Trinh thám 4-5-6: Phá thân, uy hiếp

...

Dương Ngôn Tuấn vừa chán ghét vừa hoảng sợ cầu xin: "Cầu xin anh buông tha tôi đi, anh cũng không muốn mang tội danh cưỡng hiếp trên lưng không phải sao."

Triệu Nguyên Uy nghe vậy lại cười: "Chắc em không biết, tôi thậm chí đã giết rất nhiều người, em cho rằng tôi sẽ sợ sao?"

"Cái gì?! Anh... anh... giết người!" Dương Ngôn Tuấn vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Để không ảnh hưởng đến hứng thú, Triệu Nguyên Uy dùng quần áo trói hai tay Dương Ngôn Tuấn lại, đặt ở trên đỉnh đầu, rồi mới tiếp tục động tác.

...

Dương Ngôn Tuấn cả người run rẩy nhận ra ham muốn của người đàn ông phía sau, trên mặt lộ ra sợ hãi, cố gắng ngồi dậy muốn thoát khỏi người đàn ông, nhưng lại bị hắn bắt được chân cậu, Dương Ngôn Tuấn kêu lên một tiếng thê lương "đừng", ngay sau đó liền bị hắn kéo trở về.

...

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong phòng ngủ, trên giường có hai người đàn ông đang ngủ say.

Trong đó người đàn ông có thân hình tương đối nhỏ khóe mắt đỏ hoe, da thịt vốn trắng nõn lại phủ đầy dấu vết tình ái, đầu vú lộ ra từ trong chăn đỏ bừng và sưng tấy, còn người đàn ông dáng người cường tráng ôm anh ta từ phía sau trên người cũng có không ít vết xước, có thể thấy được buổi tối kịch liệt thế nào.

Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Mí mắt Dương Ngôn Tuấn khẽ động, chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, khuôn mặt có vẻ bối rối, vừa định ngồi dậy thì nhận ra phía dưới dường như bị cắm một thứ gì đó.

...

Trong lúc cậu còn đang cố gắng đứng dậy, một đôi tay khỏe mạnh từ phía sau vươn ra nắm lấy eo cậu, kéo cậu trở về.

...

Trên mặt Dương Ngôn Tuấn phủ kín tinh dịch, mệt mỏi muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng máy chụp hình.

Cậu đột nhiên bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn Triệu Nguyên Uy đang dùng điện thoại di động chụp lại hình ảnh của cậu lúc này, cậu muốn cướp lấy điện thoại, nhưng bị câu nói tiếp theo của hắn làm đóng băng tại chỗ.

"Tôi nhớ tối hôm qua tôi đã nói với em, tôi là kẻ giết người, người đàn ông chết trong hẻm chính là do tôi giết, em không muốn con gái mình có kết cục như vậy chứ." Nguyên Uy híp mắt uy hiếp.

Dương Ngôn Tuấn lúc này mới nhớ tới hắn là tên giết người không chớp mắt, nhất thời nuốt nước miếng không dám cử động, rất sợ chọc giận hắn.

Thật lâu sau, cậu cố nén sự sợ hãi và bất an trong lòng, hỏi: "Anh muốn thế nào?"

"Làm vợ của tôi, tất nhiên tôi sẽ không làm gì con gái của em." Nguyên Uy thản nhiên nói.

"Được." Ngôn Tuấn sau một hồi giằng co, cuối cùng vẫn đồng ý, chỉ cần con gái an toàn là được.