Chương 4: Lại bị x

"Xin anh buông tha cho tôi!" Dương Ngôn Tuấn nắm chặt quần mình, nhưng vẫn bị Mạnh Thiếu Hàn kéo xuống.

Mạnh Thiếu Hàn cũng không mặc quần lót cho Dương Ngôn Tuấn, bởi vậy vừa cởi ra là có thể nhìn thấy lỗ hoa sưng đỏ ẩn giấu giữa hai chân.

🎵🎵🎵

"Làm chết em, cho em dám quyến rũ tôi!"

"Hu hu, tôi không... không... quyến rũ anh..."

"Nếu không phải em quyến rũ tôi, sao tôi lại thích em chứ?"

"Tôi... Tôi thật sự không có..."

"Ngay cả thứ phụ nữ có mà em cũng có, lẽ nào em cũng có thể sinh con sao?"

"Không... Sẽ không sinh... con."

"Sẽ không? Vậy thì làm đến khi nào có mới thôi."

"Xin anh dừng lại, tôi không chịu nổi nữa." Dương Ngôn Tuấn khóc lóc cầu xin Mạnh Thiếu Hàn.

"Tiểu Ngôn, đây là lần cuối, rồi tôi sẽ để em nghỉ ngơi." Mạnh Thiếu Hàn không chút lưu tình đâm vào lỗ hậu.

Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể khóc lóc tiếp nhận sự yêu thương của hắn. Cuối cùng, cả hai lỗ trên dưới đều bị rót đầy tinh dịch, giống như bị người đàn ông này đánh dấu, vĩnh viễn không thể rửa sạch.

⭑⭑⭑⭑⭑

Ngoài cửa của một phòng VIP cao cấp, có vài vệ sĩ đang đứng canh gác, những người đi ngang qua đều bị khí thế của họ làm sợ hãi, không dám dừng lại.

Mà trong phòng, có hai nhóm người đang ngồi đối mặt nhau, bầu không khí nặng nề, dường như chỉ một giây sau sẽ lao vào đánh nhau.

"Mạnh thiếu, hôm trước anh cướp việc làm ăn của tôi, còn đập phá công ty trên danh nghĩa của tôi, rốt cuộc là có ý gì?" Bình Côn cố nén cơn giận, gượng cười chất vấn.

Mạnh Thiếu Hàn ngậm một điếu thuốc, ngồi tựa vào ghế, có vài thuộc hạ đứng phía sau, trên mặt vẫn lộ nụ cười hờ hững, nhưng trong mắt lại lạnh như băng: "Bình Côn, nể mặt cha anh trước đây tận tụy cống hiến cho Mạnh gia, tôi cũng không muốn làm mọi người khó xử, cho nên mới mắt nhắm mắt mở với những hành động ngấm ngầm của anh. Nhưng lần này anh thật sự quá đáng, khiến tôi không thể nhịn nổi nữa."

Dã tâm của Bình Côn rất lớn, cẩn thận sắp đặt kế hoạch muốn thôn tính Mạnh gia, thậm chí còn muốn sáng lập một đế chế hắc ám mới, đáng tiếc thủ đoạn của gã vẫn non nớt như cũ, rất dễ bị nhìn thấu. 

Mạnh Thiếu Hàn vốn cho rằng Bình Côn chỉ có chút bản lĩnh như vậy, lại không ngờ gã lại thông đồng với các băng đảng nước ngoài, muốn nhân cơ hội kéo mình xuống ngựa.

Bình Côn trong lòng hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói: "Tôi không hiểu Mạnh thiếu đang nói gì, Bình gia chúng tôi trên dưới đều trung thành với Mạnh gia, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội chứ? Hay là do Mạnh thiếu không dung nổi những trung thần như chúng tôi?"

Trong lời nói đều ám chỉ rằng Mạnh Thiếu Hàn quá đa nghi, trong mắt không chứa nổi bất cứ khuyết điểm nào.

Mạnh Thiếu Hàn cười khẽ một tiếng, búng ngón tay, một thuộc hạ bên cạnh lập tức đưa một tập tài liệu đến.

Mạnh Thiếu Hàn nhận lấy rồi ném tới trước mặt Bình Côn, cười lạnh nói: "Trung thần? Vậy thì anh xem thử những thứ trong này, rồi hãy nói chuyện trung thành với tôi."

Bình Côn mở ra xem, xem xong lập tức nổi điên, hất tung cái bàn, chỉ tay vào Mạnh Thiếu Hàn, phẫn nộ hét lên: "Sao mày dám?!"

Thuộc hạ của Mạnh Thiếu Hàn lập tức vào tư thế phòng bị, đồng loạt đứng chắn trước mặt Mạnh Thiếu Hàn, tránh cho hắn bị tấn công.

Trong tài liệu là toàn bộ hồ sơ phạm tội của Bình Côn, thậm chí còn có cả hình ảnh anh em của gã bị Mạnh Thiếu Hàn hành hạ đến chết.

Đối với sự phẫn nộ của Bình Côn, Mạnh Thiếu Hàn lại không một chút ảnh hưởng, vẫn cười nói: "Anh em tốt của anh mấy ngày trước đặt thuốc nổ lên xe của tôi, bị tôi phát hiện rồi còn định giết tôi. Anh nói xem, anh ta có ngu không? Nếu anh ta đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta."

"Mày là ác ma! Tao nhất định sẽ giết mày!" Bình Côn nắm chặt nắm đấm muốn xông tới, lại bị ngăn lại.

"Tôi nhớ anh có một cô bạn gái đang làm giáo viên, đúng không?" Mạnh Thiếu Hàn xoa cằm, mỉm cười nói.

Đồng tử Bình Côn co lại, buông tay xuống, gã nén giận khẩn cầu: "Đừng động đến cô ấy, sau này tôi sẽ không đối nghịch với cậu nữa."

Mạnh Thiếu Hàn nhìn thời gian trên điện thoại, đứng lên, nói với Bình Côn: "Còn phải xem tâm tình của tôi thế nào." Sau đó liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Bình Côn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng xa dần của Mạnh Thiếu Hàn, đôi mắt đầy vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh—Thiếu—Hàn!"