Chương 8: Phát hiện điều bất thường

Dương Ngôn Tuấn bị đùa bỡn suốt một đêm, thiếu chút nữa bị chơi phế, toàn thân yếu ớt, dáng đi có chút khó khăn.

Cậu đến nơi đã hẹn với đồng đội, khi đến nơi thì phát hiện mọi người đều đã tới đông đủ.

"Đội trưởng, sao anh lại đến muộn nữa thế?" Trần Tử Hào nói với giọng mỉa mai.

Lúc này, Dương Ngôn Tuấn mới nhận ra cánh tay của Trần Tử Hào đã bị gãy, hiện giờ đang băng bó.

"Xin lỗi, tôi có việc phải làm cho nên tới trễ." Dương Ngôn Tuấn áy náy nhìn bọn họ, lại thấy trong mắt Lưu Hân tràn đầy khinh bỉ và ghen ghét nhìn mình, Dương Ngôn Tuấn nhất thời sửng sốt.

Lưu Hân nhanh chóng giấu đi ánh mắt đó, rồi làm như không có chuyện gì nói: "Ngày hôm qua hình như em thấy anh Dương đi rất gần với một NPC, dường như trò chuyện rất vui vẻ."

Dương Ngôn Tuấn trong lòng căng thẳng, sắc mặt tái nhợt nói: "Có phải cô nhìn lầm không?"

"Anh Dương, thị lực của em rất tốt, làm sao có thể sẽ nhìn lầm được? Mà sao anh Dương lại thân thiết với NPC như thế?" Lời nói của Lưu Hân chứa đầy ngờ vực, như muốn ám chỉ với mọi người rằng Dương Ngôn Tuấn có điều gì đó khác thường.

"NPC nào?" Tiểu Phan nghi hoặc hỏi.

Trần Tử Hào và Ngô Trung lập tức hiểu ý của Lưu Hân. Họ nhớ lại ngày đầu tiên, có một NPC da ngăm đã dẫn Dương Ngôn Tuấn rời khỏi lớp, giúp anh ta tránh bị thầy Hồng gọi tên kiểm tra.

Chẳng lẽ là NPC này?

NPC đặc thù là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong các phó bản, bọn họ không mang ác ý đối với người chơi, trái lại còn rất thân thiện.

Trong phó bản, bọn họ sẽ trợ giúp người chơi, giúp người chơi dễ dàng qua cửa.

Cho nên, sự tồn tại của NPC đặc thù tương đương với việc người chơi có một lợi thế đặc biệt.

Nhưng tỷ lệ xuất hiện của NPC đặc thù trong phó bản là cực kỳ thấp, rất khó để gặp được họ. Bởi vậy mỗi khi người chơi tiến vào phó bản đều rất chú ý có NPC đặc thù hay không, chờ mong bọn họ xuất hiện.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Trần Tử Hào và Ngô Trung thoáng hiện lên sự vui mừng. Nhưng sau khi nghe lời của Lưu Hân, trong lòng họ nảy sinh sự bất mãn với Dương Ngôn Tuấn.

"Đội trưởng, anh nói thật đi, có phải anh phát hiện đó là NPC đặc thù mới cố ý không nói cho bọn tôi biết hay không?" Ngô Trung chất vấn.

Cũng không thể trách Ngô Trung nghĩ nhiều, vì trong phó bản đã không ít lần xảy ra chuyện người chơi giấu giếm đồng đội để độc chiếm NPC đặc thù nhằm đạt điểm cao.

"Chậc, bộ dạng ngụy quân tử ngày thường nhìn đã thấy ghê tởm. Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi." Trần Tử Hào châm chọc một cách cay độc, rõ ràng tâm tình của cậu ta lúc này rất tệ, cho dù là ai bị bẻ gãy tay cũng sẽ chẳng dễ chịu.

"Tử Hào, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi lúc nào giả vờ chứ?" Dương Ngôn Tuấn bắt đầu bực bội, cậu thực sự không hiểu tại sao Trần Tử Hào lại nói như vậy.

"Vậy anh nói xem, đó có phải là NPC đặc thù không?" Giọng điệu của Trần Tử Hào rất hung hãn.

"Cậu ta không phải NPC đặc thù, mà là Boss của phó bản!" Dương Ngôn Tuấn rốt cuộc vẫn nói ra thân phận của Quý Hòa An.

Trước đó, cậu đã chú ý đến hành vi của các NPC khác. Cậu phát hiện mỗi khi họ thấy Quý Hòa An đều tỏ ra thần phục, thậm chí có vẻ sợ hãi.

Hơn nữa, sức mạnh của Quý Hòa An quá lớn, hoàn toàn không phải cấp độ của một NPC bình thường, điều này đã làm Dương Ngôn Tuấn nghi ngờ.

Nhưng nói cho cùng, cậu cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh Quý Hòa An chính là Boss phó bản, nên vẫn chưa nộp câu trả lời.

"Anh nói NPC đó là Boss của phó bản, vậy tại sao anh không nộp đáp án?" Tiểu Phan nghi ngờ hỏi.

"Tôi..." Dương Ngôn Tuấn vừa định trả lời lại bị Lưu Hân cắt ngang: "Tiểu Phan, các cậu đừng làm khó anh Dương nữa, nói không chừng chính anh Dương cũng không chắc chắn, chỉ đang thăm dò thôi."

Dương Ngôn Tuấn nhất thời không nói nên lời, người phụ nữ này rõ ràng là rảnh rỗi nhàm chán bịa chuyện để gây rối.

Ba người đàn ông bị Lưu Hân mê hoặc thở dài nói: "Lưu Hân, em thật sự quá ngây thơ, hoàn toàn không hiểu được sự xấu xa trong lòng con người này."

"Các anh sao có thể nói anh Dương như vậy, các anh cũng đừng quên anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều lần. Chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa như vậy." Lưu Hân giả vờ tức giận nói.

Dương Ngôn Tuấn đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt. Cậu cuối cùng cũng nhìn rõ đám người này thực sự không thể tin tưởng được. Từ đầu đến cuối, họ chỉ coi cậu là một kẻ ngốc để lợi dụng.

Dương Ngôn Tuấn trong lòng cảm thấy mệt mỏi, cậu luôn cảm thấy mỗi ngày trôi qua trong phó bản này đều vô cùng mệt mỏi, thật muốn mau chóng kết thúc rồi về nhà.

Dương Ngôn Tuấn nhìn đám đồng đội còn đang bận lấy lòng Lưu Hân, ném một câu "Tôi đi trước" rồi rời đi.

Dương Ngôn Tuấn lơ đãng bước đi trên hành lang, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một NPC thầy giáo. Cậu vội vàng nép mình vào chỗ khuất, phát hiện vị giáo viên này đang ôm một người phụ nữ mặc đồng phục y tá. Không để ý đến việc thầy giáo kia vươn ra chiếc lưỡi dài quấn quanh eo người phụ nữ, xung quanh họ tràn ngập bong bóng màu hồng, trông vô cùng ngọt ngào.

Dương Ngôn Tuấn cảm thấy hơi xấu hổ, dự định xoay người rời đi, nhưng lời đối thoại của bọn họ làm cậu lập tức dừng bước.

Người phụ nữ mặc đồng phục y tá làm nũng nói: "Anh yêu, hôm nay em bận rộn cả ngày ở bệnh viện. Đám người chơi đó đúng là chuyên gia gây rắc rối, suốt ngày kiếm chuyện cho em làm, mệt chết đi được."

"Anh đã bảo em đừng làm việc ở phó bản đó nữa rồi, phó bản của anh nhàn hơn lương lại cao, tốt hơn cái bệnh viện của em nhiều." Thầy giáo đau lòng hôn người phụ nữ.

"Anh nói nhỏ thôi! Nếu để Boss của anh nghe được, hắn lại chạy tới phó bản của em quậy một trận, đến lúc đó em lại không có thời gian hẹn hò với anh." Người phụ nữ lo lắng nói.

Thầy giáo lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục âu yếm với người phụ nữ.

Dương Ngôn Tuấn nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Họ đang nói cái gì mà phó bản này, phó bản kia?

Hơn nữa, thông thường NPC trong phó bản sẽ hành động, nói chuyện và ăn mặc theo bối cảnh và chủ đề của phó bản. Nhưng rõ ràng trang phục của người phụ nữ này hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh trường học và chủ đề của phó bản.

Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Quý Hòa An và Tư Cảnh Lan lúc trước, trong lòng cậu càng thêm nghi hoặc.

Khi người phụ nữ và thầy giáo bịn rịn chia tay nhau, đợi thầy giáo đi rồi, Dương Ngôn Tuấn mới nhân cơ hội bám theo người phụ nữ kia.

Bản năng tò mò của con người rất mạnh mẽ, Dương Ngôn Tuấn cũng không ngoại lệ. Cậu đi theo người phụ nữ đến tận ngoài cổng trường.

Mỗi phó bản đều được bao quanh bởi kết giới, nhằm ngăn người chơi cố gắng thoát ra khỏi phạm vi phó bản. Nếu chạm vào kết giới, người chơi sẽ lập tức bị sức mạnh vô hình xé thành từng mảnh.

Khi người phụ nữ tiến đến gần kết giới, cơ thể dễ dàng xuyên qua, dường như bên ngoài kết giới là một thế giới khác.

Dương Ngôn Tuấn do dự một lát, vẫn cảm thấy có hơi nguy hiểm nên quyết định quay trở lại.

Ngay tại lúc Dương Ngôn Tuấn xoay người, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói của người phụ nữ: "Đã theo tới đây rồi, sao lại không vào?"

Ngay sau đó Dương Ngôn Tuấn cảm giác thân thể bị kéo mạnh vào trong, khi mở mắt ra, đã đứng trước mặt người phụ nữ mặc đồng phục y tá ban nãy.

Chỉ thấy cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, cúi đầu nói: "Không biết thịt của ngươi có ngon không? Ta thấy đêm nay nên dùng ngươi nấu canh, chắc chắn anh yêu sẽ thích lắm."

Khi người phụ nữ chuẩn bị ra tay, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô ta, mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay.

Người phụ nữ lập tức nhìn cánh tay đã gãy của mình, nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ đau đớn, cô ta nổi giận đùng đùng ngẩng lên nhìn, nhưng sau đó khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.