Chương 7: Bị bút X bị Lưu Hân phát hiện

Quý Hòa An cúi đầu hôn Dương Ngôn Tuấn, đầu lưỡi đẩy kẽ răng Dương Ngôn Tuấn chui vào, tùy ý càn quét khoang miệng.

Không khí trong khoang miệng bị Quý Hòa An không ngừng cướp đoạt, làm cho Dương Ngôn Tuấn cảm thấy có chút khó thở, không để ý tới bàn tay đang đùa bỡn mông mình, cậu đưa tay đẩy Quý Hòa An ra.

...

"Ưm a... Đừng..." Dương Ngôn Tuấn thở hổn hển, miệng không ngừng kêu đừng.

"Sao lại đừng, em xem thân thể em thích biết bao nhiêu." Quý Hòa An cười nói, sau đó lại đưa thêm hai ngón tay vào hung hăng chơi lỗ 🌸️.

...

Lý trí của Dương Ngôn Tuấn thì nói rằng cậu không nên chìm đắm trong sắc dục, nhưng thân thể lại trái với ý muốn lựa chọn trầm luân trong cạm bẫy của sắc dục.

Vì không để cho mình đắm chìm trong dục vọng dơ bẩn, cậu cắn mạnh vào lưỡi, trong miệng lập tức tràn đầy máu tươi, làm cho thần trí của cậu thanh tỉnh lại.

Thân là boss phó bản, Quý Hòa An luôn nhạy bén với mùi máu tanh, nên đương nhiên cũng phát hiện hành động tự hại của Dương Ngôn Tuấn.

Sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ u ám, hắn rút ngón tay ra, dùng ngón tay ướt đẫm bóp lấy mặt Dương Ngôn Tuấn, buộc cậu phải há miệng, mùi máu nồng nặc phả tới làm hắn bị chọc giận đến bật cười: "Còn muốn chơi trò tự hại, xem ra em đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Lực tay của Quý Hòa An rất lớn, khiến Dương Ngôn Tuấn cảm thấy như mặt mình không còn thuộc về mình nữa, gần như xương cốt cũng bị bóp nát."

"Ha, nếu đã như vậy, tôi thấy tôi cần phải dạy cho em cách làm tốt bổn phận của mình." Nụ cười của Quý Hòa An hung ác nham hiểm, khiến Dương Ngôn Tuấn rùng mình.

Dương Ngôn Tuấn rất nhanh liền hiểu được cái gọi là bổn phận là gì.

▁▂▃▄▃▂▁

Lưu Hân đi đi lại lại trong hành lang với tâm trạng lo lắng, mỗi bước chân của cô vô cùng vang dội trong ngôi trường vốn yên tĩnh này.

Vừa nãy, cô gặp phải một NPC học sinh, gương mặt của NPC đó bị thối rữa nghiêm trọng, dường như là bị bỏng, hoàn toàn không nhìn ra diện mạo ban đầu.

"Đoán xem tôi là ai~♪" NPC bị bỏng hưng phấn nói, khuôn mặt vốn thối rữa hơi co giật, tạo nên vẻ méo mó kinh dị.

Lưu Hân thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, nhưng cô vẫn dựa vào kinh nghiệm ở phó bản trước để suy đoán thân phận của người trước mặt.

Thật ra, Lưu Hân không hề ngu xuẩn, có thể khiến hai nam chính trong nguyên tác si mê đến quay cuồng cũng đủ để thấy tâm cơ của cô ta sâu đến mức nào.

Chỉ là cô ta lại không thích dựa vào nỗ lực của bản thân, cảm thấy quá phiền phức, còn không bằng dựa vào bề ngoài xuất sắc của mình để cho người khác đi đỡ đạn cho mình. Đương nhiên cô ta cũng biết làm như vậy sẽ có rủi ro, nhưng cô ta lại tự tin cho rằng mình có thể khống chế tất cả đàn ông.

Lưu Hân từ nhỏ đã nhận ra sức hút đặc biệt của mình đối với đàn ông. Bất cứ người đàn ông nào từng tiếp xúc với cô, đều sẽ không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn, thậm chí còn điên cuồng yêu cô.

Lúc còn đi học, cô cũng từng có mối quan hệ với các loại thiên chi kiêu tử, còn làm cho bọn họ đều cảm thấy cô là người bị ép buộc, khiến cho bọn họ sinh lòng áy náy, càng yêu cô sâu đậm hơn.

Cả đời cô đều thuận buồm xuôi gió, nhưng lại liên tiếp gặp phải trắc trở trước Dương Ngôn Tuấn, điều này làm cho cô sinh lòng oán hận, dục vọng muốn chinh phục và không cam lòng mạnh mẽ dâng lên trong lòng.

Vốn cho rằng Dương Ngôn Tuấn dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ từ chối mình. Không biết tên đàn ông này là giả ngu hay thật sự vô tâm, hoàn toàn không bị lay động, ngược lại cái đám đàn ông ngu ngốc kia lại lao đến.

Lưu Hân càng nghĩ càng không cam lòng, bây giờ cô đi tìm Dương Ngôn Tuấn, cô cũng không tin lần này hai người ở riêng lại không thể tạo ra tia lửa tình cảm nào.

Khi đi ngang qua thư viện, cô nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ bên trong. 

Lưu Hân lập tức cảm thấy sợ hãi, cho rằng lại gặp NPC, đang muốn rời đi thì nghe thấy giọng nói của Dương Ngôn Tuấn, trong lòng liền tràn đầy vui mừng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền ghé sát vào cửa thư viện, khẽ hé cửa ra một chút, cảnh tượng bên trong làm cho Lưu Hân sững sờ tại chỗ.

Dương Ngôn Tuấn bị trói vào ghế hướng thẳng về phía cửa, hai chân dang rộng trói vào hai bên tay ghế, năm sáu cây viết chì được nhét vào 🌸️ của anh ta, nước dâm không ngừng nhỏ xuống.

Còn 🥒️ cương cứng của anh ta bị dây trói lại, anh ta cau mày khó chịu.

Bên cạnh anh ta có một thanh niên đang đứng, trong tay thanh niên còn đang cầm mấy cây viết chì, nhàn nhã mà xoay chúng.

Người thanh niên chĩa thẳng cây bút chì vào 🌸️ của Dương Ngôn Tuấn, dường như muốn nhét nó vào.

"Xin anh đừng nhét vào nữa, sẽ rách mất!" Dương Ngôn Tuấn khóc lóc cầu xin.

Quý Hòa An mỉm cười, không cho phép từ chối mà nhét một cây viết chì vào, nói: "Cái này không được, ông xã đang giúp em mở rộng mà." Sau đó lại không chút do dự nhét thêm một cây nữa vào.

"A!" Dương Ngôn Tuấn bi thương kêu lên, cố gắng giãy giụa nhưng chỉ có thể bất lực bị viết chì cắm vào.

...

Nhưng Quý Hòa An cũng không định buông tha cho cậu, lại bắt đầu ra vào.

Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể nức nở thừa nhận sự yêu thương của người đàn ông này.