Chương 5: Song Long X

Dương Ngôn Tuấn bị Quý Hòa An kéo vào trong ngực hắn, một tay nắm lấy tay phải Dương Ngôn Tuấn, tay kia bóp cằm Dương Ngôn Tuấn, cười như không cười nói: "Vừa rồi không phải bị làm rất sung sướng sao? Giờ mới nghĩ đến chuyện chạy à? Nghĩ hay thật đấy."

Dương Ngôn Tuấn cố gắng giãy giụa muốn tránh xa Quý Hòa An, lạnh lùng nói: "Buông tôi ra!"

Tư Cảnh Lan lẳng lặng nhìn cảnh này, Dương Ngôn Tuấn bởi vì giãy giụa mà ngực hơi ưỡn lên, hai đầu vú đỏ tươi đứng thẳng, trông như hai viên hồng ngọc thu hút ánh nhìn, mời gọi người đến hái.

Đôi mắt Tư Cảnh Lan sâu thẳm, phần hạ thân vốn còn cứng rắn càng lúc càng to đến đáng sợ. Hắn đi tới, dưới ánh mắt âm trầm của Quý Hòa An ngồi xổm trước mặt Dương Ngôn Tuấn, nhìn qua khuôn mặt đầy sợ hãi của Dương Ngôn Tuấn, hắn mới ngẩng đầu nháy mắt với Quý Hòa An.

Quý Hòa An hiểu ý Tư Cảnh Lan, thực lực hai người bọn họ ngang nhau, không cần thiết phải đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương.

Cúi xuống nhìn Dương Ngôn Tuấn đang bất an, Quý Hòa An suy nghĩ, nếu cả hai người đều coi trọng nhân loại này, chi bằng giữ cậu ta lại bên mình, biến cậu ta thành người vợ độc nhất vô nhị của họ.

Trầm tư một lát, Quý Hòa An mới nhếch môi cười nói: "Được."

Tư Cảnh Lan cũng mỉm cười.

Dương Ngôn Tuấn có chút mờ mịt, căn bản không rõ hai người đang làm gì. Chỉ thấy Tư Cảnh Lan cúi đầu ngậm một đầu vú trước ngực mình liếm cắn.

"Ưm... A... Đừng!" Dương Ngôn Tuấn run lên, phát ra âm thanh ngọt ngào.

...

Dương Ngôn Tuấn cau mày thở hổn hển, ngay lúc cậu cho rằng mọi thứ đã kết thúc, 🦜️ nằm trong 🌼️ đột nhiên đâm tới, cậu không khỏi kêu lên: "A..."

"Bảo bối, bọn tôi còn chưa làm đủ đâu, cho nên em vẫn chưa thể nghỉ ngơi nha." Tư Cảnh Lan ghé sát vào lỗ tai Dương Ngôn Tuấn thì thầm.

Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể khóc lóc bị hai con cầm thú đè xuống X.

❦❦❦

"Anh Dương, không phải mọi người không tin anh, nhưng mà..." Lưu Hân vẻ mặt bi thương muốn nói lại thôi.

"Lưu Hân, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa, hắn vốn không xem chúng ta là đồng đội, chúng ta đi." Trần Tử Hào đau lòng nhìn nữ thần của mình, liếc nhìn Dương Ngôn Tuấn đầy lạnh nhạt.

Dương Ngôn Tuấn vẻ mặt tiều tụy nhìn một đám tráo trở trước mặt, cậu mở miệng muốn giải thích, nhưng liên tục bị cắt lời, không ai cho cậu cơ hội nói.

Có một số người, một khi đã khẳng định một điều gì đó sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào nữa, con người đều chỉ tin tưởng thứ trước mắt mình thấy mà thôi.

"Đừng như vậy mà, anh Trần, em nghĩ anh Dương cũng chỉ không muốn chúng ta rơi vào nguy hiểm nên mới tự đi tìm manh mối thôi." Lưu Hân dịu dàng lên tiếng, còn không ngừng ném ánh mắt quyến rũ về phía Dương Ngôn Tuấn.

Trần Tử Hào và những người khác ngừng lại, bọn họ hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện nếu không có Dương Ngôn Tuấn có thể bọn họ sẽ không qua được ải, lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang lấy lòng: "Lưu Hân nói cũng phải, nói không chừng anh Dương nghĩ như vậy thật. Phải không, anh Dương?"

Trước sự hiểu lầm của mọi người, Dương Ngôn Tuấn chỉ đành gật đầu, cõi lòng cậu đầy áy náy nói tiếng xin lỗi với Tống Thiên Nguyên.

"Nếu Tống Thiên Nguyên đã hoàn thành trò chơi rượt đuổi, như vậy kế tiếp chúng ta sẽ phải bắt đầu một trò chơi mới." Dương Ngôn Tuấn bình tĩnh nói.

Mấy người Lưu Hân lập tức lùi bước, vốn họ còn muốn nói gì đó, nhưng Dương Ngôn Tuấn lại nhìn đồng hồ nói: "Sắp đến giờ lên lớp rồi, chúng ta phải nhanh chóng quay lại lớp, nếu không có thể sẽ kích hoạt quy tắc trừng phạt, như vậy thì không tốt."

Đám người ngay lập tức hoảng sợ, bỏ lại Dương Ngôn Tuấn chạy về phòng học.

Dương Ngôn Tuấn ôm một bụng đầy tinh dịch gian nan trở về lớp học. Cậu nghĩ chỉ cần trò chơi này kết thúc thì cơn ác mộng này có lẽ cũng sẽ chấm dứt.