Trinh thám 10: Mơ thấy vợ, trả giá

Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trôi lững lờ, được nhào nặn thành nhiều hình dáng khác nhau.

Trên một thảm cỏ xanh mướt, một đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau.

Chàng trai có khuôn mặt khôi ngô, nắm lấy đôi tay cô gái, vừa nhìn cô một cái đã lập tức cúi đầu như bị điện giật, trên gương mặt nở nụ cười đầy ngượng ngùng: "Tiểu Nghiên, cảm ơn em đã đồng ý ở bên cạnh anh, anh thực sự rất vui."

Nụ cười của cô gái tên Tiểu Nghiên dưới ánh nắng mặt trời càng thêm ngọt ngào: "Đừng ngày nào cũng khoe khoang với người khác như vậy, nếu không bạn cùng phòng của anh chắc chắn sẽ đuổi anh ra ngoài đấy."

"Cũng không phải là anh cố ý, chỉ là anh quá hạnh phúc mà thôi." Chàng trai bối rối giải thích.

Cặp đôi mới yêu vẫn đang trong giai đoạn ngại ngùng, cả hai đều không dám quá chủ động, không ai nói gì, cả hai đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nhau.

Đúng lúc Dương Ngôn Tuấn cảm thấy, với tư cách là bạn trai, mình không nên tiếp tục làm bạn gái buồn bã như vậy thì Tiểu Nghiên đột nhiên lên tiếng: "Ngôn Tuấn, em phải đi rồi."

"Vậy để anh đưa em đi." Dương Ngôn Tuấn ngẩn người, vội vàng đáp.

"Không cần đâu, nơi em phải đến anh không thể đi được." Tiểu Nghiên từ chối lời đề nghị của cậu.

Dương Ngôn Tuấn đầy nghi hoặc, chẳng phải Tiểu Nghiên cũng ở ký túc xá sao? Sao cô ấy lại nói cậu không thể đến được? Hay là cô ấy còn có việc gì đó?

"Ngôn Tuấn, chúng ta chia tay đi." Tiểu Nghiên lại lên tiếng.

"Cái gì?! Tại sao lại chia tay? Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì sao?!" Dương Ngôn Tuấn vô cùng sửng sốt, cậu không thể chấp nhận được chuyện cô gái mà mình theo đuổi suốt nửa năm trời, vừa mới đồng ý làm bạn gái, đã đòi chia tay.

Chỉ thấy trên mặt cô gái không biết từ lúc nào đã không còn nụ cười ngọt ngào nữa, thay vào đó là ánh mắt đầy chán ghét: "Bởi vì anh thật bẩn thỉu, anh nói anh yêu tôi, nhưng anh lại rên rỉ dưới thân đàn ông, cái gọi là tình yêu của anh thật khiến người ta buồn nôn."

Dương Ngôn Tuấn không thể tin nhìn cô gái trước mặt, cậu không thể tin được người mình yêu lại có thể nói ra lời trào phúng cay độc như vậy, cậu hoảng loạn muốn đưa tay ra ôm lấy cô để giải thích: "Tiểu Nghiên, không phải như vậy đâu, anh thực sự rất yêu em."

Tiểu Nghiên lùi lại một bước, tránh tay của Dương Ngôn Tuấn, khuôn mặt đầy mỉa mai, im lặng nhìn cậu hoảng hốt giải thích.

"Em phải tin anh, anh thực sự không phản bội em, anh…" Dương Ngôn Tuấn còn chưa kịp nói hết câu thì kinh hoàng phát hiện ra nửa thân dưới của Tiểu Nghiên dần trở nên trong suốt, rồi tan biến vào hư vô.

"Tiểu Nghiên!" Dương Ngôn Tuấn vội vàng đưa tay ra, cố gắng giữ lấy cô, nhưng cô tan biến quá nhanh, ngay khi tay cậu vừa chạm vào người cô liền xuyên qua thân thể.

Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái biến mất ngay trước mặt mình.

Khung cảnh xung quanh cũng không biết từ lúc nào đã biến thành một không gian đen tối vô tận, Dương Ngôn Tuấn liên tục gọi tên cô, cố gắng gọi cô trở lại.

Dương Ngôn Tuấn đang say ngủ, gương mặt bất an nhíu mày, miệng không ngừng gọi tên: "Tiểu Nghiên... Tiểu Nghiên..."

Dương Ngôn Tuấn đột nhiên mở to hai mắt, chưa kịp hoàn hồn đã đối diện khuôn mặt âm u lạnh lẽo Triệu Nguyên Uy đang nhìn chằm chằm mình.

"A!" Dương Ngôn Tuấn bị dọa hét lên.

Triệu Nguyên Uy thấy Dương Ngôn Tuấn bị dọa cũng không nói gì, sầm mặt hỏi: "Em vừa mơ thấy vợ cũ của mình?"

Dương Ngôn Tuấn theo phản xạ phản bác: "Chúng tôi chưa từng ly hôn!"

"Ha, chưa ly hôn sao..." Triệu Nguyên Uy bật cười khinh miệt, rồi nhìn thẳng vào Dương Ngôn Tuấn hỏi: "Vậy em nghĩ quan hệ giữa tôi và em là gì? Tình nhân sao?"

Dương Ngôn Tuấn không muốn nói chuyện, chỉ quay mặt đi, im lặng.

Thấy Dương Ngôn Tuấn không muốn nói chuyện, ánh mắt Triệu Nguyên Uy trở nên sắc lạnh, người đàn ông bất ngờ lao đến dùng cả hai tay bóp cổ Dương Ngôn Tuấn, như thể muốn giết chết cậu ngay tại chỗ.

Dương Ngôn Tuấn điên cuồng giãy giụa, hai tay không ngừng đánh vào Triệu Nguyên Uy, sắc mặt bởi vì ngạt thở mà đỏ bừng.

Nhìn thấy gương mặt hít thở không thông của Dương Ngôn Tuấn, Triệu Nguyên Uy chỉ khẽ mỉm cười nói: "Sao lúc nào em cũng muốn chọc giận tôi vậy? Đã vậy, ngày mai tôi sẽ sai người đào mồ của cô ta lên, để cô ta chết cũng không yên."

Nghe đến đây, Dương Ngôn Tuấn hoảng sợ mở to mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra, gương mặt thống khổ cùng cầu xin, gian nan nói: "Làm ơn... Làm ơn... Đừng."

Triệu Nguyên Uy nghe vậy, buông tay, hắn cũng không muốn bóp chết người.

Dương Ngôn Tuấn thống khổ ngồi dậy, khom lưng không ngừng ho khan.

"Ngày mai tôi sẽ sai người đào mộ cô ta lên, yên tâm, tôi còn dẫn em theo để em nhìn tận mắt." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Nguyên Uy lộ ra nụ cười ác ma.

Dương Ngôn Tuấn không quan tâm đến nỗi đau vừa trải qua, vội nắm lấy tay người đàn ông khóc cầu xin: "Không, xin anh! Sau này tôi không dám cãi anh nữa, tôi hứa sẽ nghe lời mà, xin anh!"

Triệu Nguyên Uy cũng không rút tay về, chỉ bày ra vẻ mặt khó xử, nói: "Nhưng tôi đã cho em cơ hội rồi, là em không biết trân trọng đó thôi."

"Tôi thực sự biết sai rồi, xin anh, hãy cho tôi một cơ hội nữa!" Khuôn mặt dịu dàng của Dương Ngôn Tuấn đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương, hạ thân của người đàn ông căng phồng lên.

Yết hầu của gã lên xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Dương Ngôn Tuấn nói: "Cưng à, cái gì cũng có cái giá của nó, đúng không?"

Dương Ngôn Tuấn nhìn thấy phản ứng cơ thể của hắn, cậu biết hắn muốn cái gì, vì để Triệu Nguyên Uy từ bỏ ý nghĩ điên rồ kia, cậu xấu hổ cắn răng quỳ xuống, từ từ bò đến gần người đàn ông.

Người đàn ông dạng chân nằm trên giường, nhìn từng động tác của Dương Ngôn Tuấn.