Trinh thám 7: Báo án không thành

Triệu Nguyên Uy là tổng giám đốc của Tập đoàn Triệu thị. Nhiều tài liệu quan trọng của công ty đều phải qua tay hắn xử lý, vì vậy, sau khi ăn sáng cùng Dương Ngôn Tuấn xong, hôn nhau chào buổi sáng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi đi, hắn cảnh cáo Dương Ngôn Tuấn đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nếu không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Dương Ngôn Tuấn sợ hãi cam đoan sẽ không chạy trốn.

Triệu Nguyên Uy thấy vậy rất hài lòng, dù sao trong tay hắn có ảnh khỏa thân của Dương Ngôn Tuấn và đe dọa bằng tính mạng con gái của anh ta. Hắn có chút tự phụ cho rằng Dương Ngôn Tuấn sẽ không dám chạy trốn.

Dương Ngôn Tuấn đứng trước cửa sổ, từ góc này có thể nhìn thấy chiếc xe của Triệu Nguyên Uy rời đi.

Cậu biết cơ hội của mình đã đến. Từ đầu đến cuối, cậu chỉ giả vờ hợp tác với Triệu Nguyên Uy. Thật ra, cậu luôn muốn chạy trốn, ai lại muốn ở bên cạnh một kẻ sát nhân?

Cậu thay quần áo, mang theo một ít tiền và giấy tờ tùy thân, rồi rời khỏi nhà.

Cậu bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe tài xế nhiệt tình hỏi: "Thưa anh, anh muốn đi đâu?"

"Phiền chú đưa tôi đến đồn cảnh sát." Dương Ngôn Tuấn nói.

"Được rồi."

Tài xế đưa Dương Ngôn Tuấn đến trước cửa đồn cảnh sát rồi rời đi, cậu bước vào quầy nói muốn báo án.

Chẳng bao lâu sau, có một cảnh sát đến tiếp nhận vụ việc của cậu.

"Anh Dương, anh nói rằng hàng xóm của anh tự nói với anh rằng anh ta là kẻ giết người sao?" Viên cảnh sát vừa hỏi vừa cầm bút viết, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

"Đúng... đúng vậy, hắn nói nếu tôi không nghe lời, hắn sẽ giết con gái tôi." Dương Ngôn Tuấn bất an, đặt tay lên đầu gối nắm chặt quần mình.

"Anh Dương, không phải chúng tôi không tin anh, nhưng anh có thể giải thích tại sao anh ta không giết anh để bịt đầu mối, mà lại tha cho anh, còn nói cho anh biết anh ta là tội phạm giết người không?" Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào Dương Ngôn Tuấn, lời lẽ sắc bén.

"Tôi…" Dương Ngôn Tuấn có khổ không thể nói, cậu không có cách nào nói rằng mình bị Triệu Nguyên Uy coi trọng cưỡng bức nên mới tha cho, bởi cậu không chịu nổi ánh mắt dị nghị của người khác.

Viên cảnh sát nhìn Dương Ngôn Tuấn ấp úng, chỉ biết kiên nhẫn khuyên nhủ: "Anh Dương, nếu anh tiếp tục giấu giếm sự thật, điều này chỉ làm chúng tôi khó có thể tin tưởng anh."

Dương Ngôn Tuấn do dự một lúc lâu, cố gắng chuẩn bị tâm lý, hít sâu một hơi, định nói ra tất cả mọi chuyện.

Nhưng ngay khi cậu định mở lời, cánh cửa bất ngờ mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp bước vào.

Viên cảnh sát lập tức đứng lên, thái độ tôn kính: "Cục trưởng Lâm."

Dương Ngôn Tuấn không phản ứng gì với cục trưởng Lâm, bởi vì ánh mắt cậu bị thu hút bởi người đàn ông đi sau ông ta.

Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể cậu. Khi nhìn thấy ánh mắt u tối, mang theo cơn giận dữ của người đàn ông ấy, cậu sợ đến mức bật dậy, làm ghế ngã xuống đất.

Cục trưởng Lâm và viên cảnh sát bị tiếng động thu hút, quay lại nhìn thì thấy sắc mặt tái nhợt của Dương Ngôn Tuấn, viên cảnh sát lo lắng hỏi: "Anh Dương, anh sao vậy?"

"Không... không có gì." Dương Ngôn Tuấn chỉ cúi đầu, không dám ngẩng lên, sợ rằng sẽ đối diện với ánh mắt của người đàn ông đó.

Lúc này, người đàn ông bước tới, từng bước chân vang lên như giẫm thẳng vào tim Dương Ngôn Tuấn.

Khi đôi giày da dừng trước mặt cậu, Dương Ngôn Tuấn muốn lùi lại, nhưng bị người kia nắm chặt cổ tay, không thể thoát ra.

Dương Ngôn Tuấn cố rút tay về, nhưng nghe thấy tiếng cười khẽ của Triệu Nguyên Uy, tiếng cười không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đủ khiến cậu không dám phản kháng nữa, đành để mặc hắn giữ tay mình.

Cục trưởng Lâm đứng bên cạnh thấy cảnh này, khuôn mặt hiện lên nụ cười lấy lòng: "Ngài Triệu, đây có phải là người mà ngài đang tìm không?"

Triệu Nguyên Uy kéo tay Dương Ngôn Tuấn, quay lại với vẻ mặt không cảm xúc, nói: "Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho các anh. Đây là người yêu của tôi, cậu ấy có vấn đề về thần kinh, thường xuyên nghĩ tôi là kẻ giết người, lời cậu ấy nói không nên xem là thật."

"Nhưng…" Viên cảnh sát sau khi nghe nói Dương Ngôn Tuấn là người yêu của Triệu Nguyên Uy có hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức nghi hoặc định nói, nhưng nhìn cậu ấy không giống đang nói dối chút nào.

Lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Nguyên Uy nhẹ nhàng liếc qua, lập tức ngậm miệng không nói thêm lời nào.

[Mình đang làm cái gì vậy? Người ta dù sao cũng là người có quyền có thế, đâu cần nói dối để lừa mình, rãnh rỗi đi kiếm chuyện chơi à?!]

Viên cảnh sát chất phác ngây thơ nghĩ.

"À thì ra là thế, nếu là hiểu lầm, vậy ngài Triệu có thể đưa người yêu của ngài về, những lời khai vừa rồi đều hủy bỏ." Cục trưởng Lâm cười híp mắt nói.

Triệu Nguyên Uy không để ý tới ông ta, kéo mạnh Dương Ngôn Tuấn rời đi.

Thấy mình sắp bị đưa đi, Dương Ngôn Tuấn hoảng hốt cầu cứu cục trưởng Lâm và viên cảnh sát.

Viên cảnh sát dường như bị lay động, định mở miệng nói, nhưng bị cục trưởng Lâm lạnh lùng ngăn lại: "Đừng xen vào chuyện của người khác, người yêu của ngài Triệu đang đùa giỡn chút thôi."

Trái tim Dương Ngôn Tuấn lúc này lạnh ngắt, cậu đờ đẫn không nói gì, để mặc Triệu Nguyên Uy lôi lên xe.