Chương 3: Biết mình bị em gái lấy ra trả nợ

Dương Ngôn Tuấn nằm trên giường lớn nhắm chặt hai mắt, cau mày, miệng dường như lẩm bẩm gì đó, trên mặt lộ vẻ bất an, như là mơ thấy chuyện gì đó đáng sợ.

"Không!" Dương Ngôn Tuấn đột ngột mở bừng mắt, cả người toát mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng không ngừng.

"Tỉnh rồi?" Một giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên.

Dương Ngôn Tuấn giật mình, ngay lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Mạnh Thiếu Hàn đang thú vị nhìn mình, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thờ ơ, lãnh đạm.

Vừa nhìn thấy Mạnh Thiếu Hàn, ký ức về những chuyện điên cuồng xảy ra tối qua đột ngột ùa về, cả người Dương Ngôn Tuấn căng cứng, trên mặt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai? Đây là đâu?" Lúc này Dương Ngôn Tuấn mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Tiểu huynh đệ bị ánh mắt của Dương Ngôn Tuấn làm cho hưng phấn đứng lên, ánh mắt Mạnh Thiếu Hàn dần dần tối lại, may là hắn đang ngồi chéo chân, nếu không nhất định sẽ dọa Dương Ngôn Tuấn.

Nghe Dương Ngôn Tuấn nói xong, Mạnh Thiếu Hàn mới chậm rãi đáp: "Đây là phòng của tôi, về phần tôi là ai, em hẳn là từng nghe qua Mạnh gia rồi chứ? Tôi chính là người thừa kế đời tiếp theo của Mạnh gia, Mạnh Thiếu Hàn."

Dương Ngôn Tuấn chỉ cảm thấy cái họ Mạnh này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó, bỗng nhiên cậu mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn Mạnh Thiếu Hàn.

Mạnh gia vốn đã xây dựng thế lực ngầm của mình từ thời dân quốc, hầu như mọi việc liên quan đến tội phạm đều có bóng dáng của nhà họ Mạnh nhúng tay vào, nhờ mở rộng các mối quan hệ mới tạo nên một thế lực mà bây giờ ai ai cũng phải kiêng dè.

Cậu không thể ngờ kẻ đã cưỡng ép mình lại là người thừa kế của Mạnh gia. Cậu càng khó hiểu hơn là tại sao Mạnh Thiếu Hàn lại đột nhiên xuất hiện trong nhà mình.

Sự nghi hoặc trên mặt Dương Ngôn Tuấn thật sự quá rõ ràng, Mạnh Thiếu Hàn lập tức hiểu được Dương Ngôn Tuấn đang suy nghĩ cái gì, xem ra Dương Ngôn Tuấn dường như còn chưa biết chuyện Dương An Nhu thiếu nợ, hắn đành tốt bụng giải thích: "Xem ra em vẫn chưa biết đi? Một tháng trước, em gái của em đã đến sòng bạc do tôi quản lý và nợ một khoản không nhỏ, hôm qua chính là kỳ hạn cuối cùng."

"Không thể nào! An Nhu làm sao có thể đến nơi như vậy? Có phải các người nhầm rồi không?!" Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn không tin em gái mình lại đi cờ bạc, tuy rằng gần đây Dương An Nhu có chút bướng bỉnh, nhưng bản chất vẫn rất ngoan ngoãn, làm sao có thể đột nhiên làm ra loại chuyện này, không cần nghĩ khẳng định là bạn bè ở trường dẫn nó đi!

"Tin hay không thì tùy." Mạnh Thiếu Hàn thản nhiên đáp, giọng điệu đầy vẻ bất cần.

Trong lòng Dương Ngôn Tuấn đã tin vào lời của Mạnh Thiếu Hàn, cộng thêm ánh mắt hiện lên sự chột dạ và hoảng loạn của Dương An Nhu khi nhìn thấy cậu ngày hôm qua, lòng cậu bỗng chùng xuống.

Dương Ngôn Tuấn trong lòng không khỏi cười khổ, cho nên tai bay vạ gió ngày hôm qua là do người em gái mà mình yêu thương mang đến sao?

Nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống chút oán trách trong lòng, cậu nhìn Mạnh Thiếu Hàn, bình tĩnh hỏi: "Con bé nợ anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả thay nó."

Mạnh Thiếu Hàn có hơi bất ngờ, hắn không ngờ lại có người chịu trả nợ thay người khác, hắn cảm thấy người này có hơi ngốc nghếch. Nhưng nếu em ấy biết mình đã bị em gái bán đi thì không biết sẽ có phản ứng gì! Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích!

Vì thế Mạnh Thiếu Hàn tỏ vẻ đồng cảm, nhìn Dương Ngôn Tuấn cười nói: "Không cần em trả đâu, em gái của em đã đem em đi thế nợ rồi, chậc chậc, có một người em gái như vậy đúng là đáng thương." Mạnh Thiếu Hàn cố ý bóp méo sự thật, muốn xem Dương Ngôn Tuấn sẽ phản ứng thế nào.

Quả nhiên, Dương Ngôn Tuấn lập tức không thể tin nổi, mất kiểm soát chất vấn: "Anh nói cái gì?! An Nhu sẽ không làm như vậy! Anh đang lừa tôi đúng không?!" Thậm chí muốn từ trên giường đứng lên, lao tới trước mặt Mạnh Thiếu Hàn để hỏi rõ ràng.

"Em nghĩ tôi cần phải lừa em sao? Em có cái gì để tôi lừa? Nếu không tin, em có thể tự gọi điện hỏi." Mạnh Thiếu Hàn bày ra vẻ mặt vô tội, nói rồi lấy điện thoại đưa qua, có vẻ không bận tâm việc Dương Ngôn Tuấn sẽ gọi hỏi Dương An Nhu.

Dương Ngôn Tuấn không ngần ngại giật lấy điện thoại, vội vàng gọi đi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng không biết bên kia nói gì mà khiến Dương Ngôn Tuấn ngây dại, ánh mắt đờ đẫn, dường như có thứ gì đó bắt đầu vỡ vụn.

Đôi mắt Mạnh Thiếu Hàn hàm chứa dục vọng nhìn dáng vẻ lúc này của Dương Ngôn Tuấn, hạ thân vốn đã cứng ngắc lại càng to lên, hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến gần Dương Ngôn Tuấn.

Còn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, Dương Ngôn Tuấn sau khi bị Dương An Nhu cúp điện thoại, vẫn ngây người ra, sắc mặt tái nhợt.

Đến khi Mạnh Thiếu Hàn đi tới trước mặt, hình ảnh chiếc quần sắp bung toác đập vào mắt, Dương Ngôn Tuấn mới giật mình phản ứng lại, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng lại bị người đàn ông kia đè chặt bả vai. Dương Ngôn Tuấn ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt tràn ngập dục vọng làm người sợ hãi kia, như cơn bão sắp ập đến, ẩn giấu những cơn sóng dữ.

Điều này làm cho Dương Ngôn Tuấn nhớ đến dáng vẻ điên cuồng của người đàn ông ngày hôm qua, sợ hãi bủa vây, cậu vội vàng giãy giụa phản kháng: "Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"

Đối với sự chống cự của Dương Ngôn Tuấn, người đàn ông chỉ coi như một con mèo đang cào nhẹ, càng khơi gợi dục vọng của hắn, giọng nói trầm thấp khàn đục của hắn khiến người ta chân mềm tim loạn: "Giờ là lúc em thực hiện trách nhiệm của mình rồi."