Trinh thám 17: Suy đoán của nhân vật chính

Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Trần Vĩ Dương vẫn đến bệnh viện để kiểm tra.

Bác sĩ yêu cầu hắn nằm viện để dưỡng bệnh, nhưng hắn không chịu nghe, trong đầu chỉ toàn nghĩ về vụ án, không cách nào yên lòng được.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, khi bọn họ tìm ra manh mối có liên quan đến Triệu Nguyên Uy thì liền bị sát thủ tấn công, giống như muốn giết người diệt khẩu.

Hơn nữa, hắn còn nhận được tin tức từ cấp dưới, nói rằng Tiểu Lý sau khi bị cách chức đã mất tích.

Hắn lập tức đứng ngồi không yên, bất chấp sự ngăn cản của Tô Lạc, làm thủ tục xuất viện. Sau đó, hắn thông báo cho hai cấp dưới vừa tan ca cùng Tô Lạc đi đến nhà họ Triệu.

Chẳng bao lâu, bảo vệ đi ra mở cửa cho nhóm của Trần Vĩ Dương vào.

Vừa bước vào cửa, đập vào mắt họ là phong cách trang trí kiểu phương Tây xa hoa và lộng lẫy, khắp nơi có thể thấy những bình hoa cổ.

"Chậc, người có tiền thật là hào phóng." Một cấp dưới cảm thán.

Trần Vĩ Dương quan sát xung quanh, cố tìm ra điều gì đó.

Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, anh ta mặc bộ quần áo giản dị, tư thế ngồi tao nhã nhìn bọn họ với thái độ lạnh nhạt, nói: "Không biết các vị cảnh sát tới chỗ tôi là muốn hỏi chuyện gì?"

Thân hình người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh lẽo tối tăm như vực sâu không thấy đáy. Dù đang mặc bộ đồ giản dị cũng không che dấu được khí chất kẻ bề trên từ trong xương cốt của hắn tỏa ra, như một con mãnh thú đang ngủ, một khi bị đánh thức sẽ cắn chết đối phương ngay lập tức.

Tô Lạc vừa nhìn thấy người đàn ông đã cảm thấy anh ta không phải người đơn giản, thậm chí còn là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

"Anh Triệu, chúng tôi biết anh từng sống trong khu chung cư Bích Hải một thời gian. Theo lời khai của anh lúc đó, là vì anh muốn theo đuổi người yêu của anh nên anh đã chuyển đến gần để tiện đường làm quen, có phải không?" Trần Vĩ Dương nhìn thẳng vào mắt Triệu Nguyên Uy hỏi.

Triệu Nguyên Uy vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, gật đầu nói: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng giờ các anh đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ án đó?"

"Thành thật mà nói, cảnh sát chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án đó, thậm chí là 16 vụ án giết người liên hoàn." Ánh mắt Trần Vĩ Dương đột nhiên trở nên sắc bén, nói ra mục đích của bọn họ.

Triệu Nguyên Uy không tránh né mà nhìn thẳng vào Trần Vĩ Dương, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục nói: "Vậy các anh có chứng cứ gì không?"

"Tôi nhớ người yêu của anh từng đến đồn cảnh sát tố cáo anh là một kẻ giết người. Nhưng lúc đó anh nói người yêu của anh mắc bệnh tâm thần, đầu óc rối loạn, nên những gì anh ta nói không đáng tin." Trần Vĩ Dương quan sát vẻ mặt của Triệu Nguyên Uy.

Triệu Nguyên Uy hơi nheo mắt, nói: "Cho nên, các anh muốn nói cái gì?"

"Không biết anh có thể cho chúng tôi gặp người yêu của anh một chút được không?" Trần Vĩ Dương dò hỏi.

Nghe vậy, Triệu Nguyên Uy khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhìn bọn họ, nói đầy ẩn ý: "Tôi muốn hỏi các anh một chút, xin hỏi các anh có lệnh khám xét không?"

Trần Vĩ Dương và mọi người nhất thời nghẹn họng, bởi vì tới quá gấp nên chưa kịp làm thủ tục.

Thấy bọn họ nhất thời không nói gì, Triệu Nguyên Uy lấy hết khí thế ngồi thẳng dậy, lạnh giọng nói: "Nếu các anh không có lệnh khám xét, vậy các anh có biết đây là hành vi xâm nhập gia cư bất hợp pháp không?"

Trần Vĩ Dương nghẹn nửa ngày mới phản bác: "Chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát phá án người dân nên hợp tác."

"Bây giờ là buổi tối, thân là cảnh sát còn quấy rầy người dân nghỉ ngơi, không phải càng vô lý sao?" Triệu Nguyên Uy tiếp tục nói.

"Tôi..." Trần Vĩ Dương bị nói đến á khẩu không trả lời được, sắc mặt càng lúc càng nóng nảy, chỉ chực bùng nổ. Đúng lúc này, Tô Lạc lên tiếng: "Anh vội vã đuổi chúng tôi đi như vậy, không phải là vì người yêu của anh thực ra không mắc bệnh gì cả, phải không?"

Lúc này Triệu Nguyên Uy mới chú ý đến sự hiện diện của Tô Lạc, hắn liếc nhìn người vừa nói, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ vẫn là vợ mình đẹp hơn nhiều, quái vật xấu xí này đúng là không thể so sánh nổi.

"Tô Lạc xấu xí" bị ánh mắt ghét bỏ của Triệu Nguyên Uy làm cho bối rối, sao cậu lại có cảm giác như Triệu Nguyên Uy đang nói xấu mình?

Nhưng nhìn vào biểu cảm lạnh lùng của Triệu Nguyên Uy, Tô Lạc nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi.

Thấy Triệu Nguyên Uy không nói gì, Tô Lạc tiếp tục nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý, nếu người yêu của anh thực sự có vấn đề về tinh thần, có lẽ tôi có thể giúp được, tôi nghĩ anh sẽ không từ chối đâu?"

Hàm ý trong lời nói của Tô Lạc là nếu Triệu Nguyên Uy tiếp tục không chịu để họ gặp người yêu của hắn một lần, điều này sẽ làm cho người khác nghi ngờ hắn đang che giấu bí mật nào đó.

"Cậu đang đe dọa tôi?" Triệu Nguyên Uy bình tĩnh nhìn Tô Lạc, nhưng trong khoảnh khắc đó Tô Lạc nhận ra một luồng sát khí thẳng tắp lao về phía mình.

Trong mắt Tô Lạc hiện lên sự hoảng sợ, cậu ta theo bản năng nắm chặt tay áo Trần Vĩ Dương, trực giác mách bảo cậu ta rằng trong giây phút đó Triệu Nguyên Uy thật sự muốn giết mình.

Trần Vĩ Dương ở bên cạnh tự nhiên cũng nhận ra, vội vàng che chắn Tô Lạc ở phía sau, cảnh giác nhìn Triệu Nguyên Uy.

Ngay tại thời điểm hai bên giằng co, bầu không khí ngày càng căng thẳng thì từ cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một chàng trai với vẻ ngoài tuấn tú ôn hòa đang bước xuống cầu thang.

Anh ta mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, chỉ để lộ đôi chân dài trắng nõn, trên đôi chân ấy chi chít dấu răng.

Vẻ mặt dịu dàng lộ ra sự quyến rũ mơ hồ, thậm chí từng cử chỉ đều toát ra sức hút khó cưỡng.

Phần cổ lộ ra đầy những dấu vết ám muội, có thể thấy được chàng trai này vừa trải qua cuộc yêu không lâu.

"Chồng ơi, có chuyện gì vậy?" Chàng trai vừa nhìn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh ta có chút luống cuống, rụt rè đứng tại chỗ.

Triệu Nguyên Uy vội vàng bước tới, ôm người vào lòng, người trong lòng theo thói dựa vào Triệu Nguyên Uy, như là có người thân ở bên cạnh mình liền cảm thấy an toàn, lần nữa quay sang nhìn những người lạ với ánh mắt đầy tò mò xen lẫn một chút sợ hãi.

Khi nhìn thấy Dương Ngôn Tuấn, trong lòng Tô Lạc lập tức dấy lên cảm giác không lành.

Lại nhìn thấy cách thức ở chung của Triệu Nguyên Uy và Dương Ngôn Tuấn, trong lòng nảy lên sự suy đoán, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.