Chương 6: Đoán xem tôi là ai

Họ quay về lớp không lâu thì tiếng chuông vào học vang lên.

Dương Ngôn Tuấn lúc này tâm trạng rất tốt, bởi vì Quý Hòa An không quay lại, không cần phải nhìn thấy khuôn mặt khiến mình khó chịu kia.

Thầy giáo bước vào lớp, mỉm cười với các học sinh: "Bài kiểm tra trò chơi rượt đuổi ngày hôm qua đã kết thúc. Xin chúc mừng em học sinh này đã đạt thành tích cao nhất lớp." Sau đó ông ấy vỗ tay chúc mừng cho học sinh đó.

Ngoài những người chơi ra, tất cả học sinh đều hâm mộ nhìn nam sinh được thầy giáo khen ngợi kia.

Mà nam sinh kia mặt mày rạng rỡ, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai, trông rất vui vẻ.

"Tuy nhiên, có một bạn trong lớp không đạt yêu cầu, không bắt được một ai cả, vì vậy bạn ấy phải bị phạt." Thầy giáo chuyển đề tài, sau đó gọi một nam sinh đeo kính trông có vẻ nhút nhát ra trước lớp.

Nam sinh đeo kính thấp thỏm bất an đi tới trước mặt thầy Hồng, giọng run rẩy nói: "Thưa thầy, em... Lần sau em sẽ cố gắng, xin thầy đừng phạt em."

Rõ ràng cậu ta rất sợ hình phạt sắp tới, nỗi sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt.

Mà những học sinh khác lại giống như không nhìn ra sự sợ hãi của cậu ta, lớn tiếng reo hò:

"Thầy mau phạt cậu ta đi!"

"Đúng vậy, thành tích như vậy mà cũng vào được lớp này, đúng là làm mất mặt lớp chúng ta."

"Chính xác luôn!"

Nghe những lời đó, cơ thể nam sinh càng run rẩy hơn, đầu cúi gằm xuống trước ngực.

"Được rồi, trật tự!" Thầy giáo vỗ tay ra hiệu trật tự, rồi nhìn nam sinh đeo kính nói: "Tôi không thích trong lớp có học sinh không đạt yêu cầu."

Vừa dứt lời, thầy Hồng đột nhiên há rộng miệng như một cái hố đen khổng lồ, cắn đứt nửa người của nam sinh nuốt vào bụng.

Nam sinh đeo kính chưa kịp cầu xin thì đã tắt thở, vết cắt trên cơ thể lộ ra những mảng thịt nhầy nhụa, máu tươi không ngừng chảy ra, nửa phần thân thể còn lại ngã xuống sàn.

Các học sinh đều hưng phấn nhìn cảnh tượng này, miệng còn hả hê nói: "Tốt quá, lớp chúng ta lại bớt đi một kẻ ngáng chân rồi."

Đám người Lưu Hân ngồi cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Dương Ngôn Tuấn im lặng quan sát toàn bộ sự việc, từ từ nhíu mày lại, trong lòng dường như đã có suy đoán.

Nhiệm vụ chính lần này thoạt nhìn chỉ cần hoàn thành năm trò chơi, nhưng thực tế lại phải cạnh tranh với các học sinh NPC để đạt thành tích tốt mới có thể sống sót.

Theo như Lưu Hân từng nói, trò chơi rượt đuổi được quyết định bằng cách rút thăm, và Tống Thiên Nguyên xui xẻo rút trúng.

Trò chơi rượt đuổi chia làm hai đội: đội xanh có trách nhiệm đuổi bắt, đội đỏ chỉ cần chạy đến đích là thắng. Đây rõ ràng là cuộc thi tốc độ, xem ai nhanh hơn.

Nhưng dĩ nhiên người chơi không thể thắng NPC, nên việc Tống Thiên Nguyên chết dưới tay NPC là điều dễ hiểu.

Nhưng theo lời thầy Hồng vừa rồi, dường như ngay cả NPC thua cũng sẽ bị trừng phạt, như vậy lại giúp người chơi giảm bớt phần nào độ khó.

Chỉ cần người chơi giữ được thứ hạng cao, như vậy có thể bảo đảm sống sót trong sáu ngày.

Dương Ngôn Tuấn ngẩng đầu nhìn đồng đội, phát hiện bọn họ cũng nghĩ đến điều này.

Nhưng trong lòng Dương Ngôn Tuấn lại có chút bất an, cậu nhớ tới cuộc đối thoại giữa Quý Hòa An và Tư Cảnh Lan. Tại sao Quý Hòa An lại nói Tư Cảnh Lan không chịu ở yên trong phó bản của mình?

Dương Ngôn Tuấn đè những nghi hoặc trong lòng xuống, tập trung vào việc ứng phó với phó bản. Dù sao thì có lẽ sau này bọn họ cũng không gặp lại nhau nữa.

"Bài kiểm tra hôm nay là trò chơi ‘Đoán xem tôi là ai’, trước 12 giờ đêm nay, mời tất cả các em tập trung tại lớp." Thầy giáo nói xong thì mở sách bắt đầu giảng bài hôm nay.

Đêm tối bao trùm cả ngôi trường. Trường học không bật đèn, bóng tối dày đặc khiến không gian tràn ngập bầu không khí âm u.

Dương Ngôn Tuấn và mọi người cùng đến lớp. Vừa bước vào, họ phát hiện bên trong không một bóng người, chỉ có thầy Hồng đứng trên bục giảng.

Lưu Hân sợ hãi lui về phía sau vài bước, nhưng bị Dương Ngôn Tuấn nhanh tay kéo lại, hạ giọng nói: "Lưu Hân, không thể lui về phía sau, một khi lui về phía sau, thầy Hồng sẽ nhân cơ hội giết cô đấy."

Lưu Hân nghe vậy lập tức dừng bước, hoảng sợ bám chặt lấy tay áo của Dương Ngôn Tuấn đi vào.

"Tốt lắm, nếu mọi người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rút thăm." Thầy Hồng nói.

Dương Ngôn Tuấn cùng mọi người nhìn nhau, trong phòng học này rõ ràng không có ai, tại sao thầy Hồng lại nói rằng đã đến đông đủ? Trừ khi các học sinh khác đang ở trạng thái vô hình.

Sắc mặt cả nhóm ngay lập tức trở nên căng thẳng. Đây quả là một rắc rối lớn, nếu không nhìn thấy, họ sẽ không thể phân biệt được ai là người, ai là quỷ.

Họ nhìn những que thăm trong hộp lần lượt biến mất, điều đó chứng tỏ các học sinh khác thực sự đang rút thăm.

Chờ rút thăm xong, thầy Hồng mới mở miệng nói: "Và bây giờ, các em có thể lần lượt rời khỏi đây và đến vị trí được chỉ định ghi trên thăm của mình. Sau khi tiếng chuông vang lên, các em có thể bắt đầu tìm người để họ đoán xem mình là ai."

"Người đoán sai sẽ bị tước quyền tham gia, và hình phạt sẽ do đối phương quyết định." Thầy Hồng chậm rãi giải thích luật chơi: "Thời gian trò chơi là hai tiếng, các em hãy tận dụng thời gian để đạt được thành tích tốt nhất nhé. Bây giờ các em có thể bắt đầu."

Nhóm người của Dương Ngôn Tuấn nhìn cánh cửa liên tục mở ra đóng vào. Đến khi một sức mạnh đẩy họ về phía trước, họ mới biết đã đến lượt mình ra ngoài.

Khi mọi người đã vào vị trí, tiếng chuông mới vang lên, tất cả mọi người liền bắt đầu xuất phát.

Dương Ngôn Tuấn lúc này đang ở trong thư viện, cậu rút được thăm mang thân phận con người. Sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, cậu mới bắt đầu di chuyển.

Bỗng nhiên bị người từ phía sau bịt kín hai mắt, thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Đoán xem tôi là ai?"

"Quý Hòa An?!" Dương Ngôn Tuấn vừa nghe giọng nói liền nhận ra là Quý Hòa An.

"Ây da, bị Tiểu Ngôn phát hiện rồi." Quý Hòa An buông tay ra, tươi cười rạng rỡ nhìn Dương Ngôn Tuấn.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Dương Ngôn Tuấn cảnh giác nhìn Quý Hòa An, không ngừng lui về phía sau.

Quý Hòa An cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Dương Ngôn Tuấn.

Hắn ta đẩy Dương Ngôn Tuấn vào giá sách, nâng một tay lên và đập mạnh vào tường bên cạnh Dương Ngôn Tuấn, nhếch mép cười nói: "Cả buổi sáng không thấy em, con 🦜️ của chồng thật sự rất nhớ cái 🌼️ của em đó. Còn không phải là mùi hương lẳng lơ trên người em dụ tôi tới đây sao?"

"Vô liêm sỉ!" Dương Ngôn Tuấn tức giận đến ngực phập phồng, vươn tay cố gắng đẩy Quý Hòa An ra.

Quý Hòa An cụp mắt xuống nhìn sức lực như mèo con của Dương Ngôn Tuấn, trở tay nắm lấy tay cậu ta, sau đó thò tay vào trong quần Dương Ngôn Tuấn, nắm lấy cặp mông của Dương Ngôn Tuấn, bắt đầu nhào nặn.

"Đừng..." Dương Ngôn Tuấn phản kháng Quý Hòa An.