Trinh thám 21: Cha ghẻ đi tù

Lần này trong tay nhóm người Trần Vĩ Dương có lệnh khám xét, đúng lý hợp tình còng tay Triệu Nguyên Uy lại.

Khi Trần Vĩ Dương và Tô Lạc định lên lầu, Triệu Nguyên Uy lại cười nói: "Xuỵt, đừng lớn tiếng như vậy, em ấy còn đang ngủ."

Trần Vĩ Dương liếc nhìn Triệu Nguyên Uy một cái, không thèm để ý mà lập tức xông lên mở cửa phòng.

Căn phòng trông có vẻ rộng lớn, nhưng đồ đạc bên trong lại không nhiều.

Trần Vĩ Dương phát hiện trong phòng không có đồ vật sắc nhọn, thậm chí các góc bàn cũng được bọc bằng vải.

Trên giường lớn có một người đang nằm, nghe thấy động tĩnh liền động đậy, người đó chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt ngơ ngác ban đầu lập tức trở nên hoảng loạn.

Người đó siết chặt tấm chăn trên người, hét lớn: "Anh đang làm gì vậy?!"

Thấy Dương Ngôn Tuấn lộ vẻ cảnh giác, Tô Lạc đứng bên cạnh Trần Vĩ Dương dịu giọng trấn an: "Đừng sợ, anh ấy là cảnh sát, chúng tôi đã biết chuyện anh bị giam cầm, chúng tôi đến để cứu anh."

"Giam cầm gì? Tôi không hiểu các người đang nói gì." Dương Ngôn Tuấn giật mình, cắn chặt môi giả vờ không hiểu.

Thấy vậy, Tô Lạc chậm rãi tiến lại gần, Dương Ngôn Tuấn theo phản xạ lùi về phía sau một chút, người căng cứng, sợ hãi la to: "Đừng lại gần tôi!"

Thấy Tô Lạc vẫn tiến đến, Dương Ngôn Tuấn vớ lấy một món đồ ném về phía cậu ta.

Trần Vĩ Dương phản ứng cực nhanh, lập tức chạy tới tháo giày của mình ném tới.

Hai vật va chạm trên không, phát ra một tiếng "bốp" rồi rơi xuống đất.

"Cậu làm cái gì vậy?!" Trần Vĩ Dương tức giận nhìn chằm chằm Dương Ngôn Tuấn, thậm chí siết chặt nắm đấm định đánh người, nhưng bị Tô Lạc giữ chặt lại.

"A, chồng ơi cứu em với!" Dương Ngôn Tuấn hoảng sợ hét lớn cầu cứu.

"Chúng ta đánh ngất anh ta trước, tình trạng thế này không thể đưa anh ta đi được." Tô Lạc ghì chặt thân thể Trần Vĩ Dương, hạ giọng nói.

Cuối cùng Trần Vĩ Dương cũng kiềm chế được cơn giận, nhưng lúc làm người ta ngất xỉu vẫn khá thô bạo.

Trước khi ngất đi, trong lòng Dương Ngôn Tuấn thầm nói Trần Vĩ Dương cậu chờ đó cho tôi.

Đến khi Dương Ngôn Tuấn tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh, mùi thuốc trong không khí xộc thẳng vào mũi, trên người còn đang cắm kim truyền nước. Phần cổ bên trái đau âm ỉ, là kiệt tác Trần Vĩ Dương vừa mới làm ra, không cần soi gương cũng biết chỗ đó chắc chắn đã bầm tím.

"Anh tỉnh rồi?" Một giọng nói vang lên.

Quay đầu nhìn theo hướng giọng nói, hóa ra là thụ chính Tô Lạc.

Bên cạnh cậu ta còn có một bác sĩ và một y tá.

"Các người muốn làm gì?" Dương Ngôn Tuấn lập tức lộ vẻ sợ hãi, nhìn nhóm người Tô Lạc như bọn cướp, còn mình như một nạn nhân bị uy hiếp.

"Chúng tôi muốn hỏi anh vài câu, đừng lo, chúng tôi sẽ không làm hại anh." Tô Lạc nói.

Dương Ngôn Tuấn theo phản xạ muốn hỏi người bên cạnh, lại phát hiện Triệu Nguyên Uy không ở bên cạnh mình, cậu ôm chăn co lại ở đầu giường, hy vọng cách này sẽ bảo vệ được mình, cậu rụt rè hỏi: "Nguyên Uy đâu?"

Hành động vừa rồi của anh ta đều bị nhóm người của Tô Lạc nhìn thấy hết, nghe thấy anh ta hỏi đến Triệu Nguyên Uy, Tô Lạc đáp: "Anh Triệu hiện đang ở phòng khác, chỉ cần hai người ngoan ngoãn hợp tác, sau khi hỏi xong chúng tôi sẽ thả hai người ra."

"Tôi có thể ở cùng với Nguyên Uy được không?" Dương Ngôn Tuấn dè dặt hỏi.

"Đương nhiên không được." Tô Lạc từ chối yêu cầu của Dương Ngôn Tuấn.

"Vậy... Các anh hỏi đi." Dương Ngôn Tuấn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cuộc trò chuyện này kéo dài gần 20 phút mới kết thúc, sau khi nhóm người Tô Lạc ra khỏi phòng, phát hiện Trần Vĩ Dương đang tựa vào tường chờ họ.

"Sao anh lại tới đây?" Tô Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Tên họ Triệu đó làm tôi tức chết đi được, cái miệng của hắn đúng là đổi trắng thay đen, không hổ là thiên tài trong giới thương mại." Trần Vĩ Dương tức giận nói.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt thản nhiên của hắn ta, hắn chỉ muốn cào nát mặt gã.

"Không nhắc tới hắn nữa, tình hình bên trong thế nào?" Trần Vĩ Dương không muốn nhắc tới người kia nữa, chuyển sang hỏi về Dương Ngôn Tuấn.

"Cơ bản có thể xác định anh ta mắc hội chứng Stockholm." Tô Lạc nói.

"Hội chứng Stockholm? Cái này thật quá khó tin!" Trần Vĩ Dương trợn tròn mắt, tất nhiên hắn biết hội chứng đó là gì.

Nếu Dương Ngôn Tuấn bảo vệ Triệu Nguyên Uy trước tòa và cảnh sát không có chứng cứ đủ mạnh thì rất khó để kết tội Triệu Nguyên Uy.

Quan trọng nhất là cảnh sát vẫn chưa tìm thấy sợi xích nào, giống như nó đã biến mất vào hư không vậy.

"Thật ra vừa rồi tôi đã thử thôi miên anh ta một chút và phát hiện được manh mối rất quan trọng." Tô Lạc nhỏ giọng nói.

Trần Vĩ Dương nghe vậy, lập tức vểnh tai nghe Tô Lạc nói.

Trong quá trình thôi miên, Tô Lạc đã hỏi nhiều chuyện liên quan đến Triệu Nguyên Uy, phát hiện trong ký ức của Dương Ngôn Tuấn có một thời điểm anh ta sinh ra nỗi sợ hãi và kháng cự lớn đến mức giật mình tỉnh dậy.

Trùng hợp thời điểm đó lại đúng vào lúc Tiểu Lý mất tích, điều này chứng tỏ cái chết của Tiểu Lý có liên quan mật thiết đến Dương Ngôn Tuấn.

Trần Vĩ Dương vừa nghe cái chết của Tiểu Lý có liên quan đến Dương Ngôn Tuấn, sự áy náy và nôn nóng khiến Trần Vĩ Dương mặc kệ sự ngăn cản của Tô Lạc lập tức xông vào phòng, nắm lấy áo Dương Ngôn Tuấn hung tợn nói: "Nói, có phải anh đã hại chết Tiểu Lý không?!"

Dương Ngôn Tuấn sợ hãi lập tức cắn mạnh vào tay Trần Vĩ Dương, răng cắm sâu vào da thịt, máu tanh tràn đầy trong miệng.

"Á! Nhả ra!" Trần Vĩ Dương kêu thảm thiết, đưa tay định nắm lấy tóc Dương Ngôn Tuấn.

Dương Ngôn Tuấn nhận ra động tác của hắn, lập tức buông miệng ra rồi trốn sang chỗ khác.

Cậu lại ôm chăn lui về trong góc, ánh mắt hung dữ nhìn Trần Vĩ Dương, nhưng cơ thể khẽ run rẩy của cậu ta cho thấy bản thân đang rất sợ hãi.

"Tôi thay anh ấy xin lỗi anh, anh nghỉ ngơi đi." Tô Lạc mặt đầy áy náy vội kéo người đi.

Cửa vừa khép lại, sự sợ hãi và hung dữ trên mặt Dương Ngôn Tuấn lập tức biến mất, hắn cố nín cười.

Sau đó, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười ôn hòa thường ngày, rồi quay đầu yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức.

"Hệ thống, đã đến lúc ra tay rồi." Dương Ngôn Tuấn mỉm cười dịu dàng, giống như làn gió nhẹ đầy ấm áp và dễ chịu.

Triệu Nguyên Uy ngồi trong trại tạm giam, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn viên cảnh sát đối diện, thái độ vô cùng hợp tác hỏi gì đáp nấy.

Những người trong phòng giám sát cảm thấy bất lực vì câu trả lời của Triệu Nguyên Uy không hề có chút sơ hở, hắn ta hoàn toàn rũ sạch mọi liên quan, chẳng lẽ thực sự phải thả hắn sao?

Đúng lúc này, điện thoại của mọi người trong phòng đột nhiên vang lên, họ nhìn nhau rồi đồng loạt lấy điện thoại ra xem, lập tức sợ ngây người.