Chương 6: Ám toán, lẻn vào phòng

"Bên ngài bây giờ tiến triển thế nào rồi?" Bình Côn ngồi trên sofa với gương mặt đầy bực bội, tay cầm một chiếc máy tính bảng và nói.

Máy tính bảng đang kết nối cuộc gọi video, người trong đó có gương mặt điển hình của người ngoại quốc, nhìn tầm khoảng 40 tuổi, tay cầm gậy ba-toong, mở miệng nói tiếng Trung không quá chuẩn: "Ngài Bình không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy. Ngài chỉ cần kiên nhẫn đợi đến đêm Giáng Sinh là được."

Bình Côn nhíu mày, nghe đến đó gã còn có cái gì không rõ, rõ ràng Hunter không muốn tiết lộ kế hoạch của mình với gã, điều này làm cho tâm trạng của gã càng thêm bực bội, gã cố nhẫn cơn tức giận, nói: "Bây giờ Mạnh Thiếu Hàn đã biết chuyện tôi hợp tác với người nước ngoài rồi. Tôi nghĩ nên triển khai kế hoạch sớm hơn. Tôi lo rằng không biết Mạnh Thiếu Hàn sẽ dùng thủ đoạn gì, tôi không muốn cả hai chúng ta rơi vào tay hắn."

Hunter lại tỏ ra vô cùng ung dung, hắn ta hoàn toàn không thèm để ý, cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta đều sẽ không sao, hiện tại ngài chỉ cần chờ tin tốt của tôi là được."

Bình Côn hít một hơi thật sâu, nuốt xuống những lời muốn chửi thề vào bụng: "Được, tôi chờ tin tốt của ngài."

Mới vừa cúp máy, Bình Côn liền hung hăng đá vào bàn, nghiến răng nói: "Chờ tao thâu tóm được nhà họ Mạnh, thì lão già thối tha này cũng đừng mong thoát khỏi tay tao!"

Hunter sau khi kết thúc video call thì ung dung ngồi trên sofa, thưởng thức ly rượu vang đỏ. Tâm phúc đứng bên cạnh hắn tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của Bình Côn lúc nãy, liền hỏi: "Ngài Hunter, tại sao ngài lại muốn hợp tác với tên Bình Côn này chứ?"

"Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Ngài Mạnh là một người cực kỳ kiêu ngạo và tự phụ, giống như bắt một con hổ phải nhường miếng thịt cho cậu, điều đó là hoàn toàn không thể, ngược lại còn có thể trở tay cho cậu một kích. Còn ngài Bình lại cho người khác cảm giác dễ kiểm soát hơn, năng lực làm việc cũng không tệ. Đó là lý do tôi chọn anh ta." Hunter vừa lắc ly rượu vừa nói.

"Tuy nhiên, hổ thì cuối cùng vẫn sẽ có ngày bị thợ săn giết. Khi đó, người thắng cuộc cuối cùng chỉ có thể là tôi mà thôi." Hunter khịt mũi coi thường lời nói của Bình Côn, hoàn toàn không đặt Mạnh Thiếu Hàn vào mắt, dù sao Mạnh Thiếu Hàn có lợi hại thế nào cũng không thể so được với một kẻ lõi đời như hắn.

Lúc này Hunter cũng không biết rằng tương lai hắn sẽ trả giá đắt cho việc nhìn lầm hôm nay.

✿✿✿

Tin tức Mạnh Thiếu Hàn dẫn một người đàn ông về, thậm chí còn hàng đêm sênh ca, rất nhanh đã lan truyền khắp giới, làm cho mọi người rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm cho Mạnh thiếu muốn ngừng mà không được. Còn những người ái mộ Mạnh Thiếu Hàn ghen tức nghiến răng ken két, lòng chua xót không thôi.

"Con biết rồi. Con tự có chừng mực." Mạnh Thiếu Hàn không kiên nhẫn nghe điện thoại của Mạnh phụ.

Chờ đầu dây bên kia cúp máy, hắn mới "chậc" một tiếng, khoác áo choàng tắm đi về phía giường.

Hắn tới gần giường sau đó ngồi xuống, dễ dàng cảm nhận được người nằm trong chăn đột nhiên run bắn lên, hắn không khỏi nhếch mày, vươn cánh tay mạnh mẽ kéo người trong chăn vào lòng.

Dương Ngôn Tuấn bất ngờ đụng vào cơ ngực rắn chắc, vô thức sờ một cái, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại thầm cảm thán thật cứng rắn.

Mạnh Thiếu Hàn nắm lấy cằm Dương Ngôn Tuấn, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi tách đôi môi đang mím chặt, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại bên trong, phát ra âm thanh "chụt chụt."

Dương Ngôn Tuấn bị hôn đến trợn tròn mắt, bắt đầu giãy giụa, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Hàn giữ chặt đầu, không cách nào thoát ra.

Dương Ngôn Tuấn chỉ cảm thấy không khí trong miệng bị Mạnh Thiếu Hàn hút đi, khó chịu nhíu mày, mặt đỏ bừng.

Ngay khi cậu sắp hết hơi, Mạnh Thiếu Hàn mới buông cậu ra, còn liếm nhẹ khóe môi cậu một cái rồi mới rời đi.

Bỗng nhiên mông bị một vật cứng chĩa vào, Dương Ngôn Tuấn hoảng sợ bắt đầu giãy giụa, lại bị Mạnh Thiếu Hàn dễ dàng áp chế.

"Hôm nay không động vào em. Chỉ cần em không lộn xộn, tôi sẽ không làm gì em." Mạnh Thiếu Hàn đè nén dục vọng, khàn giọng nói.

Dương Ngôn Tuấn nghe vậy, lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ, khiến Mạnh Thiếu Hàn nhịn không được cúi xuống hôn lên trán Dương Ngôn Tuấn.

Mạnh Thiếu Hàn xem nhẹ vật nào đó dưới thân mình còn đang cứng, ôm Dương Ngôn Tuấn rồi bắt đầu xem văn kiện.

Dương Ngôn Tuấn dựa vào lồng ngực của hắn, từ trạng thái sợ hãi căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, lắng nghe tiếng lật giấy bên tai dần dần chìm vào giấc ngủ.

Điều này làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên ấm áp, mang vẻ yên bình của năm tháng tĩnh lặng.

Khi Dương Ngôn Tuấn tỉnh lại, Mạnh Thiếu Hàn đã không thấy bóng dáng, căn phòng rộng lớn chỉ còn mình cậu, cảm giác có chút cô đơn.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thanh niên nhuộm tóc vàng đi vào.

"Cậu chính là tình nhân của anh trai tôi? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài gương mặt tạm được ra, những thứ khác hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào." Khuôn mặt người này có vài phần tương tự với Mạnh Thiếu Hàn, nhưng khuôn mặt vốn đẹp mắt lại bị ánh mắt hèn mọn phá hủy, dáng đi trông có phần yếu ớt.

"Thằng nhóc này còn trẻ thế mà đã bị thận hư?" Dương Ngôn Tuấn sau khi chú ý tới điểm này không khỏi nhướng mày nói với hệ thống.

"Ký chủ, người này là em trai của Mạnh Thiếu Hàn, cũng chính là con riêng của cha Mạnh Thiếu Hàn, Mạnh Hải Tông." Hệ thống đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên lên tiếng.

"Mạnh Hải Tông? Xem ra lai giả bất thiện. Hệ thống, kiểm tra giúp tôi xem Mạnh Thiếu Hàn đang ở đâu." Dương Ngôn Tuấn ra lệnh.

"Vâng, ký chủ." Hệ thống nhất lập tức bắt đầu dò tìm vị trí của Mạnh Thiếu Hàn.