh sát rất an toàn, nhưng hóa ra lại từ hang cọp rơi vào một cái bẫy khác.
Dương Ngôn Tuấn hoảng loạn muốn mở cửa xe chạy trốn, nhưng bị đám người áo đen bắt lại, cậu giãy giụa, hét lên: "Buông tôi ra! Các người muốn làm gì?!"
Thân hình của cậu hoàn toàn không có cơ hội chống lại những gã đàn ông cao to lực lưỡng kia.
"Tại sao? Anh không phải cảnh sát sao?" Dương Ngôn Tuấn nhìn thẳng vào mắt Vu Thiên Trùy, muốn hỏi rõ tại sao Vu Thiên Trùy lại làm như vậy.
Vu Thiên Trùy không nhìn cậu, chỉ nhìn người đang đi tới, nói: "Mạnh Hải Tông, người cậu muốn tôi đã đưa đến, khi nào cậu mới thả vợ con tôi ra."
Lúc nghe thấy cái tên này, Dương Ngôn Tuấn lập tức ngẩng đầu nhìn.
Từ sau khi Mạnh Hải Tông bị Mạnh Thiếu Hàn phế bỏ, cậu chưa từng nghe nhắc đến hắn ta nữa. Dương Ngôn Tuấn vốn nghĩ hắn đã gặp chuyện chẳng lành. Vì vậy, khi thấy hắn đứng đây, cậu thực sự có chút khiếp sợ.
Mạnh Hải Tông lúc này mặt mày hung ác nham hiểm, dáng đi khập khiễng, giọng nói cũng mang theo vài phần sắc bén.
"Đừng nóng vội, tôi đây không phải đã mang người đến rồi sao." Mạnh Hải Tông cười hì hì nói.
Người phụ nữ đang ôm chặt đứa con nhỏ bị đám thuộc hạ kéo ra ngoài, cả người tiều tụy, vừa thấy Vu Thiên Trùy liền kích động kêu lên: "Ông xã!"
Vu Thiên Trùy ôm chặt vợ con vào lòng, sau khi cẩn thận kiểm tra một phen mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn sang Dương Ngôn Tuấn đang bị khống chế, ánh mắt anh ta lóe lên một tia do dự nhưng vẫn lên tiếng: "Đừng làm tổn thương cậu ấy."
Mạnh Hải Tông cười khẩy, giọng nói đầy châm biếm: "Cảnh sát Vu, anh quản hơi nhiều rồi đó, đừng quên chứng cứ giết người của anh vẫn còn trong tay tôi."
Vu Thiên Trùy bị uy hiếp cắn chặt răng, cuối cùng vẫn bỏ lại Dương Ngôn Tuấn mang theo vợ và con gái rời đi.
Nhìn cả nhà Vu Thiên Trùy rời đi, Dương Ngôn Tuấn không có thời gian đau buồn, bởi ngay lập tức đã bị Mạnh Hải Tông nắm lấy tóc, ép cậu ngẩng đầu lên, âm trầm cười nói: "Cuối cùng cũng rơi vào tay tôi rồi, thế nào, hại tôi bị phế không định chịu trách nhiệm sao?"
Dương Ngôn Tuấn đau đến nhíu mày, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Mạnh Hải Tông nhìn vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Dương Ngôn Tuấn, trong lòng nảy sinh một sự hưng phấn biến thái, nói: "Vì mày đã hại tao không thể làm đàn ông, khiến tao không tìm được ai để giải tỏa dục vọng, vậy thì lấy mày ra mà giải tỏa vậy."
Chuyện hắn bị Mạnh Thiếu Hàn phế bỏ nhanh chóng lan truyền, khiến hắn trở thành trò cười cho người khác. Những tình nhân mà hắn bao nuôi cũng vì chuyện này mà khinh thường hắn, sau lưng không ngừng chế nhạo hắn là thái giám, điều này khiến tâm lý của hắn dần trở nên biến thái vặn vẹo, thường xuyên trói những tình nhân bên cạnh lại để ngược đãi, hành hạ đến mức người không chết cũng bị thương nặng phải nhập viện, thậm chí còn khiến những tình nhân đó phát điên.
Hắn hận Bình Côn đã xúi giục hắn, cũng hận Dương Ngôn Tuấn, càng hận Mạnh Thiếu Hàn đã phế bỏ hắn, nhưng Bình Côn và Mạnh Thiếu Hàn hắn không dám động vào, đành phải động đến Dương Ngôn Tuấn nhỏ yếu.
Mạnh Hải Tông đứng thẳng dậy, hắn mang một chiếc ghế đến ngồi xuống, nói với những người đàn ông mặc đồ đen: "Thằng đó thưởng cho các người chơi đùa, nhớ phải thô bạo một chút đấy."
Những người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau, họ đâu phải là Mạnh Thiếu Hàn có khẩu vị kỳ lạ, họ không hề có hứng thú với đàn ông, càng không nói đến Dương Ngôn Tuấn một thân đầy cơ bắp.
Nhưng nghĩ đến Mạnh Hải Tông là chủ thuê của mình, họ đành phải cắn răng mà xông lên.
Không biết nhị thiếu gia nhà họ Mạnh này có cái tật quái gì, sau khi bị phế lại đặc biệt thích nhìn người khác thô bạo chơi đùa những người của mình, là loại không làm cho người ta đổ máu thì không bỏ qua.
"Không, cút đi!" Dương Ngôn Tuấn nhìn động tác cởi quần áo của những người kia, hoảng hốt kêu lên.
Quần áo trên người cũng dần ít đi, nhưng cậu không thể trốn thoát.
Lúc này cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Mạnh Thiếu Hàn từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn động tác của những người đàn áo đen, vẻ mặt đầy vẻ lạnh lẽo.
Thuộc hạ phía sau nhanh chóng tiến lên bắt giữ những người mặc đồ đen này.
Mạnh Hải Tông nhìn thấy Mạnh Thiếu Hàn vẫn không tránh khỏi có chút hoảng sợ, hắn không ngờ Mạnh Thiếu Hàn lại nhanh chóng trở về từ đồn cảnh sát. Hắn ánh mắt độc ác, rút ra một khẩu súng, rồi bắt giữ Dương Ngôn Tuấn, quát lên: "Đừng qua đây, nếu không tao sẽ giết hắn."
Mạnh Thiếu Hàn khịt mũi khinh thường , hắn nhanh chóng rút súng ra bắn một phát vào tay Mạnh Hải Tông, sau đó sải bước đi tới kéo tay Dương Ngôn Tuấn muốn kéo người đi.
Dương Ngôn Tuấn không muốn bị Mạnh Thiếu Hàn đưa về, cậu cố gắng thoát khỏi tay Mạnh Thiếu Hàn, Mạnh Thiếu Hàn giận dữ nói: "Em còn muốn gây rối đến bao giờ?"
"Tôi muốn anh thả tôi đi." Dương Ngôn Tuấn bướng bỉnh đáp lại.
Mạnh Thiếu Hàn cười lạnh một tiếng, hắn vác người lên vai, liếc nhìn Mạnh Hải Tông, ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: "Băm hắn ra thành từng mảnh cho chó ăn đi."
"Vâng."
Mạnh Thiếu Hàn ném người lên xe, không nói một tiếng, lái xe lao nhanh trở về, thực sự khiến Dương Ngôn Tuấn sợ đến mức nghẹt thở.
Hắn kéo lê Dương Ngôn Tuấn không chịu xuống xe vào biệt thự, rồi ném mạnh người lên giường.