Chương 7: Thấy vợ suýt bị quấy rối, người của tôi mà cậu cũng dám động vào?

Ánh mắt Mạnh Hải Tông nhìn ngực của Dương Ngôn Tuấn chằm chằm, vẻ mặt đầy hèn mọn, dưới bụng hắn căng lên, từng bước tiến lại gần Dương Ngôn Tuấn, miệng nói những lời thô tục hạ lưu: "Bộ ngực này cũng lớn ghê, có phải do đại ca hút lớn lên không?"

Nghe những lời lẽ dơ bẩn ấy, Dương Ngôn Tuấn giận dữ nói: "Cút!"

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Dương Ngôn Tuấn, giống như một quả táo chín mọng khiến người ta muốn hái xuống, Mạnh Hải Tông không khỏi nuốt nước miếng, dục vọng dơ bẩn trong mắt thiếu chút nữa tràn ra: "Anh cút qua giúp em hút ngay đây." Nói xong, đưa tay định bóp dú Dương Ngôn Tuấn.

Dương Ngôn Tuấn hoảng hốt, vội cầm lấy chén trà bên cạnh ném qua, Mạnh Hải Tông lập tức tránh qua, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mạnh Hải Tông dù không bị ném trúng, nhưng cũng bị hành động của Dương Ngôn Tuấn làm cho nổi giận. Hắn ta tức giận nắm lấy tay Dương Ngôn Tuấn, miệng buông lời nhục mạ: "Tiện nhân, mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua chỉ là một thằng bán mông, còn dám ra vẻ với tao?!"

Tay bị nắm của Dương Ngôn Tuấn có hơi đau, cậu dùng sức gỡ tay Mạnh Hải Tông ra: "Buông ra!"

Dương Ngôn Tuấn vẫn đủ sức đối phó Mạnh Hải Tông, dễ dàng gỡ tay Mạnh Hải Tông ra, thậm chí còn ném hắn ngã xuống đất.

Dương Ngôn Tuấn nhân cơ hội muốn chạy trốn, lại bị Mạnh Hải Tông nắm tóc kéo lại, quát: "Dám đối xử với ông mày như thế này à? Xem ra hôm nay tao phải thay đại ca dạy cho mày một bài học mới được!"

Mạnh Hải Tông vừa mới nói xong, đang định cởi đồ mình ra thì bị ai đó nắm lấy gáy, kéo hắn ta xuống khỏi giường.

Không đợi hắn ta kêu đau, trước mắt hắn xuất hiện một đôi giày, đỉnh đầu vang lên một giọng nói.

"Ồ? Thay tôi dạy dỗ người? Không ngờ lá gan của cậu lại lớn như vậy." Mạnh Thiếu Hàn trầm giọng nói, trong giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.

Mạnh Hải Tông ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Thiếu Hàn như cười như không nhìn mình, nhớ tới những lời đồn về phong cách làm việc của Mạnh Thiếu Hàn, hắn không khỏi rùng mình, lập tức sợ hãi nói: "Đại... Đại ca, sao anh về sớm vậy?"

Liếc nhìn gương mặt cẩn thận đầy lo lắng của Mạnh Hải Tông, Mạnh Thiếu Hàn cúi mắt, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, nói: "Sao? Làm phiền cậu à?"

"Đương nhiên là không! Đều tại thằng điếm này, có đại ca rồi còn không hài lòng, lại còn quyến rũ em. Vừa rồi chỉ là em muốn thay anh dạy dỗ hắn mà thôi, để hắn biết rõ thân phận của mình." Mạnh Hải Tông đổi trắng thay đen nói.

Nghe những lời nói xằng nói bậy của Mạnh Hải Tông, Dương Ngôn Tuấn trừng to hai mắt, nhưng cậu vẫn không mở miệng giải thích, bởi vì cậu cảm thấy Mạnh Thiếu Hàn chắc chắn sẽ không đứng về phía mình, dù sao Mạnh Hải Tông cũng là em trai của hắn, còn cậu chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Mạnh Thiếu Hàn nghe xong, nhìn Dương Ngôn Tuấn hỏi: "Là như vậy sao, Tiểu Ngôn?"

Dương Ngôn Tuấn mím chặt môi không nói gì, trông giống như thừa nhận lời nói của Mạnh Hải Tông.

Nụ cười của Mạnh Thiếu Hàn lập tức biến mất, mặt không chút thay đổi nhìn Dương Ngôn Tuấn, ánh mắt cực kỳ áp bách, ép Dương Ngôn Tuấn sắp không thở nổi.

Mạnh Thiếu Hàn liếc qua Mạnh Hải Tông một cái, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Hải Tông vang lên, không đợi hắn ta kịp phản ứng đã bị Mạnh Thiếu Hàn đá vào bụng, cả người té ngã trên mặt đất, hạ thân của hắn ta bị người giẫm mạnh xuống, thiếu chút nữa bị giẫm nát, cơn đau làm hắn thét lên thảm thiết: "A!"

"Người của tao mà mày cũng dám động vào? Nếu mày không quản được thứ bên dưới, vậy thì để tao phế nó đi nhé?" Ánh mắt Mạnh Thiếu Hàn lạnh như băng nhìn gương mặt nhăn nhúm của Mạnh Hải Tông, càng giẫm mạnh hơn.

Dương Ngôn Tuấn nhìn một màn này, cảm thấy đau trứng, vẻ mặt co rúm, thầm nghĩ người đàn ông này thật tàn nhẫn.

"Mày... Thằng chó! Tao nhất định phải lấy mạng mày!" Mạnh Hải Tông quả thực hận Mạnh Thiếu Hàn thấu xương, hắn sẽ nhớ kỹ cú đá này.

"Vẫn còn sức chửi à? Xem ra cần phải mạnh tay hơn." Mạnh Thiếu Hàn nhướng mày, ra hiệu cho thuộc hạ đứng ngoài cửa đưa tới một con dao, nhìn thẳng vào hạ thân Mạnh Hải Tông.

Lưỡi dao sắc nhọn, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao sáng lóa.

Cảnh này khiến Mạnh Hải Tông sợ mất mật, hắn vốn đã nghe nói Mạnh Thiếu Hàn là một kẻ điên, sợ tới mức nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, vừa lăn vừa bò tới cố gắng ôm lấy chân Mạnh Thiếu Hàn cầu xin: "Em sai rồi! Em không nên động vào người của anh! Xin anh tha cho em!"

"Ồn ào." Mạnh Thiếu Hàn chỉ nói hai chữ, thuộc hạ phía sau lập tức đi lên bắt lấy tay chân của Mạnh Hải Tông, tách chân hắn ra hai bên, còn bịt chặt miệng hắn ta lại.

Mạnh Thiếu Hàn cầm con dao, lướt lưỡi dao qua lại như đang chơi đùa, hài lòng nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Mạnh Hải Tông, dưới sự chú ý của hắn ta, cắt xuống một nhát.

"Mmmm!" Mạnh Hải Tông đau đớn ngất đi, máu từ hạ thân chảy ra thành một vũng lớn trên sàn.

"Lôi hắn ra ngoài, tiện thể dọn sạch chỗ này." Mạnh Thiếu Hàn nhận lấy khăn tay từ thuộc hạ, chậm rãi lau máu dính trên tay, khăn tay vốn sạch sẽ lập tức trở nên đỏ tươi.

Dương Ngôn Tuấn bị một màn này kích thích nằm sấp trên giường nôn khan, nước mắt chảy ra.

Nghe thấy tiếng nôn mửa của Dương Ngôn Tuấn, Mạnh Thiếu Hàn ném khăn tay cho thuộc hạ, vội vàng đi tới, ngồi ở bên giường muốn ôm lấy Dương Ngôn Tuấn, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhưng tay Mạnh Thiếu Hàn vừa chạm tới đã bị Dương Ngôn Tuấn hất ra. Gương mặt Dương Ngôn Tuấn tái nhợt, cậu lặng lẽ dịch người ra xa, cả người tỏa ra khí tức chống cự mãnh liệt.

Ánh mắt Mạnh Thiếu Hàn hiện lên một tia lửa giận, nhưng hắn kiềm chế, khẽ cười nói: "Em vẫn còn giận tôi sao? Tôi đã giúp em trả thù rồi, chẳng lẽ vẫn chưa vừa lòng?"

Dương Ngôn Tuấn vẫn không nói lời nào, nhưng đôi tay đang đặt trên chăn lại siết chặt để lộ sự bất an của cậu.

"Tôi khuyên em đừng chọc tôi tức giận. Nếu tôi mất kiểm soát sẽ làm em bị thương, tôi nghĩ em cũng không muốn điều đó xảy ra." Mạnh Thiếu Hàn ngầm đe dọa.

Dương Ngôn Tuấn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, môi run rẩy hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì?"

🎵🎵🎵

"A a a..."

"Đừng mạnh như vậy... Đừng... Cầu xin anh nhẹ... Nhẹ một chút..."

"A a... Sâu quá... Xin anh chậm một chút..."

🎵🎵🎵

Dương vật chôn ở trong lỗ cũng không có xìu xuống, nghĩ tới Mạnh Thiếu Hàn trước nay đều làm đến khi mình ngất xỉu mới bỏ qua, nhìn dục vọng rõ ràng trong mắt Mạnh Thiếu Hàn, Dương Ngôn Tuấn muốn há miệng xin tha, lại bị Mạnh Thiếu Hàn đặt ở trên giường, bắt đầu một vòng xâm lược mới.

Đến cuối cùng, Dương Ngôn Tuấn ngất đi.