Chương 11: Kế hoạch của Quý Hòa An

Tư Cảnh Lan ôm người né tránh, nhìn thấy gương mặt giận dữ đến vặn vẹo của Kỷ Hòa An, liền cười nói: "Quý Hòa An, sao mỗi lần gặp ta ngươi đều dùng vũ lực vậy? Điều này sẽ làm bảo bối của ta sợ đấy." Tuy nhiên, bên trong ánh mặt lại lạnh như băng.

"Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Ta thấy ngươi rõ ràng muốn nhốt người ở chỗ này." Quý Hòa An cười lạnh, đừng tưởng rằng hắn không biết tên này đang có âm mưu cái gì.

Thấy Quý Hòa An không tin lời mình, Tư Cảnh Lan thở dài, dưới háng cũng không ngừng vận động, nói: "Nếu ngươi không tin thì ta cũng không còn cách nào."

Quý Hòa An cười khẩy.

...

Tư Cảnh Lan tự nhiên cũng nhìn thấy phản ứng của Quý Hòa An, nói: "Sao, ngươi cũng muốn tham gia?"

...

Hai người đè cậu ở trên bàn phối hợp với nhau người vào người ra, khiến cái bàn liên tục phát ra tiếng động, như thể một giây tiếp theo sẽ sụp xuống.

"A a... Nhẹ một chút... A ư làm ơn..."

Tư Cảnh Lan xoay đầu cậu hướng về phía gương, ép cậu phải nhìn vào hình ảnh trong gương, thỏa mãn thú vui ác ý của mình.

Dương Ngôn Tuấn nhìn vào chiếc gương trước mặt, chỉ cảm thấy tầm nhìn dần mơ hồ, mí mắt cũng từ từ sụp xuống, trong lòng tự hỏi không biết khi nào chuyện này mới kết thúc.

◈◈◈

Khi Dương Ngôn Tuấn tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường, xung quanh không có ai, Quý Hòa An và Tư Cảnh Lan cũng không biết đã đi đâu.

Dương Ngôn Tuấn gian nan bò dậy, mới vừa cử động một chút đã cảm nhận được cảm giác ẩm ướt dưới hạ thân, đương nhiên cậu biết đây là thứ gì. Cậu hít một hơi sâu đỡ thắt lưng đi ra ngoài cửa.

Mới vừa đi được vài bước liền đụng phải Lưu Hân với vẻ mặt hoảng loạn.

Dương Ngôn Tuấn nhíu mày định hỏi Lưu Hân đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy cậu, sắc mặt Lưu Hân lập tức lộ vẻ kinh hãi như thấy quỷ, lập tức hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Dương Ngôn Tuấn sửng sốt, không để ý thân thể không khỏe vội vàng đuổi theo, chặn người lại ở trên tường, lo lắng hỏi: "Cô làm sao vậy, Lưu Hân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Hân lại hoảng hốt nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có ai mới òa khóc: "Anh... Anh Dương, Tử Hào... bọn họ bị quỷ NPC bắt đi rồi! Em khó khăn lắm mới trốn ra được, đều tại em không tốt, liên lụy bọn họ."

"Cái gì?!" Dương Ngôn Tuấn nhíu chặt mày, sao cậu mới đi phó bản khác một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Tại sao cô nói là do mình liên lụy họ? Rốt cuộc cô đã làm gì?" Ánh mắt Dương Ngôn Tuấn trở nên sắc bén, khiến Lưu Hân không khỏi cảm thấy chột dạ.

Lúc ấy bởi vì cô ghen tị với Dương Ngôn Tuấn, cô nghĩ chuyện Dương Ngôn Tuấn có thể làm được dựa vào cái gì mà cô không thể.

Thế là nhân lúc Dương Ngôn Tuấn không có ở đây liền chạy tới trước mặt Quý Hòa An quyến rũ hắn. Nhưng không ngờ người này thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cô càng thêm không cam lòng.

Cô giật dây để đám người Trần Tử Hào gây sự với Quý Hòa An, Quý Hòa An chỉ cười, khoảnh khắc đó khiến mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng: "Đúng lúc tâm tình tôi không tốt, các người tới thật đúng lúc đấy."

Chỉ thấy Quý Hòa An vặn vẹo xương cốt, phát ra tiếng răng rắc, cả người bỗng trở nên cao lớn, cánh tay dài ra, miệng cười đến tận mang tai, rồi lao vào tấn công họ.

Đám người Lưu Hân lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy được mấy bước đã bị Quý Hòa An tóm lại.

Lưu Hân bị dọa ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình và những người khác đều ở trong lớp, muốn đứng dậy nhưng cả người đều bị dính chặt vào ghế, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Trong phòng học này cũng chỉ có mấy người bọn họ, NPC học sinh đều biến mất không thấy bóng dáng, tạo ra một bầu không khí cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, Lưu Hân bỗng cảm thấy toàn thân mình như bị thứ gì đó gặm cắn, đau đớn đến mức hét lên, cả người lẫn ghế ngã lăn ra đất, không ngừng giãy giụa nhưng vẫn bị trói chặt trên ghế chịu đựng ảo giác bị gặm cắn.

Không chỉ cô, những người khác cũng lần lượt xuất hiện ảo giác, đau đớn gào thét.

Khi tinh thần sắp sụp đổ, cô bỗng cảm thấy sự trói buộc trên người nới lỏng ra, liền nhân cơ hội bò dậy chạy khỏi phòng học, cứ như vậy bỏ lại những người khác tự mình chạy thoát, sau đó liền gặp Dương Ngôn Tuấn.

Thấy Lưu Hân không chịu nói thêm, Dương Ngôn Tuấn cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ nghĩ đến đồng đội, lo lắng cho an nguy của bọn họ.

Kỳ thật so với Lưu Hân nửa đường gia nhập, cậu cùng những người khác đều là cùng nhau vượt qua khó khăn để sáng lập đội ngũ, tình cảm tự nhiên sâu sắc hơn.

Chỉ là không biết từ khi nào, cậu và mọi người dần dần xa cách, dường như là sau khi Lưu Hân nhập đội, cậu cảm thấy từ khi đó bọn họ bắt đầu thay đổi.

Dương Ngôn Tuấn nhìn Lưu Hân thật sâu, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi phải quay lại tìm họ, muốn theo thì theo." Rồi xoay người đi về phía lớp học.

Lưu Hân cắn chặt môi, rốt cuộc vẫn không chống lại được nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng đuổi theo bước chân Dương Ngôn Tuấn.