Chương 9: Tiến vào lãnh địa của công 2

"Giám… Giám đốc Tư?" Người phụ nữ kia cúi đầu, toàn thân co rúm lại vì sợ hãi.

Tư Cảnh Lan ném cánh tay đang cầm xuống đất, đôi găng tay trắng tinh nhuốm máu tươi. Gã gỡ găng tay ra với vẻ chán ghét, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng thực chất lại mang một áp lực mạnh mẽ đè nặng lên người phụ nữ: "Ai cho phép cô ra tay với người của tôi?"

Khuôn mặt vốn không còn chút máu của người phụ nữ càng thêm trắng bệch, vội vàng mở miệng giải thích: "Giám đốc Tư, tôi không biết cậu ấy là..." Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ vì ánh mắt của Tư Cảnh Lan.

"Từ hôm nay trở đi, cô xuống canh nhà xác đi." Tư Cảnh Lan thản nhiên nói.

"Vâng." Người phụ nữ không dám phản bác, lập tức bỏ chạy khỏi tầm mắt Tư Cảnh Lan.

Lúc này ánh mắt Tư Cảnh Lan mới nhìn sang Dương Ngôn Tuấn, gã bước tới, nâng cằm của Ngôn Tuấn lên, cười khẽ nói: "Tôi còn đang nghĩ cách làm sao để bắt em qua đây, không ngờ em lại tự mình đưa tới cửa."

"Đây là đâu?" Dương Ngôn Tuấn vẫn còn mơ hồ về tình huống hiện tại.

Tư Cảnh Lan buông cằm cậu ra, dang hai tay ra mỉm cười: "Chào mừng đến với phó bản Bệnh viện tử vong."

Dương Ngôn Tuấn nhất thời ngây người, đầu óc rối bời. Cậu không hiểu vì sao bên ngoài kết giới lại là một thế giới phó bản khác, hơn nữa hai nơi này còn thông với nhau.

Nhìn ra nghi hoặc của Dương Ngôn Tuấn, Tư Cảnh Lan đẩy mắt kính của mình, cố ý dụ dỗ Dương Ngôn Tuấn nói: "Em có muốn biết vì sao lại có hai phó bản được thông với nhau không? Chỉ cần em đi theo tôi đến một nơi, tôi sẽ nói cho em biết nguyên nhân."

Tư Cảnh Lan rất hiểu rõ bản chất của con người, chỉ cần ném xuống một miếng mồi, con cá sẽ tự mắc câu, áp dùng trên con người cũng như thế.

Dương Ngôn Tuấn lại lắc đầu từ chối sự dụ dỗ của Tư Cảnh Lan, ngược lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tư Cảnh Lan: "Không cần, tôi không quan tâm đến mấy chuyện này. Tôi chỉ vô ý đi vào nên tôi sẽ rời đi ngay."

Thực sự, cậu không muốn ở chung một không gian với Tư Cảnh Lan. Điều này chỉ làm cậu nhớ lại những ký ức nhục nhã khi cơ thể hai người quấn quýt bên nhau.

Tư Cảnh Lan hơi nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn Dương Ngôn Tuấn hồi lâu, khi Dương Ngôn Tuấn bắt đầu cảm thấy rợn tóc gáy, gã ta lại nở một nụ cười: "Ồ, vậy sao? Nếu đã vô tình, vậy thì tới tham quan một chút rồi hẵng về cũng không muộn. Tôi đoán Quý Hòa An cũng sẽ không phiền đâu."

"Nhưng tôi phiền!" Dương Ngôn Tuấn vội vàng phản bác.

"Vậy sao được, tôi luôn tự hào rằng mình phục vụ khách rất chu đáo" Tư Cảnh Lan vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Dương Ngôn Tuấn, kéo người lôi đi.

"Anh định làm gì? Buông tôi ra!" Lực tay Tư Cảnh Lan rất lớn, Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn không thoát ra được, chỉ có thể mặc cho Tư Cảnh Lan kéo đi.

Điều kỳ lạ là trong suốt đường đi không hề gặp bất kỳ ai, thậm chí cả nửa cái bóng NPC cũng không xuất hiện, hành lang trông cực kỳ tối tăm u ám. Đây là lãnh địa thuộc về Tư Cảnh Lan, khi đạt đến một sức mạnh nhất định, sẽ có được từ trường thuộc về riêng mình. Trừ khi là cùng đẳng cấp hoặc mạnh hơn, nếu không có sự cho phép của gã thì không ai có thể tiến vào.

Khi bị đưa đến văn phòng của Tư Cảnh Lan, cậu mới được buông ra.

Lúc này, Dương Ngôn Tuấn mới nhìn rõ căn phòng này, khắp nơi đều treo tranh nghệ thuật về cơ thể người, các cơ quan bên trong cơ thể được vẽ chi tiết đến kinh ngạc. Cậu thậm chí còn nhìn thấy trái tim đỏ tươi trong một bức tranh dường như đang đập, như thể nó đang sống.

Nhìn kỹ lại, cậu xác nhận mình không nhìn lầm. Trái tim đó thực sự đang đập, điều này làm cho Dương Ngôn Tuấn cảm thấy không thoải mái.

"Đẹp không? Đây là bộ sưu tập của tôi đấy. Những người từng nhìn thấy nó giờ đã trở thành một phần của nó. Còn em thì lại có thể tùy ý thưởng thức, đây là cơ hội mà người khác có mơ cũng không được đâu." Tư Cảnh Lan chậm rãi nói, hài lòng khi thấy sắc mặt khó coi của Dương Ngôn Tuấn, tiếp tục nói: "Bảo bối, em thích bức nào, ông xã liền tặng cho."

"Đồ thần kinh! Tôi làm sao có thể thích những thứ này!" Dương Ngôn Tuấn vô cùng chán ghét vẻ mặt tự cho là đúng của Tư Cảnh Lan, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách Tư Cảnh Lan càng xa càng tốt.

Dương Ngôn Tuấn xoay người muốn mở cửa, lại bị Tư Cảnh Lan đè lên cánh cửa, một luồng hơi nóng phả vào tai cậu: "Bảo bối, sao em vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ là do tôi phục vụ chưa đủ chu đáo sao? Như vậy không được, xem ra tôi phải cố gắng hơn nữa đến khi em hài lòng mới thôi."