Trinh thám 18+19: Sóng này chưa yên lại đến sóng khác + Lời hứa với Tiểu Kỳ

"Chào anh, xin hỏi anh là người yêu của anh Triệu?" Tô Lạc cố ý dịu giọng, chủ động chào hỏi Dương Ngôn Tuấn.
"Chào anh." Dương Ngôn Tuấn gật đầu đáp.
Triệu Nguyên Uy lập tức che chở cho Ngôn Tuấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm cảnh sát: "Các người còn không đi?"
Nhóm của Trần Vĩ Dương không thể làm gì khác đành phải rời đi trước.
Trước khi đi, Tô Lạc đưa một tấm danh thiếp cho Dương Ngôn Tuấn nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý, nếu cần, anh có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Dương Ngôn Tuấn cũng không đưa tay cầm lấy, mà là Triệu Nguyên Uy nhận giùm, lạnh lùng nói: "Cảm ơn đã quan tâm."
Tô Lạc cũng không thèm để ý thái độ của Triệu Nguyên Uy, cậu xoay người rời đi theo nhóm của Trần Vĩ Dương.
Trần Vĩ Dương bực bội châm một điếu thuốc, tâm tình cực kỳ buồn bực.
"Vĩ Dương, vừa rồi Triệu Nguyên Uy nói cũng không sai, đúng là chúng ta có hơi lỗ mãng. Việc cần làm bây giờ là trở về điều tra rõ xem tại sao Tiểu Lý lại mất tích và xác định danh tính của thi thể vô danh kia."
"Tôi biết rồi." Trần Vĩ Dương dùng sức vò đầu mình, chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Có việc gì?" Trần Vĩ Dương nhấc máy, giọng có chút khó chịu.
Đầu dây bên kia, giọng nói nặng nề vang lên: "Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một thi thể gần khu động vật hoang dã ở gần nhà Tiểu Lý. Thi thể đã bị chó mèo hoang gặm nhấm, không còn nhận ra hình dạng."
Trần Vĩ Dương lập tức nhíu mày, vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Lập tức phong tỏa hiện trường, gọi pháp y và cảnh sát còn chưa tan làm đến hỗ trợ thu thập chứng cứ. Chúng tôi sẽ tới ngay."
Tô Lạc ở bên cạnh cũng nghe thấy, vô thức quay đầu nhìn về phía biệt thự nhà họ Triệu, không biết vì sao cậu luôn có cảm giác người yêu của Triệu Nguyên Uy chính là mấu chốt của vụ án này.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cậu liền đề nghị Trần Vĩ Dương điều tra về Dương Ngôn Tuấn.
"Anh cũng nghĩ như vậy, ngày mai anh sẽ bắt đầu điều tra anh ta." Trần Vĩ Dương gật đầu nói.
Trước đây, họ cho rằng trên người Dương Ngôn Tuấn không có nhiều chứng cứ hữu dụng, nên không điều tra sâu hơn.
Nhưng sau khi gặp mặt, Trần Vĩ Dương thay đổi suy nghĩ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của hắn, Dương Ngôn Tuấn nhất định có liên hệ mật thiết với Tiểu Lý và thi thể vô danh kia.
"Chồng ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có cảnh sát đến đây?" Dương Ngôn Tuấn tựa vào ngực Triệu Nguyên Uy lo lắng hỏi.
"Họ nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án." Cằm Triệu Nguyên Uy tựa lên tóc Dương Ngôn Tuấn, nói.
"Vụ án gì?" Trong lòng Dương Ngôn Tuấn có phần bất an.
"Họ nghĩ anh là một kẻ giết người hàng loạt." Triệu Nguyên Uy cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Cái gì!" Dương Ngôn Tuấn đứng ngồi không yên, vẻ mặt có phần căng thẳng quay đầu nhìn Triệu Nguyên Uy.
Dương Ngôn Tuấn hiện tại đã không phân biệt được mình rốt cuộc là hy vọng Triệu Nguyên Uy bị pháp luật trừng trị, hay hy vọng anh ta mãi mãi không bị bắt.
"Đừng lo lắng, trong tay họ không có chứng cứ, hoàn toàn không thể buộc tội anh được." Triệu Nguyên Uy đùa nghịch ngón tay Dương Ngôn Tuấn, cằm cọ lên tóc Dương Ngôn Tuấn, lười biếng nói.
Dương Ngôn Tuấn không nói gì, chỉ cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cậu ta ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Uy, nghiêm túc nói: "Em sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương anh."
Triệu Nguyên Uy nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng cằm Dương Ngôn Tuấn, cúi đầu hôn xuống.
Chờ đến khi hai người tách ra, Dương Ngôn Tuấn đã thở hổn hển.
"Bảo bối, sao em lại đáng yêu như vậy." Triệu Nguyên Uy nhẹ giọng cảm thán, sau đó tay không an phận thò vào trong quần áo rộng thùng thình của Dương Ngôn Tuấn, mò mẫm sờ soạng, sờ đến đầu vú nhô lên, bắt đầu nhào nặn tùy ý.
"A..." Dương Ngôn Tuấn kêu lên.
Cả hai đầu vú đều bị bàn tay ấm áp xoa bóp đến mẫn cảm cương cứng lên.
Triệu Nguyên Uy cúi đầu gặm miếng thịt sau gáy Dương Ngôn Tuấn, tạo thêm dấu vết mới.
Dương Ngôn Tuấn nằm trên ghế sô pha, quần áo rộng thùng thình bị vén lên, hai đầu vú sưng to lộ ra trong không khí run lẩy bẩy.
Chiếc quần bên dưới bị kéo xuống, hai chân mở ra, Dương Ngôn Tuấn chờ đợi 🦜️ thô to của Triệu Nguyên Uy tiến vào trong.
...
...bế Dương Ngôn Tuấn đi vào phòng tắm rửa sạch.
Sau khi ôm người ra ngoài, Dương Ngôn Tuấn đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đến khi cậu tỉnh lại, phát hiện Triệu Nguyên Uy đã quay về công ty.
Lúc này, tiếng chuông từ chiếc máy tính bảng đặt trên tủ vang lên, cậu cầm lên xem thì thấy đó là cuộc gọi video từ Tiểu Kỳ.
Dương Ngôn Tuấn lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, cậu phấn khích nhấn nút nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối, trên màn hình liền hiện ra khuôn mặt tròn trĩnh của một đứa trẻ được chăm sóc cẩn thận.
"Tiểu Kỳ!" Dương Ngôn Tuấn cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Tiểu Kỳ đầy yêu thương và cưng chiều.
"Ba!" Tiểu Kỳ cũng vui vẻ gọi lớn.
"Con ở bên đó sống có tốt không?" Dương Ngôn Tuấn lo lắng hỏi.
Sau khi người đàn ông kia làm một chuyện cực kỳ khủng bố trước mặt cậu, Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn suy sụp tinh thần, suýt chút nữa không chịu đựng nổi.
Trải qua những ngày ngơ ngác ở bên cạnh người đàn ông đó, chẳng bao lâu sau Dương Ngôn Tuấn đã được cho phép gọi video với Tiểu Kỳ, nhưng bị giới hạn chỉ được gọi ba tháng một lần, và thời gian gọi không được quá một tiếng.
Điều này đã thắp lên chút hy vọng đầu tiên trong lòng Dương Ngôn Tuấn vốn đang chìm trong tuyệt vọng, từ trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng, mà người mang đến hi vọng đó lại chính là người đàn ông ma quỷ kia.
Nhưng cậu đã hoàn toàn bước vào cái bẫy mà người đàn ông đó đã sắp đặt, cho dù ánh sáng ấy là sự ngụy trang của bóng tối, thì với cậu, nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tiểu Kỳ lại không vui bĩu môi, nói: "Ba, con không thích nơi này, mọi người ở đây đều cười con, không ai chơi với con. Những cô chú ở đây thì suốt ngày quản con, còn không cho con gọi điện cho Tuệ Tuyết, ba dẫn con đi được không?"
Dương Ngôn Tuấn có chút khó xử, nói: "Tiểu Kỳ, không phải ba không muốn đón con, nhưng con cũng biết ba của con sẽ không để con trở về khi con chưa đủ tuổi trưởng thành, cho nên con tạm thời chịu đựng một chút nhé."
"Con không chịu, con không chịu! Chú đó đối xử với ba xấu xa như vậy, còn dùng xích sắt xích ba lại, tại sao ba còn muốn nghe lời chú đó, con chỉ muốn ba ở bên con thôi!" Tiểu Kỳ bắt đầu khóc lóc, tiếng khóc đầy đau thương.
Dương Ngôn Tuấn luống cuống, tiếng khóc của con làm trái tim cậu đau đớn vô cùng, chỉ muốn lao vào màn hình, ôm Tiểu Kỳ vào lòng để an ủi con thật tốt.
Tiếng của quản gia và người hầu ở trong màn hình đều đang cố gắng dỗ dành Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ vẫn tiếp tục khóc, quản gia đành phải giả vờ đe dọa: "Ài, tiểu thư đừng khóc, nếu lát nữa tiên sinh biết chuyện, chắc chắn sẽ phạt cô đấy."
Tiểu Kỳ lập tức ngừng khóc, dù sao nỗi sợ mà Triệu Nguyên Uy mang đến cho cô bé vẫn còn in sâu trong ký ức.
"Quản gia, đừng dọa con bé!" Dương Ngôn Tuấn nhíu mày, không hài lòng nói.
"Vâng thưa phu nhân." Quản gia cung kính đáp.
Dương Ngôn Tuấn lại nhìn về phía Tiểu Kỳ, nước mắt vẫn lưng tròng nơi khóe mắt cô bé, gương mặt đầy vẻ ấm ức. Cậu chỉ có thể thở dài, mềm lòng nói: "Đợi ba con về, ba sẽ thử nói chuyện với chú ấy."
"Yeah, ba là nhất!" Tiểu Kỳ trong video nhảy lên vui sướng.