Trinh thám 23: Niềm vui cuối cùng

Triệu Nguyên Uy "xuỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng lớn tiếng, em cũng không muốn chồng em bị bắt lại chứ."

Dương Ngôn Tuấn lập tức gật đầu, nhỏ giọng nói chuyện với Triệu Nguyên Uy: "Ông xã, bọn họ có làm gì anh không?"

Thấy Dương Ngôn Tuấn lo lắng cho mình, ánh mắt Triệu Nguyên Uy tối sầm lại, hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi nói: "Anh có bị thương hay không, em kiểm tra là biết."

Mặt Dương Ngôn Tuấn lập tức đỏ bừng, cậu hiểu rõ ý trong lời nói của Triệu Nguyên Uy.

🔞

Triệu Nguyên Uy không rút dương vật ra, mà giúp Dương Ngôn Tuấn mặc quần áo vào.

Dương Ngôn Tuấn có chút khó hiểu với hành động của Triệu Nguyên Uy.

Khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, hắn cười khẽ một tiếng nói: "Em yêu, anh không muốn ngồi tù đâu. Trong nhà giam không có em, anh không sống nổi."

Dương Ngôn Tuấn không ngờ người đàn ông đột nhiên tỏ tình với mình, gương mặt vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn, trông như một con tôm bị luộc chín.

Khi Dương Ngôn Tuấn vừa định mở miệng đáp lại, người đàn ông đã nói tiếp: "Vì thế, anh trốn ra ngoài, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ truy đuổi không ngừng, anh cũng không muốn cuộc sống sau này của chúng ta trôi qua như vậy. Nên anh đã nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ lãng mạn, đó là... Chúng ta chết cùng nhau đi."

Nói rồi, người đàn ông bất ngờ rút ra một con dao đâm thẳng vào ngực Dương Ngôn Tuấn.

Dương Ngôn Tuấn bất ngờ bị đâm một nhát, vẻ mặt ngơ ngác, khuôn mặt tái nhợt thốt ra một câu "vì sao".

Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng chàng trai, đôi mắt linh động dần phủ một màu xám tro.

Người đàn ông ôm chặt lấy Dương Ngôn Tuấn vào lòng, trên gương mặt luôn lạnh lùng giờ đây tràn đầy vẻ dịu dàng, hắn mỉm cười, nụ cười tràn ngập yêu thương và cưng chiều, nói: "Như vậy chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa."

Hắn dịu dàng nhìn người trong lòng mình từ từ nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát dưới lầu. Hắn nhẹ nhàng rút dao ra khỏi ngực Dương Ngôn Tuấn, sau đó kéo chăn đắp lên phần thân dưới của cả hai người, rồi đâm một dao vào ngực mình một cách dứt khoát.

Cơn đau từ lồng ngực lan tỏa, hắn ôm chặt lấy Dương Ngôn Tuấn ngã xuống giường, cùng chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, bao phủ hai cơ thể dường như không thể tách rời, trên khóe miệng người đàn ông thoáng hiện một nụ cười, nụ cười chứa đầy sự thỏa mãn sung sướng.