Đại tổng quản - Chương 84

Chương 84: Phiên ngoại 5 • Hạ Mãn & Tiểu Sơn • [1/2] Sưởi ấm

Tiểu Sơn từ nhỏ đã vào cung, rồi lớn lên ở trong cung.

So với nhiều nội thị khác, cậu ta không giỏi nịnh bợ, cũng không hứng thú leo lên vị trí cao hơn, mà thuộc kiểu người tuân thủ quy củ. Phần lớn nội thị trong cung hoặc mong được đến ngự tiền hầu hạ tìm kiếm tiền đồ tốt, hoặc hy vọng tìm được công việc béo bở, tích cóp chút bạc chờ sau này xuất cung để dưỡng già.

Nhưng Tiểu Sơn thì khác, cả hai kiểu ấy đều không phải điều cậu ta nghĩ tới.

Hoặc là nói, với cái đầu có giới hạn của mình, cậu ta vốn dĩ chưa từng nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy.

Nếu đã vào cung, bên ngoài cũng chẳng còn gì để lưu luyến, có thể ở trong cung an ổn làm việc là đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa, mấy năm trước được điều đến Ngự thiện phòng, bởi vì hiểu chuyện nghe lời, rất được mọi người yêu mến, hơn nữa làm việc ổn thỏa, cũng không đắc tội với ai, cho nên cuộc sống trôi qua rất êm đềm.

Dẫu vậy, đôi khi nghĩ đến tương lai dài đằng đẵng xa xôi, cậu cũng cảm thấy có chút cô quạnh.

Nhưng thân ở trong thâm cung này, có ai không phải trải qua một cuộc đời quạnh quẽ như thế?

Tiểu Sơn cảm thấy, có lẽ đây chính là số phận.

Số phận đã định trước, người như bọn họ, từ sống đến chết đều không thể tự mình quyết định.

Cho nên cậu lựa chọn không giãy giụa, bởi vì cầu mà không được sẽ chỉ khiến người ta rơi vào nỗi đau khổ lớn hơn.

Nhưng mà số phận lại không để Tiểu Sơn đi theo con đường mà cậu nghĩ là đã định sẵn... 

Năm đó, ngự trù trong Ngự thiện phòng nghiên cứu một món ăn mới, thỏ sữa nướng.

Theo thông lệ, thực phẩm trong cung mỗi ngày đều được vận chuyển từ ngoại thành vào.

Nếu là thứ khác thì dễ rồi, nhưng thỏ sữa vốn là loài nhát gan và khó chịu đựng được việc vận chuyển, nên vận chuyển rất phiền toái. Sau đó, các sư phụ trong Ngự thiện phòng nghĩ ra cách, thử nuôi thỏ trong một viện tử gần cửa cung, dù sao thì viện tử kia cũng đang để không.

Ngoài cửa cung còn có một khoảng sân, rồi mới đến tường thành của hoàng thành. Mà tiểu viện nuôi thỏ này nằm giữa tường cung và tường hoàng thành. Theo cung quy, nội thị trong cung chỉ cần không bước qua khỏi hoàng thành thì có thể tự do hoạt động ở khu vực này. 

Ban đầu, việc nuôi thỏ không phải giao cho Tiểu Sơn, mà là sư phụ của Tiểu Sơn phụ trách.

Nhưng vì Tiểu Sơn yêu thích động vật nhỏ, nên trong lúc rảnh rỗi, thường đến tiểu viện kia để xem thỏ.

Ngày hôm đó, khi Tiểu Sơn đến nơi, vừa lúc gặp sư phụ đang thở dài.

Tiểu Sơn hỏi thăm, mới biết được thỏ mẹ vừa đưa tới chưa được mấy ngày, chẳng biết vì sao lại sinh bệnh.

"Hôm qua lúc đưa tới đều vẫn khỏe mạnh, hôm nay không biết vì sao lại ủ rũ thế này." Sư phụ Tiểu Sơn nói.

"Có phải ăn phải thứ không nên ăn không?" Tiểu Sơn hỏi.

Sư phụ lắc đầu nói: "Không biết nữa, hôm qua lúc người đưa thỏ tới đây, ta đang bận, nên không để ý họ nói gì, đành chờ đến ngày mai hỏi lại thôi." Sư phụ của cậu vốn không mấy tỉ mỉ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng không chú ý, trong cung lại không có ai biết nuôi thỏ, muốn hỏi cũng chẳng biết hỏi ai.

Tiểu Sơn nhìn mấy con thỏ, cảm thấy lo lắng, không biết chúng có chịu nổi đến ngày mai không nữa. 

"Trong cung có ai từng nuôi các loài vật khác không, có thể gọi tới hỏi thử, biết đâu lại biết chút ít?" Tiểu Sơn đưa ý kiến.

"Ta chỉ biết có người nuôi chim, còn có người nuôi dế, loài khác chưa từng nghe nói." Sư phụ Tiểu Sơn thở dài nói.

Chim là hai chân, dế thì nhiều chân hơn, rõ ràng cả hai chẳng liên quan gì đến thỏ, cho nên tám phần là không giúp được gì.

Hai thầy trò nhìn đàn thỏ mà bất lực. Bởi vì đây là lần đầu tiên Ngự thiện phòng nuôi động vật, mọi người đều không có kinh nghiệm, nên mới lúng túng như vậy. 

Sau khi Tiểu Sơn từ trong viện tử đi ra, trong lòng vẫn lo lắng, thầm nghĩ không biết mấy con thỏ kia có thể chịu được đến ngày mai không nữa.

Ngay tại lúc Tiểu Sơn đi tới cửa hông, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí. Sau đó, Tiểu Sơn liền nhớ tới dường như trong viện tử cách đó không xa có nuôi ngựa. Ngựa và thỏ tuy không cùng một loài, nhưng đều là động vật bốn chân, biết đâu người nuôi ngựa có thể biết chút ít. 

Nghĩ đến đây, Tiểu Sơn liền xoay người đi mã trường.

Khi Tiểu Sơn vừa bước vào mã trường, từ xa đã nhìn thấy một mã quan đang xách cỏ cho ngựa ăn.

Mã quan đưa lưng về phía Tiểu Sơn, không thấy rõ tướng mạo, nhưng từ bóng lưng có thể nhìn ra là một thanh niên cao ráo.

"Vị đại ca này..." Tiểu Sơn đi lên phía trước, chào hỏi người kia.

Nhưng đối phương làm như không nghe thấy, không đáp lại.

Tiểu Sơn cho rằng y không nghe thấy, bèn lớn tiếng hơn: "Quấy rầy một chút..."

Lần này Tiểu Sơn cảm thấy giọng mình đã đủ lớn, nhưng người kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiểu Sơn lúc này có hơi lúng túng, thầm nghĩ có lẽ người này tính tình lầm lì, không thích giao tiếp. Nhưng mà tính tình Tiểu Sơn rộng rãi, không vì vậy mà khó chịu, lần này cậu tới đây vốn là để nhờ vả, nên không bận tâm đối phương lạnh nhạt với mình.

Vì thế Tiểu Sơn liền đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ, khi người kia đổ xong cỏ khô, xoay người lại, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Sơn. Lúc này, Tiểu Sơn mới nhìn rõ diện mạo, phát hiện ra y có khuôn mặt rất ưa nhìn, dù mặc bộ đồ thị vệ cũ nát, nhưng vẫn toát lên vẻ anh khí.

Người kia sau khi nhìn thấy Tiểu Sơn thì rõ ràng có chút giật mình, sau đó mỉm cười với Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn vốn tưởng rằng y là người lạnh lùng, không ngờ lại mỉm cười với mình, liền cười đáp lại.

Hai người cười ngây ngô với nhau trong chốc lát, người kia mới chợt nhận ra điều gì, giơ tay ra hiệu cho Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn ngẩn ra, lúc này mới nhận ra dường như người kia không thể nói chuyện.

Người kia thấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Sơn, liền nhặt một cành cây trên đất viết: "Tiểu huynh đệ có việc gì?"

Tiểu Sơn cũng định tìm một cành cây để viết chữ, nhưng người kia lại chỉ vào miệng Tiểu Sơn rồi chỉ vào mắt mình.

Tiểu Sơn hiểu ra người này mặc dù không thể nói, nhưng có thể đọc được khẩu hình, vì vậy liền kể rõ lý do mình đến đây.

Đối phương nghe vậy liền đặt thùng cỏ xuống, ra hiệu cho Tiểu Sơn dẫn đường, ý muốn đến xem tình hình.

Người kia tuy là mã quan, nhưng cũng hiểu biết một chút về nuôi thỏ, sau khi y nhìn tình hình mấy con thỏ, lại dùng cách viết chữ hỏi thăm sư phụ của Tiểu Sơn vài câu, chỉ ra thỏ bị bệnh có thể là vì sư phụ của Tiểu Sơn cho thỏ uống nước lã.

"Ai nha, vị huynh đệ này nhắc ta mới nhớ, dường như là có chuyện như vậy, người đưa thỏ dường như có dặn không thể cho chúng uống nước lã!" Sư phụ Tiểu Sơn vỗ đầu, ảo não nói: "Ngươi xem ta đúng là đãng trí mà!"

"Vậy từ giờ không cho chúng uống nước lã nữa, chúng có khỏe lại không?" Tiểu Sơn hỏi.

Người kia do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, còn nói để mình thử kê chút thuốc cho thỏ uống xem sao.

Dù sao thỏ cũng đã bị bệnh, chỉ có thể "chữa thỏ chết thành thỏ sống" thôi.

"Hôm nay thực sự đa tạ ngươi." Tiểu Sơn đưa người kia ra khỏi tiểu viện, nói: "Sau này nếu có chuyện gì, có thể sẽ lại làm phiền ngươi." Dù Tiểu Sơn không biết liệu người này có thể chữa khỏi bệnh cho thỏ hay không, nhưng cậu cảm thấy người này rất đáng tin cậy.

Người kia mỉm cười với Tiểu Sơn, sau đó viết hai chữ lên lòng bàn tay mình.

Sau khi Tiểu Sơn xem qua, nói: "Hạ Mãn, đây là tên của ngươi sao?"

Hạ Mãn nghe vậy gật đầu, lại chỉ vào Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn liền nói: "Ta tên Tiểu Sơn."

Cậu sợ Hạ Mãn không biết chữ đó, liền cầm tay Hạ Mãn viết chữ "Sơn" lên.

Hạ Mãn gật đầu, lại cười với Tiểu Sơn, rồi mới rời đi.

Từ ngày đó, Tiểu Sơn và Hạ Mãn trở thành bằng hữu.

Nhờ sự giúp đỡ của Hạ Mãn, mấy con thỏ trong tiểu viện cũng dần hồi phục sức khỏe.

Tiểu Sơn phát hiện, Hạ Mãn dường như rất cô độc ở mã trường, những người khác trong mã trường dường như không mấy thân thiện với Hạ Mãn, có lẽ là ghét bỏ y không biết nói, trao đổi rất lao lực, mà Hạ Mãn biết họ đang nghĩ gì nên cũng không muốn quấy rầy họ.

Dần dà, Hạ Mãn liền trở thành một 'kẻ độc hành' trong mã trường.

Ban đầu, Tiểu Sơn thường xuyên mang một ít đồ ăn đến cho Hạ Mãn, thứ nhất là cảm ơn sự giúp đỡ của y, thứ hai là cảm thấy y có hơi cô đơn, nên có chút thương cảm. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Tiểu Sơn lại phát hiện Hạ Mãn thực ra là một người rất thú vị.

Dù không nói được, nhưng Hạ Mãn biết rất nhiều thứ. Tiểu Sơn thường xuyên nghe được những câu chuyện mới mẻ thú vị từ y.

Tiểu Sơn từ nhỏ lớn lên trong cung, phần lớn những người cậu tiếp xúc đều là nội thị, chủ đề trò chuyện đều không có gì mới mẻ. Nhưng Hạ Mãn thì khác, y đối với Tiểu Sơn mà nói là một tồn tại xa lạ lại mang theo vài phần bí ẩn, tư duy và quan điểm của Hạ Mãn hoàn toàn khác với những người mà Tiểu Sơn từng quen biết.

Thực ra, ngay cả khi bỏ qua những điều này, Tiểu Sơn vẫn cảm thấy rất muốn làm bạn với Hạ Mãn.

Giống như ngày đó ở mã trường, khi Hạ Mãn quay lại nhìn cậu, chỉ một nụ cười thoáng qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy thân thiết.

"Ngươi có muốn cưỡi ngựa không?" Có một ngày, Hạ Mãn viết chữ trong lòng bàn tay cậu hỏi.

Tiểu Sơn vội lắc đầu nói: "Ta không biết cưỡi."

Hạ Mãn chỉ vào mình, ý nói rằng hắn có thể dạy Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn chưa bao giờ cưỡi ngựa, nên thật ra rất muốn thử, nhưng lại sợ gây phiền phức cho Hạ Mãn.

Hạ Mãn dường như nhìn thấu nỗi lo của Tiểu Sơn, lại viết lên lòng bàn tay: "Hôm nay chỉ có ta trực, không có người khác ở đây. Hơn nữa ngựa ở đây vốn cũng cần được đi dạo định kỳ, không thể cứ nhốt mãi, cái này không tính là phạm quy đâu."

Tiểu Sơn vẫn có hơi lo lắng, Hạ Mãn lại nắm tay cậu đi thẳng đến chuồng ngựa.

Hạ Mãn chọn cho cậu một con ngựa nhỏ, Tiểu Sơn nhìn nó, có chút sợ hãi.

"Thôi đi, ta sợ sẽ ngã xuống." Tiểu Sơn lùi lại.

Hạ Mãn nghe vậy liền đổi sang một con ngựa cao to, chỉ vào Tiểu Sơn rồi chỉ vào mình.

Hai người ở chung lâu ngày, Tiểu Sơn đã có thể hiểu rất nhiều động tác của Hạ Mãn, lập tức hiểu ý Hạ Mãn muốn cùng cưỡi với cậu. Tiểu Sơn thấy thế liền không còn sợ nữa, Hạ Mãn là mã quan, kỹ thuật cưỡi ngựa chắc chắn rất tốt, hẳn là sẽ không để cho mình ngã đâu.

Sau đó, Hạ Mãn dẫn ngựa ra, đỡ Tiểu Sơn lên, còn mình thì ngồi sau lưng Tiểu Sơn. Hạ Mãn vừa dạy Tiểu Sơn cách cầm cương thế nào, vừa nhẹ nhàng thúc ngựa, con ngựa kia rất nghe lời chậm rãi chở hai người chạy quanh mã trường.

Ngựa càng chạy càng nhanh, Tiểu Sơn vừa sợ hãi vừa phấn khích, bộ ngực vững chãi của Hạ Mãn dán sát vào lưng cậu, cánh tay thì ôm chặt cậu vào lòng, điều này làm cho cậu cảm thấy rất an toàn.

Cách lớp vải mỏng, Tiểu Sơn gần như có thể cảm nhận được nhịp tim Hạ Mãn.

Cảm giác đó đối với Tiểu Sơn mà nói, vừa xa lạ vừa mang lại niềm vui chưa từng có.

"Thích không?" Hạ Mãn viết vào bàn tay Tiểu Sơn.

Ngón tay Hạ Mãn hơi thô ráp, mỗi khi lướt qua lòng bàn tay để lại cảm giác đặc biệt.

Tiểu Sơn theo bản năng muốn rút tay về, rồi lại không biết vì sao lại luyến tiếc. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Sơn nhận ra mình dường như rất thích tiếp xúc thân thể với Hạ Mãn.

Tiểu Sơn không rõ cảm giác đó là gì, chỉ có thể dựa theo bản năng dẫn lối khi đối diện với Hạ Mãn.

"Làm sao vậy?" Hạ Mãn thấy Tiểu Sơn không trả lời, liền ra hiệu.

Tiểu Sơn mỉm cười, nói: "Rất thích."

Hạ Mãn nghe vậy mới yên tâm, cầm lấy tay Tiểu Sơn định viết gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng viết gì. Khoảnh khắc đó, Hạ Mãn rất muốn nói với Tiểu Sơn, nếu sau này có cơ hội, hắn muốn đưa cậu đến thảo nguyên cưỡi ngựa, như vậy mới thực sự thú vị.

Nhưng nghĩ đến thân phận của hai người, Hạ Mãn biết có lẽ sẽ không bao giờ có ngày đó.

Điều này làm Hạ Mãn có chút buồn bã...

Không lâu sau, mấy con thỏ mẹ kia đã sinh ra vài lứa thỏ con.

Hạ Mãn "nghĩa bất từ nan" nhận trách nhiệm chăm sóc cho thỏ mẹ và thỏ con.

Trên người thỏ con mới sinh chỉ có một lớp lông tơ mỏng, gần như không che được màu da, nhìn qua là màu hồng. Mấy ngày sau đó, thỏ con thay đổi rõ rệt, chưa tới mấy ngày trên người đã phủ lên một lớp lông trắng mịn.

Thỏ con lúc này vô cùng đáng yêu, Tiểu Sơn hầu như ngày nào rảnh rỗi đều tới xem.

Hạ Mãn thăm dò quy luật Tiểu Sơn tới, cho nên mỗi lần Tiểu Sơn đến gần như đều gặp phải y.

"Bây giờ có thể bế chưa?" Tiểu Sơn nhìn thỏ con hỏi.

Hiện tại, thỏ con đã gần tròn một tháng, vừa mềm vừa trắng, trông rất đáng yêu.

Hạ Mãn lấy một con thỏ con ra khỏi chuồng, đặt vào tay Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn cẩn thận từng li từng tí nâng niu, nhịn không được dùng mặt cọ vào lớp lông tơ của thỏ con.

Ánh mắt Hạ Mãn dừng trên mặt Tiểu Sơn, thấy đối phương nở nụ cười, ánh mắt mang theo vui sướng và dịu dàng không che giấu.

Trong lòng Hạ Mãn khẽ rung động, một cảm xúc mà hắn luôn cố kiềm chế bấy lâu nay bất giác trỗi dậy, hắn gần như là vô thức đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc trên trán Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Hạ Mãn hô hấp rối loạn, kìm lòng không được chậm rãi cúi người lại gần Tiểu Sơn.

Động tác của Hạ Mãn rất chậm, mang theo sự thăm dò thận trọng, để cho Tiểu Sơn có không gian tránh né và cự tuyệt. Nhưng Tiểu Sơn chỉ chớp mắt đầy căng thẳng và dường như cũng đoán được y sẽ làm gì, nhưng không né tránh.

Vì thế Hạ Mãn liền nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Sơn.

Nụ hôn nhẹ đến mức Tiểu Sơn gần như không cảm nhận được, nhưng khi Hạ Mãn tiến lại gần thì hơi thở nóng rực kia lại giống như thổi lên trái tim cậu, mang theo nhiệt độ làm người ta choáng váng, khiến cho trong lòng cậu vì đó mà run rẩy.

Sau khi làm xong mọi chuyện, mặt Hạ Mãn đỏ bừng, ánh mắt mang theo chút lo lắng nhìn Tiểu Sơn, dường như đang chờ phản ứng của Tiểu Sơn. Chỉ thấy Tiểu Sơn nhanh chóng liếc nhìn Hạ Mãn một cái, rồi cúi xuống nhìn con thỏ trong tay.

"Để lại đi." Tiểu Sơn khẽ nói.

Hạ Mãn nghe vậy vội vàng đưa tay nhận lấy con thỏ nhỏ trong tay đối phương.

Ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Hạ Mãn lại nhìn về phía Tiểu Sơn, nhưng lại thấy vành tai Tiểu Sơn không biết từ lúc nào đã ửng đỏ.

"Ngươi giận à?" Hạ Mãn ra dấu với Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn không trả lời, Hạ Mãn lại chỉ vào tay Tiểu Sơn, ý nói "Nếu ngươi tức giận, có thể đánh ta".

Tiểu Sơn vẫn không trả lời, chỉ tránh ánh mắt của hắn, nhìn con thỏ trong chuồng.

Hạ Mãn nhất thời không đoán được suy nghĩ của Tiểu Sơn, vừa lo lắng vừa hối hận.

Hắn cảm thấy mình vừa rồi hơi đường đột, không nên mất kiểm soát, lại càng không nên hôn Tiểu Sơn mà chưa có sự đồng ý của cậu ấy. Nếu Tiểu Sơn đánh chửi hắn vài câu, hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng bây giờ Tiểu Sơn không để ý tới hắn, cái này mới khó giải quyết.

Từ ngày đó, Hạ Mãn nghĩ rằng Tiểu Sơn chắc sẽ không để ý đến mình nữa. 

Mấy ngày liên tiếp, hắn không thấy Tiểu Sơn trong tiểu viện.

Hạ Mãn vô cùng chán nản, tự nhủ nếu gặp lại đối phương, nhất định phải trịnh trọng xin lỗi Tiểu Sơn.

Nếu Tiểu Sơn không muốn đánh hay mắng hắn, thì hắn cũng phải tự đánh mình, miễn sao để Tiểu Sơn nguôi giận là được.

Hắn sống trong hoàng thành bao năm, cũng chỉ có một mình Tiểu Sơn là bằng hữu.

Sinh ra tâm tư như vậy, là hắn không đúng, chỉ cần Tiểu Sơn có thể tha thứ cho hắn, bắt hắn làm cái gì cũng được.

Lại qua mấy ngày, Hạ Mãn cuối cùng cũng gặp được Tiểu Sơn trong tiểu viện.

Ngoài dự đoán của hắn, Tiểu Sơn dường như không hề xa lánh hắn, thậm chí còn mang theo chút điểm tâm mới làm hôm nay.

Sư phụ Tiểu Sơn cũng ở đây, Hạ Mãn không dám nhiều lời với Tiểu Sơn, chỉ đi cùng hai người kiểm tra mấy con thỏ.

Trước khi rời đi, nhân lúc sư phụ của Tiểu Sơn không để ý, Hạ Mãn cẩn thận kéo nhẹ tay áo của Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn không nhìn hắn, ánh mắt vẫn hướng về phía xa, nhưng bàn tay lại men theo lực từ tay áo, tìm đến tay của Hạ Mãn rồi nhẹ nhàng nắm lấy một cái.

Trái tim Hạ Mãn đập mạnh, khó tin mà nhìn Tiểu Sơn.

Đối phương vẫn không nhìn hắn, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

Hạ Mãn còn chưa kịp hỏi gì, Tiểu Sơn đã đi theo sư phụ.

Nhưng hắn biết, Tiểu Sơn không trách hắn...

Hạ Mãn cả đời này, chưa bao giờ dám vọng tưởng sẽ có một người nguyện ý để ý đến hắn như Tiểu Sơn. Nhưng Tiểu Sơn cứ như vậy xuất hiện, không chỉ để hắn vào trong mắt, mà còn để hắn vào trong tim.

Từ ngày đó, Tiểu Sơn trở thành người yêu của Hạ Mãn.

Tiểu Sơn từ nhỏ đã biết mình là nội thị, nội thị ở trong mắt mọi người là kẻ khác biệt không trọn vẹn. Bọn họ không thể giống như nam nhân bình thường, có những phản ứng bản năng, và họ cũng chưa bao giờ có bất kỳ mong đợi nào về tình yêu.

Nhưng Hạ Mãn xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ cuộc sống yên bình của Tiểu Sơn.

Từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Mãn, Tiểu Sơn không còn là người vô dục vô cầu nữa, cậu bắt đầu khát khao được gặp y nhiều hơn, khát khao hơi thở của y, thậm chí còn khao khát nhiều điều mà chính cậu cũng không biết là gì...

▝▞▞▞▞▞

Mùa xuân năm đó, Hạ Mãn bị bệnh vì một đợt không khí lạnh.

Khi Tiểu Sơn đến mã trường thăm hắn, hắn đang nằm trên giường sốt đến mơ mơ màng màng.

"Ta phải đi lấy thuốc cho ngươi." Tiểu Sơn nói với Hạ Mãn.

Hạ Mãn mở mắt nhìn Tiểu Sơn, nắm lấy tay cậu không buông, như thể sợ cậu sẽ biến mất ngay lúc đó.

Tiểu Sơn thấy vậy đành đắp khăn lạnh lên trán hắn để hạ nhiệt, nhưng Hạ Mãn lại sốt suốt nửa ngày, vẫn không thuyên giảm. Trong lòng Tiểu Sơn sốt ruột muốn đi lấy chút thuốc cho hắn, nhưng Hạ Mãn tuy rằng bị bệnh, sức lực vẫn lớn hơn cậu, Tiểu Sơn bị hắn giữ chặt cổ tay không có cách nào đi được.

Tiểu Sơn rốt cuộc là sợ tổn thương hắn, lại không dám dùng vũ lực, chỉ có thể ngồi đó sốt ruột.

"Nếu ngươi không buông tay, ta sẽ tức giận đó." Tiểu Sơn nói bên tai Hạ Mãn.

Hạ Mãn nâng mí mắt lên nhìn cậu, ánh mắt bởi vì sinh bệnh mà lộ ra sự yếu ớt.

Tiểu Sơn thấy thế đau lòng không thôi, lại nói: "Ta là lo cho ngươi, ngươi nghe lời được không?"

Hạ Mãn nhìn cậu một lúc, rồi viết chữ "lạnh" lên mu bàn tay Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn nhìn quanh, thấy trong phòng Hạ Mãn không còn cái chăn nào khác, chỉ có thể ôm lấy Hạ Mãn, hy vọng có thể giúp đối phương ấm hơn một chút. Hạ Mãn bởi vì phát sốt nên hơi thở nóng rực, hai người dựa sát vào nhau, Tiểu Sơn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Hạ Mãn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Mãn chỉ vào miệng Tiểu Sơn, rồi lại chỉ vào miệng mình.

Tiểu Sơn thấy thế tiến lại gần hôn hắn.

Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, Hạ Mãn hiển nhiên không hài lòng, vẫn tiếp tục nhìn Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn mềm lòng, đành phải hôn hắn thêm lần nữa.

Hơi thở hai người đan xen, Hạ Mãn dường như bị nụ hôn này đánh thức chút sức lực, liền ôm lấy Tiểu Sơn hôn lại.

Mới đầu, Tiểu Sơn còn chưa nhận ra, nhưng khi hành động của Hạ Mãn ngày càng vượt quá bình thường, Tiểu Sơn mơ hồ nhận ra ý định của Hạ Mãn. Tiểu Sơn không biết nhiều về những chuyện này, chỉ mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy ra, bây giờ phải đối mặt, trong lòng cậu có chút căng thẳng bất an, thậm chí còn có chút sợ hãi... Nhưng cậu cũng không bài xích chuyện Hạ Mãn làm với mình.

Thậm chí, cậu cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước đây chưa từng có.

Hai người giao phó thể xác và tinh thần cho nhau thì ra là cảm giác như vậy.

Buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên Tiểu Sơn thực sự nếm được hương vị của tình yêu.

Lần đầu tiên cậu hiểu rằng, người với người có thể gần gũi như thế, gần gũi đến mức không còn khoảng cách nào.

🍰️🍰️🍰️

Cũng không biết là vì vận động quá độ đổ mồ hôi, hay là vì tâm tình quá tốt ảnh hưởng thân thể, trong ngày hôm đó bệnh của Hạ Mãn lại tốt lên một cách kỳ diệu. Gần đến hoàng hôn, cơn sốt của Hạ Mãn đã gần như hạ xuống, tinh thần cũng hồi phục không ít.

Hai người lần đầu tiên gần gũi như vậy, Tiểu Sơn đối mặt với Hạ Mãn còn có chút ngại ngùng.

Hạ Mãn cũng không khá hơn Tiểu Sơn là bao, gương mặt thỉnh thoảng lại đỏ lên, giống như một thiếu niên mới biết yêu.

"Đây là cái gì?" Lúc Tiểu Sơn cúi đầu xuống, mới phát hiện trên cổ mình không biết từ lúc nào đã có thêm một sợi dây đỏ, trên đó còn treo một miếng ngọc bội. Cậu nhìn về phía Hạ Mãn thì thấy trên cổ Hạ Mãn cũng đeo một cái giống y vậy.

Hạ Mãn cầm tay Tiểu Sơn lên, viết vào lòng bàn tay cậu: "Luôn luôn đeo nó."

Tiểu Sơn chợt hiểu ra, biết đây là tín vật định tình mà Hạ Mãn cho mình, liền gật đầu.

Miếng ngọc đó chất liệu không tốt, thậm chí còn hơi thô ráp, nhưng lại là món quà tuyệt vời nhất mà Tiểu Sơn từng nhận được trong đời.

Ngày đó, trước khi Tiểu Sơn về cung, Hạ Mãn kiểm tra lại cổ Tiểu Sơn một chút, xác nhận không có dấu vết không nên có mới hơi yên tâm. Tiểu Sơn thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, nhất thời có chút khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hạ Mãn.

Hạ Mãn ôm Tiểu Sơn vào lòng, sau đó viết trong tay cậu: "Đừng nói với ai."

Tiểu Sơn nghe vậy ngẩn người, ý nghĩ đầu tiên là Hạ Mãn không muốn cho người khác biết quan hệ của bọn họ, sau đó mới nhận ra, chuyện mình cùng Hạ Mãn thân thiết là trái với cung quy.

"Sợ không?" Hạ Mãn viết vào tay cậu.

Tiểu Sơn suy nghĩ một chút, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Hạ Mãn nhìn cậu rồi cười một hồi lâu, sau đó lại viết vào tay cậu: "Nếu bị phát hiện, ta sẽ đi chết thay ngươi."

Tiểu Sơn nâng mắt nhìn Hạ Mãn, liền thấy vẻ mặt đối phương đầy kiên định, trong ánh mắt mang theo sự lưu luyến mà cậu quen thuộc nhất.

Giờ phút này, Tiểu Sơn thầm nghĩ, nếu thực sự có ngày đó, cho dù cả hai phải chết cùng nhau cũng không có gì đáng sợ.