Chương 2: Bị phát hiện bí mật

Dương Ngôn Tuấn bị ném lên giường, có chút choáng váng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng bị khóa lại, cậu mới phản ứng lại, chống người dậy cảnh giác nhìn thanh niên kia, hỏi: "Anh là ai? Anh muốn làm gì?"

Mạnh Thiếu Hàn cười khẽ một tiếng, cũng không giải thích mình là ai, ngược lại bắt đầu cởi quần áo mình ra.

Nhìn động tác cởi quần áo của người kia, Dương Ngôn Tuấn kinh hãi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Thanh niên này có vẻ là người không dễ chọc, Dương Ngôn Tuấn lo lắng hắn sẽ làm chuyện xấu với em mình, vì vậy nhìn chằm chằm anh ta, rồi hỏi lại: "Anh rốt cuộc là..." Còn chưa nói hết lời, mắt cậu ta đột nhiên mở to.

Chỉ thấy Mạnh Thiếu Hàn cởi quần lót của mình xuống, dương vật thô to như cánh tay trẻ con đang diễu võ dương oai chĩa thẳng về phía cậu, trên quy đầu chảy ra một chút tinh dịch.

"Thơm quá~ Có một mùi sữa ngọt ngào."

"Cút ngay, đồ biến thái!"

"Chậc, dữ dội thế sao? Nhưng mà thế này mới thú vị."

"A, đừng!"

🎵

Trong đầu Dương Ngôn Tuấn lúc này đều đang nghĩ về việc mình đang bị một người đàn ông lạ mặt sờ ngực, đến khi cậu nhận thấy hạ thân hơi lạnh, mới giật mình nhanh chóng khép hai chân lại, cậu không muốn để cho người khác nhìn thấy bí mật ở hạ thân mình, sợ bị người khác xem như quái vật.

Mạnh Thiếu Hàn chỉ kịp nhìn thấy phía dưới dương vật của Dương Ngôn Tuấn dường như có thứ gì đó ẩn núp, thì Dương Ngôn Tuấn đã khép chặt chân lại chặn đi tầm mắt của hắn. Mạnh Thiếu Hàn có chút không vui, đồng thời cũng khơi dậy sự tò mò của hắn, hắn dùng sức tách hai chân Dương Ngôn Tuấn ra nhìn, nhất thời sửng sốt, sau đó cúi đầu nở nụ cười, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm chỗ kia, thốt lên: "Xem ra tôi nhặt được bảo vật rồi."

Ẩn ở phía dưới dương vật là một vùng hơi nhô lên, ở giữa còn có một khe hở hơi mở ra, dĩ nhiên là lỗ hoa của phụ nữ. Do vấn đề về thể chất, hạ thân Dương Ngôn Tuấn không có lông mu, khiến cho lỗ hoa trông giống như một cái bánh bao màu trắng.

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng nóng bỏng, ánh mắt kia giống như muốn đốt cháy cậu thành tro, điều này làm cho Dương Ngôn Tuấn cảm thấy vô cùng phản cảm và khó chịu, bí mật mà cậu đau khổ che giấu lâu nay đã bị người ta phát hiện, còn là một người đàn ông xa lạ, trong lòng cậu vô cùng sợ hãi và xấu hổ khiến cậu không ngừng giãy giụa.

Mạnh Thiếu Hàn dễ dàng đè Dương Ngôn Tuấn lại...

🎵

"A!"

"Xem ra đây là lần đầu tiên của em, từ nay về sau em chính là người của tôi."

"Tôi... Tôi nhất định sẽ kiện anh tội hiếp dâm!"

Mạnh Thiếu Hàn tỏ vẻ không sợ hãi, dù sao Dương Ngôn Tuấn là người đầu tiên khơi dậy dục vọng của hắn, hơn nữa từ hôm nay trở đi Dương Ngôn Tuấn cũng không có cơ hội trốn khỏi tay hắn.

"A a a đừng!" Dương Ngôn Tuấn bị va chạm kịch liệt lắc lư, hai tay siết chặt chăn, không ngừng lắc đầu cự tuyệt.

🎵

Dương Ngôn Tuấn đầu óc trống rỗng, cậu cư nhiên bị một người đàn ông bắn tinh vào bên trong, ghê tởm mà nôn mửa.

Mạnh Thiếu Hàn bị động tác của cậu làm cho tức giận, hắn đột nhiên đâm vào bên trong, bóp má Dương Ngôn Tuấn, nhìn thấy sự chán ghét không che giấu trong mắt Dương Ngôn Tuấn, hắn lộ ra nụ cười ác liệt nói: "Đừng nghĩ vậy là xong, còn rất nhiều lần nữa."

☼☼☼

Bên ngoài, những thuộc hạ thông minh cầm tai nghe và bật nhạc từ điện thoại, vặn âm lượng lên cao đến mức không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Vì đã đợi cả đêm, họ đều ngủ thiếp đi, dáng ngủ xiêu vẹo, chỉ có một người là ngoại lệ.

Dương An Nhu tóc tai rũ rượi nằm vật xuống đất, trên mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt vốn linh động lúc này sưng đỏ lên, hai tròng mắt trống rỗng, ánh mắt dại ra.

Lúc này cửa phòng được mở ra, Mạnh Thiếu Hàn ôm Dương Ngôn Tuấn đã hôn mê đi ra, nhìn thấy thuộc hạ đang ngủ, hắn nhíu mày, lớn giọng quát: "Còn không mau dậy hết cho tôi."

Đám thuộc hạ lập tức giật mình tỉnh dậy, luống cuống tay chân bò dậy, co rúm đứng ở một bên, người đàn ông gầy gò lấy lòng cười nói: "Tâm tình của Mạnh thiếu có vẻ rất tốt?"

"Ừ, cũng không tệ." Mạnh Thiếu Hàn hờ hững đáp, rồi liếc mắt nhìn Dương An Nhu đang nằm trên sàn, không thấy rõ sắc mặt cô thế nào, hắn bước đến, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: "Anh trai cô coi như là cô trả nợ cho tôi, đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nếu không tôi không đảm bảo những bức ảnh anh trai cô bị tôi chơi đùa sẽ không bị tung lên mạng." Nói xong liền ôm người rời khỏi căn phòng.

Sau khi cửa phòng bị khóa lại, Dương An Nhu mới run rẩy đứng lên, đi vào phòng của Dương Ngôn Tuấn.

Lúc này trong phòng tràn ngập mùi ám muội, chiếc giường hỗn loạn, trên giường và sàn nhà còn vương vãi chất lỏng không rõ và vết máu.

Toàn thân Dương An Nhu như bị rút cạn sức lực, ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi... Xin lỗi..."