Đại tổng quản - Chương 85

Chương 85: Phiên ngoại 5 • Hạ Mãn & Tiểu Sơn • [2/2] Trùng phùng

Từ khi ở bên Hạ Mãn, cuộc sống của Tiểu Sơn đã thay đổi.

Sự thay đổi này thoạt nhìn không lớn, giống như trong một ao sen yên ả mùa hè bỗng nở ra một đóa hoa đầu tiên, điểm một chút sắc đỏ giữa muôn vàn sắc xanh. Nhưng theo thời gian, sắc đỏ ấy dần dần lan tỏa khắp ao sen, đến giữa mùa hè thì hiện ra một khung cảnh đầy sức sống.

Những ngày sau khi hai người xác định tình cảm, mỗi khi rảnh rỗi Tiểu Sơn lại chạy đến mã trường.

Hằng ngày, Tiểu Sơn đều mang chút đồ ăn đến cho Hạ Mãn, còn Hạ Mãn cũng gửi tặng Tiểu Sơn những món đồ nhỏ xinh.

Nhưng Hạ Mãn rất cẩn thận, biết cuộc sống trong cung không thể tự do như ở mã trường, cho nên đồ vật đưa cho Tiểu Sơn đều cố gắng không để Tiểu Sơn mang vào cung, tránh tích lũy quá nhiều mà khiến người khác nghi ngờ.

Người trong mã thì trường thường xuyên thấy Tiểu Sơn, nhưng bọn họ từ trước đến nay không quan tâm chuyện của Hạ Mãn.

Hơn nữa bọn họ không có bất kỳ gút mắc lợi ích nào với Hạ Mãn, vô duyên vô cớ chẳng ai xen vào chuyện của người khác.

Theo lý, Tiểu Sơn sau khi uống thuốc thì về mặt sinh lý sẽ không có ham muốn gì. Nhưng mỗi khi gần gũi Hạ Mãn, cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Người đang đắm chìm trong tình yêu, luôn muốn tiếp xúc và gần gũi thân thể, Tiểu Sơn và Hạ Mãn cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đắm chìm trong niềm vui ấy, cũng không biết vận rủi đang từng bước tiến về phía họ.

Cho đến một ngày, trong căn phòng u ám chật chội ở Nhạn đình, Tiểu Sơn uống chén thuốc kia...

Cơn đau dữ dội và sự hoảng sợ, xen lẫn với mùi máu tươi nồng đậm, kéo Tiểu Sơn vào vực sâu. Lúc ấy cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như linh hồn đang bị một sức mạnh nào đó rút ra khỏi cơ thể.

Trong cơn mê man, Tiểu Sơn cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết.

Khi được người khiêng ra khỏi Nhạn đình, cậu gần như đã mất ý thức, lần nữa tỉnh lại người đã ở Thận hình ty.

Khi Tiểu Sơn biết được chân tướng, mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Cơn đau ở bụng và lượng máu mất đi trên cơ thể như nói rõ cho cậu biết mình từng có cốt nhục của Hạ Mãn, điều mà trước đó cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu không biết mình mang thai từ khi nào, cũng không rõ đứa trẻ đã ở trong bụng mình bao lâu, điều duy nhất cậu biết là đứa trẻ ấy đã chết rồi.

Theo cung quy, nội thị cùng người tư thông phải bị đánh chết.

Tiểu Sơn sớm đã nghĩ tới ngày hôm nay, nhưng cậu cũng không hối hận vì đã ở bên Hạ Mãn. Tiếc nuối duy nhất chính là trước lúc chết có lẽ sẽ không được gặp Hạ Mãn nữa. Hạ Mãn đáng thương thậm chí còn không biết bọn họ từng có một đứa con trong thời gian ngắn ngủi.

Mang theo sự tiếc nuối này, Tiểu Sơn cuối cùng cũng không kiềm được, nhờ Kỷ Khinh Châu đem ngọc bội mà Hạ Mãn đã tặng mình, chôn nó ở con đường bên ngoài cửa hông kia. Tiểu Sơn nghĩ, Hạ Mãn có lẽ sẽ thường đi qua nơi đó, chôn ngọc bội ở đó cũng xem như một chút tưởng niệm cho mình.

Lại không ngờ Kỷ Khinh Châu lần theo manh mối từ miếng ngọc bội mà tìm ra Hạ Mãn.

Mấy ngày trước khi bị Kỷ Khinh Châu tìm được, Hạ Mãn đã cảm nhận có điều bất ổn.

Tiểu Sơn biến mất mà không báo trước, hay nói đúng hơn là biến mất khỏi thế giới của Hạ Mãn.

Từ ngày đó Hạ Mãn mới nhận ra việc mất Tiểu Sơn là chuyện dễ dàng đến thế nào. Chỉ cần Tiểu Sơn không tới tìm hắn, hắn chỉ có thể chờ đợi, không dám đi hỏi thăm, cũng không dám đi tìm, bởi vì bất kỳ hành động nào của hắn đều có thể đẩy Tiểu Sơn vào trong nguy hiểm.

Mấy ngày đó Hạ Mãn cả ngày hồn bay phách lạc chờ Tiểu Sơn, nhiều lần ghé qua tiểu viện nuôi thỏ kia cũng không nhìn thấy người.

Cho đến khi Kỷ Khinh Châu mang theo ngọc bội của Tiểu Sơn xuất hiện ở mã trường... Hạ Mãn bởi vì quá kích động, thậm chí còn nhận lầm Kỷ Khinh Châu là Tiểu Sơn...

Nhưng niềm vui kia cũng chỉ kéo dài một lát, rất nhanh hắn liền biết được tin tức xấu đến mức không thể xấu hơn.

Giống như một trận gió tuyết bất ngờ ập đến giữa mùa hè, toàn bộ thế giới của Hạ Mãn bị phá hủy thành từng mảnh...

Khi gặp lại Tiểu Sơn trong phòng giam của Thận hình ty, Hạ Mãn đau lòng muốn chết. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà Tiểu Sơn của hắn đã tiều tụy đến mức hắn suýt không nhận ra. Lúc ôm người vào trong lòng, hắn gần như không dám dùng sức, giống như chỉ cần sơ ý một chút sẽ làm đối phương vỡ vụn.

"Ta cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi." Tiểu Sơn vuốt mặt hắn nói.

Hạ Mãn quỳ bên người Tiểu Sơn ôm người trong lòng, một câu cũng không nói, cứ khóc mãi.

Ban đầu, Tiểu Sơn còn định khuyên hắn, bảo hắn đừng nhận tội. Bởi vì đối với loại chuyện thế này, trong cung luôn nghiêm khắc với nội thị hơn. Cùng một tội danh, Tiểu Sơn chắc chắn phải chết, nhưng Hạ Mãn sẽ có cơ hội sống sót. Tiểu Sơn nghĩ nếu mình chắc chắn phải chết, Hạ Mãn không nhận tội, nói không chừng có thể toàn mạng trở ra.

Nhưng về sau, Tiểu Sơn nhận ra rằng mọi lời nói của mình đều vô ích, Hạ Mãn không thể mặc kệ cậu, đã như vậy liền cùng nhau chết đi, có thể gặp nhau một lần trước khi chết, cũng rất đáng giá.

"Nói với bọn họ là ta ép buộc ngươi." Sau khi Hạ Mãn bình tĩnh lại, viết lên tay Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn hắn nói: "Ngươi muốn gánh tội thay ta?"

"Ta muốn ngươi sống." Hạ Mãn lại viết trong lòng bàn tay Tiểu Sơn.

"Nhưng ta muốn chết cùng ngươi." Tiểu Sơn kéo tay Hạ Mãn đặt trên bụng mình, nghẹn ngào nói: "Con của chúng ta đã mất rồi, nếu chúng ta cùng chết là có thể đi cùng nó... Đừng để ta sống một mình..."

Tay Hạ Mãn run rẩy chậm rãi xoa bụng Tiểu Sơn, nước mắt lần nữa từng giọt từng giọt rơi xuống.

Một lát sau, Hạ Mãn nghiêm túc nhìn Tiểu Sơn lắc đầu, viết vào tay Tiểu Sơn: "Ta sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không chết, tin ta."

Ban đầu, Tiểu Sơn chỉ cho là Hạ Mãn đang an ủi mình, cho đến khi Đổng Đống xuất hiện, kể về sắp xếp của Lý Trạm.

"Hiện giờ thân thể ngươi yếu, không chịu được hình phạt, để Hạ Mãn gánh tội có thể giữ được mạng cho ngươi. Hạ Mãn thân thể khỏe mạnh chịu được hình phạt này, sau đó Vương gia sẽ đưa hắn ra khỏi cung." Đổng Đống nói với Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn nhìn Hạ Mãn, thấy Hạ Mãn gật đầu, ý bảo cậu tin tưởng hắn.

Tiểu Sơn biết, nếu Đổng Đống đã truyền lời thay cho Lý Trạm thì không phải gạt mình, một Nhiếp chính vương đâu cần vì một nội thị nhỏ bé như mình mà phải tốn công như vậy.

"Chúng ta đều phải sống thì tương lai mới có thể gặp lại." Hạ Mãn viết vào bàn tay Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn nhìn Hạ Mãn, trong lòng biết hy vọng này rất xa vời, nhưng trước mắt bọn họ không có lựa chọn nào tốt hơn.

"Tin ta, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Hạ Mãn viết tiếp, sau đó hắn chỉ vào chính mình, lại chỉ vào Tiểu Sơn, viết: "Con của chúng ta, có lẽ cũng sẽ trở lại."

Hạ Mãn nói xong lấy ngọc bội ra, đeo lên cổ Tiểu Sơn.

Ngày đó, Thận hình ty đã định tội xong.

Tiểu Sơn được phóng thích, Hạ Mãn bị phạt gậy sau đó trục xuất khỏi cung.

Ngày đó, trước khi Hạ Mãn xuất cung, Đổng Đống cố ý an bài Tiểu Sơn từ xa nhìn đối phương rời đi. Tiểu Sơn biết Hạ Mãn còn sống, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Tiểu Sơn nghĩ, chỉ cần hai người còn sống, cho dù đến lúc tóc bạc phơ mới gặp lại nhau cũng được...

Từ đó về sau, Tiểu Sơn không còn nghe tin tức gì về Hạ Mãn nữa.

Cậu biết Vương gia làm đến mức này, đã là tận tình tận nghĩa.

Cậu sẽ không lỗ mãng nhắc tới việc này với bất kỳ ai, người bên ngoài cũng biết ý mà không đề cập đến Hạ Mãn trước mặt cậu. Không lâu sau, thân thể Tiểu Sơn cũng dần dần hồi phục, tất cả giống như một giấc mơ, chỉ có ngọc bội trên cổ nhắc nhở cậu, trong sinh mệnh của mình đã từng có một người quan trọng như vậy.

Sau đó, Tiểu Sơn được Lý Trạm điều đến Anh Huy các.

Không lâu sau lại đi theo Kỷ Khinh Châu đến Kỷ phủ và vương phủ.

Về sau, Kỷ Khinh Châu lại đưa cậu tới biệt uyển ở ngoại thành của Lý Trạm.

Biệt uyển kia cách kinh thành nửa ngày đường. Trên đường đi, Tiểu Sơn cứ ngỡ mình đang mơ, sợ rằng sau nửa ngày đường gập ghềnh, vừa tỉnh lại sẽ thấy mình về tới vương phủ, thậm chí trở lại Thận hình ty...

Trong cơn mơ hồ, Tiểu Sơn gần như không thể phân biệt được đâu mới là cảnh trong mơ.

Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa biệt uyển, một bàn tay to với những ngón tay thon dài vén tấm rèm trước mặt cậu ra.

Tiểu Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc, tất cả mới dần có cảm giác chân thật.

Mấy ngày trước, Hạ Mãn nhận được tin nói rằng Vương gia sắp phái người tới để phụ hắn chăn ngựa. Làm mã quan thâm niên, Hạ Mãn cảm thấy mình hoàn toàn có thể tự chăm sóc ngựa trong biệt uyển, không cần ai giúp đỡ, nhưng Vương gia đã có phân phó, hắn cũng không tiện từ chối, nói không chừng Vương gia có dụng ý khác.

Hạ Mãn là người an phận, chuyện Lý Trạm phân phó hắn sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Buổi trưa hôm đó, đoán chừng người kia sắp đến, hắn liền đi ra cửa chờ.

Hắn nghĩ, người Vương gia phái tới là vì giúp hắn, hắn phải tiếp đón nhiệt tình một chút.

Chỉ là bất luận như thế nào hắn cũng không ngờ rằng, người ngồi trong xe ngựa lại là người mà hắn ngày nhớ đêm mong.

"Sao vậy, hai người cứ định nhìn nhau đến tối à?" Phu xe trêu chọc cười nói.

Hạ Mãn lúc này mới hoàn hồn, vội đưa tay đỡ Tiểu Sơn xuống xe.

Trước mặt phu xe và hộ vệ, Hạ Mãn không dám có cử chỉ vượt quá khuôn phép, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiểu Sơn, vừa xách hành lý của Tiểu Sơn, vừa dẫn đường vào biệt uyển.

Hạ Mãn đi về phía trước không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Sơn. Lúc đầu, Tiểu Sơn còn khá rụt rè, nhưng khi hai người vòng qua tiền viện đến khu vực ít người phía sau, cậu liền đưa tay nắm lấy tay Hạ Mãn.

Hạ Mãn lập tức siết chặt tay cậu, sức mạnh từ bàn tay khiến Tiểu Sơn phát đau, nhưng cái đau ấy lại làm cho cậu cảm thấy an tâm, giống như không ngừng nhắc nhở rằng tất cả đều là thật.

Sau bao ngày xa cách, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau.

Hơn nữa lúc này đây, họ không còn ở trong thâm cung, không cần sợ hãi, không cần che giấu, không cần lo lắng chuyện sau này.

Hạ Mãn đưa Tiểu Sơn về chỗ ở của mình, sau khi vào phòng, Hạ Mãn buông hành lý trên tay xuống, dùng tay trái đóng cửa lại, gần như không đợi Tiểu Sơn kịp phản ứng, liền ấn người trên cửa hôn xuống.

Nụ hôn của Hạ Mãn mang theo xúc động và khát vọng mất mà tìm lại được, hận không thể đem tất cả nỗi nhớ nhung suốt những ngày tháng xa cách trút vào đó, hôn đến Tiểu Sơn gần như không thở nổi.

Rất lâu sau, Hạ Mãn mới chịu buông người trong lòng ra.

Hắn vuốt ve gương mặt Tiểu Sơn, đầu ngón tay run rẩy không thể kiềm chế được.

Tiểu Sơn nắm chặt tay hắn, chủ động tiến lại hôn Hạ Mãn.

Hạ Mãn mặc cho Tiểu Sơn hôn môi mình, sau đó khóa trái cửa lại, bế bổng Tiểu Sơn lên...

♪♪♪

Mấy ngày sau đó, Tiểu Sơn gần như không xuống giường.

Đến lúc cậu thực sự ăn không tiêu, trêu ghẹo Hạ Mãn: "Khinh Châu phái ta tới đây giúp ngươi nuôi ngựa, mấy bữa nay ngươi còn để ý đến việc cho chúng ăn không? Hay là bỏ chúng đói rồi?"

Hạ Mãn mỉm cười, giúp Tiểu Sơn mặc quần áo, sau đó dắt cậu ra chuồng ngựa.

Sau đó Tiểu Sơn mới biết được, mấy ngày qua Hạ Mãn đúng là 'bận tối mặt'. Lúc cậu thức, Hạ Mãn liền cùng mình làm chút chuyện 'lung tung', khi cậu ngủ rồi Hạ Mãn lại chạy tới chuồng ngựa, thực sự là hai bên đều vẹn toàn.

Hạ Mãn dẫn Tiểu Sơn đi thăm tất cả những con ngựa mà mình chăm sóc, sau đó chỉ vào một con ngựa trong đó và làm động tác hỏi thăm, ý muốn hỏi cậu có muốn cưỡi ngựa không.

Hôm nay không còn giống lúc ở trong cung, nếu Tiểu Sơn muốn cưỡi ngựa, hắn có thể mang Tiểu Sơn ra ngoài biệt uyển cưỡi ngựa.

Cách đó không xa có một bãi cỏ trống trải, rất thích hợp để cưỡi ngựa. Lần đầu tiên Hạ Mãn nhìn thấy nơi đó liền nghĩ, nếu một ngày nào đó gặp lại Tiểu Sơn, nhất định phải dẫn y đến xem. Không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

"Để vài ngày nữa đi..." Tiểu Sơn hơi ngại ngùng nói.

Lúc này Hạ Mãn mới nhận ra mấy ngày qua hắn hơi 'quá tay' với Tiểu Sơn, quả thật không tiện cưỡi ngựa.

Vì thế mấy ngày sau đó, Hạ Mãn cố gắng khắc chế một chút.

Mấy ngày sau, hắn cố ý chọn hôm trời đẹp dẫn Tiểu Sơn ra khỏi biệt uyển.

Thời tiết hôm nay vẫn còn hơi lạnh, cỏ non trên bãi chưa kịp mọc lên, cảnh sắc hơi kém một chút. Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai người. Thực ra, bất luận là Hạ Mãn hay Tiểu Sơn, ánh mắt đều chỉ lo nhìn đối phương, cũng không rảnh rỗi đi thưởng thức phong cảnh gì khác.

Hôm nay, Hạ Mãn mang theo hai con ngựa. Ban đầu là cùng cưỡi một con ngựa với Tiểu Sơn, dạy cậu cách điều khiển dây cương. Sau đó, khi Tiểu Sơn dần học được cưỡi ngựa, Hạ Mãn đổi sang một con ngựa thấp hơn để Tiểu Sơn tự mình cưỡi.

"Ta hơi sợ." Tiểu Sơn một mình cưỡi trên lưng ngựa, có vẻ hơi căng thẳng.

Hạ Mãn chỉ vào mình, như muốn nói hắn sẽ bảo vệ cậu.

Tiểu Sơn lúc này mới thoáng an tâm, thúc ngựa chạy chầm chậm vài vòng trên bãi cỏ.

Mới đầu, Hạ Mãn cưỡi ngựa đi theo sau, khi thấy Tiểu Sơn dần cưỡi thành thạo hơn, mới không còn quá căng thẳng.

Nào ngờ lá gan Tiểu Sơn càng lúc càng lớn, thúc ngựa càng lúc càng nhanh, nhưng do thiếu kinh nghiệm, lúc ghìm cương ngựa không giữ được thăng bằng, bị ngã khỏi lưng ngựa.

Hạ Mãn bị dọa bay mất nửa linh hồn, lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, ôm lấy người lăn mấy vòng.

Vốn tưởng rằng người hẳn là không bị ngã, nhưng Tiểu Sơn vẫn nằm trong lòng hắn hai mắt nhắm nghiền, giống như đã ngất đi.

Hạ Mãn sốt ruột không thôi, lại không dám tùy tiện lay đối phương, hắn quỳ trên mặt đất nâng gò má Tiểu Sơn lên, khàn giọng gọi tên cậu. Có lẽ là vì lâu ngày không nói chuyện, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn đặc, nhưng hai chữ "Tiểu Sơn" lại vô cùng rõ ràng.

Tiểu Sơn đang 'hôn mê' nghe được Hạ Mãn gọi tên của mình, lập tức mở mắt.

Hạ Mãn vừa nhìn vẻ mặt kia của Tiểu Sơn, liền biết đối phương đang trêu đùa mình, mới thở phào nhẹ nhõm, nhào tới muốn 'giáo huấn' Tiểu Sơn một chút.

Tiểu Sơn lại nâng mặt hắn hỏi: "Ngươi gọi tên ta, ta mới nghe được!"

Nghe vậy, mặt Hạ Mãn đỏ bừng lên, quên cả ý định 'giáo huấn' người, vội đứng dậy muốn rời đi.

Tiểu Sơn lại kéo hắn lại không chịu buông, nói: "Hạ Mãn! Ngươi biết nói, có phải không?"

Hạ Mãn lắc đầu, ánh mắt né tránh không dám nhìn Tiểu Sơn.

"Ngươi không nói ta sẽ giận đó." Tiểu Sơn ép buộc đối phương nhìn mình, nói.

Hạ Mãn nghe vậy im lặng một lát, rồi viết vào lòng bàn tay Tiểu Sơn: "Khó nghe."

"Ai nói?" Tiểu Sơn vội nói: "Ta cảm thấy rất dễ nghe, ngươi gọi tên ta lần nữa đi."

Hạ Mãn có chút ngại ngùng, dường như không muốn mở miệng, nhưng lại sợ Tiểu Sơn tức giận.

"Hạ Mãn..." Tiểu Sơn nâng mặt hắn, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Ngươi thích ta gọi tên ngươi, ta cũng muốn nghe ngươi gọi tên ta."

Hạ Mãn hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí, mở miệng gọi một tiếng: "Tiểu Sơn."

Sau khi hắn gọi xong, vẫn cẩn thận từng li từng tí nhìn đối phương, cho đến khi nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Tiểu Sơn, mới thoáng thở phào.

"Hạ Mãn, đây là âm thanh hay nhất mà ta từng nghe." Tiểu Sơn ôm hắn hôn một cái, lại nói: "Ngươi còn có thể nói gì khác không?"

Hạ Mãn lắc đầu, sau đó do dự một lát, lại nói: "Không... nhiều..."

Lúc này đây, Hạ Mãn phát âm không tự nhiên giống như gọi tên Tiểu Sơn, giọng của Hạ Mãn tuy rằng có hơi khàn, nhưng cũng không khó nghe. Nhất là khi nghe vào tai Tiểu Sơn, đó quả thực là âm thanh đẹp như tiếng trời.

"Ta thích nghe ngươi nói chuyện." Tiểu Sơn nói với hắn.

Hạ Mãn kéo tay Tiểu Sơn, Tiểu Sơn lại cố ý né tránh, ý muốn hắn tiếp tục nói thay vì viết.

Hạ Mãn ở trước mặt cậu mở miệng, giống như bước một bước đầu tiên, hơn nữa với sự khích lệ từ Tiểu Sơn, hắn liền dần dần nói nhiều hơn một chút.

Sau này Tiểu Sơn mới biết được, Hạ Mãn không phải bị câm điếc bẩm sinh.

Thuở thiếu niên, trong nhà xảy ra biến cố, hắn bị kích thích bệnh nặng một hồi, từ đó về sau mất đi thính lực.

Con người sau khi mất đi thính giác, bởi vì không nghe được giọng nói của mình, cho nên lúc nói chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Hơn nữa, khoảng thời gian đó Hạ Mãn gặp phải đả kích rất lớn, hồi lâu không nói chuyện, từ đó về sau dần khép mình lại, mất đi dũng khí mở miệng nói chuyện.

Mấy năm qua không nói lời nào, Hạ Mãn sớm đã thành thói quen.

Nhưng từ khi gặp Tiểu Sơn, hắn không muốn làm người câm nữa.

Hắn đã nhiều lần âm thầm tập nói, đương nhiên luyện tập nhiều nhất chính là hai chữ 'Tiểu Sơn' này. Nhưng vì đã lâu không nói chuyện, hắn thực sự là không cảm nhận được giọng nói của mình như thế nào, hắn nghĩ nhất định khó nghe và đáng sợ.

Hôm nay, nếu không phải Tiểu Sơn giả vờ bất tỉnh cố ý chọc hắn, hắn cũng sẽ không vội vàng gọi tên Tiểu Sơn.

Từ đó về sau, Tiểu Sơn thường xuyên khuyến khích Hạ Mãn nói chuyện.

Ngày qua ngày, Hạ Mãn dần nói chuyện nhiều hơn trước mặt Tiểu Sơn.

Nhưng đối mặt với người khác, Hạ Mãn vẫn rất ít khi mở miệng.

Nhưng đối với Tiểu Sơn mà nói, đây đã là chuyện đáng vui mừng lắm rồi.

Sau đó, Tiểu Sơn nhờ Đường Thứ khám tai cho Hạ Mãn, Đường Thứ không nói rõ là thính lực của Hạ Mãn có thể hồi phục hay không, chỉ thử châm cứu vài lần cho Hạ Mãn, hiệu quả không đáng kể.

Theo lời Đường Thứ, tai của Hạ Mãn có một phần nguyên nhân là vì tâm bệnh, có thể hồi phục hay không phải xem số mệnh. Tiểu Sơn không hiểu, tâm bệnh làm sao có thể làm cho người ta bị điếc được, nhưng Đường Thứ là thần y, hắn đã nói không có cách nào thì chắc là không có cách nào.

Trừ khi như Đường Thứ nói, vận may sẽ đến...

Nhưng đời người, có được bao nhiêu vận may đây?

✿✿✿

Mấy năm sau đó, phần lớn thời gian của Tiểu Sơn đều sống cùng Hạ Mãn ở biệt uyển.

Đối với Tiểu Sơn mà nói, cuộc sống hôm nay là điều mà trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không chỉ rời khỏi hoàng cung, còn có thể ngày ngày ở bên cạnh Hạ Mãn.

Nhưng con người luôn có khuyết điểm, nhất là lúc càng hạnh phúc thì lại càng dễ nghĩ đến những điều chưa trọn vẹn.

Tiểu Sơn không ít lần nghĩ, nếu cậu và Hạ Mãn có thể có một đứa con, thật là tốt biết bao.

Cậu biết mình quá tham lam, nhưng thỉnh thoảng lại nhịn không được nghĩ như vậy.

Lâu ngày dài tháng, ý nghĩ này của cậu cũng dần phai nhạt...

Nhưng mà thiên ý khó dò, đúng vào lúc Tiểu Sơn gần như đã từ bỏ suy nghĩ ấy, bụng của Tiểu Sơn lại đột nhiên có động tĩnh.

Mới đầu chỉ thỉnh thoảng thấy buồn nôn, sau đó lại hay mệt mỏi, lúc thức dậy thì luôn đói bụng...

Tiểu Sơn gần như không dám nghĩ theo hướng đó, sợ cuối cùng sẽ thất vọng, cho đến một ngày đại trong phu biệt uyển chẩn mạch cho cậu, xác nhận cậu đã mang thai.

Tin tức này khiến Hạ Mãn choáng váng suốt mấy ngày liền, đến khi hắn hồi thần lập tức trở thành người căng thẳng nhất biệt uyển. Mỗi ngày, từ lúc Tiểu Sơn rời giường, đến một ngày ba bữa, thậm chí lúc Tiểu Sơn đi nhà xí hắn cũng tự mình đi theo, thật sự là 'ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ'.

Sau khi Kỷ Khinh Châu biết tin Tiểu Sơn có thai liền bảo Đường Thứ tới biệt uyển.

Có thần y Đường Thứ chăm sóc, cộng với Hạ Mãn 'quá độ' chăm lo, thời gian mang thai của Tiểu Sơn rất suôn sẻ.

Mấy tháng sau, đến ngày Tiểu Sơn lâm bồn...

Đường Thứ ngại Hạ Mãn vướng víu, đuổi người ra khỏi phòng, đáng thương Hạ Mãn không nghe thấy động tĩnh bên trong, đứng ngoài cửa lo lắng đến cào tim cào gan, sắp giẫm thủng lỗ trên gạch lát sàn.

Hắn ở ngoài cửa không biết đợi bao lâu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Thế nhưng, ở một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên có một âm thanh xuyên qua rào cản vô hình bất ngờ truyền vào tai Hạ Mãn.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Âm thanh đó vang dội và mạnh mẽ... là tiếng khóc của trẻ mới sinh.

"Chúc mừng, ngươi đã làm cha!" Đường Thứ vung cánh tay từ trong phòng đi ra, nói với hắn: "Lớn nhỏ đều bình an."

Hạ Mãn ngơ ngác nhìn đối phương, hắn trước kia đều dựa vào khẩu hình để đoán người khác nói gì. Hôm nay bất ngờ khôi phục thính lực, hắn nhất thời chưa quen, thật lâu sau mới nhận ra Đường Thứ vừa nói gì.

Một khắc kia, Hạ Mãn không khỏi thầm nghĩ, giọng của Đường Thứ là âm thanh dễ nghe nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.

Tất nhiên, cái 'dễ nghe nhất' này rất nhanh đã bị thay thế bởi âm thanh của hai người khác.

Hạ Mãn bước nhanh vào phòng, quỳ bên giường Tiểu Sơn nắm tay đối phương, trong miệng liên tục gọi tên Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn vừa sinh xong, người còn yếu, nói với Hạ Mãn: "Ngươi đi nhìn con của chúng ta đi."

Hạ Mãn nghe vậy theo phản xạ gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh nhìn đứa bé.

Cậu nhóc đang nhắm mắt ngủ say, Hạ Mãn không dám đánh thức nó, chỉ nhìn một lúc rồi lại quay về bên cạnh Tiểu Sơn.

"Ngươi làm sao vậy?" Tiểu Sơn thấy thấy sắc mặt hắn có vẻ khác thường, lo lắng hỏi: "Có phải đứa bé có vấn đề gì không?"

Hạ Mãn vội lắc đầu, sau đó cúi xuống, áp trán mình vào trán Tiểu Sơn.

"Tiểu Sơn, giọng nói của ngươi thật hay." Hạ Mãn nói.

Tiểu Sơn nghe vậy cười khẽ một tiếng, sau đó liền giật mình.

"Hạ Mãn?" Tiểu Sơn thử kêu một tiếng.

Hạ Mãn vẫn áp trán vào cậu, không nhìn thấy khẩu hình, nhưng lại đáp một tiếng.

Tiểu Sơn trong lòng vui vẻ, nói: "Đường đại phu nói quả thật không sai, ngươi thực sự có thể nghe được!"

"Ừ." Hạ Mãn hôn lên môi Tiểu Sơn, nói: "Đường đại phu còn nói, vài năm nữa chúng ta còn có thể có thêm đứa nữa."

"Một đứa ngươi còn chê không đủ sao?" Tiểu Sơn hỏi.

"Một đứa không thấy ít, hai đứa cũng chẳng nhiều." Hạ Mãn nói: "Tất cả đều nghe theo ngươi, một nhà ba người chúng ta, sau này đều do ngươi quyết định."

Tiểu Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Vậy sau này ngươi cũng không thể giả câm nữa, nếu không hài tử mà học theo thì phiền toái."

"Ta vốn dĩ không phải giả câm mà..." Hạ Mãn muốn bào chữa, nhưng lập tức bỏ cuộc, nói: "Ngươi nói giả vờ thì chính là giả vờ, sau này sẽ không giả vờ nữa..."

"Cũng không được vì bị kích thích mà không nghe thấy nữa." Tiểu Sơn nói.

"Ừ, đều nghe lời ngươi, ngươi bảo nghe thì ta không dám điếc." Hạ Mãn đáp.

Ngoài cửa, Đường Thứ vừa hít thở xong định vào trong thì nghe được đoạn đối thoại của hai người, không khỏi trợn mắt.

Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cảm thấy có đôi khi làm người điếc cũng tốt...

🌲🌲🌲

Tự nhiên tui nhớ trong truyện sự tích cây chổi cũng có cặp đầu bếp với chăn ngựa.