Trinh thám 3: Bắt đầu thưởng thức bữa tối

Dương Ngôn Tuấn dắt tay Tiểu Kỳ vừa bước ra khỏi cổng chính của chung cư thì nhìn thấy phía trước không xa có rất nhiều người tụ tập, bên đường còn có mấy chiếc xe cảnh sát.
Dương Ngôn Tuấn bước tới để xem có chuyện gì, nhưng vì quá đông người nên không thể chen vào được, đành hỏi người đứng bên cạnh.
"Bác ơi, có chuyện gì vậy?" Dương Ngôn Tuấn hỏi.
"Có người chết đó." Người kia trả lời.
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?!" Dương Ngôn Tuấn vô cùng kinh ngạc.
"Nghe nói sáng nay có người định vào con hẻm hút điếu thuốc, ai ngờ lại phát hiện ra chuyện kinh hoàng này. Nạn nhân chết cực kỳ thê thảm, tứ chi văng khắp nơi, người phát hiện sợ đến mềm chân, nôn thốc nôn tháo không ngừng." Người này vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, không khỏi rùng mình.
Theo lời người này kể, nạn nhân là người sống ở căn hộ 104, một gã đàn ông hay đánh đập vợ con. Ba năm trước, vợ ông ta không chịu nổi nữa đã ôm con bỏ đi theo người khác, trong nhà chỉ còn lại một mình ông ta. Từ đó, ông ta cả ngày ăn không ngồi rồi, rượu chè say sưa, tính tình lại nóng nảy, thường xuyên gây gổ với mọi người trong chung cư. Vì vậy, nhiều người đoán rằng có thể là ông ta đắc tội với ai đó.
Dù thế nào đi nữa, vụ án mạng xảy ra khiến không khí nơi đây trở nên căng thẳng, ai cũng hoang mang lo sợ.
Trong lòng Dương Ngôn Tuấn lại khá bình tĩnh. Vì có hệ thống nên ngay khi Triệu Nguyên Uy giết người thì hắn đã biết. Chỉ là hắn hơi khó hiểu tại sao Triệu Nguyên Uy lại ra tay sớm hơn dự tính.
Dương Ngôn Tuấn không nán lại lâu. Anh đưa Tiểu Kỳ đến trường rồi đi làm.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát có đến thẩm vấn để lấy lời khai nhưng không thu được thông tin gì quan trọng rồi họ cũng rời đi.
Sau một ngày làm việc bận rộn, đến 6 giờ chiều, Dương Ngôn Tuấn xách cặp tan làm đi về chung cư.
Khi đi ngang qua hiện trường vụ án, hắn thấy nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa, cấm người qua lại.
Về đến nhà, hắn thay một bộ đồ thoải mái rồi sang gõ cửa căn hộ bên cạnh, vừa gõ được một lúc thì cửa mở ra.
Hắn cảm thấy hôm nay Triệu Nguyên Uy có gì đó khác mọi ngày.
Triệu Nguyên Uy chống tay lên khung cửa, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ áp bức, đôi mắt đen sâu thẳm giờ đây lại ánh lên vẻ thú tính như dã thú nhìn con mồi, hơi thở nặng nề hơn thường lệ. Không biết có phải ảo giác không, nhưng Dương Ngôn Tuấn cảm thấy không khí xung quanh có chút mùi đàn hương và mùi tanh.
Triệu Nguyên Uy nói: "Anh vào đi." Nói rồi anh ta nghiêng người nhường đường.
"À, được." Dương Ngôn Tuấn bừng tỉnh, vội vàng bước vào.
Khi Dương Ngôn Tuấn bước vào, Triệu Nguyên Uy mặt không cảm xúc chậm rãi đóng cửa lại, phát ra một tiếng "cạch".
Lúc này, Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn không hay biết rằng, mình chẳng khác gì một chú cừu non bị lừa gạt, từng bước một tiến vào địa bàn của dã thú, sau đó chờ đợi dã thú ăn mình sạch sẽ.
Nhìn bữa cơm thịnh soạn bày trên bàn, Dương Ngôn Tuấn hơi bất ngờ, không ngờ là Triệu Nguyên Uy lại biết nấu ăn, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Trong bữa ăn, Dương Ngôn Tuấn nhận ra Triệu Nguyên Uy ăn rất ít nên quan tâm hỏi: "Anh Triệu, sao anh ăn ít vậy?"
Triệu Nguyên Uy chỉ thản nhiên đáp: "Không sao, lát nữa đói thì ăn thêm bữa khuya."
Nghe vậy, Dương Ngôn Tuấn cũng không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau bữa ăn, Dương Ngôn Tuấn định rửa chén giúp nhưng Triệu Nguyên Uy không cho, còn nói việc này không nên để khách làm, khiến cậu cảm thấy hơi ngại.
Ngồi trên ghế sô pha chờ Triệu Nguyên Uy, Dương Ngôn Tuấn nhàm chán nhìn xung quanh. Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy trong thùng rác cạnh sô pha có nhiều khăn giấy, trên giấy còn dính chất lỏng màu trắng.
Là một người đàn ông, Dương Ngôn Tuấn chỉ cần liếc qua đã biết đó là gì. Mặt cậu lập tức đỏ bừng, không ngờ vừa rồi ngài Triệu đang làm chuyện đó, bảo sao lúc mở cửa lại thoang thoảng mùi tanh.
"Anh nhìn thấy rồi à?" Một giọng nói trầm trầm bất ngờ vang lên ở phía sau.
Dương Ngôn Tuấn chưa kịp phản ứng đã bị người đè chặt lên sô pha.
Ngẩng đầu lên, cậu kinh hãi nhận ra vẻ mặt của Triệu Nguyên Uy vô cùng khác thường. Gương mặt tuấn tú giờ đây vặn vẹo vì hưng phấn, ánh mắt đầy dục vọng khiến người khác khiếp sợ. Anh ta còn dùng tay kéo áo của Dương Ngôn Tuấn.
"Anh Triệu, anh làm gì vậy?!" Dương Ngôn Tuấn hoảng hốt vùng vẫy hét lên.
"Tất nhiên là thưởng thức 'bữa khuya' của tôi rồi." Triệu Nguyên Uy cúi đầu, khẽ cười bên tai cậu ta.
"Cái gì?!" Dương Ngôn Tuấn không hiểu ý anh ta. Chỉ biết rằng lúc này Triệu Nguyên Uy toát ra một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Bản năng mách bảo cậu rằng nếu không thoát khỏi nơi này ngay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mà cậu không thể chịu đựng nổi.
"Em không hiểu thật sao bé yêu? Tất nhiên là ông xã muốn làm tình với em rồi." Triệu Nguyên Uy cười lớn, vẻ mặt cực kỳ thích thú trước sự ngây ngô của cậu ta.
Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn choáng váng trước lời nói của Triệu Nguyên Uy.