Đại tổng quản - Chương 86

Chương 86: Phiên ngoại 6 • Đại ca & Đại Hữu

Đồ Đại Hữu từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, trong nhà không đủ khả năng nuôi nhiều con, nên đã đưa hắn vào cung làm nội thị.

Trong số rất nhiều nội thị trong cung, Đồ Đại Hữu không được coi là quá xuất chúng, ngoài khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ra, gần như không có sở trường nào hơn người. Nhưng mà làm nội thị, diện mạo đẹp đẽ cũng không mang lại lợi ích thực tế gì.

Thời niên thiếu, Đồ Đại Hữu thường xuyên phát sinh xung đột với các nội thị khác.

Bởi vì hắn không đủ thông minh, không biết làm vui lòng thượng cấp, nhưng lại thích lo chuyện bao đồng.

Hắn tính tình ngay thẳng, không dễ để người khác bắt nạt, lúc đầu chẳng có ai chủ động gây sự với với hắn. Nhưng mỗi khi thấy người khác bị ức hiếp, Đồ Đại Hữu luôn nhịn không được mà ra mặt giúp đỡ, dần dà hắn lại trở thành người bị 'giáo huấn'.

Những ngày tháng bị đánh đập như vậy cứ kéo dài suốt mấy năm, cho đến năm hắn 14 tuổi...

Ngày đó, hắn bị một nhóm nội thị vây đánh sau hòn non bộ trong Ngự hoa viên, đúng lúc bị Kỷ Khinh Hoài lúc ấy đang đi theo Kỷ Thái phó vào cung bắt gặp.

Kỷ Khinh Hoài vốn chỉ đi ngang qua hòn non bộ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động liền đi vòng lại. Đám nội thị đang đánh Đồ Đại Hữu thấy có người tới liền dừng tay. Đồ Đại Hữu tự kéo bao tải trên đầu xuống, liền nhìn thấy Kỷ Khinh Hoài.

Lúc đó Kỷ Khinh Hoài không lớn hơn Đồ Đại Hữu bao nhiêu, cũng là một thiếu niên.

Hắn tuy rằng không thường xuyên vào cung, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

Trong thâm cung, mâu thuẫn giữa các nội thị là chuyện thường xảy ra, nếu là người khác thấy cảnh này chắc chắn sẽ tránh đi, tuyệt đối không xen vào việc người khác.

Nhưng Kỷ Khinh Hoài lại không định khoanh tay đứng nhìn, có lẽ là vì sau khi thiếu niên kia tự kéo bao tải ra, theo bản năng cúi người hành lễ với Kỷ Khinh Hoài, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười, hoặc có lẽ là vì tuổi thiếu niên cũng xấp xỉ với đệ đệ của mình, làm hắn sinh lòng trắc ẩn...

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Kỷ Khinh Hoài nói: "Vị tiểu công công này, ta đang lạc đường, có thể nhờ ngươi dẫn đường cho ta không?"

Đồ Đại Hữu nghe vậy ngớ ra, ném bao tải trong tay xuống, làm động tác mời, rồi dẫn Kỷ Khinh Hoài rời khỏi Ngự hoa viên.

Phía sau Kỷ Khinh Hoài có hai thị vệ đi theo, rõ ràng không hề lạc đường.

Đồ Đại Hữu mặc dù không quá thông minh, nhưng cũng biết đối phương đang giúp mình.

"Công tử muốn đi đâu?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Đến Ngự thư phòng." Kỷ Khinh Hoài đáp.

Đồ Đại Hữu bật cười nói: "Công tử muốn đến Ngự thư phòng, lạc đường thật là xa quá rồi."

"Hôm nay theo gia phụ vào cung, nghe nói hoa mẫu đơn ở Ngự hoa viên vừa nở, bệ hạ liền sai người dẫn ta đi xem." Kỷ Khinh Hoài giải thích.

Đồ Đại Hữu ngẩn ra, hỏi: "Công tử đã xem hoa mẫu đơn chưa?"

"Chưa xem, để lần sau vậy." Kỷ Khinh Hoài nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy thì dừng bước, nói: "Thời gian hoa mẫu đơn nở rộ không dài, nếu công tử không thường vào cung, lần sau chỉ sợ không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, để nô tài dẫn đường cho công tử..." Đồ Đại Hữu nói xong thì xoay người, định dẫn Kỷ Khinh Hoài quay lại.

"Ngươi..." Kỷ Khinh Hoài kinh ngạc nói: "Không sợ gặp lại bọn họ sao?"

"Hầy, sớm đã quen rồi, bị đánh một trận mà thôi." Đồ Đại Hữu nói: "Đâu quan trọng bằng việc công tử ngắm mẫu đơn."

Kỷ Khinh Hoài không ngờ thiếu niên này lại rộng lượng như vậy, bị người khi dễ lại không có chút oán hận nào, điều này thực sự ngoài dự liệu của hắn.

"Ngươi tên gì?" Kỷ Khinh Hoài đi theo sau Đồ Đại Hữu đến Ngự hoa viên.

Đồ Đại Hữu đáp: "Nô tài tên Đồ Đại Hữu, Đại là lớn, Hữu là có."

"Hỏa thiên đại hữu, hợp thiên thuận thời, là một cái tên hay." Kỷ Khinh Hoài nói.

*Quẻ Hỏa Thiên Đại Hữu hay được gọi là Quẻ Đại Hữu, là quẻ số 14 trong Kinh Dịch thuộc loại quẻ Đại Cát.

"Công tử thật biết nói chuyện, tên của nô tài chẳng qua là do nhà nghèo, nên cha mẹ đặt cho một cái tên thô kệch để dễ nuôi." Đồ Đại Hữu cười nói: "Không phải cả ngày đều bị đánh, càng đánh càng rắn chắc, quả thật rất dễ nuôi."

Kỷ Khinh Hoài bị sự lạc quan của hắn lây nhiễm, cười nói: "Gia phụ đặt tên cho ta là Khinh Hoài, nước trong (Khinh) như sông Hoài, ngược lại không may mắn bằng tên của ngươi, e rằng sau này sẽ phải chịu chút đau khổ rồi."

"Phi phi phi, công tử cũng đừng nói lung tung." Đồ Đại Hữu nói: "Công tử nhìn qua chính là mệnh đại phú đại quý, nhất định sẽ không phải chịu đau khổ gì đâu."

Kỷ Khinh Hoài nghe vậy gật đầu, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.

Ngày đó, sau khi xem xong mẫu đơn, Đồ Đại Hữu đích thân đưa Kỷ Khinh Hoài trở lại Ngự thư phòng.

Kể từ ngày đó, Đồ Đại Hữu rất lâu không gặp lại đối phương.

Nhưng hắn từ chỗ người khác biết được, Kỷ Khinh Hoài là trưởng tử của Kỷ Thái phó, là người có tài học xuất chúng

Đồ Đại Hữu nghĩ, người như vậy có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào với mình.

Không lâu sau đó, Đồ Đại Hữu đột nhiên bị tổng quản Nội thị ty Diêu Trường An gọi tới.

Mặc dù Đồ Đại Hữu là nội thị, nhưng số lần hắn gặp Diêu Trường An rất ít, cơ hội nói chuyện lại càng ít. Hôm nay đối phương đột nhiên muốn gặp mình, điều này làm Đồ Đại Hữu khá bất ngờ, chỉ cho là mình đã vô tình gây họa gì đó.

Không ngờ, sau khi Diêu Trường An nói chuyện với hắn vài câu, ngày hôm sau liền bảo hắn từ Nhạn đình chuyển đến tiểu viện của ông ấy, thậm chí còn trực tiếp thu hắn làm đồ đệ. Phải biết rằng đây là chuyện mà mọi người trong Nội thị ty đều ao ước, vô duyên vô cớ lại rơi xuống đầu Đồ Đại Hữu, ai cũng không ngờ tới.

"Sư phụ, đồ nhi không rõ, vì sao người lại để mắt đến đồ nhi?" Sau khi thân quen với Diêu Trường An, Đồ Đại Hữu hỏi: "Trong Nội thị ty, có biết bao người thông minh lanh lợi hơn đồ nhi, ai cũng xứng đáng bồi dưỡng hơn. Người chọn đồ nhi, bọn họ đều nói..."

"Đều nói mắt ta bị mù phải không?" Diêu Trường An nói.

Đồ Đại Hữu cười, nói: "Thì ra sư phụ cũng biết."

Diêu Trường An thở dài nói: "Ta ở trong cung bao nhiêu năm, loại người lanh lợi nào mà chưa gặp qua, nhưng già rồi, chỉ muốn tìm một người an phận ở bên cạnh. Ngày đó Kỷ đại công tử nhắc đến ngươi trước mặt ta, trong lòng ta rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc là tiểu tử nào có thể làm cho hắn nhắc đến."

Xuất phát từ tò mò, Diêu Trường An liền gặp mặt Đồ Đại Hữu, chỉ sau lần đó, ông quyết định để cho Đồ Đại Hữu đi theo bên người.

"Kỷ đại công tử?" Đồ Đại Hữu có chút mơ hồ.

"Hắn nói, ngày đó hắn bảo ngươi dẫn đường, dường như đã gây cho ngươi chút rắc rối, sợ người khác khó dễ ngươi, nên nhờ ta chiếu cố một chút." Diêu Trường An nói: "Thật là làm khó hắn, đường đường là con của thái phó, lại để tâm đến chuyện của ngươi, ân tình này ngươi phải nhớ kỹ."

Đồ Đại Hữu nghe vậy gật đầu, hồi lâu cũng không nói ra lời.

Hắn từ nhỏ đã bị người nhà đưa vào cung, lớn lên nhờ bị dạy dỗ, sớm đã quên mất cảm giác được ai đó quan tâm là như thế nào. Bất luận như thế nào cũng không tưởng tượng được, một quý công tử sinh ở trên mây như Kỷ Khinh Hoài, lại để tâm đến chuyện của một nội thị nhỏ bé như hắn.

Diêu Trường An bảo hắn nhớ kỹ ân tình của Kỷ Khinh Hoài, hắn đương nhiên sẽ không quên, không chỉ không quên, mà còn khắc sâu ân tình đó trong lòng, chỉ hận không thể ngày ngày thắp hương cầu phúc cho Kỷ Khinh Hoài.

Qua vài năm, Đồ Đại Hữu từ một tiểu nội thị bị người khi dễ, trở thành một trong những nội thị được sủng ái nhất ở ngự tiền.

Nhưng suốt mấy năm qua, Đồ Đại Hữu chưa từng gặp lại Kỷ Khinh Hoài.

Sau khi hắn được phái đến ngự tiền hầu hạ, thường xuyên nhìn thấy Kỷ Thái phó, chỉ là không nghe thấy bất kỳ tin tức nào của Kỷ Khinh Hoài.

Cho đến khi Hoàng đế bệnh nặng, Kỷ gia gặp nạn...

Ngày đó, Đồ Đại Hữu ở ngự tiền hầu hạ, Hoàng đế nổi trận lôi đình với Kỷ Thái phó, nói ra những lời đầy tức giận. Kỷ Thái phó vẫn không tỏ ra sợ hãi, cũng không dập đầu nhận sai, Đồ Đại Hữu lòng như lửa đốt, suýt nữa quỳ xuống cầu xin thay, may mà Diêu Trường An nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại.

"Ngươi điên rồi sao? Một nội thị như ngươi dám xen vào chuyện triều chính, có phải muốn mất đầu không?" Diêu Trường An tức giận đến nỗi suýt ra tay đánh hắn.

Đồ Đại Hữu hỏi: "Ý của bệ hạ là muốn trách phạt Kỷ thái phó sao?"

"Chuyện không nên quản ngươi ít hỏi lại, chuyện này cho dù có một trăm người như ngươi, cũng không thay đổi được cục diện, chỉ làm bệ hạ cho rằng Kỷ gia cấu kết Nội thị ty, đến lúc đó xử lý càng nặng hơn." Diêu Trường An nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy bị dọa toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng mơ hồ nhận ra, vinh sủng của Kỷ gia có lẽ đã đến hồi kết.

Lòng dạ của đế vương vốn khó lường, Kỷ Thái phó đã có uy vọng trong triều quá lâu, hiện giờ hoàng đế bệnh nặng, không khỏi sinh lòng dè chừng...

Quả nhiên không lâu sau, việc xử lý Kỷ gia được định đoạt.

Đồ Đại Hữu biết mình không thể làm được gì, nhưng hắn rất muốn gặp mặt Kỷ Khinh Hoài trước khi đối phương đi lưu đày.

Hắn biết, hành động của Kỷ Khinh Hoài nhiều năm trước có lẽ chỉ xuất phát từ lòng trắc ẩn, bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nói với nhau vài câu, cùng ngắm mẫu đơn trong Ngự hoa viên, nhưng xét kỹ lại, bọn họ cũng không tính là bằng hữu.

Hắn chỉ là nội thị, nào dám vọng tưởng làm bằng hữu với Kỷ Khinh Hoài?

Hắn chỉ coi đối phương là ân nhân, dù sao trong những năm qua, Kỷ Khinh Hoài là người duy nhất từng 'quan tâm' đến hắn.

Hắn muốn đi gặp Kỷ Khinh Hoài, Diêu Trường An chắc sẽ không đồng ý.

Kỷ gia gặp nạn, ai dính vào cũng sẽ có kết quả không tốt...

Đồ Đại Hữu cho rằng, có lẽ cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại đối phương.

Cho đến một ngày, Hằng Quận vương tìm đến hắn...

Hiện giờ thân phận của Đồ Đại Hữu đã khác xưa, sau khi tiên đế băng hà, ấu đế lên ngôi, địa vị của hắn ở ngự tiền càng lên cao.

Dưới sự sắp xếp của Hằng Quận vương, đêm trước khi Kỷ Khinh Hoài rời khỏi kinh thành, cuối cùng hắn cũng gặp được Kỷ Khinh Hoài.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Đồ Đại Hữu gần như nhận ra Kỷ Khinh Hoài ngay lập tức, chỉ là đối phương ở trong thiên lao thời gian dài, trở nên tiều tụy, sớm đã không còn dáng vẻ quý công tử ngày xưa.

"Ngươi là ai?" Kỷ Khinh Hoài cũng không nhận ra hắn.

Đồ Đại Hữu ngồi xổm ở cửa thiên lao, nói: "Hỏa Thiên Đại Hữu, hợp thiên thuận thời, năm đó công tử từng nói đó là một cái tên hay, tuy rằng đến bây giờ nô tài cũng không biết tám chữ này có ý nghĩa gì."

"Là ngươi?" Kỷ Khinh Hoài khẽ cười, nói: "Đồ Đại Hữu."

"Năm đó, Kỷ đại công tử nhờ Diêu tổng quản che chở nô tài, Diêu tổng quản thu nô tài làm đồ đệ, hôm nay mới có may mắn hầu hạ ở ngự tiền." Đồ Đại Hữu nói.

Kỷ Khinh Hoài nghe vậy gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

Dù lâm vào cảnh khốn cùng nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị sáng ngời, không hề tỏ ra chán nản.

"Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, tiện tay mà thôi, ngươi có thể được Diêu tổng quản tin tưởng là do phúc khí của ngươi." Kỷ Khinh Hoài nói.

"Kỷ đại công tử có lẽ chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng nô tài cũng không dám quên ân tình này, nay Kỷ gia gặp nạn, nô tài thấp cổ bé họng..." Mắt Đồ Đại Hữu đỏ lên, quỳ xuống dập đầu ba cái trước Kỷ Khinh Hoài, Kỷ Khinh Hoài muốn ngăn lại, nhưng bị song sắt nhà lao cản trở.

"Nô tài không có gì báo đáp, sau này mỗi năm đến ngày giỗ của Thái Phó, nô tài sẽ lén đến nơi hành hình để đốt thêm ít vàng mã cho lão nhân gia, coi như là báo đáp ân tình của công tử." Đồ Đại Hữu nói xong lại lạy thêm một lạy.

Kỷ Khinh Hoài nhìn hắn hồi lâu, nói: "Người chết đèn tắt, ngươi cũng không cần mạo hiểm làm những chuyện này... Nếu ngươi nguyện ý, ta thực sự có một việc muốn nhờ ngươi."

"Mời công tử nói." Đồ Đại Hữu nói.

"Xá đệ tên là Khinh Châu, vốn phải cùng ta lưu đày, nhưng sau đó hắn lại tự nguyện chọn vào cung làm nội thị..." Kỷ Khinh Hoài nói.

Đồ Đại Hữu đã sớm nghe nói việc này, vội nói: "Kỷ tiểu công tử tháng tư sẽ chính thức vào cung, công tử yên tâm, nô tài sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ cậu ấy chu toàn."

"Không cần dùng tính mạng bảo vệ, chỉ cần chăm sóc hắn một chút, Kỷ mỗ đã vô cùng cảm kích." Kỷ Khinh Hoài nói xong cúi người thi lễ với Đồ Đại Hữu.

Hôm sau, Kỷ Khinh Hoài lên đường đến nơi lưu đày.

Tháng tư, Kỷ Khinh Châu vào cung...

Đồ Đại Hữu vốn tưởng rằng Kỷ tiểu công tử sẽ khó đứng vững trong cung, vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch cho đối phương, lại không ngờ, đối phương mới quen biết hắn chưa được mấy ngày đã cứu hắn một mạng.

Kể ra thì Kỷ đại công tử đã đánh giá thấp đệ đệ của mình.

Sau đó, Đồ Đại Hữu và Kỷ Khinh Châu trở thành bằng hữu.

Thời gian thoáng cái trôi qua, từ lúc Đồ Đại Hữu mơ mơ hồ hồ nương nhờ Hằng Quận vương, đến khi bị Kỷ Khinh Châu "xúi giục" đầu quân cho Lý Trạm, chỉ vẻn vẹn mấy tháng.

Sau đó, Lý Trạm trù tính để Kỷ Khinh Hoài vào kinh, bởi vì lo lắng thân thể Kỷ Khinh Hoài suy yếu, trên đường cần một người có khả năng chăm sóc liền phái Đồ Đại Hữu đi theo.

Kỷ Khinh Hoài mấy tháng nay ở đó chịu không ít cực khổ, Đồ Đại Hữu thấy đối phương còn tiều tụy hơn cả lúc bị giam trong thiên lao. Cũng may Đồ Đại Hữu đã chuẩn bị trước, tuy rằng phải gấp rút trở về kinh thành, nhưng trên đường luôn tìm cách chăm sóc sức khỏe cho y.

Đến khi sắp đến kinh thành, thân thể Kỷ Khinh Hoài đã khôi phục không ít.

Trên đường đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đồ Đại Hữu nhận ra dù trải qua kiếp nạn này, tâm tính của Kỷ Khinh Hoài vẫn không hề có chút tiêu cực hay bất mãn nào. Ngược lại, trong thời gian lưu đày còn thu thập không ít vấn đề tại địa phương, dự định sau khi vào kinh sẽ bẩm báo với Lý Trạm.

Lúc đó Đồ Đại Hữu vô cùng khó hiểu, Kỷ gia trung thành tận tâm với Tiên đế lại gặp phải oan khuất như vầy, vì sao Kỷ Khinh Hoài có thể bình tĩnh thế này. Về sau hắn mới hiểu, lòng trung thành của Kỷ gia không dành cho Tiên đế, mà là Đại Du. Lòng trung thành của một người đối với một quốc gia sẽ không vì sự phản bội của một cá nhân mà thay đổi.

Khi đó, Đồ Đại Hữu mới thực sự hiểu rõ Kỷ Khinh Hoài.

Mọi người gấp rút tiến về kinh thành, chỉ còn vài ngày đường là tới, thì lại bị thổ phỉ tấn công ở ngoại ô một huyện thành. Lý Trạm vốn phái không ít hộ vệ theo bảo vệ, nhưng đám thổ phỉ chiếm cứ nơi này đã lâu, rất khó đối phó, cho nên đoàn người bị phân tán.

Thổ phỉ bị tổn thất nặng nề dưới tay hộ vệ, liền trút giận lên hai người tay trói gà không chặt là Đồ Đại Hữu và Kỷ Khinh Hoài, hạ tử thủ với hai người. Trong lúc đánh nhau, hai người bị dồn vào đường cùng, Đồ Đại Hữu vì bảo vệ Kỷ Khinh Hoài bị thổ phỉ chém một đao trúng cổ, máu lập tức nhuộm đỏ nửa bên áo.

Kỷ Khinh Hoài biết hai người hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này, liền quyết đoán ôm Đồ Đại Hữu đang hôn mê bất tỉnh lăn xuống sườn núi.

Có lẽ mệnh chưa tận, hai người rơi xuống khe nước dưới chân núi hôn mê suốt một đêm, hôm sau được một đại phu đang trên đường về quê đi ngang qua nơi này cứu giúp.

Kỷ Khinh Hoài té gãy chân, Đồ Đại Hữu mất máu quá nhiều, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại. Nhưng cuối cùng cả hai vẫn giữ được mạng sống.

"Ngươi bị ngốc à? Cái cổ của ngươi cứng lắm sao, có thể đỡ được đao của người ta sao?" Kỷ Khinh Hoài đợi sau khi Đồ Đại Hữu tỉnh lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Đại phu nói, nếu đao lệch nửa tấc, hoặc là lực của người kia lớn hơn hai phần, đầu ngươi đã chuyển chỗ lâu rồi."

Đồ Đại Hữu cười khà khà, đáp: "Hết cách rồi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn ngươi bị chém chết."

"Sau này nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, bất kể là ai, đều không đáng để ngươi lấy tính mạng bảo vệ." Kỷ Khinh Hoài nói.

Đồ Đại Hữu vẫn tươi cười, đáp: "Ta cảm thấy rất đáng giá."

Kỷ Khinh Hoài nhìn hắn hồi lâu, nói không ra lời.

Sau đó, thân thể hai người dần dần hồi phục, được Tần Tranh đón về kinh thành.

Lý Trạm ban cho Đồ Đại Hữu xuất cung, Đồ Đại Hữu liền thuận lý thành chương đi đến Kỷ phủ.

Kỷ Khinh Hoài chưa bao giờ nói về nơi đi chốn đến của Đồ Đại Hữu, Đồ Đại Hữu cũng chưa từng đề cập tới.

Trong mắt mọi người, Đồ Đại Hữu chính là người hầu bên người của Kỷ Khinh Hoài, chăm lo ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho y.

Đồ Đại Hữu thỉnh thoảng cũng nảy sinh những suy nghĩ linh tinh đối với Kỷ Khinh Hoài, trước kia hắn không hiểu những thứ này, nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm thành thân sinh con, hắn ít nhiều cũng dấy lên chút tục niệm. Hắn cho rằng những ý niệm này xuất phát từ việc sau khi rời cung, không còn uống thứ thuốc kia nữa.

Nhưng những ý nghĩ này của hắn cũng chỉ là lén nghĩ trong lòng mà thôi.

Kỷ Khinh Hoài đối với hắn mà nói, giống như phượng hoàng trên cành ngô đồng, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy mạo phạm đối phương.

Huống hồ, bởi vì hắn ở trong cung lâu ngày, thân thể sớm đã không cách nào khôi phục, loại 'khiếm khuyết' này với hắn mà nói ít nhiều như một phần sỉ nhục khó thể nói thành lời. Đặc biệt là khi đối diện với Kỷ Khinh Hoài, sự tự ti trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt.

Trước đây, hắn không nghĩ đến những điều này, lúc không có những suy nghĩ kia, hắn có thể thản nhiên làm một nội thị.

Nhưng một khi nảy sinh những suy nghĩ kia, tất cả những gì hắn đã trải qua, đều cảm thấy không thể lộ ra trước mặt mọi người.

Cũng may Kỷ Khinh Hoài có vẻ không có tâm tư như vậy, điều này làm cho Đồ Đại Hữu vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm.

Hắn cảm thấy, có thể ở bên cạnh Kỷ Khinh Hoài làm nô tài hầu hạ y cả đời, cũng rất tốt.

Sau này, khi Kỷ Khinh Hoài kết hôn sinh con, hắn có thể tiếp tục giúp Kỷ gia chăm sóc tiểu công tử.

Chỉ cần Kỷ Khinh Hoài không đuổi hắn đi, hắn có thể có thể chôn chặt tâm tư trong lòng, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết.

Cho đến một ngày, Kỷ Khinh Hoài hỏi hắn về dự định tương lai.

Trong lòng Đồ Đại Hữu chùng xuống, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên.

Hắn nghĩ, nhất định là ánh mắt của mình không che giấu kỹ, khiến Kỷ Khinh Hoài nhận ra.

Một người như Kỷ Khinh Hoài, chắc chắn sẽ không cho phép một người mang ý nghĩ dơ bẩn như vậy đi theo bên người...

Chuyện này, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận đi?

"Nô tài muốn cả đời hầu hạ đại công tử, nếu đại công tử không muốn, nô tài ở Kỷ phủ làm gia đinh quét dọn cũng được." Đồ Đại Hữu nói.

"Sao lại cứ nô tài nô tài mãi thế? Kỷ gia cũng không phải trong cung, thói quen này của ngươi nên sửa đi." Kỷ Khinh Hoài nói.

"Dạ." Đồ Đại Hữu không dám nhìn thẳng vào đối phương, dưới sự yêu cầu của Kỷ Khinh Hoài, hắn đã sửa đổi không ít, nhưng khi căng thẳng thì lại nói sai.

Kỷ Khinh Hoài cân nhắc một lát, rồi nói: "Kỷ gia chúng ta trước đây cũng không có hạ nhân, chỉ thuê vài người trông coi và bảo vệ nhà cửa. Mấy ngày qua vẫn giữ ngươi bên cạnh là vì chân ta chưa lành, cần có người chăm sóc. Nhưng hiện giờ chân ta đã tốt rồi, cũng không nên để ngươi không danh không phận mãi đi theo thế này."

Đồ Đại Hữu không biết kế tiếp y muốn nói gì, chỉ cúi đầu lắng nghe.

"Mấy ngày qua dường như ngươi lúc nào cũng căng thẳng, ta không biết tâm tư của ngươi, hỏi ngươi cũng không nói." Kỷ Khinh Hoài nói: "Đã như vậy, để ta nói trước... Kỷ gia không cần gia đinh, cũng không cần người hầu... Ngươi..."

Kỷ Khinh Hoài nhìn chằm chằm Đồ Đại Hữu một lát, sau đó bước tới bàn đọc sách, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp gỗ dài.

Y đặt hộp gỗ vào trong tay Đồ Đại Hữu, nói: "Cầm về rồi xem, ta cho ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ rõ ràng... Bất luận câu trả lời của ngươi là gì, ta đều chấp nhận."

Đồ Đại Hữu cầm hộp gỗ kia ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Khinh Hoài, vẻ mặt Kỷ Khinh Hoài có chút không tự nhiên, vành tai đỏ ửng. Đồ Đại Hữu hiếm khi nhìn thấy y như vậy, nhất thời cũng không đoán ra ý của đối phương.

"Công tử muốn đuổi ta đi sao?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Câu trả lời nằm trong tay ngươi, ngươi về xem liền biết." Kỷ Khinh Hoài nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy gật đầu, cầm hộp gỗ kia trở về phòng mình.

Kỷ Khinh Hoài nói cho hắn thời gian ba ngày, nhưng Đồ Đại Hữu cảm thấy bên trong chắc chắn không phải thứ gì tốt, cho nên hắn kéo dài tới ngày thứ ba mới mở hộp gỗ ra. Bên trong hộp gỗ là một cây trâm ngọc màu xanh.

Trâm ngọc kia được chế tác dành riêng cho nam giới, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng có thể nhận ra trên trâm có khắc hoa mẫu đơn.

Đồ Đại Hữu tuy rằng không đọc nhiều sách lắm, nhưng cũng biết việc tặng trâm ngọc có ý nghĩa gì...

Hắn cầm cây trâm ngây ngốc một lúc lâu, không thể tin nổi, thậm chí còn hoài nghi Kỷ Khinh Hoài đã nhầm lẫn...

Nhưng mẫu đơn khắc trên trâm kia lại khiến hắn không thể không nghĩ nhiều. Lần đầu bọn họ gặp nhau, đã cùng ngắm hoa mẫu đơn trong Ngự hoa viên.

Nam tử ở Đại Du phần lớn đều cài trâm ngọc, nhưng nghe nói có người dùng trâm khắc hình trúc, lan, hay chim bay, lại chưa từng nghe nói có người khắc mẫu đơn. Chỉ vì mẫu đơn vốn là loài hoa ung dung quý phái, nhưng ý nghĩa lại không thích hợp khắc trên trâm của nam tử... Cho nên, trâm ngọc này là do Kỷ Khinh Hoài tìm người chế tác, chứ không phải mua ở cửa tiệm.

Chẳng lẽ thật sự như hắn nghĩ sao?

Đồ Đại Hữu cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Kỷ Khinh Hoài đưa trâm ngọc đi, vốn tưởng rằng hôm sau sẽ nhận được câu trả lời.

Nào ngờ đợi tới ngày thứ ba vẫn không có hồi âm.

Ban đầu, trong lòng Kỷ Khinh Hoài vốn có vài phần chắc chắn, nhưng giờ đây lại không khỏi hoài nghi phán đoán của mình.

Chẳng lẽ là mình hiểu nhầm tâm ý của đối phương?

Những chi tiết mà y nghĩ đến, những khả năng y mường tượng, chẳng lẽ đều là tự mình đa tình?

Nếu thực sự là như thế, hắn tùy tiện tặng người ta trâm ngọc thì thật quá mạo phạm.

Đây là lần đầu tiên trong đời Kỷ Khinh Hoài gặp phải loại chuyện này, nhất thời có chút bối rối.

Đúng lúc Kỷ Khinh Hoài gần như không còn hy vọng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Kỷ Khinh Hoài đứng dậy đi ra mở cửa, trước cửa lại không có ai.

Trên mặt Kỷ Khinh Hoài lộ ra vẻ khó hiểu, ánh mắt chợt rơi xuống mặt đất, không khỏi ngẩn ra.

Trước cửa, một chiếc khay trái cây được đặt ngay ngắn, bên trong bày một đống trái cây.

Kỷ Khinh Hoài cúi người bưng khay trái cây lên, một lát sau chợt bừng tỉnh, đáy mắt dần hiện lên ý cười.

Đồ Đại Hữu đúng là thực thà, đoán chừng đã tìm khắp kinh thành để gom hết các loại trái cây có thể mang đến cho y...

Quân tặng ta ngọc quý, đáp lại... một khay trái cây lớn?