Chương 10: Bẻ gãy cánh của hắn

Mạnh Thiếu Hàn ném người lên giường rồi xoay người đi ra ngoài.
Dương Ngôn Tuấn chống người ngồi dậy, xuống giường chạy ra ngoài, nhưng lại thấy Mạnh Thiếu Hàn cầm một cây gậy lớn bước vào.
Thấy hành động của Dương Ngôn Tuấn, sắc mặt Mạnh Thiếu Hàn càng thêm u ám, hắn cầm cây gậy, từng bước ép sát Dương Ngôn Tuấn, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: "Có phải tôi đối xử với em quá dịu dàng nên em mới muốn bỏ trốn?"
Lúc này, mắt Mạnh Thiếu Hàn phủ kín tơ máu, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ tức giận vặn vẹo, gân xanh trên cổ nổi rõ, trông như một ác quỷ từ trong địa ngục bò ra đòi mạng.
Nhìn Mạnh Thiếu Hàn rõ ràng đang không bình thường, Dương Ngôn Tuấn sợ hãi không ngừng lùi lại.
"Có phải chỉ cần bẻ gãy hoàn toàn đôi cánh của em thì em sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa không?" Mạnh Thiếu Hàn thì thầm.
Dương Ngôn Tuấn nghe Mạnh Thiếu Hàn nói, sự bất an trong lòng đạt tới đỉnh điểm, một giọng nói mách bảo rằng cậu phải nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này, tránh xa Mạnh Thiếu Hàn, nếu không sẽ có chuyện rất khủng khiếp xảy ra.
Ánh mắt liếc nhanh tìm kẽ hở, cắn răng lao tới.
Ngay lúc cậu chuẩn bị chạy, một vật thể đột nhiên vung qua, vung về phía chân cậu, chân cậu lập tức truyền đến cơn đau nhói, rõ ràng nghe thấy tiếng xương bị đập vỡ, khiến cậu không kìm được ngã xuống, ôm lấy chân phải mà kêu thảm thiết: "A!"
Mạnh Thiếu Hàn cầm gậy, nhìn Dương Ngôn Tuấn đang đau đớn muốn chết, từ trên cao nhìn xuống trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Sau đó Mạnh Thiếu Hàn lại giơ cây gậy lên, vung xuống chân còn lại của Dương Ngôn Tuấn.
"A!" Dương Ngôn Tuấn đau đến bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Mạnh Thiếu Hàn ném cây gậy xuống, ngồi xổm xuống ôm người vào lòng, người trong lòng toát mồ hôi lạnh, hắn vỗ lưng Dương Ngôn Tuấn, trên mặt lộ rõ vẻ yêu thương đến kinh hãi.
"Giờ thì em không thể rời xa tôi được nữa."
Con chim không còn cánh, chỉ có thể thoi thóp trong cái lồng mà hắn đã tạo ra, mãi mãi ở trong lồng bầu bạn với hắn.
Mạnh Thiếu Hàn nâng mặt Dương Ngôn Tuấn lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, từng chút một phác họa đường nét trên khuôn mặt Dương Ngôn Tuấn.
Hắn bế người lên, đặt lên giường, dịu dàng cởi quần áo cho Dương Ngôn Tuấn, cúi đầu hôn lên cổ Dương Ngôn Tuấn.
Cảm nhận được sự ẩm ướt nóng bỏng trên cổ, Dương Ngôn Tuấn miễn cưỡng thoát khỏi cơn đau, cậu đầy vẻ căm hận từng chữ một nói: "Tôi hận anh Mạnh Thiếu Hàn, tôi nhất định sẽ giết anh!"
Sớm biết làm như vậy sẽ bị Dương Ngôn Tuấn hận thấu xương, nhưng khi hắn nhìn thấy sự căm hận và tuyệt vọng thực sự trong mắt Dương Ngôn Tuấn, trong lòng hắn vẫn khó kìm nén được sự đau đớn và khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra lần nữa, không còn sự dịu dàng như nước vừa rồi, chỉ có sự điên cuồng gặm cắn, để lại những vết răng dày đặc.
Nếu Dương Ngôn Tuấn đã hận hắn, vậy thì dù hắn có làm gì đi nữa cũng vô ích, cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
--rồi họ lại ứ ừ--
Tuy nhiên, Mạnh Thiếu Hàn không có ý định tiếp tục làm Dương Ngôn Tuấn, rút dương vật ra, nằm bên cạnh Dương Ngôn Tuấn, ôm chặt người vào lòng và nói: "Ngủ đi, hôm nay chắc chắn em mệt rồi."
Dương Ngôn Tuấn mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, cậu thà ngủ say trong mộng còn hơn phải nhìn thấy ác ma này.
Sau khi đôi chân của Dương Ngôn Tuấn bị Mạnh Thiếu Hàn đánh gãy, cậu không thể đứng dậy được nữa.
Mạnh Thiếu Hàn đặc biệt sai người mua một chiếc xe lăn về cho cậu ngồi, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ bất tiện.
Ví dụ như lúc đi vệ sinh, Dương Ngôn Tuấn vì không thể thích nghi với tình huống chân không đứng được mà ngã xuống sàn nhà.
Từ đó, mỗi khi cậu muốn đi vệ sinh, Mạnh Thiếu Hàn đều đi theo vào, ôm cậu theo tư thế như trẻ con được bế đi tiểu, hướng vào bồn cầu.
Mặc dù Dương Ngôn Tuấn đã từ chối nhiều lần, nhưng vẫn không thể chống lại sự mạnh mẽ của Mạnh Thiếu Hàn, đành phải xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống cho xong.
"Ưm... xin anh chậm lại..." Dương Ngôn Tuấn bị Mạnh Thiếu Hàn ôm trong lòng theo tư thế như trẻ con được bế đi tiểu, đang đứng trước bồn cầu.
💦💦💦
"Hu hu, đừng..." Ngôn Tuấn đau khổ chịu đựng cú va chạm hung ác của Mạnh Thiếu Hàn, tay không ngừng lắc lư.
Dương vật kịch liệt va chạm điểm mẫn cảm, mỗi một cái đều hung hăng nghiền ép.
Khoái cảm không ngừng xông lên đầu, Dương Ngôn Tuấn bất giác trợn trắng mắt, thè lưỡi, sau đó tiểu ra trong cao trào.
Đầu vú đỏ tươi trước ngực khi Dương Ngôn Tuấn cao trào tiết ra chất lỏng màu vàng trắng.
Ánh mắt Mạnh Thiếu Hàn lập tức sáng ngời, vội vàng cúi đầu ngậm núm vú, vào miệng chính là mùi sữa nồng đậm, ngọt ngào.
"Không ngờ Tiểu Ngôn lại phun sữa, xem ra sau này đồ uống của chồng lại nhiều hơn rồi." Mạnh Thiếu Hàn bú xong, không khỏi hưng phấn nói.
Bỗng nhiên trong đầu Mạnh Thiếu Hàn lóe lên một ý nghĩ.