Chương 2: Bị công dẫn đến phòng y tế
Trên vách tường hành lang có thể thấy vết máu khô khắp nơi, thậm chí dưới đất còn vương vãi vài mảnh thịt vụn.
Ngôi trường này có vẻ rất rộng lớn, nhưng bên trong các tòa nhà lại mục nát, hư hỏng đến không thể tả.
Cửa sổ trong lớp học đều phủ đầy bụi, cửa phòng học cũ nát phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt" khiến người ta cảm thấy bất an.
Dương Ngôn Tuấn phát hiện ra những học sinh vừa đứng ở hành lang lúc nãy đã biến mất không thấy đâu.
Cô giáo Tô dẫn bọn họ đến lớp 12-1, cô giơ tay gõ cửa, gọi vào bên trong: "Thầy Hồng, làm phiền thầy một chút, hôm nay có học sinh mới đến, tôi đưa các trò ấy vào lớp của thầy, từ giờ các trò ấy sẽ là học sinh trong lớp của thầy."
Thầy Hồng đang giảng bài đầy nhiệt huyết lập tức dừng lại, nghe cô Tô nói vậy, ông nở nụ cười nói: "Ái chà, cô Tô thật ưu ái tôi quá, lại để cho bọn họ đều tới đây, cô xem trọng tôi quá rồi!"
Cô Tô vẫn giữ nụ cười trên mặt, đáp lại: "Được rồi, trách nhiệm của tôi xong rồi, tôi xin phép đi trước."
"Thầy phải chăm sóc các em ấy thật tốt." Trước khi đi, cô Tô còn nói một câu đầy ẩn ý.
Lưu Hân vì sợ hãi, vô thức nắm lấy cánh tay của Dương Ngôn Tuấn, thân thể dán sát vào Dương Ngôn Tuấn.
Dương Ngôn Tuấn cảm nhận được một khối thịt mềm mại đang cọ vào mình, nội tâm không chút dao động, cậu khẽ di chuyển kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó ngượng ngùng nói với Lưu Hân: "Lưu Hân, cô đừng dán sát vào người tôi như thế."
"Em... Em chỉ hơi sợ thôi mà." Lưu Hân giả vờ yếu đuối đáp.
Vừa nghe Lưu Hân nói sợ, bốn người đàn ông bên cạnh lập tức tranh nhau an ủi cô.
Thấy bị phớt lờ, nụ cười trên mặt thầy Hồng tức khắc trở nên u ám. Dương Ngôn Tuấn Thấy vậy ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở bọn họ, sau đó lễ phép chào hỏi thầy Hồng: "Em chào thầy Hồng."
"Ái chà, cậu học sinh này ngoan lắm." Thầy giáo thấy một học sinh lễ phép như vậy, thái độ đối với Dương Ngôn Tuấn lập tức trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Sau đó, ông liếc nhìn nhóm người Lưu Hân, vẻ mặt không hài lòng, nói: "Các em theo thầy vào lớp."
Vừa bước vào lớp, đám học sinh vốn ồn ào lập tức im lặng, tất cả đồng loạt bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm bọn họ, làm người ta phải dựng tóc gáy.
"Nào, trước tiên tự giới thiệu một chút nào, em bắt đầu trước đi." Thầy Hồng dường như đặc biệt yêu thích Dương Ngôn Tuấn, liền chỉ cậu ta nói trước.
Được NPC trong phó bản đối xử đặc biệt cũng chưa chắc là chuyện tốt, nói không chừng nó đang âm thầm tính kế để giết ngươi.
Lưu Hân cùng đồng đội đứng bên cạnh vội vàng giữ khoảng cách với Dương Ngôn Tuấn, như tránh ôn thần, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ thương hại.
Dương Ngôn Tuấn thấy thế, trong lòng âm thầm lắc đầu, thật là một đám vong ân bội nghĩa, thể hiện rõ ràng như vậy là sợ hắn không biết sao?
"Mình là Dương Ngôn Tuấn." Dương Ngôn Tuấn mỉm cười ôn hòa, tự giới thiệu bản thân.
Ngay sau khi cậu nói xong, liền cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo dừng trên người mình, ánh mắt dường như muốn xuyên qua lớp quần áo để nhìn vào bên trong thân thể.
Dương Ngôn Tuấn khựng lại, nhưng vẫn tỏ ra như không có việc gì, tiếp tục nghe những người khác giới thiệu, bỗng nhiên mông bị bóp mạnh một cái.
Dương Ngôn Tuấn giật mình, vội vàng nhìn thầy Hồng bên cạnh, nhưng tay thầy Hồng lão sư vẫn đặt ở bên người như cũ, không có chuyển động nào vượt quá khoảng cách.
Chẳng lẽ là mình cảm giác sai sao? Nghĩ như vậy, Dương Ngôn Tuấn thu hồi ánh mắt nghi hoặc, tập trung nghe tiếp, mà không phát hiện trong mắt thầy Hồng thoáng hiện lên sự sợ hãi.
Chờ giới thiệu xong, thầy Hồng bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Không ai được quyền lựa chọn, tất cả đều bị xếp ngồi chung với những học sinh NPC trong lớp, cho nên tính toán trong lòng của Lưu Hân cũng thất bại, quay sang nhìn bạn cùng bàn lộ ra nụ cười tà ác với mình, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Bạn cùng bàn của Dương Ngôn Tuấn là một nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời, mày rậm mắt sáng, màu da lúa mạch càng làm tăng thêm sức hút.
Cậu vừa ngồi xuống, nam sinh kia đã tỏ vẻ thân thiện chào hỏi: "Chào bạn, mình là Quý Hòa An, bạn là Dương Ngôn Tuấn đúng không, bạn đẹp thật đấy."
Lần đầu tiên được một nam sinh khen mình đẹp, Dương Ngôn Tuấn cảm thấy có chút xấu hổ.
Quý Hòa An cười híp mắt nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng của Dương Ngôn Tuấn, đầu lưỡi liếm hàm răng, rồi đột nhiên tiến lại gần, há miệng ngậm lấy vành tai tròn trịa của Dương Ngôn Tuấn.
Lỗ tai đột nhiên bị người ta ngậm lấy, Dương Ngôn Tuấn kinh hãi, vội vàng đẩy Quý Hòa An ra, ghế của cậu nhất thời phát ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý của cả lớp.
"Dương Ngôn Tuấn, em có chuyện gì vậy?" Thầy giáo có chút không vui nhìn Dương Ngôn Tuấn.
"Xin lỗi thầy, em sẽ tập trung nghe giảng bài." Dương Ngôn Tuấn vội vàng đứng lên xin lỗi.
"Được rồi, nhớ là không được tái phạm, nếu không em sẽ không muốn biết hậu quả thế nào đâu." Sau khi thầy giáo cảnh cáo Dương Ngôn Tuấn xong lại tiếp tục giảng bài.
Dương Ngôn Tuấn ngồi xuống, kéo ghế ra xa Quý Hòa An một chút.
Thấy vậy, Quý Hòa An có chút bất mãn, hắn cũng kéo ghế lại gần hơn. Sau đó bất ngờ nhanh tay vén áo của Dương Ngôn Tuấn lên luồn tay vào trong.
Dương Ngôn Tuấn kinh hãi lập tức giữ chặt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trong áo mình, nhỏ giọng lạnh lùng nói: "Quý Hòa An, dừng tay lại!"
"Tiểu Ngôn, ngoan nào, bỏ tay ra." Quý Hòa An vẫn cười híp mắt nói.
Dương Ngôn Tuấn cắn chặt môi dưới, không chịu lấy tay ra.
Lúc này, thầy giáo bắt đầu gọi từng học sinh đứng lên trả lời câu hỏi.
Có một học sinh không trả lời được, đầu liền nổ tung, não văng tung tóe khắp nơi, Lưu Hân ở khá gần đó, hoảng sợ hét lên thất thanh.
Đối với tình cảnh hiện tại, Quý Hòa An vẫn không ngừng lại hành động của mình, hắn dùng sức kéo tay Dương Ngôn Tuấn ra, sờ soạng đầu vú mềm mại của Dương Ngôn Tuấn, bắt đầu xoa bóp.
"Ưm!" Núm vú chưa từng bị sờ qua vô cùng nhạy cảm, rất nhanh dưới động tác của Quý Hòa An sưng to lên.
Dương Ngôn Tuấn muốn ngăn cản động tác của Quý Hòa An, lại bị lực lượng vô hình trói buộc, không thể nhúc nhích, chỉ có thể để Quý Hòa An tùy ý chơi đùa đầu vú của mình.
"Cậu... Dừng tay!" Dương Ngôn Tuấn cắn chặt răng, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ, phản kháng.
"Tiểu Ngôn, đầu vú của bạn mềm quá, bóp thật đã, thật sự khiến tôi thích vô cùng." Giọng điệu của Quý Hòa An vô cùng dịu dàng, nhưng động tác của cậu ta lại vô cùng thô bạo, dùng sức bóp núm vú khiến chúng bẹp như tờ giấy.
"A!" Dương Ngôn Tuấn đau đớn kêu lên.
"Trò Ngôn Tuấn, không phải tôi đã nói..." Thầy giáo vốn định trừng phạt cậu học sinh liên tục quấy rầy lớp học, lại bị Quý Hòa An cắt đứt lời sắp nói ra.
"Thưa thầy, bạn Ngôn Tuấn có vẻ không khỏe, em muốn đưa bạn ấy đến phòng y tế kiểm tra, chắc thầy không phiền chứ?" Quý Hòa An giơ tay, đứng lên cười nói.
Nụ cười trên mặt thầy Hồng cứng ngắc, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Quý Hòa An: "Nếu vậy thì em dẫn bạn ấy đi kiểm tra đi."
Dương Ngôn Tuấn vừa lấy lại tinh thần nghe thấy lời của thầy Hồng, lập tức cảm thấy có điều chẳng lành, hoảng hốt lên tiếng: "Em không..." Chưa nói xong, miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra thêm lời nào.
Quý Hòa An nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ kéo ra khỏi lớp.
Lưu Hân vốn đang thấp thỏm lo âu, nhìn thấy Dương Ngôn Tuấn bị một nam sinh dáng dấp rất phù hợp thẩm mỹ của mình mang ra ngoài, trong lòng lập tức nổi lên sự ghen tị.
Trong mắt cô, hiện tại trong lớp học còn nguy hiểm hơn cả bên ngoài. Vậy mà Dương Ngôn Tuấn lại thuyết phục NPC đưa một mình hắn ra khỏi lớp học, bỏ mặc sự sống chết của bọn họ, thật đúng là kẻ lòng dạ độc ác!
Trong khi bị nữ chính thầm mắng xối xả, Dương Ngôn Tuấn bị Quý Hòa An kéo thẳng đến phòng y tế, rồi bị ném mạnh lên giường.
Dương Ngôn Tuấn bị ném làm đầu váng mắt hoa.
Quý Hòa An khóa cửa lại, vừa cởi áo vừa tiến về phía Dương Ngôn Tuấn, để lộ ra cơ bụng tám múi màu lúa mạch cường tráng.
Trong mắt hàm chứa dục vọng nhìn Dương Ngôn Tuấn hoảng loạn hô to: "Cậu định làm gì?! Đừng lại đây!"
Nói xong, vội vã lấy đạo cụ mình kiếm được ở các phó bản trước, định dùng để giết Quý Hòa An, nhưng lại phát hiện đạo cụ hoàn toàn không dùng được, giống như một món đồ chơi vô dụng.
Sao đến lúc quan trọng lại không dùng được chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Dương Ngôn Tuấn vô cùng hoảng loạn, mắt thấy Quý Hòa An đã cởi đến lớp quần lót cuối cùng.
Không còn cách nào khác, Dương Ngôn Tuấn cầm lấy một thanh kiếm bình thường trong túi đạo cụ đâm về phía Quý Hòa An.