Chương 1: Đội trưởng vật hy sinh

Bầu trời âm u, những đám mây đen dày đặc kết tụ lại, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Cơn gió lạnh buốt như một thanh kiếm sắc bén, rít lên những âm thanh chói tai làm người ta không khỏi rùng mình.

Con đường phía trước bao phủ một màn sương mù, trường học Ái Thành ẩn mình bên trong, tựa như được phủ một lớp màn mỏng đầy bí ẩn.

Trước cổng trường có 5 nam 1 nữ đang đứng. Trên người họ đều mặc đồng phục học sinh, trên ngực áo gắn huy hiệu của trường Ái Thành.

[Ting! Chào mừng tất cả người chơi đến với phó bản Trường học kinh dị.]

[Nhiệm vụ chính: Hoàn thành 5 trò chơi nhỏ và sống sót trong 6 ngày.]

[Nhiệm vụ phụ: Tìm ra boss của phó bản.]

"Đội trưởng, nhiệm vụ chính lần này có vẻ không dễ đâu." Một người đàn ông để râu lún phún, vẻ mặt lo lắng nói.

Người được gọi là đội trưởng là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, nho nhã, dáng người cao gầy, khí chất vừa đáng tin cậy lại điềm tĩnh.

Bộ đồng phục mặc trên người anh ta có phần hơi chật, làm nổi bật vòng eo hoàn mỹ.

"Dựa theo kinh nghiệm các phó bản trước, các trò chơi nhỏ lần này 90% sẽ liên quan đến truyền thuyết đô thị." Dương Ngôn Tuấn ôn hòa nói.

Dương Ngôn Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía trường học, liền thấy một người phụ nữ trung niên bước ra.

Khuôn mặt của người phụ nữ trung niên trông rất cứng ngắc, môi tô son đỏ tươi nhếch lên thành một nụ cười máy móc: "Các em là học sinh mới chuyển đến phải không?"

Dương Ngôn Tuấn gật đầu đáp: "Dạ, phải."

Sau khi nghe được câu trả lời, người phụ nữ trung niên hài lòng lướt nhìn qua cả nhóm, rồi tự giới thiệu: "Cô là Phó hiệu trưởng, quản lý công việc của trường, các em có thể gọi cô là cô Tô. Nếu mọi người đã đến đủ rồi, vậy bây giờ cô sẽ dẫn các em đến lớp của mình."

Nói xong, không đợi bọn họ liền xoay người vào trường học.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác đành phải đi theo.

Một nữ sinh với dáng vẻ mỏng manh yểu điệu theo sát sau lưng Dương Ngôn Tuấn, định kéo tay áo anh ta, nhưng lại bị né tránh. Cô ta cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng, nhỏ giọng nói với vẻ sợ hãi: "Anh Dương, em hơi sợ, lát nữa anh có thể ngồi cạnh em không?"

Nghe thấy nữ thần của mình nói sợ, Trần Tử Hào lập tức tự tiến cử: "Lưu Hân, em đừng sợ, lát nữa anh sẽ ngồi bên cạnh bảo vệ em."

Nụ cười trên mặt Lưu Hân trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó vẫn dịu dàng cười nói cám ơn Trần Tử Hào: "Cám ơn anh Tử Hào, nhưng ở phó bản trước anh đã vì em mà bị thương, lần này em không muốn liên lụy đến anh nữa."

Trần Tử Hào lập tức cuống lên, vội vàng giải thích: "Em đừng nghĩ như vậy, vết thương của anh đã khỏi rồi, chắc chắn có thể bảo vệ được em!"

"Hừ, Tử Hào, mày cứ tiếp tục khoác lác đi. Lưu Hân, hay là em ngồi với anh đi, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau." Ngô Trung chen vào.

Tiểu Phan và Tống Thiên Nguyên ở phía sau thấy vậy, cũng không chịu thua, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

Sắc mặt Lưu Hân đen lại, cô cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thì hận đến nghiến răng nghiến lợi. Kế hoạch dụ dỗ đội trưởng của cô cứ như vậy bị đám ngu ngốc này phá hỏng.

Dương Ngôn Tuấn nghe thấy mớ lộn xộn phía sau, trong lòng không gợn chút dao động.

Thế giới này là một truyện ngắn về trò chơi sinh tử, nghe thì hay ho nhưng thực chất chỉ là một quyển truyện khiêu dâm.

Nữ chính Lưu Hân thuộc kiểu dáng vẻ trong sáng, mang hào quang "vạn người mê". Nam chính là boss của phó bản trường học Quý Hòa An, và boss của phó bản bệnh viện Tư Cảnh Lan.

Bởi vì hào quang nữ chính, các nam chính nhanh chóng chú ý tới nữ chính, thậm chí còn chơi tiết mục tình yêu cưỡng ép.

Còn nhân vật của Dương Ngôn Tuấn là đội trưởng của nhóm. Do nhiều lần từ chối sự dụ dỗ của nữ chính, nữ chính thẹn quá hóa giận đã cùng với các đồng đội thầm mến cô ta lập mưu hãm hại, bị ác quỷ phân thây, sau khi chết còn bị các nam chính bị nữ chính lừa dối hành hạ.

Trong khi đó, nữ chính thì cùng các nam chính vui vẻ sáng tạo thế giới thuộc về bọn họ, trải qua cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ.

Dương Ngôn Tuấn đối với cái này chỉ cười nhạt. Hào quang nữ chính ư? Có hắn ở đây, hắn muốn xem thử các nam chính sẽ chọn ai!

"Cái mông này thật lẳng lơ." Đôi mắt ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm cặp mông của Dương Ngôn Tuấn, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, cảm thán một tiếng.

"Không biết mùi vị thế nào." Trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn.

Dương Ngôn Tuấn dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên. Ở tầng trên, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám học sinh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mặt đều treo nụ cười quỷ dị.

Dương Ngôn Tuấn cảm thấy da đầu có chút tê dại, lập tức cúi đầu không nhìn nữa, đi theo sát cô Tô.