Trinh thám 9: Giam cầm, Tiểu Kỳ bị đưa đi

Dương Ngôn Tuấn lập tức tỉnh táo hoàn toàn, không còn buồn ngủ. Cậu hất chăn ra, hoảng loạn dùng tay kéo chiếc xích sắt trên chân, thậm chí cố gắng cạy nó ra, nhưng sợi xích vẫn không hề xê dịch.
Cho dù trong lòng đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu không dám tin, chỉ có thể bồn chồn lo lắng.
Cậu xuống giường lục tung cả căn phòng để tìm dụng cụ có thể mở nó ra, nhưng dường như có người biết được ý định của cậu, tất cả dụng cụ cần thiết đã bị cất đi. Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành quay lại giường, cuộn tròn người trong chăn.
Khi vùi đầu vào cơ thể, khóe môi Dương Ngôn Tuấn khẽ cong lên.
Hắn biết rõ trong phòng có lắp camera giám sát, và có lẽ ngay lúc này người đàn ông đó đang chăm chú quan sát từng hành động của mình. Vì thế, hắn cố ý bày ra dáng vẻ hoảng loạn thất thần.
Triệu Nguyên Uy ngồi trên ghế, đôi mắt dán chặt vào màn hình, nhìn thấy Dương Ngôn Tuấn tỉnh dậy, dáng vẻ cực kỳ hoang mang, lục tung căn phòng rồi thất bại, cuối cùng chỉ có thể cuộn tròn trên giường với dáng vẻ yếu ớt bất lực.
Thân là thiên chi kiêu tử, Triệu Nguyên Uy trời sinh tính tình kiêu ngạo tự phụ, hắn đã quen với việc ở vị trí lãnh đạo và thích kiểm soát mọi thứ trong tay.
Hắn tự tin cho rằng trong mối quan hệ này, hắn là người chiếm ưu thế, nhưng thực tế lại vả vào mặt hắn thật đau, điều này làm cho hắn rất tức giận, hắn quyết tâm phá vỡ sự cứng cỏi trong xương cốt Dương Ngôn Tuấn, làm cho cậu ta không bao giờ muốn chạy trốn nữa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa vốn đóng chặt mở ra.
"Ba!" Dương Ngôn Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời sửng sốt, một bé gái lao đến ôm chầm lấy Dương Ngôn Tuấn, khóc nức nở: "Ba, chú kia thật đáng sợ, còn hung dữ với con, chú ấy nói chú ấy là ba mới của con, bắt con phải gọi chú ấy là ba, không gọi sẽ giết con rồi cho chó ăn! Hu hu hu..."
Triệu Nguyên Uy bước vào phòng, nhướng mày nhìn cảnh cha con đoàn tụ.
Sự xuất hiện của Tiểu Kỳ ở đây không khiến Dương Ngôn Tuấn cảm thấy yên tâm mà trái lại, tim cậu như bị bóp nghẹt.
Dương Ngôn Tuấn ôm chặt lấy Tiểu Kỳ đang khóc nức nở, cảnh giác nhìn Triệu Nguyên Uy, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, chất vấn: "Anh định làm gì con bé, chẳng phải anh đã hứa sẽ không động vào nó sao?!"
"Nhưng em không ngoan." Triệu Nguyên Uy dùng ngữ khí dịu dàng đáp.
Sự dịu dàng giả tạo đó khiến Dương Ngôn Tuấn cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, cậu cố nén sự chán ghét, cầu xin: "Sau này, tôi sẽ ngoan, sẽ không trốn chạy nữa. Chẳng phải hôm qua anh đã phạt tôi rồi sao?"
Dương Ngôn Tuấn nghĩ tới người tài xế vô tội đã bị cậu gián tiếp hại chết, Dương Ngôn Tuấn càng thêm đau đớn.
"Chưa đủ."
"Ý anh là gì?" Dương Ngôn Tuấn không hiểu.
"Tôi nói là hình phạt chưa đủ, không cho em một bài học sâu sắc, lần sau em sẽ dẫn theo cả con gái rồi bỏ trốn." Triệu Nguyên Uy nói xong liền bước nhanh tới, nắm lấy tay Tiểu Kỳ, kéo bé ra khỏi vòng tay của Dương Ngôn Tuấn.
"Ba ơi, cứu con!" Tiểu Kỳ sợ hãi khóc lóc, cầu cứu Dương Ngôn Tuấn.
Dương Ngôn Tuấn muốn giành lại Tiểu Kỳ, nhưng lại nghe Triệu Nguyên Uy nói: "Em muốn con gái em gặp chuyện thì cứ tới mà giành."
Dương Ngôn Tuấn cứng đờ, đành rút tay về.
Tiểu Kỳ thấy cha mình không làm gì, càng hoảng sợ, vừa khóc vừa giãy giụa đánh vào tay Triệu Nguyên Uy.
Bị làm phiền, Triệu Nguyên Uy bực bội quát lớn: "Còn khóc nữa ném cho chó nhai đầu!"
Tiếng quát làm Tiểu Kỳ sợ hãi không dám khóc nữa, chỉ biết co rúm người lại như một con chim cút, không ngừng sụt sịt.
Thấy Tiểu Kỳ đã im lặng, Triệu Nguyên Uy lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi: "Từ hôm nay, tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài học, đến khi nó trưởng thành mới được về, còn công việc của em, tôi cũng đã xin nghỉ cho em rồi. Bây giờ, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây, làm vợ của tôi, tôi sẽ từ từ dạy em cách làm một người vợ đúng mực."
Đến câu nói cuối cùng, ánh mắt Triệu Nguyên Uy nhìn thẳng vào Dương Ngôn Tuấn thật sâu.
"Tiểu Kỳ mới 9 tuổi, sao có thể một mình ra nước ngoài học?!" Dương Ngôn Tuấn khiếp sợ nhìn Triệu Nguyên Uy.
"Yên tâm, tôi sẽ cử quản gia và một vài người đi theo chăm sóc. Chuyện này em không cần lo." Triệu Nguyên Uy chậm rãi đáp.
Dương Ngôn Tuấn còn muốn phản đối, nhưng Triệu Nguyên Uy nhìn cậu thản nhiên nói: "Sao? Em có ý kiến gì với sắp xếp của tôi à?" Bên trong tràn đầy sự áp đặt không cho phép phản kháng.
Dương Ngôn Tuấn không dám nói gì thêm, sợ rằng nếu mình phản đối, Triệu Nguyên Uy sẽ ra tay với Tiểu Kỳ.
Thấy Dương Ngôn Tuấn im lặng, Triệu Nguyên Uy ra lệnh làm Tiểu Kỳ ngất xỉu rồi đưa đi, để tránh việc con bé ầm ĩ khi lên máy bay.
Dương Ngôn Tuấn nhìn con gái bị người ta đưa đi, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương. Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình vô dụng đến vậy, không thể bảo vệ con gái trước cường quyền, thậm chí còn không thể tự cứu lấy mình.
Khi còn đang chìm đắm trong bi ai, cằm của Dương Ngôn Tuấn bị nắm chặt nâng lên, đối diện với đôi mắt tràn đầy dục vọng của người đàn ông, khuôn mặt ngày càng gần, môi của Dương Ngôn Tuấn bất ngờ bị hôn.
Giờ khắc này cậu cuối cùng nhận rõ một sự thật, người đàn ông này là kiếp nạn cả đời này cậu không thể thoát khỏi, người đàn ông đang dùng cách thức của mình để giam cầm cậu, kéo cậu xuống vực sâu.