Chương 8: Sóng gió tại bữa tiệc, vợ bí mật bỏ trốn cùng người khác

Đêm Giáng sinh đến dưới sự chờ mong của mọi người, ai nấy đều háo hức chào đón ngày lễ an lành, khiến các con phố cực kỳ náo nhiệt.
Trên sân thượng của một tòa nhà, một người đàn ông nằm rạp xuống đất, tay cầm một khẩu súng nhắm vào một mục tiêu nào đó. Hắn nói vào chiếc tai nghe: "Tất cả đã chuẩn bị xong."
"Đừng để xảy ra sai sót." Sau khi trao đổi vài câu với người ở đầu dây bên kia, Hunter khoác lên mình một bộ vest đen, tay cầm một cây gậy ba-ton rồi ra cửa.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc hội họp giữa các băng đảng trong và ngoài nước. Tất cả các thế lực lớn đều có mặt, khiến cảnh sát cũng phải âm thầm cài người vào để theo dõi, toàn bộ lực lượng bước vào trạng thái cảnh giác cao độ, bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng bên trong sóng ngầm cuộn trào.
Mạnh Thiếu Hàn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen, tay lắc nhẹ ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ sậm, hắn nhấp ngụm rượu một cách lười biếng, coi những kẻ đang vây quanh nịnh bợ mình chẳng khác nào người vô hình, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
Trong đầu Mạnh Thiếu Hàn lúc này đều là người vợ lẳng lơ của mình, muốn nhanh chóng trở về với vợ, lên giường chơi các loại đồ chơi, chơi cả người trên dưới đồng loạt phun nước, đem ái dịch tưới đầy bà xã lẳng lơ.
Người đang nói chuyện với hắn hoàn toàn không hay biết rằng đầu óc Mạnh Thiếu Hàn lúc này đang chứa đầy những suy nghĩ đen tối. Thấy hắn không đáp lại, người đó tưởng rằng hắn khinh thường mình, cố gắng kiềm chế sự bất mãn trong lòng, gượng cười nói: "Mạnh thiếu, ngài thấy thế này được chứ?"
Mạnh Thiếu Hàn đáp lại một cách thờ ơ: "Tôi thấy cũng tạm được."
Thấy Mạnh thiếu đáp lại, người kia càng thêm hăng hái, tiếp tục tuôn ra hàng loạt suy nghĩ của mình.
Giọng nói không ngừng léo nhéo bên tai khiến Mạnh Thiếu Hàn cảm thấy phiền phức, hắn dứt khoát đứng dậy đi về phía cửa sổ nơi khá ít người.
Hắn vừa đứng được một lúc thì nhận ra có người khác cũng đứng bên cạnh mình, nhưng hắn cũng không có để ý tới.
"Chào Mạnh tiên sinh, tôi là Hunter Reston, rất hân hạnh được gặp ngài." Người bên cạnh lên tiếng.
Mạnh Thiếu Hàn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Thì ra là ngài Hunter, nghe nói ngài rất nổi danh ở nước ngoài."
"Mạnh tiên sinh quá khen, tất nhiên không sánh bằng Mạnh gia ngài." Hunter khiêm tốn đáp.
Mạnh Thiếu Hàn nheo mắt lại, tự nhiên cũng nghe ra sự ngạo mạn trong lời nói của Hunter, cười khẽ một tiếng, nói: "Hunter tiên sinh thật đúng là khiêm tốn, không giống những như những kẻ suốt ngày đeo mặt nạ giả tạo, khiến người khác nhìn mà phát ghét."
Sắc mặt Hunter thoáng sa sầm, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại nụ cười: "Xem ra Mạnh tiên sinh rất có cá tính. Tôi rất ngưỡng mộ những người như ngài."
Dưới sự chủ động tiếp xúc của cả hai, cuộc trò chuyện dần trở nên cởi mở hơn. Nhưng đột nhiên, sắc mặt Mạnh Thiếu Hàn tối sầm lại, hắn lập tức nghiêng người né tránh, vừa kịp tránh khỏi viên đạn xuyên qua lớp cửa kính, nhưng vẫn cắt rách một đường dài trên áo của hắn.
Mà Hunter sớm có chuẩn bị, định tránh đi nhưng bất ngờ bị vấp phải thứ gì đó, khiến viên đạn găm thẳng vào đầu gã, cả người gục xuống.
Bữa tiệc lập tức trở nên hỗn loạn. Cảnh sát nghe thấy tiếng súng liền phá cửa xông vào. Chỉ trong chốc lát, tất cả những người có mặt đều bị khống chế và đưa đi.
---
Dương Ngôn Tuấn mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, để lộ chiếc cổ đầy những dấu vết chi chít. Cậu ngồi trên ghế chậm rãi ăn, trong đầu hỏi: "Hệ thống, tình hình bây giờ thế nào?"
"Ký chủ, dựa theo diễn biến của câu chuyện, đúng là đã xảy ra một vụ nổ súng trong bữa tiệc của các băng đảng. Nhưng hiện tại Mạnh Thiếu Hàn chỉ bị thương nhẹ, còn nhân vật phản diện Hunter thì hiện đang hôn mê trong bệnh viện. Theo lời bác sĩ, rất có khả năng ông ta sẽ trở thành người thực vật." Hệ thống đem những gì mình nhìn thấy nói ra.
Dương Ngôn Tuấn trầm ngâm: "Xem ra Mạnh Thiếu Hàn hiện tại không bị chuyện nữ chính và nam phụ ảnh hưởng nên tình tiết mới thay đổi lớn như vậy."
Trong truyện gốc, lúc này Dương An Nhu đang vướng vào mối quan hệ dây dưa không rõ với nam phụ. Mạnh Thiếu Hàn cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với Dương An Nhu, từ đó xảy ra tranh chấp với nam phụ để giành lấy nữ chính.
Mạnh Thiếu Hàn cũng vì vậy mà không kịp đề phòng âm mưu của Hunter, hơn nữa đầu óc hoàn toàn bị những chuyện khác cuốn lấy, cho nên trong bữa tiệc này mới không phòng bị mà bị thương nặng.
"Vậy còn nữ chính bây giờ thế nào?" Dương Ngôn Tuấn hỏi.
"Nữ chính lúc này đã gặp nam phụ, đang ở giai đoạn tốt đẹp." Hệ thống nói.
Xem ra trước mắt Dương An Nhu sống cũng không tệ lắm, Dương Ngôn Tuấn nghĩ như vậy.
Ngay khi Dương Ngôn Tuấn ăn no và lên lầu chuẩn bị vào phòng, bỗng có một người nhân lúc cậu sắp đóng cửa mà xông vào trong, người này lập tức đưa tay đóng cửa lại.
Dương Ngôn Tuấn nhất thời sợ hãi muốn kêu cứu, lại bị người này nhanh tay bịt miệng lại, người này lúc này mở miệng nói: "Đừng lên tiếng, tôi tới cứu cậu ra ngoài, tôi là cảnh sát, đừng sợ."
Thấy Dương Ngôn Tuấn không tin, người đàn ông có chút bất đắc dĩ, kể từ khi anh nằm vùng, thẻ cảnh sát đã bị thu hồi, hoàn toàn không thể lấy ra bằng chứng gì để thuyết phục Dương Ngôn Tuấn. Anh đành nói: "Nếu cậu không tin tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng dù sao đi nữa, tôi đến đây là để đưa cậu ra ngoài."
Người đàn ông lúc này buông tay ra. Dương Ngôn Tuấn cảnh giác hỏi: "Tại sao anh lại muốn cứu tôi? Mục đích của anh là gì?"
Dương Ngôn Tuấn không ngốc, trên đời này làm gì có người sẽ mạo hiểm đi cứu một người không có quan hệ chứ, nói là không có mục đích cũng không ai tin.
"Tôi tên là Vu Thiên Trùy, tôi đã điều tra qua thân phận của cậu và biết rằng cậu bị ép buộc. Tôi cứu cậu đơn thuần chỉ vì lý do cá nhân. Chấp nhận hay không là tùy vào cậu." Vu Thiên Trùy nói.
Dương Ngôn Tuấn do dự một lúc, nhưng cuối cùng khát vọng được tự do đã chiến thắng. Cậu quyết định tin tưởng Vu Thiên Trùy và cùng anh ta trốn đi.