Trinh thám 22: Vượt ngục

Tổng cộng có hai video, khi mở ra xem, phát hiện đó là đoạn phim ghi lại cảnh Tiểu Lý và tài xế Phương Đông Mậu bị sát hại.
Trong video Triệu Nguyên Uy dường như có chút thay đổi so với thường ngày, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý điên cuồng, gương mặt tuấn tú cực kỳ vặn vẹo.
Hắn từng nhát từng nhát đâm vào người Phương Đông Mậu, như đang điên cuồng trút giận lên cơ thể ông ta.
Máu tươi dính lên khuôn mặt của hắn, khiến hắn trông như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Góc quay trong video trông như bị người khác quay lén, nhưng vẫn có thể thấy rõ kẻ giết người là Triệu Nguyên Uy.
Tiếng kêu la thảm thiết của tài xế khiến mọi người tức giận đến mức muốn xông vào phòng tạm giam đánh chết Triệu Nguyên Uy ngay lập tức.
Nhưng mọi người vẫn nhịn xuống, tiếp tục mở video thứ hai.
Mở đầu đoạn video này là cảnh Tiểu Lý và Triệu Nguyên Uy đối mặt nhau, Tiểu Lý không biết đã nói gì với Triệu Nguyên Uy, vẻ mặt cậu ta trông rất kích động và giận dữ, thậm chí còn ra tay đánh Triệu Nguyên Uy, nhưng hắn né được.
Chỉ thấy Triệu Nguyên Uy nhếch môi cười, ánh mắt lạnh như băng, sau đó rút ra một con dao sắc nhọn, dùng tốc độ nhanh như chớp cắt ngang cổ Tiểu Lý.
Tiểu Lý dường như không ngờ rằng Triệu Nguyên Uy sẽ ra tay, mặt tái nhợt, tay ôm lấy cổ mình, máu không ngừng chảy ra từ kẽ tay.
Triệu Nguyên Uy chậm rãi bước tới, đâm thêm một nhát vào bụng cậu ta.
Tiểu Lý lập tức quỳ rạp xuống đất, sau đó thân thể từ từ ngã xuống, toàn thân co giật mấy lần.
Triệu Nguyên Uy ngồi xổm xuống, dùng dao thành thạo cắt đứt gân tay gân chân của Tiểu Lý, lúc này Tiểu Lý vẫn còn tỉnh táo.
Những đồng nghiệp từng làm việc cùng Tiểu Lý không dám xem tiếp nữa.
Bỗng nhiên, ở đầu cầu thang trong video xuất hiện một người đàn ông gầy yếu, người đó chính là Dương Ngôn Tuấn.
Chỉ thấy mắt cá chân Dương Ngôn Tuấn đeo xích sắt, vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ hét lớn.
Tiếng hét của anh ta thu hút sự chú ý của Triệu Nguyên Uy. Hắn từ từ đứng dậy, bước về phía Dương Ngôn Tuấn. Hắn vừa tiến lên một bước, Dương Ngôn Tuấn lập tức lùi về sau, ngã ngồi xuống đất.
Triệu Nguyên Uy đứng trước mặt Dương Ngôn Tuấn, đưa tay đầy máu vuốt ve môi anh ta.
Bỗng Triệu Nguyên Uy ghé sát vào tai Dương Ngôn Tuấn đang run lẩy bẩy không biết nói cái gì, rồi đè anh ta xuống, sau đó màn hình tối đen.
Trần Vĩ Dương cũng nhận được hai đoạn video này, xem toàn bộ diễn biến trong đó, phẫn nộ chửi lớn: "Tên này có chết một ngàn lần cũng không đủ!"
Tô Lạc ở bên cạnh thầm thở dài một hơi, khó trách Dương Ngôn Tuấn không muốn nhớ lại đoạn ký ức kia.
Có hai đoạn video này, cùng với sợi xích sắt được tìm thấy nhờ hệ thống hỗ trợ, đã đủ để cảnh sát khởi tố Triệu Nguyên Uy.
Khi tin tức này được công bố, cả mạng xã hội lập tức bùng nổ.
Dù sao thì Triệu Nguyên Uy cũng là đối tượng lý tưởng của rất nhiều phụ nữ và tiểu thụ, làm sao có thể ngờ rằng một người trông cao quý và lạnh lùng như Triệu Nguyên Uy lại là tội phạm giết người liên hoàn, thậm chí còn cưỡng hiếp giam giữ người phi pháp.
Để tránh Tiểu Kỳ bị tổn thương, cảnh sát đã phối hợp với cảnh sát nước ngoài giải cứu người và bắt giữ quản gia cùng đồng phạm.
Đối với những sóng gió bên ngoài, Dương Ngôn Tuấn không hề hay biết, mỗi ngày chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh ta, có vẻ gầy gò tái nhợt như tờ giấy, toát lên vẻ yếu đuối.
Tô Lạc đẩy cửa bước vào, Dương Ngôn Tuấn lập tức nhìn qua.
Khi nhìn thấy Trần Vĩ Dương, trong mắt Dương Ngôn Tuấn lập tức tràn đầy sự cảnh giác
"Trông tôi hung dữ đến vậy sao?" Trên mặt Trần Vĩ Dương tràn ngập xấu hổ, nhưng hắn vốn dĩ là một người thẳng tính, không biết cách ăn nói khéo léo.
"Anh đừng sợ, xem tôi dẫn ai đến gặp anh này." Tô Lạc đẩy Trần Vĩ Dương sang một bên, một cô bé xuất hiện.
Dương Ngôn Tuấn sửng sốt, chậm chạp nhìn con gái mình.
"Ba!" Tiểu Kỳ vui mừng lao vào lòng Dương Ngôn Tuấn.
"Ba, con nhớ ba lắm!" Tiểu Kỳ làm nũng nói.
Dương Ngôn Tuấn sực tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, xoa đầu Tiểu Kỳ hỏi: "Tiểu Kỳ, sao con lại ở đây?"
"Là chú cảnh sát đưa con về." Tiểu Kỳ thấy ba hỏi liền chỉ vào Trần Vĩ Dương đáp.
"Cảm ơn các anh đã đưa con bé trở về." Dương Ngôn Tuấn mỉm cười cảm ơn.
"Ài, không cần cám ơn đâu, anh yên tâm, cái tên Triệu Nguyên Uy kia đã bị phán tử hình, sau này anh..." Trần Vĩ Dương ngượng ngùng cười nói, nhưng chưa nói hết câu, sắc mặt Dương Ngôn Tuấn đột ngột thay đổi, vẻ mặt anh ta kích động không dám tin nhìn Trần Vĩ Dương hỏi: "Cậu nói gì?! Nguyên Uy sao lại bị phán tử hình, có phải các người nhầm lẫn gì không?!" Giọng nói của Dương Ngôn Tuấn gần như mất kiểm soát.
Tô Lạc đã không kịp ngăn cản Trần Vĩ Dương, Trần Vĩ Dương nhíu mày nói: "Hắn đã giết nhiều người như vậy, làm sao có thể nhầm được, chứng cứ đã có, hắn trốn không thoát đâu."
"Cậu nói bậy! Nguyên Uy làm sao có thể hại người vô tội? Những kẻ đó đều là sâu mọt của xã hội, Nguyên Uy không làm sai!" Dương Ngôn Tuấn gắng sức phản bác.
"Anh đúng là bị tẩy não rồi!" Trần Vĩ Dương sắp không kiềm chế được cơn giận của mình.
Tiểu Kỳ trong lòng Dương Ngôn Tuấn ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu vì sao ba lại tranh cãi với chú cảnh sát vì một kẻ xấu. Bé kéo tay áo Dương Ngôn Tuấn, lên tiếng bênh vực Trần Vĩ Dương: "Ba, ba hiểu lầm rồi, chú cảnh sát là người tốt, chú Triệu kia là người xấu."
"Tiểu Kỳ, con không hiểu đâu, đó là ba con, con không được nói chú ấy như vậy." Sắc mặt Dương Ngôn Tuấn trở nên âm trầm nói.
Tiểu Kỳ bị dọa hết hồn, không dám nói gì nữa.
Cô bé cảm thấy ba mình không còn giống như trước đây, trở nên giống với chú Triệu kia.
Cuối cùng, Tô Lạc phải đứng ra hòa giải, đưa Tiểu Kỳ và Trần Vĩ Dương đi.
Sắc mặt giận dữ của Dương Ngôn Tuấn dần dịu lại, hắn hỏi hệ thống về tình hình của Triệu Nguyên Uy hiện tại.
Hệ thống trả lời: Triệu Nguyên Uy đang định vượt ngục.
Vượt ngục? Khuôn mặt Dương Ngôn Tuấn hiện lên vẻ thích thú, xem ra Triệu Nguyên Uy vẫn chưa chịu từ bỏ.
Ban đêm, trong bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động.
Trong bóng tối của phòng bệnh, một kẻ không mời mà tới lặng lẽ xông vào, thân hình cao lớn đứng yên bên giường Dương Ngôn Tuấn.
Dương Ngôn Tuấn cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, cậu từ từ mở mắt. Trước mặt cậu là một người đàn ông với đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình, Dương Ngôn Tuấn cố gắng nuốt xuống tiếng hét chói tai.
"Nguyên Uy, là anh sao?" Dương Ngôn Tuấn ngạc nhiên vui mừng nói.