Đại tổng quản - Chương 87
Chương 87: Phiên ngoại 7 • Trì Châu & Muội muội
Trì Châu từ khi làm việc dưới trướng của Lý Trạm, ấn tượng của hắn về Lý Trạm rất tốt.
Trong mắt Trì Châu, Nhiếp chính vương làm việc cẩn trọng có chừng mực, cách đối nhân xử thế lại càng không thể chê vào đâu được.
Vì vậy, hôm đó khi Lý Trạm mượn lệnh bài của hắn, hắn thậm chí còn không hỏi Lý Trạm muốn làm gì liền đưa ngay.
Cho tới đêm, người của Lý Trạm đến Trì phủ thông báo cho hắn, lát nữa người của Giáo phường ty sẽ đưa một cô nương tới cho hắn, bảo hắn mau chuẩn bị một căn phòng trong phủ.
Trì Châu vừa mờ mịt vừa kinh ngạc, tuyệt đối không nghĩ tới Lý Trạm lấy lệnh bài của hắn là để đến Giáo phường ty!
Càng làm cho hắn không hiểu nổi chính là Lý Trạm đã bỏ tiền tìm cô nương, vì sao lại đưa đến quý phủ của hắn?
Trì Châu từ trước đến nay giữ mình trong sạch, chưa bao giờ dính dáng đến những nơi như Giáo phường ty, điều này Lý Trạm ít nhiều hẳn cũng biết. Nếu vậy, Lý Trạm đưa người đến phủ của hắn là có dụng ý gì?🤨️
Trì Châu suy nghĩ mãi cũng không ra, nhưng mà người đưa tin lại rời đi rất vội, nên hắn cũng không kịp hỏi kỹ.
Có lẽ Vương gia an bài như vậy là có thâm ý gì đó, không tiện để cho người đưa tin biết.
Cho đến khi Giáo phường ty đưa Kỷ Khinh Lan tới, Trì Châu mới bừng tỉnh.
Nếu người được đưa tới là tam tiểu thư Kỷ gia, vậy thì không cần Lý Trạm dặn dò hắn cũng hiểu.
Sau khi Kỷ gia gặp chuyện, Kỷ Khinh Lan vốn có ý muốn chết.
Nhưng trong luật lệ của Đại Du có một điều, nếu người chịu hình phạt tự sát sẽ liên lụy đến người nhà.
Kỷ Khinh Lan nghĩ đến an nguy của hai huynh trưởng, mới không chọn con đường không lối về này.
May mắn thay, vì một chút do dự đó mà lúc này mới có thể được Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu cứu ra khỏi Giáo phường ty...
Đêm bị đưa đến Trì phủ, nàng vẫn chưa rõ ý định của Lý Trạm.
Cho đến khi gặp Trì Châu và được hắn giải thích, Kỷ Khinh Lan mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Vương gia an bài Kỷ cô nương ở lại Trì phủ, hẳn là sợ sự tình truyền ra ngoài, đả thảo kinh xà. Chỉ là... nhà Trì mỗ đơn sơ, tạm thời chỉ có thể để cô nương chịu khổ rồi." Trì Châu nói với Kỷ Khinh Lan: "Quý phủ của ta không có nữ quyến, cho nên cũng không có nha hoàn nào để sai bảo, ngày mai ta sẽ cho người đi thuê nha hoàn về."
Kỷ Khinh Lan hành lễ với Trì Châu, đáp: "Trì Thiếu khanh quá khách khí rồi, là ta quấy rầy ngài, người nên xin lỗi phải là ta mới đúng."
"Kỷ cô nương sao lại nói như vậy, Trì mỗ lúc thiếu niên từng được Thái phó đại nhân chiếu cố, vẫn chưa có cơ hội báo đáp ân sư. Hôm nay có thể may mắn dùng chút sức mọn chăm sóc Kỷ cô nương, đó là may mắn của Trì mỗ." Trì Châu nói xong lại hướng Kỷ Khinh Lan đáp lễ.
"Trì Thiếu khanh khách khí rồi." Kỷ Khinh Lan lại đáp lễ.
"Là việc Trì mỗ nên làm." Trì Châu lại đáp lễ.
Hai người 'giằng co' như vậy một hồi, ngươi tới ta đi hành lễ hết nửa ngày mà chẳng nói được câu nào hữu dụng.
Kỷ Khinh Lan tuy lớn lên trong gia đình thư hương, nhưng tính tình hoạt bát thẳng thắn, ngày thường cũng không thích những lễ nghi phiền phức này. Chỉ là Trì Châu cứ mãi khách khí, Kỷ Khinh Lan cũng không thể làm lơ, chỉ có thể phối hợp mà khách khí lại.
Đêm đó, Trì Châu sắp xếp Kỷ Khinh Lan ở phòng khách ở hậu viện, còn hắn vì tránh hiềm nghi mà dọn đến thư phòng ở tiền viện. Trì phủ vốn không lớn, khoảng cách giữa tiền viện và hậu viện cũng không xa, lúc Trì Châu ngủ cố ý không đóng cửa thư phòng, để khi Kỷ Khinh Lan tìm hắn, hắn có thể nghe thấy bất cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, Trì Châu liền sai người tìm một nha hoàn cho Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan vốn định từ chối, nhưng nhớ đến cuộc 'giằng co' tối hôm qua, biết người này bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng lại rất cứng đầu, vì vậy liền vui vẻ tiếp nhận sự sắp xếp này.
Nha hoàn kia tay chân nhanh nhẹn, chăm sóc Kỷ Khinh Lan rất chu đáo. Nhưng Kỷ Khinh Lan cũng không phải là người thích được hầu hạ, nàng không muốn ở Trì phủ ăn không ngồi rồi, liền giúp đỡ nha hoàn kia xử lý một ít việc vặt trong phủ.
Vài ngày sau, nhờ sự chăm sóc của Kỷ Khinh Lan và nha hoàn kia, Trì phủ đã có thêm vài phần ấm áp.
Trì Châu vốn không để ý tới những chuyện này, cho đến một đêm, khi hắn đang ở thư phòng xử lý công văn, bỗng nhìn thấy trên bàn có thêm một bình sứ, trong bình cắm mấy cành hoa mới hái.
Cửa sổ khép hờ để một làn gió nhẹ luồn vào, làm ánh nến chập chờn lay động.
Trì Châu nhìn cành hoa, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Sau khi hắn vào triều làm quan, cả ngày bận rộn ở nha môn, đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi hay những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống đều không mấy bận tâm. Nhưng đêm nay, đối diện với mấy cành hoa mới hái này, lần đầu tiên hắn cảm giác được, nơi gọi là 'nhà' này cuối cùng cũng có chút khác biệt với nha môn.
Mấy ngày sau, mỗi khi Trì Châu hồi phủ đều chú ý đến những thay đổi xung quanh.
Hắn phát hiện cây khô trong sân đã bị đào đi, thay bằng một mầm cây mới. Hoa viên cũng được người khác thiết kế lại, tuy rằng hôm nay dường như còn chưa hoàn thiện, nhưng đã có thể thấy được chút sắc màu rực rỡ trong tương lai.
Trì Châu hỏi gia đinh trong phủ, gia đinh nói tất cả những việc này đều là do Kỷ Khinh Lan sắp xếp.
Trì Châu lúc này mới nhớ ra, mấy ngày trước Kỷ Khinh Lan từng hỏi qua ý kiến của hắn trước khi bắt tay vào làm, chắc là hắn đã đồng ý rồi. Chẳng qua lúc ấy Trì Châu cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng không ngờ một cô nương như Kỷ Khinh Lan có thể làm những việc này.
Ngày hôm đó, Trì Châu liền đến hậu viện một chuyến, muốn đích thân cảm tạ Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan đang cầm kéo cắt tỉa bụi hoa trong hậu viện, thấy Trì Châu đến vội vàng đặt kéo xuống.
"Trước kia Trì mỗ đã nghe nói, Thái phó trước đây từng dẫn theo Bệ hạ và Vương gia đích thân chăm sóc hoa viên của Cung thục, không ngờ bản lĩnh ấy của Thái phó cũng truyền cho Kỷ tiểu thư." Trì Châu nói với Kỷ Khinh Lan, "Còn Trì mỗ, tuy thân là nam tử, nhưng những chuyện trong phủ lại chưa bao giờ động đến, thế cho nên hoa viên trong phủ gần như hoang tàn."
Kỷ Khinh Lan khẽ cười, nói: "Tùy tiện động thổ trong phủ Trì Thiếu khanh, mong Trì Thiếu khanh đừng trách móc"
"Kỷ cô nương sao lại nói vậy, mấy ngày trước tiểu thư đã hỏi ý Trì mỗ rồi, sao lại nói là tùy tiện được." Trì Châu nói: "Ngược lại, Trì mỗ phải đa tạ tiểu thư đã hao tâm tổn trí mới đúng."
Kỷ Khinh Lan ra hiệu cho hắn ngồi xuống bàn đá trong viện, tự tay rót chén trà cho hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nói: "Gia phụ thường nói, mỗi người trên đời đều có việc mình nên làm. Trì Thiếu khanh vì triều đình bá tánh mà bận rộn, đó chính là việc ngài nên làm. Ta cả ngày ở trong phủ không có việc gì làm, chăm sóc hoa viên một chút, có lẽ đó là chuyện ta nên làm."
"Kỷ tiểu thư nói như vậy, Trì mỗ lại cảm thấy xấu hổ vô cùng." Trì Châu đáp.
"Trì Thiếu khanh lúc nào cũng khách khí như vậy, nói chuyện còn khó hiểu hơn cả những vị lão giả ta từng gặp trong thư phòng của gia phụ." Kỷ Khinh Lan cười nói: "Nếu bởi vì ta là nữ tử, cho nên ngài mới luôn dè dặt trong lời nói như vậy, chi bằng ngài thử xem ta như nam tử, nghĩ xem ngài sẽ nói chuyện với huynh trưởng của ta thế nào?"
Trì Châu nghe vậy sững người, không khỏi có chút xấu hổ. Đúng là mỗi khi hắn đối diện với Kỷ Khinh Lan có hơi câu nệ. Thứ nhất, đối phương là nữ tử, dù sao nam nữ khác biệt, có chút kiêng dè là điều nên làm. Thứ hai, cả hai lại trạc tuổi nhau, nam chưa cưới nữ chưa gả, nên khi đối diện với nàng Trì Châu càng tuân thủ lễ nghĩa quân tử hơn vài phần.
Nhưng hôm nay bị Kỷ Khinh Lan vạch trần, sau một thoáng bối rối, hắn lại thoải mái hơn nhiều.
"Kỷ cô nương thật là hài hước." Trì Châu cười nói.
"Ta nhớ hồi nhỏ từng theo phụ thân đến Thái học một lần, khi đó Trì Thiếu khanh vẫn còn là thiếu niên, nói năng hành xử còn chưa gò bó như bây giờ." Kỷ Khinh Lan nói: "Phụ thân thường nói, quân tử bản tính kiên cố, không dễ dàng thay đổi. Ta nghĩ, nếu tính cách lúc đó của Trì Thiếu khanh như vậy, thì hôm nay cũng sẽ không khác đi."
"Nhưng thái độ của ngài khi nói chuyện với ta hoàn toàn khác trước, có lẽ là bởi vì lúc đó ta cải nam trang." Kỷ Khinh Lan nói.
Trì Châu nghe vậy ngớ ra, nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Lan vài lần, rồi bừng tỉnh nói: "Ta nhớ ra rồi, tiểu thiếu niên kia hóa ra là nàng?"
"Trì Thiếu khanh năm đó còn chỉ vào mũi ta, nói ta còn nhỏ mà đã chanh chua ngoa ngoắt." Kỷ Khinh Lan cười nói.
Trì Châu bật cười nói: "Lúc đó ta còn trẻ, tính tình nóng nảy, nói không lại nàng, có chút buồn bực... Ha ha ha."
Hai người nhớ lại chuyện cũ đều cảm khái muôn vàn, nhất thời liền có đề tài chung.
Trì Châu không còn gò bó nữa, hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Từ ngày đó về sau, Trì Châu đối mặt với Kỷ Khinh Lan cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau dùng bữa trong phủ, Trì Châu thường nói với Kỷ Khinh Lan chuyện trong triều.
Dù Kỷ Khinh Lan tuổi còn nhỏ, chưa từng vào triều, nhưng nàng thiên tư thông minh, đọc qua không ít sách, quan điểm của nàng về nhiều chuyện làm cho Trì Châu rất là kinh ngạc.
"Đáng tiếc, nếu tiểu thư không phải nữ tử, tương lai vào triều làm quan, nhất định có thể trở thành rường cột của triều đình." Trì Châu cảm thán nói.
Kỷ Khinh Lan lại không cho là đúng: "Chuyện này có gì mà đáng tiếc, mỗi người một chí, cho dù ta là nam tử, cũng chưa chắc có chí lớn đền đáp quốc gia, nói không chừng vẫn chỉ thích ở trong phủ chăm sóc hoa cỏ."
Hôm nay, Kỷ Khinh Lan thấy ống tay áo Trì Châu không biết đi đâu mà bị rách một lỗ, liền lấy kim chỉ đến sửa cho hắn.
Trì Châu ngồi bên cạnh nghe vậy nâng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có chút khó hiểu.
Kỷ Khinh Lan lại nói: "Từ xưa, những người vì dân mà lên tiếng đều dựa vào sự gánh vác trách nhiệm chứ không chỉ đơn thuần là học vấn. Huống hồ, người đọc sách vốn không phải chỉ để thăng quan phát tài. Chẳng lẽ một người nếu chỉ làm người làm vườn, hoặc làm thợ thêu vá quần áo, thậm chí là mưu sinh ở Giáo phường ty... thì sách đã đọc qua cũng trở nên vô nghĩa sao?"
"Đúng vậy..." Trì Châu chợt nói: "Học vấn và tầm nhìn của con người vốn không phải chỉ để làm quan. Tiểu thư nói vậy, ta lại nghĩ thông suốt. Giống như hoa lan trên chén sứ này, tay nghề của họa sĩ này rất tinh xảo, ngày xưa nếu ta thấy được, tất nhiên sẽ cho rằng họ phải vào họa viện mới không uổng tài. Nhưng bây giờ nghĩ lại, họa sĩ này ở trong lò gốm không phải cũng đang phát huy sở trường đó sao?"
Kỷ Khinh Lan nghe vậy khẽ cười, lại nói: "Cho nên con người dù ở đâu, cũng đều có thể sống ung dung tự tại."
"Tiểu thư nói đúng, Trì mỗ hôm nay được thụ giáo." Trì Châu nói với Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan khâu xong ống tay áo cho Trì Châu, sau đó thu dọn kim chỉ nói: "Ngài thật dễ thuyết phục, nếu ta nói những lời vừa rồi với huynh trưởng, chắc chắn huynh ấy sẽ phản bác lại ta ngay."
"A? Ta bị tiểu thư thuyết phục rồi." Trì Châu cười hỏi: "Vậy huynh trưởng của tiểu thư sẽ nói thế nào?"
Kỷ Khinh Lan nghe vậy ho nhẹ một tiếng, học theo dáng vẻ của Kỷ Khinh Hoài, nói: "Đại Du không phải ai cũng có thể đọc sách, có thể được phụ thân dạy dỗ lại càng là vận may vạn người mới có một, nếu người như vậy không ra sức vì triều đình, chi bằng để một người có trách nhiệm khác thay vào, đỡ làm uổng phí tâm huyết của phụ thân đặt vào một người chỉ biết 'tự cho mình là thanh cao' như vậy."
"Đúng vậy!" Trì Châu vỗ bàn, nói: "Lời này rất có lý, người được Kỷ Thái phó dạy dỗ, toàn bộ Đại Du cũng không có mấy người, nếu những người này đều không phục vụ cho triều đình, quả thật là đáng tiếc, huynh trưởng nàng nói không sai!"
Kỷ Khinh Lan nghe vậy không khỏi bật cười, Trì Châu sau khi nhận ra điều gì cũng bật cười theo.
"Có phải lập trường của ta hơi không kiên định không?" Trì Châu hỏi.
"Cái này không trách ngài, lúc ấy ta cũng bị huynh trưởng dao động." Kỷ Khinh Lan vội nói.
Trì Châu nhìn Kỷ Khinh Lan, trong lòng không khỏi cảm khái. Hắn vốn tưởng rằng Kỷ gia trải qua nhiều chuyện như vậy, tinh thần Kỷ Khinh Lan nhất định sẽ suy sụp không gượng dậy nổi, nhưng xem ra, người thiếu rộng lượng nhất hóa ra lại là những người đứng ngoài cuộc như họ.
Thời gian Kỷ Khinh Lan ở Trì phủ sắp đến hạn một tháng.
Trì Châu không muốn để nàng quay lại Giáo phường ty, liền tự mình đến Giáo phường ty trả bạc.
Dù bổng lộc của hắn không quá ít ỏi, nhưng số tiền tích góp bấy lâu cũng chỉ đủ thêm được một tháng. Nhưng mà cũng may, chuyện Lý Trạm đang làm hiện giờ chắc hẳn sẽ sớm có kết quả, đến lúc đó có lẽ sẽ có chuyển biến mới.
Sau khi lo liệu xong xuôi, Trì Châu không nói gì với Kỷ Khinh Lan.
Chuyện này đối với hắn mà nói dường như có hơi xấu hổ, hoặc có lẽ trong lòng hắn có cảm giác chột dạ khó giải thích, cho nên hành động này của hắn có vẻ hơi mạo phạm.
Hắn không muốn Kỷ Khinh Lan trở về, hoặc là nói... hắn muốn Kỷ Khinh Lan ở lại.
Cụ thể là vì cái gì, hắn lại không thể nói rõ, hoặc là nói hắn không dám nghĩ tới.
Nhưng Kỷ Khinh Lan rất biết chừng mực, nàng đã sớm tính toán thời gian, biết khi nào nên rời đi.
Nếu không có ai bảo nàng có thể tiếp tục ở lại, nàng chỉ có thể chuẩn bị quay về Giáo phường ty.
Ngày đó, Kỷ Khinh Lan đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị cáo biệt Trì Châu.
Trì Châu ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói lấp lửng rằng nàng không cần vội rời đi.
"Vương gia và nhị ca có kế hoạch mới sao?" Kỷ Khinh Lan hỏi hắn.
"Ừm, cũng không phải..." Trì Châu ấp úng nói: "Bên Giáo phường ty... lại thu thêm chút bạc."
Kỷ Khinh Lan nhíu mày hỏi: "Là ai trả số bạc đó?"
Trì Châu biết không thể né tránh đề tài này, chỉ có thể thừa nhận: "Là ta."
"Hết bao nhiêu bạc?" Kỷ Khinh Lan hỏi.
"Mấy ngàn lượng, tạm thời chỉ đủ một tháng." Trì Châu nói: "Nhưng mà tiểu thư yên tâm, đến lúc đó nếu không có chuyển biến, ta sẽ tìm cách khác."
Kỷ Khinh Lan biết với chức quan và lý lịch như Trì Châu, bổng lộc mỗi tháng cũng chỉ khoảng trăm lượng, mấy ngàn lượng này chắc chắn là toàn bộ tích góp của hắn. Nàng không ngờ Trì Châu sẽ làm như vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Theo lẽ thường, nàng và Trì Châu không thân cũng chẳng quen, không nên tiếp nhận ý tốt của Trì Châu.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, vào lúc này nàng thực sự không có dũng khí từ chối lòng tốt của Trì Châu, rồi trở lại Giáo phường ty.
"Đại ân của Trì Thiếu khanh, sau này..."
"Không cần nói những lời này." Trì Châu ngắt lời: "Trì mỗ biết mình đang làm gì."
Kỷ Khinh Lan suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Số bạc này là ngài tích góp để lập gia đình phải không?"
"Ừ, là dự định lúc lập gia đình dùng làm sính lễ..." Trì Châu nói đến đây bỗng cảm thấy không ổn, giống như là đang ám chỉ điều gì, sợ Kỷ Khinh Lan hiểu lầm, vội vàng nói: "Ta không có ý đó... Bạc này... Ta..."
Trì Châu bị lời nói của mình làm xấu hổ vô cùng, giải thích nửa ngày càng tô càng đen, cuối cùng làm cho chính mình đỏ mặt tía tai, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Những ngày sau đó, thái độ của Kỷ Khinh Lan đối với Trì Châu vẫn như trước.
Ngược lại Trì Châu, tâm có tạp niệm, cử chỉ không khỏi có chút gượng gạo.
Kỷ Khinh Lan nhìn thấy hết nhưng cũng không vạch trần.
Cứ như vậy lại qua một thời gian dài, cho đến ngày xét xử lại vụ án cũ.
Buổi tối, trước ngày xét xử, Kỷ Khinh Lan đi tìm Trì Châu, xin hắn mang mình tiến cung.
"Tình cảnh đó tiểu thư sẽ không muốn thấy đâu, những người trong triều cho dù không làm khó Vương gia và Kỷ tiểu công tử, nhưng họ cũng sẽ không khách khí đâu." Trì Châu nói với Kỷ Khinh Lan: "Tiểu thư là một cô nương, không nên đối mặt với những chuyện này, nghe ta, hãy ở lại trong phủ chờ tin. Một khi có tin tức, ta nhất định sẽ cho người đến báo cho tiểu thư biết đầu tiên."
Kỷ Khinh Lan hiểu lòng tốt của Trì Châu, nói: "Ngài yên tâm, ta cũng không làm gì cả. Chỉ là để nhị ca một mình đối mặt với những chuyện này, ta rất đau lòng, cho nên muốn ở gần huynh ấy hơn, để cho huynh ấy biết ta luôn ủng hộ phía sau. Nếu là đại ca nhất định cũng sẽ mang ta đi cùng."
Trì Châu không phải là người dễ bị thuyết phục, nhưng khi đối mặt với Kỷ Khinh Lan hắn lại chẳng giữ được nguyên tắc nào.
Chỉ dăm ba câu của Kỷ Khinh Lan đã thuyết phục được hắn, thế là hôm đó hắn dẫn Kỷ Khinh Lan vào cung.
Hôm nay là ngày xét xử lại vụ án Kỷ gia, Kỷ Khinh Lan vào cung với tư cách người nhà Kỷ gia cũng không tính là trái với quy củ.
"Nếu hôm nay vụ án diễn ra thuận lợi, sau khi kết thúc, có lẽ tiểu thư sẽ không cần trở lại Trì phủ nữa. Ta..." Trì Châu mặc triều phục, trông nghiêm túc hơn thường ngày, hắn đứng trước cửa hậu điện của Kim Loan điện, nghiêm túc nhìn Kỷ Khinh Lan rồi nói: "Có lời này, có lẽ hơi đường đột, nhưng ta sợ hôm nay không nói, sau này sẽ không còn cơ hội để nói."
Kỷ Khinh Lan dường như đoán được hắn muốn nói gì, nói: "Kỷ gia cũng không phải không có cửa, ngài muốn nói gì cứ đến nói là được, sao lại không có cơ hội?"
Trì Châu ngẩn ra, ngay lập tức lại bị Kỷ Khinh Lan thuyết phục.
Trong lúc hoảng hốt, hắn từ trong lời nói của Kỷ Khinh Lan nhận ra một tầng ý nghĩa khác, ý của Kỷ Khinh Lan là... sau này hắn có thể tùy ý đến nhà viếng thăm sao?
Trì Châu cũng thành thật, Kỷ Khinh Lan nói hắn có thể đến Kỷ gia, ngay ngày hôm đó hắn liền đi theo xe ngựa về Kỷ phủ.
Những ngày sau đó, Kỷ phủ tu sửa đổi mới hoàn toàn, Kỷ Khinh Hoài cũng về tới kinh thành, ba huynh muội Kỷ gia cuối cùng cũng đoàn tụ.
Trì Châu không muốn để mình trông quá vội vã, cố ý chờ thêm vài ngày mới lấy dũng khí đi tìm Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan nói quả thật không sai, khi hắn vào Kỷ phủ không có ai ngăn cản hắn, người trong phủ thậm chí còn rất khách khí với hắn.
Kỷ Khinh Lan trở về Kỷ phủ cũng không nhàn rỗi.
Hôm Trì Châu đến tìm nàng, nàng đang cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ ở hậu viện.
Kỷ Khinh Lan nhìn thấy Trì Châu cũng không bất ngờ, tự mình châm trà cho hắn, chỉ là không mời hắn vào nhà.
Trì Châu ngồi trong sân nhìn Kỷ Khinh Lan cầm kéo bận rộn, ánh mắt luôn dõi theo Kỷ Khinh Lan.
"Mấy ngày trước ta tự cắt hoa trong phủ, nhưng tay nghề không tốt làm hỏng không ít cây." Trì Châu nói.
"Vậy sao ngài không nhờ ta qua giúp?" Kỷ Khinh Lan hỏi.
Trì Châu nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói: "Có thể sao?"
"Có gì mà không thể, hơn nữa ta ở quý phủ của ngài lâu như vậy, ngài cũng không lấy tiền, theo lý ta cũng nên trả ơn này." Kỷ Khinh Lan nói.
Trì Châu nghe vậy ánh mắt lại ảm đạm, hắn nói: "Số bạc lần trước ta đưa cho Giáo phường ty, Vương gia đã trả lại cho ta. Ta... Số bạc dành để làm sính lễ xem như đã trở lại."
"Vậy là tốt rồi." Kỷ Khinh Lan cười nói.
"Ta nghĩ..." Trì Châu đứng dậy bước đến bên cạnh Kỷ Khinh Lan, lấy hết dũng khí nói: "Việc này theo lễ nghĩa đáng lẽ phải thưa với trưởng bối trong nhà trước, hành động hôm nay của ta có lẽ hơi đường đột. Nhưng ta nghĩ, tiểu thư khác với những người khác, tâm ý của ta nên để cho tiểu thư biết trước, nếu tiểu thư đồng ý, ta mới có thể đi..."
Kỷ Khinh Lan nghe vậy quay đầu nhìn hắn, chờ hắn nói xong.
Khi đối diện với ánh mắt của Kỷ Khinh Lan, Trì Châu có chút xấu hổ.
"Ta nghĩ... Dường như tiểu thư... Ta không biết có phải là ta hiểu sai ý của tiểu thư không." Trì Châu căng thẳng, hô hấp trở nên dồn dập, trán cũng toát ra mồ hôi, "Hôm nay ta nói với tiểu thư những lời này... Nếu tiểu thư đồng ý, ta sẽ đi tìm đại ca của tiểu thư..."
"Để cầu hôn." Trì Châu cuối cùng cũng nói ra.
Kỷ Khinh Lan mặc dù thẳng thắn, nhưng đối mặt với chuyện này vẫn có chút ngại ngùng, hiển nhiên cũng không dám trả lời trực tiếp Trì Châu.
Thấy trên trán Trì Châu chảy mồ hôi, nàng lấy một chiếc khăn đưa cho đối phương.
Trì Châu vô thức nhận lấy lau mồ hôi, nhưng vừa ngẩng lên liền thấy Kỷ Khinh Lan không nói một lời xoay người rời đi.
Khăn trong tay còn chưa kịp trả lại, Trì Châu mở miệng muốn gọi nàng lại, lại nhìn đôi tai hơi ửng đỏ của Kỷ Khinh Lan.
Trì Châu đờ đẫn một lúc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không khỏi cảm thấy thất vọng vì Kỷ Khinh Lan không trả lời lời thổ lộ của hắn.
Trì Châu cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay, thấy trên đó thêu một cành hoa lan. Hình hoa lan kia trông rất quen, sau đó hắn mới nhớ ra, đó là hình dáng của hoa lan trên chén sứ trong nhà hắn.
Trì Châu tâm phiền ý loạn băng qua hoa viên để rời khỏi phủ, lúc đi ngang qua tiền sảnh thì gặp phải Kỷ Khinh Hoài.
"Trì Thiếu khanh, có muốn ở lại uống chén trà không?" Kỷ Khinh Hoài hỏi hắn.
Trì Châu dừng bước, nhưng giờ phút này hắn thực sự không còn lòng dạ nào uống trà, hành lễ với Kỷ Khinh Hoài rồi nói: "Ngày khác Trì mỗ lại đến bái phỏng..."
Kỷ Khinh Hoài liếc thấy chiếc khăn trong tay hắn, cười nói: "Lần sau nếu Trì Thiếu khanh đến để cầu hôn, tốt nhất là chọn một ngày mà Khinh Châu cũng ở nhà, kẻo làm hắn mất hứng lại làm khó ngài." Hiện giờ phụ mẫu đã không còn, Kỷ Khinh Hoài và Kỷ Khinh Châu được xem như trưởng bối của Kỷ Khinh Lan. Vì thế, Trì Châu muốn cầu hôn tất nhiên phải chọn lúc hai người họ đều có mặt ở nhà thì ổn thỏa hơn.
Trì Châu nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay lần nữa, lúc này mới hiểu ra.
Kỷ Khinh Lan đưa cho hắn chiếc khăn này, hóa ra là ý đó!!
Tên Trì Châu này thông minh một đời hồ đồ nhất thời.
Mới vừa rồi hắn còn tưởng Kỷ Khinh Lan không nói gì tức là từ chối, nhìn cành hoa lan thêu trên chiếc khăn mà lòng đầy xót xa. Bây giờ được Kỷ Khinh Hoài nhắc nhở, hắn mới hiểu ra tầng ý nghĩa khác của chiếc khăn này.
Kỷ Khinh Lan đã đồng ý.
"Được, Trì mỗ nhớ kỹ." Trì Châu vui mừng cúi chào Kỷ Khinh Hoài, rồi mới rời khỏi Kỷ phủ.
Kỷ Khinh Hoài thấy rõ phản ứng vừa rồi của Trì Châu, đợi đối phương đi rồi, không nhịn được lắc đầu.
"Đại công tử không thích y sao?" Đồ Đại Hữu hỏi.
"Trì Thiếu khanh là người chính trực, tuổi trẻ tài cao, cho dù phụ thân còn sống chắc chắn cũng sẽ thích hắn." Kỷ Khinh Hoài đáp.
Đồ Đại Hữu không hiểu, hỏi: "Vậy sao công tử lại lắc đầu?"
"Ha ha." Kỷ Khinh Hoài cười nói: "Ta thấy hắn quá chậm hiểu. Sau này thành thân với Lan Nhi, chắc chắn sẽ bị Lan Nhi khi dễ."
Bên ngoài Kỷ phủ, Trì Châu vừa ra khỏi cửa lớn liền hắt xì một cái kinh thiên động địa.🤧️
Hắn bước nhanh vào trong hẻm, đi được mấy bước, không kiềm được sự phấn khích và vui sướng trong lòng, quay lại nhìn quanh không thấy ai, liền ngửa đầu lên trời hét lớn một tiếng. Không ngờ lúc đó hắn đang đứng cạnh một góc hoa viên của Kỷ phủ, tiếng hét của hắn bị Kỷ Khinh Lan ở bên kia bức tường nghe rõ mồn một.
"Ngươi ngã à?" Kỷ Khinh Lan hỏi qua tường.
Trì Châu hoảng sợ, bật cười nói: "Sao nàng biết là ta?"
"Vừa rồi không biết, bây giờ đã biết." Kỷ Khinh Lan nói.
Trì Châu đứng ngoài tường, hỏi: "Chén sứ trong thư phòng ta là nàng vẽ sao?"
"Ừ." Kỷ Khinh Lan đáp: "Ta nhớ ngày đó ngài nói, chén sứ kia vẽ rất đẹp, phải vào họa viện mới không uổng phí, mấy ngày qua ta đang muốn hỏi họa viện có tuyển nữ họa sư không."
Trì Châu cười nói: "Không sao, nếu bọn họ không tuyển, sau này tất cả chén sứ trong phủ của ta đều để cho nàng vẽ."
"Có trả bạc không?" Kỷ Khinh Lan hỏi.
Trì Châu suy nghĩ, cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời, liền nói: "Do nàng quyết định."
Kỷ Khinh Lan dường như rất hài lòng với câu trả lời này, hỏi: "Ta cắt một cành hoa, ngài có muốn lấy không?"
Trì Châu vừa định nói muốn, lại cảm thấy hoa này ném qua tường có hơi kỳ, liền nói: "Nàng chờ một chút, ta vào lấy."
Vì thế, khi Kỷ Khinh Hoài vừa mới nói xong Trì Châu nhất định sẽ bị muội muội của mình 'khi dễ', thì đã thấy Trì Châu vội vàng quay lại.
Kỷ Khinh Hoài bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
➵➵➵
Chén sứ vẽ hoa lan với khăn tay thêu hoa lan là ám hiệu gì thì tui cũng không hiểu.