Chương 12: Phó bản sắp đóng lại, bị đồng đội phản bội

Trên hành lang vắng lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng một chiếc đinh rơi xuống đất.

Dương Ngôn Tuấn cảnh giác nhìn bốn phía, sợ đột nhiên có NPC lao ra tấn công bọn họ.

Lưu Hân theo sát phía sau cậu, vẻ mặt bất an nhìn xung quanh, rõ ràng cũng đang lo sợ về điều tương tự với Dương Ngôn Tuấn.

Càng tiến gần đến phòng học, tiếng la hét càng vang vọng rõ ràng hơn, trong âm thanh dường như chứa đầy sự đau đớn vì chịu đựng cực hình.

Đến trước cửa phòng học, Dương Ngôn Tuấn lo lắng bên trong có cạm bẫy, cẩn thận nghiêng người nhanh chóng mở cửa, thăm dò nhìn vào bên trong.

Trong phòng chỉ có nhóm người của Trần Tử Hào, họ bị trói chặt vào ghế. Trên cơ thể không thấy vết thương nào, nhưng họ lại đau đớn liên tục gào thét, dường như có thứ vô hình nào đó đang hành hạ họ.

Bọn họ vừa nhìn thấy Dương Ngôn Tuấn, ánh mắt lập tức sáng lên, như thấy được cứu tinh, vội vàng kêu cứu: "Đội trưởng, mau cứu chúng tôi với!"

Lưu Hân cũng đi theo vào, bọn họ vừa nhìn thấy cô ta sắc mặt lập tức thay đổi, oán hận nhìn Lưu Hân chửi rủa: "Con tiện nhân này, mày còn dám quay lại! Vừa rồi bỏ mặc bọn tao mà chạy trốn, đúng là loại rắn rết!" Hoàn toàn không còn chút si mê lúc trước.

Lưu Hân sợ hãi lùi lại, trốn sau lưng Dương Ngôn Tuấn, trong lòng cảm thấy ấm ức. Cô cảm thấy người bình thường đều sẽ làm như cô, cô cũng không tin bọn họ sẽ không như vậy. Hơn nữa, chẳng phải cô đã tìm người quay lại cứu họ sao? Sớm biết vậy, cô đã không cứu họ, thật là làm ơn mắc oán.

Dương Ngôn Tuấn không biết trong lòng Lưu Hân đang nghĩ cái gì, cậu vội vàng tiến lên giải cứu bọn họ, nhưng dùng mọi cách cũng không thể tách bọn họ ra khỏi ghế.

Nghe tiếng kêu thảm thiết bên tai, cậu càng nóng ruột, nhưng lại không thể làm gì, bất lực nhìn bọn chịu giày vò.

"Ái chà, thật là một cảnh tượng khiến người ta cảm động." Quý Hòa An khoanh hai tay tựa vào khung cửa cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Lưu Hân vừa nhìn thấy Quý Hòa An, sợ đến run rẩy cả người, vội nắm lấy tay Dương Ngôn Tuấn, ngón tay bấu chặt vào da thịt của Dương Ngôn Tuấn, làm cậu nhíu mày. Nhưng Dương Ngôn Tuấn không để ý đến đau đớn, làm ra tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn Quý Hòa An.

"Tiểu Ngôn, sao em có thể nhìn anh như vậy, anh rất thích em mà." Quý Hòa An làm ra vẻ mặt tổn thương nhìn Dương Ngôn Tuấn, dáng vẻ đáng thương giống như một chú cún con, chỉ tiếc là Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn không bị lay động.

Dương Ngôn Tuấn nhìn đồng đội của mình, trong lòng đã đưa ra quyết định. Dù sao hoàn thành nhiệm vụ phụ cũng có thể kết thúc phó bản sớm, dù có mất một chút điểm cũng không sao. Vì thế cậu gọi hệ thống ra, nói đáp án: "Boss phó bản là Quý Hòa An."

[Ting! Trả lời chính xác. Mời người chơi lựa chọn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chính hoặc rời khỏi phó bản.]

[Ting! Cảnh báo! Cảnh báo! Phó bản sắp bị cưỡng chế đóng lại! Phó bản sắp bị cưỡng chế đóng lại!]

Nghe tiếng cảnh báo vang lên bên tai không ngừng, Dương Ngôn Tuấn sững sốt, theo bản năng nhìn về phía Quý Hòa An, chỉ thấy Quý Hòa An ung dung mỉm cười nhìn mình, trong lòng chợt hiểu ra được điều gì, chất vấn Quý Hòa An: "Anh đã làm gì? Tại sao lại như vậy?!"

Những người khác cũng nghe thấy cảnh báo của hệ thống, họ lập tức hoảng loạn, không ai còn để ý đến đau đớn trên cơ thể, điên cuồng gào lên với hệ thống: "Chuyện này là sao? Tại sao lại thế này?!"

"Không! Tôi không muốn! Hệ thống, mau lăn ra đây cho ta!"

"Hu hu, tôi không muốn ở lại đây!"

Quý Hòa An xem đủ trò hay, lúc này mới đứng thẳng dậy, bước tới trước bảng trắng, chậm rãi nói: "Muốn rời khỏi đây không phải không thể, trừ khi các người đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ thả các người đi."

Tinh thần mọi người gần như sụp đổ, nghe thấy Quý Hòa An nói như vậy, họ vội vàng đồng ý.

Chỉ có Dương Ngôn Tuấn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hỏi: "Là chuyện gì?"

Nhìn nụ cười càng lúc càng lớn trên gương mặt Quý Hòa An, Dương Ngôn Tuấn chợt có dự cảm không lành. Quả nhiên, lời tiếp theo của Quý Hòa An khiến cậu rơi vào hầm băng.

"Thứ tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần đội trưởng của các người ở lại với tôi, tôi có thể cho các người rời khỏi nơi này." Quý Hòa An hứng thú nhìn sắc mặt mọi người thay đổi liên tục.

Dương Ngôn Tuấn nhìn về phía đồng đội, nhìn thấy gương mặt họ đầy vẻ giằng xé, nhưng cuối cùng, họ nhìn cậu đầy áy náy, trái tim cậu nhất thời lạnh lẽo, cả người cảm thấy lạnh như băng.

"Tôi... Chúng tôi đồng ý."

Trong đầu cậu vang vọng một câu này.

Quý Hòa An hài lòng nở nụ cười, giơ tay lên, sự trói buộc vô hình trên người bọn họ bị gỡ bỏ, Quý Hòa An nói với bọn họ: "Lối ra ở ngay kết giới." Nói xong liền ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Dương Ngôn Tuấn vào lòng.

Bọn họ đương nhiên vui mừng nói cảm ơn, không thèm nhìn Dương Ngôn Tuấn một cái, vội vã rời đi.

Quý Hòa An không hiểu vì sao người trong ngực mình lại im lặng như vậy, hắn cúi đầu nhìn, lại phát hiện trong mắt Dương Ngôn Tuấn tràn ngập tuyệt vọng, cả người chìm vào trong bi thương.

Quý Hòa An không hài lòng, hắn ghét việc Dương Ngôn Tuấn vẫn nghĩ đến những kẻ đó. Nhưng khi nghĩ tới hậu quả mà họ sắp phải đối mặt, hắn lại thấy phấn khích. Hắn nâng cằm Dương Ngôn Tuấn lên, hôn xuống.

Dương Ngôn Tuấn cảm nhận được đầu lưỡi khuấy động trong miệng mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.