Trinh thám 13: Quà sinh nhật, hôm nay anh thuộc về em

Một người thanh niên ngồi trên giường với vẻ mặt đầy ưu tư, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ khiến gương mặt cậu ta tái nhợt như một tờ giấy trắng, mà cái xích sắt từng khóa trên chân đã được gỡ bỏ từ lâu.
"Cạch." Cánh cửa bỗng dưng mở ra, Dương Ngôn Tuấn lập tức quay đầu lại, ngay tức thì lộ ra vẻ mừng rỡ, liền chạy tới ôm chặt lấy Triệu Nguyên Uy, thẹn thùng hôn lên má người đàn ông một cái rồi trách móc: "Sao anh về muộn vậy?"
Triệu Nguyên Uy ôm lấy người trong lòng mình, cụp mắt xuống nhìn vào tình yêu đầy cuồng loạn trong đôi mắt Dương Ngôn Tuấn, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, em quên rồi sao?"
"Sinh nhật em?" Dương Ngôn Tuấn từ trong ngực Triệu Nguyên Uy ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, nhìn xem, đây là món quà hôm nay anh đã chuẩn bị." Nói rồi người đàn ông lấy ra một chiếc roi da màu đen và một cái vòng cổ chó.
"Đây là..." Dương Ngôn Tuấn ngập ngừng một lát.
"Bảo bối, hôm nay em sẽ là chủ nhân của anh, em phải dùng chiếc roi này để yêu thương anh thật nhiều nha." Triệu Nguyên Uy nhẹ giọng nói, trong giọng nói toát lên sự quyến rũ.
"Cái gì?! Em… em không thể đâu." Dương Ngôn Tuấn vội vàng cự tuyệt, nếu cây roi này đánh lên người Triệu Nguyên Uy, cậu sẽ đau lòng chết mất.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt Dương Ngôn Tuấn, Triệu Nguyên Uy vỗ lưng cậu để trấn an: "Đừng lo lắng, roi này anh tự đặt làm riêng, đánh lên người sẽ không làm tổn thương da thịt đâu, chỉ cảm thấy đau chút thôi."
Dương Ngôn Tuấn vẫn có chút lo lắng, tuy rằng roi này sẽ không làm bị thương, nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
"Chủ nhân, nếu ngài không đồng ý, tôi sẽ rất thương tâm." Triệu Nguyên Uy cố ý gọi chủ nhân, còn làm ra dáng vẻ ấm ức.
...
Dương Ngôn Tuấn từ trên cao nhìn xuống Triệu Nguyên Uy, một tay cầm roi vung qua vung lại, tay còn lại nắm lấy chiếc vòng cổ, giật mạnh một cái rồi hừ lạnh nói: "Nhớ kỹ, mày chỉ là con chó của tao, không có lệnh của tao, mày không được phép làm trái ý tao."
"Biết... Biết rồi, thưa chủ nhân."
...
Sau đó Triệu Nguyên Uy đứng lên, đẩy chủ nhân còn đang đắm chìm trong khoái cảm lên giường, rồi từ từ dang rộng hai chân chủ nhân ra.
...
Nhưng cẩu cẩu luôn nghe lời bây giờ lại muốn tạo phản, đây là lần đầu tiên nó không vâng lời chủ nhân, hắn ngẩng đầu vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Chủ nhân, tôi là đang giúp ngài, chắc hẳn chủ nhân cũng nhớ 🍆️ của tôi lắm."
"Ai cần ngươi giúp, mau đứng lên cho ta!" Dương Ngôn Tuấn vốn đang diễu võ dương oai, bây giờ lại có chút hoảng sợ.
Thấy chủ nhân không còn dáng vẻ cao cao tại thượng như vừa rồi, kinh hoảng ra lệnh, nhất thời liền cảm thấy hưng phấn.
Tiện cẩu bị chủ nhân ức hiếp đã lâu cuối cùng cũng bắt đầu phản kháng, muốn đem dục vọng của mình phát tiết trên người chủ nhân, cùng nhau rơi vào vực thẳm.