Chương 4: Bị công 2 đè trên cửa X, công 1 công 2 đánh nhau

"Cút!" Dương Ngôn Tuấn hung dữ trừng mắt nhìn Tư Cảnh Lan, thậm chí còn dùng chân đá hắn.

Sau khi bị tình ái tưới đẫm, làm cho khí thế của Dương Ngôn Tuấn suy yếu, khóe mắt đỏ bừng, nhuốm màu quyến rũ, những giọt nước mắt trong suốt trông có chút đáng thương.

Tư Cảnh Lan thu hết cảnh này vào mắt, đôi mắt mang theo dục vọng quan sát thân thể xinh đẹp này, quần phồng lên thiếu chút nữa rách.

Tư Cảnh Lan đột ngột rút ngón tay ra, nhấc chân kẹp chặt đôi chân đang giãy giụa của Dương Ngôn Tuấn lại, khiến Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể lắc mông vùng vẫy.

Nhìn cái mông lẳng lơ không ngừng mời gọi, Tư Cảnh Lan không khách khí mà nắm lấy, hung hăng xoa bóp, chơi đùa thành nhiều hình dạng khác nhau.

"Đừng, dừng lại!" Dương Ngôn Tuấn thống khổ duỗi tay đẩy người phía sau ra.

🔞

Sau đó Tư Cảnh Lan kéo người đứng dậy, vừa xxx vừa đi về phía cửa.

"A..." Mặt Dương Ngôn Tuấn đỏ bừng, bị xóc nảy đi về phía trước.

Tư Cảnh Lan đè cậu lên cửa, hung hăng ra vào, khiến cánh cửa phát ra tiếng rầm rầm, như thể muốn phá vỡ cửa.

Dương Ngôn Tuấn dán sát vào cửa, chịu đựng va chạm từ phía sau.

Ngay khi cậu đang thất thần, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng đập cửa. Người ở bên ngoài với giọng điệu cực kỳ hoảng sợ và gấp gáp hét lên: "Đội trưởng cứu tôi! Mau cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu!"

Đó là giọng của Tống Thiên Nguyên.

Sau khi Dương Ngôn Tuấn nghe thấy tiếng của Tống Thiên Nguyên, lỗ 🌼️ theo bản năng siết chặt lại, kẹp Tư Cảnh Lan rên rỉ.

Dương Ngôn Tuấn vùng vẫy, muốn ra ngoài cứu đồng đội của mình, lại bị Tư Cảnh Lan đè lại, cậu tức giận nói: "Buông tôi ra!"

"Là tôi làm em không đủ phải không, lại còn có sức lực nghĩ đến người khác." Tư Cảnh Lan càng làm việc chăm chỉ hơn, làm Dương Ngôn Tuấn nói không ra lời.

"Mau mở cửa, xin cậu mau mở cửa cho tôi vào a a a!"

Người ngoài cửa đột nhiên kêu thảm một tiếng, rồi ngay lập tức im bặt.

Lòng Dương Ngôn Tuấn chùng xuống, có vẻ như Tống Thiên Nguyên đã xảy ra chuyện, nhưng rất nhanh cậu lại bị khoái cảm phía sau cuốn vào trong tình dục, không còn tâm trí nào để đau buồn.

Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Quý Hòa An vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, dưới chân hắn là thi thể của Tống Thiên Nguyên đã bị phân thây, máu tươi chảy đầy đất, mùi tanh theo không khí xộc vào mũi.

Sắc mặt Dương Ngôn Tuấn lập tức trắng bệch, đôi mắt trừng to nhìn thi thể trên mặt đất, cả người lạnh toát.

Nhận ra cơ thể Dương Ngôn Tuấn cứng đờ, Tư Cảnh Lan tỏ ra không hài lòng, thúc mạnh về phía trước, kéo sự chú ý của Dương Ngôn Tuấn trở lại trên người mình: "Bảo bối, hắn ta có gì đáng để nhìn chứ? Là tôi không đủ tốt sao?"

"Ưm..." Dương Ngôn Tuấn bất ngờ bật ra tiếng rên nhỏ, sự chú ý lại bị phân tán.

"Không chịu ở yên trong phó bản của mình, lại chạy đến đây làm gì, ngươi muốn bị đánh đúng không?" Quý Hòa An âm trầm nói.

"Nếu ta không tới, làm sao phát hiện được chuyện tốt thế này." Tư Cảnh Lan thở dài một hơi, rồi giữ chặt eo Dương Ngôn Tuấn, mạnh mẽ ra vào, khiến Dương Ngôn Tuấn không ngừng thở dốc.

Quý Hòa An nhìn động tác khiêu khích của Tư Cảnh Lan, giận đến mức bật cười: "Không ngờ ngươi cũng dùng đồ đã bị người khác động vào. Không phải ngươi mắc chứng sạch sẽ sao? Sao vậy, mới mấy ngày không gặp mà chữa khỏi rồi à?"

Nghe Quý Hòa An châm biếm, Tư Cảnh Lan chỉ bình tĩnh đáp: "Chúng ta là bạn tốt, không phải nên chia sẻ thứ tốt sao, ăn một mình là không được đâu."

Quý Hòa An quả thực tức đến bật cười, bạn tốt? Gã rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế. Bạn gì mà suốt ngày cầm vũ khí đòi chém đòi giết hắn, lần nào cũng suýt lấy mạng của hắn.

Quý Hòa An dứt khoát không đôi co với Tư Cảnh Lan nữa, lập tức rút một cây kéo, đâm vào mặt Tư Cảnh Lan.

Đôi mắt giấu sau cặp kính của Tư Cảnh Lan hơi híp lại, từ trong túi áo của mình cũng lấy ra một con dao giải phẫu đỡ lấy đòn tấn công.

Tư Cảnh Lan rút 🍆️ của mình ra, bắt đầu đánh nhau với Quý Hòa An.

Thực lực hai bên ngang nhau, hoàn toàn bất phân thắng bại.

Quý Hòa An mỗi lần ra tay đều suýt nữa cắt bỏ hạ thân của Tư Cảnh Lan, đủ thấy oán hận của hắn ta.

Tư Cảnh Lan cũng vô cùng khéo léo né tránh, thậm chí còn ghi thù, phản đòn đâm về phía hạ thân của Quý Hòa An, nhưng cũng bị Quý Hòa An tránh được.

Dương Ngôn Tuấn thấy hai người hoàn toàn không chú ý đến mình, lén nhặt quần áo lên, định chạy trốn.

Vừa bò đến cửa, ánh mắt sáng lên vì sắp thoát, thì bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng nói: "Tiểu Ngôn, em định đi đâu?"

"Không!" Dương Ngôn Tuấn chỉ kịp nói ra một chữ đã bị tóm lấy cổ chân lôi ngược trở về.