Trinh thám 8: Xe rung

Dương Ngôn Tuấn bị ném vào ghế lái phụ, đầu óc choáng váng.
Triệu Nguyên Uy ngồi trên ghế lái, mím chặt môi, khởi động xe rời khỏi đồn cảnh sát.
Dương Ngôn Tuấn cố gắng định thần lại, trên mặt đầy vẻ cảnh giác bất an, không dám phát ra tiếng động, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, chỉ sợ Triệu Nguyên Uy chú ý đến cậu.
Suốt quãng đường, bầu không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy không thể thở nổi.
Chỉ khi Triệu Nguyên Uy lái xe đến một con đường hẻo lánh rồi dừng lại, Dương Ngôn Tuấn mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Triệu Nguyên Uy tháo cà vạt xuống, quay đầu nhìn Dương Ngôn Tuấn với vẻ mặt chế nhạo: "Em đúng là ngây thơ thật, bảo bối à. Em nghĩ rằng đến đồn cảnh sát báo án là có thể đưa tôi ra trước công lý sao? Em nghĩ rằng những người trong đồn cảnh sát đều trong sạch, đều chính nghĩa ư?"
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Dương Ngôn Tuấn cố gắng kiềm nén sự bất an trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Chỉ thấy Triệu Nguyên Uy khẽ cười lạnh, dùng giọng điệu dịu dàng như ma quỷ: "Nếu thực sự là chính nghĩa, thì sao họ lại không phát hiện trong cốp xe của tôi có một xác chết chứ?"
Lời vừa dứt, Dương Ngôn Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọng run rẩy chất vấn Triệu Nguyên Uy: "Anh vừa nói gì?!"
Trong cốp xe có xác chết? Anh ta đang nói gì vậy? Cậu không thể hiểu nổi!
Triệu Nguyên Uy dường như không nhìn ra Dương Ngôn Tuấn đang tự lừa gạt bản thân, hắn ta vẫn tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Tên đó thật đáng chết, dám giúp em chạy trốn, may mà người của tôi báo cáo kịp thời, nếu không tôi cũng không biết bảo bối lại tặng tôi món quà lớn như thế. Nhưng tôi vẫn cảm thấy giết hắn như vậy còn chưa đủ hả giận, đáng lẽ phải thêm vài…"
Triệu Nguyên Uy còn chưa nói xong, đã bị Dương Ngôn Tuấn không chịu nổi mà ngắt lời, vẻ mặt sụp đổ, hét lên trong đau đớn: "Đủ rồi! Anh thực sự đã giết người lái xe đó? Anh ta đâu có thù oán gì với anh, anh ta thậm chí còn không biết tôi định bỏ trốn!"
Cậu hoàn toàn không thể chấp nhận được việc một người vô tội bị cậu gián tiếp hại chết. Bây giờ, cậu cảm thấy mình chính là một tội nhân. Càng kinh khủng hơn là người đàn ông kia vẫn còn tâm trạng ngồi đây bàn luận về cách giết người, tất cả điều này khiến cậu không thể thở nổi.
Người đàn ông đưa một ngón tay đặt lên môi Dương Ngôn Tuấn, vẻ mặt vô tội, nhưng lời nói ra lại đầy lý lẽ ngang ngược: "Sai là sai ở chỗ hắn không nên chở em."
"Đồ điên!" Dương Ngôn Tuấn như phát điên, cố mở cửa xe để nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cậu ngạt thở này.
Triệu Nguyên Uy đè Dương Ngôn Tuấn lại, dùng cà vạt trói hai tay cậu, đôi mắt tối sầm, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Bây giờ đến lượt em bị trừng phạt, em yêu."
Ngay sau đó Triệu Nguyên Uy xé nát quần áo trên người Dương Ngôn Tuấn, lộ ra dấu vết còn chưa tiêu tan.
"Buông tôi ra! Tôi không muốn!" Dương Ngôn Tuấn đoán được Triệu Nguyên Uy muốn làm gì, ra sức giãy giụa, cậu không muốn làm chuyện này trong khi phía sau xe còn để một xác chết, điều này làm cậu cảm thấy nhục nhã không thể chịu nổi.
Triệu Nguyên Uy mạnh mẽ...
...lần này dường như hắn thực sự muốn trừng phạt Dương Ngôn Tuấn, làm cho cậu không dám chạy trốn nữa...
Trải qua một hồi dài đằng đẵng, Dương Ngôn Tuấn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, mắt cá chân bị khóa bởi một sợi xích sắt, nối với góc giường, mặc dù chiều dài của dây xích có vẻ dài bất thường, nhưng đủ để cho cậu có thể đi ra ngoài cửa.