Trinh thám 11+12: xxx

Dương Ngôn Tuấn chậm rãi đi tới, ngồi lên người Triệu Nguyên Uy, vươn tay vòng qua cổ Triệu Nguyên Uy rồi hôn xuống.
Dương Ngôn Tuấn hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi tách ra, thấy Triệu Nguyên Uy vẫn không đáp lại, cắn răng hôn lần nữa, nhưng bị Triệu Nguyên Uy ngăn lại.
Triệu Nguyên Uy chịu đựng thật vất vả, thấy vợ hiểu lầm ý mình, liền ân cần nhắc nhở: "Bảo bối, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục hôn nhau sau, còn bây giờ em phải an ủi dương vật của chồng."
Nghe vậy, cả người Dương Ngôn Tuấn cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần Triệu Nguyên Uy.
...
Triệu Nguyên Uy dựa vào đầu giường, khoanh tay cười nói: "Bảo bối, chỉ thế này thôi còn chưa đủ, sao em không dùng tay cắm vào lỗ đít cho tôi xem?" Hắn vỗ đùi mình, ý bảo Dương Ngôn Tuấn ngồi lên.
Dương Ngôn Tuấn không ngờ người đàn ông này lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
...
Khi đến trước cửa sổ, người đàn ông mở cửa ra rồi đặt Dương Ngôn Tuấn ở trên khung cửa sổ, người đàn ông nắm lấy eo Dương Ngôn Tuấn, kịch liệt ra vào.
Dương Ngôn Tuấn lúc này nửa người treo ngoài cửa sổ, hoảng sợ vội nắm lấy khung cửa sổ hai bên.
...
Đêm nay hai người cực kỳ hưng phấn, khắp các ngóc ngách trong phòng đều có những đồ vật cùng dấu vết mập mờ.
...
Dương Ngôn Tuấn bị giam suốt nửa năm, trong thời gian đó ngoài Triệu Nguyên Uy ra, những người hầu mà cậu tiếp xúc đều là người câm, không bao giờ giao tiếp với cậu.
Từ ngày đó đến nay, phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn trong căn phòng này, người đàn ông kia hoàn toàn không cho phép cậu bước ra ngoài, khiến cậu chỉ cách con đường sống một bước chân, làm cậu đau khổ vạn phần.
Người đàn ông còn ép buộc cậu đeo nhẫn cưới, ném chiếc nhẫn cưới vốn thuộc về cậu và vợ ngay trước mặt, thậm chí còn mang đến tờ đơn ly hôn buộc cậu ký tên vào giấy ly hôn, từ nay về sau cậu không còn thuộc về vợ của mình nữa, cả đời này chỉ có thể là vợ của Triệu Nguyên Uy.
Dương Ngôn Tuấn trần trụi thân thể nằm nghiêng trên giường, người đàn ông ôm cậu từ phía sau, hơi thở đều đặn phả lên mái tóc cậu, bầu không khí tràn ngập sự ấm áp và yên bình.
Dương Ngôn Tuấn vốn đang ngủ say, đột nhiên mở mắt, trong bóng tối chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn nhớ rõ ngày mai chính là nhân vật chính thụ lên sân khấu thời gian, thật sự là chờ mong a, hi vọng nhân vật chính thụ đừng để cho hắn thất vọng a.
Hắn nhớ rõ ngày mai chính là lúc nhân vật chính thụ lên sân khấu. Thật sự chờ mong, hy vọng thụ chính sẽ không làm hắn thất vọng.