Đại tổng quản - Chương 83
Chương 83: Ngoại truyện 4 • Chu Sở & Nhị ca • [2/2] Đời đời kiếp kiếp
Ngày bị xử trảm, Chu Sở thực ra rất bình thản.
Hắn là người tâm tư thâm trầm, không thẳng thắn như Lý Mân không biết vòng vo.
Từ đêm hôm tìm được thư tín ở trong doanh trại của hắn, hắn cũng đã đoán được là chuyện gì.
Hắn và Lý Mân rất ít viết thư qua lại, bởi vì Lý Mân là người đơn giản, có gì muốn nói đều thích nói thẳng trước mặt, chẳng hề có chút lãng mạn uyển chuyển kiểu văn nhân. Nhưng với Chu Sở, sự thẳng thắn của Lý Mân chính là lãng mạn độc nhất thuộc về hắn.
Không có thư từ qua lại, vậy những bức thư bị tìm ra kia là từ đâu? Không khó để đoán.
Thân ở trung tâm quyền lực, trong lòng Chu Sở không phải không có sự chuẩn bị, hoặc là nói, từ ngày hắn và Lý Mân ở bên nhau, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay.
Về lý trí, vào cái đêm Lý Mân lấy lòng hắn, hắn nên giải thích để Lý Mân biết rằng với thân phận của bọn họ nếu quá thân cận, lâu ngày dài tháng nhất định sẽ khiến người ta kiêng kị. Triều đình không phải nơi để nói về tình thân hay sự tin tưởng, ít nhất vị hoàng huynh của Lý Mân không phải người rộng rãi vô tư.
Nhưng hắn không cách nào cự tuyệt Lý Mân, biết rõ cuối con đường này là bóng tối, hắn vẫn chọn cùng đối phương bước lên.
Bởi vì hắn biết, nếu trong cuộc đời của hắn từ nay về sau không có Lý Mân, thì dù sống bình an đến bạc đầu, có ý nghĩa gì nữa?
Và với tính cách của Lý Mân, càng không thể vì vài lời khuyên của hắn mà lùi bước.
Vào ngày chết của hắn, Chu Sở quỳ trên pháp trường nhìn về hướng vương phủ của Lý Mân, trong lòng hắn nghĩ, được đi cùng đối phương từ thời niên thiếu đến hôm nay, dù cuộc đời kết thúc tại đây cũng rất đáng giá. Hắn đã trao trái tim nồng nhiệt nhất của mình, còn Lý Mân cũng giao phó tất cả cho hắn. Ngoại trừ việc không thể sống bên nhau đến bạc đầu, bọn họ cũng không còn gì phải hối tiếc.
Điều duy nhất Chu Sở lo lắng, đó chính là không biết tiểu ngốc tử Lý Mân kia sẽ đối mặt với cái chết của mình thế nào.
Nhưng hắn không kịp an ủi đối phương, hắn cũng biết, một khi mình chết đi, dù có an ủi bao nhiêu cũng chẳng còn tác dụng gì...
Từ ngày đó, Chu Sở luôn ở bên cầu Nại Hà chờ đợi.
Hắn không biết Lý Mân lúc nào sẽ xuất hiện, nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ chờ được đối phương.
Nước trong sông Vong Xuyên ngày này qua ngày khác chảy qua bên cạnh hắn, vô số linh hồn đến rồi đi.
Chu Sở kiên nhẫn chờ ở bên cầu, giống như một người gác cầu trung thành.
Có đôi khi sẽ nghĩ, nếu hắn phải chờ 50-60 năm, khi đó Lý Mân chắc đã tóc bạc phơ. Hắn nghĩ, hắn nhất định phải nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên mới được... Nhưng có đôi khi hắn lại nhịn không được lo lắng, lỡ như Lý Mân quên mất hắn thì phải làm sao?
Năm sáu mươi năm lâu như vậy, mà hắn cùng đối phương tính ra cũng chỉ ở bên nhau mới mười mấy năm mà thôi.
Chu Sở cảm thấy, có lẽ mình là linh hồn đa sầu đa cảm nhất nơi này.
Cho đến một ngày, hắn hồn lai hồn vãng bên cầu, rốt cục đợi được người kia.
Ngày đó cách lúc hắn bị trảm, còn chưa tới một năm.
Lý Mân tới quá sớm.
Chu Sở vui sướng vì gặp lại, nhưng cũng không khỏi đau lòng.
"Nếu chúng ta không uống canh Mạnh Bà thì sẽ thế nào?" Lý Mân nắm lấy tay Chu Sở, hỏi.
Chu Sở chăm chú nhìn y, đáp: "Không uống canh Mạnh Bà, sẽ không thể qua cầu Nại Hà. Hồn phách nếu mất đi chấp niệm sẽ không thể ở lại đây quá lâu. Nếu không nhập luân hồi, cuối cùng sẽ tan biến."
Lý Mân nghe vậy nhìn sang hắn, hỏi: "Vậy ngươi ở chỗ này gần một năm, là bởi vì chấp niệm quá sâu sao?"
"Bởi vì chấp niệm của ta chính là ngươi, ngươi không đến, ta không đi được." Chu Sở nói.
Lý Mân nghe xong mỉm cười nhìn hắn, nói: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi uống canh Mạnh Bà.
"Chờ một chút." Chu Sở giữ chặt Lý Mân, cúi xuống cổ y cắn một cái. Lý Mân bây giờ là một hồn phách, trên cổ hoàn toàn không lưu lại dấu vết nào.
"Làm ký hiệu, tránh cho kiếp sau ngươi bị người ta lừa đi mất." Chu Sở nói.
Lý Mân nghe vậy cũng cắn lên cổ Chu Sở một cái, hai người nhìn nhau cười, lúc này mới cùng nhau lên cầu.
Mạnh Bà trên cầu từ lâu đã chú ý đến Chu Sở, người vẫn luôn đứng chờ ở đó. Hôm nay thấy hắn rốt cục đợi được người, không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Lý Mân thấy Mạnh Bà quan sát mình, liền mỉm cười nói: "Mạnh bà đại nhân giúp đỡ một chút, đừng để cho hai chúng tôi đầu thai cách nhau quá xa."
Mạnh Bà liếc nhìn hắn một cái, hơi do dự, trong lòng bỗng dấy lên một chút thương cảm. Bà lấy ra một con dao xương, rồi rạch nhẹ lên tay đang cầm bát canh của hai người. Con dao kia không rõ vì sao lại có thể cắt được hồn phách, khiến máu từ hồn phách của cả hai nhỏ ra, rơi vào bát canh của người đối diện.
"Uống đi." Giọng nói lạnh lùng của Mạnh bà vang lên.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi uống chén canh Mạnh Bà trộn lẫn hồn phách của đối phương.
Hồn phách của hai người rất nhanh liền dần dần bay lên, nhập vào luân hồi.
Mạnh Bà nhướng mày nói: "Hồn phách bị dao xương cắt qua, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp sẽ không đầu thai vào nhà giàu sang phú quý."
Mệnh cách kiếp trước của hai người này đều cao quý, lại rơi vào kết cục này.
Kiếp sau nghèo khó một chút, nói không chừng lại là chuyện tốt...
▒▒▒▒▒▒▒▒▒
Không lâu sau, tại một ngôi làng xa xôi.
Hai gia đình ở sát vách, cùng lúc sinh ra một người con trai.
Hai gia đình này, một nhà họ Lý, một nhà họ Chu.
Đứa bé nhà họ Lý được đặt tên là Lý Mân, còn đứa bé nhà họ Chu gia được đặt tên là Chu Sở.
Cả hai gia đình đều là những hộ nghèo nổi tiếng trong làng, nghèo đến mức không thể tổ chức nổi tiệc đầy tháng cho hai đứa bé. Cuối cùng, hai nhà bàn bạc với nhau, quyết định tổ chức chung, như vậy có thể tiết kiệm không ít công sức và tiền bạc.
Vì thế, vào ngày Lý Mân và Chu Sở đầy tháng, hai gia đình hợp lại với nhau làm tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ.
Ngôi làng này không lớn lắm, hương thân trong thôn đều rất thân thiết với nhau, cho nên ngày tổ chức tiệc đầy tháng tiệc hễ ai có thể đến đều có mặt.
"Đứa bé nhà họ Lý gia trắng nõn, không thích khóc, thật khiến người ta yêu thích."
"Đứa bé nhà họ Chu này trông khỏe khoắn, cứng cáp, lớn lên chắc chắn sẽ một tay săn cừ khôi!"
Bà con xúm lại cùng nhau "bình phẩm từ đầu đến chân" hai đứa trẻ, chẳng bao lâu liền phát hiện ra một điều thú vị.
"Coi kìa, đứa bé nhà họ Lý có một vết bớt đỏ trên cổ!" Một đại thẩm kéo thử cổ áo của Lý Mân, quả nhiên nhìn thấy trên cổ nhóc có một vết bớt đỏ nhỏ xinh.
Bên kia, mẹ của Chu Sở cũng nói: "Đứa bé nhà ta cũng có cái bớt ở trên cổ, trùng hợp vậy sao?"
Mọi người nghe vậy nhao nhao lại xem, quả nhiên thấy trên cổ tiểu Chu Sở, ở cùng một vị trí cũng có một vết bớt y hệt.
Tất cả mọi người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hiển nhiên chưa từng thấy qua chuyện như vậy.
Hai đứa bé cùng sinh một ngày thì thôi, thậm chí ngay cả vết bớt trên cổ cũng giống nhau như đúc.
Có người đề nghị để cho hai đứa trẻ kết nghĩa kim lan, có người thì tiếc nuối rằng hai đứa trẻ không phải một nam một nữ, nếu không, với duyên phận như vậy trực tiếp đính hôn cho hai đứa bé luôn!
"Con trai với con trai cũng có thể đính hôn mà, năm ngoái thôn Nam còn có hai thợ săn lấy nhau, giờ còn có cả con rồi kìa." Một đại thúc cười nói.
Mọi người nghe vậy cười ha ha, đều chỉ coi đó như một câu chuyện đùa vui, dù sao ở nơi thâm sơn cùng cốc này, chuyện hai nam tử lấy nhau là điều rất hiếm gặp.
Câu chuyện về việc kết nghĩa kim lan của hai đứa trẻ cũng vì vậy mà tạm thời bỏ qua.
Nhà họ Lý và nhà họ Chu vốn đã thân thiết, nay vì hai đứa bé mà mối quan hệ lại càng thêm thân cận.
Một năm sau, tiểu Chu Sở biết đi trước, chẳng mấy chốc lại biết nói.
Lý Mân thì nhìn nhỏ con hơn, tập đi và nói chuyện đều chậm hơn. Vì vậy, tiểu Chu Sở thường xuyên bập bẹ khoa tay múa chân với hắn, lâu dần tiểu Lý Mân cũng bắt đầu thốt ra được vài từ, dù chưa rõ ràng.
Mãi đến khi gần một tuổi rưỡi, tiểu Lý Mân mới bắt đầu đi vững hơn một chút.
Đoạn thời gian đó tiểu Chu Sở thường kéo tay hắn dạo chơi quanh cửa nhà, thỉnh thoảng còn sửa lại những từ mà hắn phát âm không rõ.
Cứ như thế, hai đứa trẻ lớn lên bên nhau. Thoáng chốc, cả hai đã trở thành thiếu niên 11-12 tuổi.
Vào năm ấy, nhà họ Lý đột nhiên xảy ra biến cố.
Cha của Lý Mân lúc lên núi săn bắn không may bị trượt chân, ngã gãy chân. Người trong làng vội kéo ông ấy về và mời thầy thuốc đến, nhưng tay nghề của thầy thuốc có hạn, chỉ có thể nối chân lại nhưng vẫn để lại di chứng. Từ đó, cha của Lý Mân bị tật ở chân không thể đi săn nữa.
Biến cố này khiến cuộc sống của gia đình họ Lý càng thêm khó khăn. Cũng may tiểu Lý Mân hiểu chuyện, không làm cha mẹ phải lo lắng nhiều, mỗi ngày đều tự chăm sóc bản thân, thậm chí còn có thể giúp đỡ cha mẹ làm một ít việc đơn giản.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, kế sinh nhai trong thôn vốn đã ít, cứ thế mãi cả gia đình sớm muộn gì cũng chết đói.
Vừa lúc đó, trưởng làng nhiệt tình dẫn một bà thím trong làng đến nhà họ Lý bày cho họ cách.
"Nhà Vương lão gia ở đầu làng cũng không tệ lắm, nhưng lão ông ấy lại không có con, vẫn luôn mong mỏi có được một đứa con trai. Nếu để Lý Mân nhận ông ấy làm cha nuôi, như vậy hai nhà liền xem như có thân thích. Khi ấy, không chỉ được ông ấy giúp đỡ, mà mẹ của thằng bé còn có thể sang nhà họ làm chút việc vặt như quét dọn, cũng đủ để nuôi sống cả gia đình." Bà thím nói.
Cha mẹ Lý Mân đều là người thật thà, bình thường chưa từng giao du với nhà họ Vương đầu làng.
Nhưng nhà họ Vương có căn nhà to đẹp nhất làng, không cần nghĩ cũng biết gia cảnh rất khá giả.
"Nhưng ta và ông ấy chẳng thân quen gì, sao có thể lợi dụng lòng tốt của người ta?" Lý phụ nói.
"Chỉ cần con trai ông gọi ông ấy là cha nuôi, thế là có họ hàng rồi còn gì!" Bà thím đáp.
Cha mẹ Lý Mân cảm thấy đây là chuyện lớn, nên không vội đồng ý.
Nhưng Lý Mân lại rất hiểu chuyện, biết cuộc sống trong nhà đang gặp khó khăn, bản thân còn nhỏ, không thể đi săn, chẳng giúp được gì nhiều.
Nếu như có thể giúp đỡ gia đình, hắn đương nhiên sẵn lòng. Hơn nữa hắn có thể làm nhiều việc, sang nhà họ Vương cũng không phải ăn không ngồi rồi, hắn có thể làm công việc nhà để bù đắp, như vậy sẽ không tính là lợi dụng người ta.
Lý Mân nói ý nghĩ của mình cho Chu Sở biết, nào ngờ sau khi Chu Sở biết được việc này lại nổi giận.
Suýt chút nữa vác búa đến đập cửa nhà họ Vương!
"Ngươi tức giận cái gì?" Lý Mân chưa từng thấy Chu Sở tức giận như vậy, nên có phần sợ hãi.
Chu Sở tức đến đỏ mặt, nhìn Lý Mân nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng chỉ nói một câu: "Không được đi."
"Ta cũng không phải qua đó ăn không ngồi rồi, ta sẽ làm việc cho bọn họ, quét dọn, giặt giũ, ta đều có thể làm được." Lý Mân nói.
"Nói không được đi là không được đi, ngươi đừng nghĩ ngợi nữa." Chu Sở thở phì phò nói.
Lý Mân thấy bộ dáng đỏ mặt tía tai của y, lại cảm thấy có chút buồn cười, hỏi: "Có phải ngươi sợ ta đi rồi sẽ không chơi với ngươi phải không? Đầu làng cũng không quá xa, nếu ngươi nhớ ta, ta sẽ về thăm ngươi cùng cha mẹ."
"Ai thèm nhớ ngươi chứ? Đừng nói nữa, đừng nhắc lại chuyện này!" Chu Sở kéo Lý Mân vào nhà, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Đêm đó, Chu phụ qua tìm Lý phụ, Lý Mân không biết bọn họ nói cái gì, nhưng từ đó về sau, Lý phụ không còn nhắc lại chuyện nhà họ Vương nữa. Ngày hôm sau trưởng làng cùng bà thím nọ đến nhà, Lý phụ dù chân đi cà nhắc, vẫn đuổi thẳng họ ra ngoài, cảnh tượng rất căng thẳng.
Lý Mân cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi cha và Chu Sở, cả hai đều không muốn nói cho mình biết.
Mấy ngày sau, lúc Chu phụ ra ngoài săn thú chủ động dẫn Lý Mân theo.
Đây là lần đầu tiên Lý Mân lên núi, trong lòng vô cùng lo lắng.
Các thanh niên trong làng thường học kỹ năng săn bắn từ cha của mình. Nhưng cha hắn bởi vì bị thương chân nên không thể dạy hắn. Hôm nay Chu phụ nguyện ý dẫn hắn và Chu Sở cùng nhau lên núi, có nghĩa chủ động nhận trách nhiệm dạy hắn săn bắn.
"Ngươi đi theo ta học, không quá nửa năm ta có thể giúp ngươi thành thạo." Chu Sở nói với Lý Mân.
"Không phải theo cha ngươi học sao?" Lý Mân cười nói.
"Sao, ngươi coi thường ta à?" Chu Sở hỏi.
Lý Mân nghe vậy nhìn về phía đối phương, dù cả hai cùng tuổi, nhưng chẳng biết vì sao Chu Sở lại cao hơn hắn rất nhiều. Đều là 11 tuổi, Lý Mân nhìn như mới hơn 10 tuổi, còn Chu Sở nhìn như thiếu niên 14-15 tuổi, cao hơn Lý Mân gần một cái đầu.
"Ta tin ngươi, chỉ là ta không thông minh bằng ngươi, ta sợ ta học không nổi." Lý Mân đáp.
Chu Sở nắm tay hắn nhìn một chút, rồi nói: "Tay của ngươi tốt nhất đừng cầm cung, coi chừng bị rách da."
"Vậy làm sao ta có thể học cách săn bắn?" Lý Mân hỏi.
"Học không được cũng không sao, ta săn, ngươi đi theo ta nhặt là được." Chu Sở vừa dứt lời đã giương cung, bắn thẳng vào sâu trong rừng, một con thỏ bị trúng tên, ngã gục xuống ngay lập tức.
Chu Sở vẻ mặt đắc ý nhướng mày nhìn Lý Mân, Lý Mân ngưỡng mộ không thôi, vội chạy đến nhặt con thỏ về.
Lý Mân cứ như vậy đi theo cha con nhà họ Chu lăn lộn vài năm, kỹ năng săn bắn của hắn lại không có chút tiến bộ, theo lời Chu phụ nói, đứa trẻ không phù hợp với công việc này. Nhưng mà Lý Mân lại tìm ra sở trường khác của mình, hắn bắn cung không được, nhưng lại am hiểu chế tạo bẫy thú, dựa vào bản lĩnh này, hắn cũng bắt được không ít con mồi.
Khi Lý Mân ngày một lớn, cuộc sống của nhà họ Lý dần dần cũng khá hơn.
Lý Mân cùng Chu Sở hai người cả ngày ở bên nhau, ngoài việc thường xuyên lên núi săn bắn, thỉnh thoảng còn xuống trấn bán da lông thú và thịt muối để đổi một ít tiền và gạo, đôi khi còn mua sắm thêm chút đồ vật trong nhà.
Nhà Chu Sở khá giả hơn một chút, cho nên mỗi lần đổi tiền xong sẽ mua vài cuốn sách linh tinh hoặc là kẹo mang về, Lý Mân chưa bao giờ dám bỏ tiền ra mua những thứ này.
Hai người đều chưa từng được học hành đàng hoàng, nhưng cũng từng theo học một ông tú tài trong làng biết được ít chữ, đọc thoại bản thì không thành vấn đề.
"Ngươi cầm kẹo về đi, ta không thích ăn, đau răng." Chu Sở ném mấy viên kẹo vừa mua vào trong giỏ của Lý Mân.
Lý Mân cười khổ nói: "Ngươi không ăn còn mua làm gì? Bộ dư tiền lắm hả? Đi trả lại đi."
"Ta không ăn, ngươi ăn." Chu Sở nói.
Lý Mân nghe vậy mỉm cười nhìn y hỏi: "Ngươi không phải không thích ăn, mà là không nỡ ăn, cố ý để dành cho ta chứ gì?"
"Ai không nỡ ăn để dành cho ngươi chứ?" Chu Sở tức giận nói.
Y từ trước đến nay sẽ không nói lời dễ nghe, Lý Mân sớm đã quen.
"Ngươi cho ta mượn sách xem một chút đi." Lý Mân vòng tay qua cổ Chu Sở cười nói.
Chu Sở vốn đang lén đọc sách, nghe vậy liền gấp lại, nhét vào thắt lưng.
"Cho ta xem đi mà, không thì đọc chung cũng được!" Lý Mân cười, vươn tay cướp lấy quyển sách kia, hai người lôi lôi kéo kéo, suýt nữa làm quần Chu Sở tuột ngay giữa đường. Chu Sở nắm chặt cổ tay thiếu niên, trầm giọng nói: "Còn không đứng đắn là ta dạy cho ngươi một trận đấy!"
"Ngươi định dạy ta thế nào?" Lý Mân cười hỏi.
Chu Sở từ nhỏ đã thích hù dọa hắn, nhưng hai người chơi với nhau 17-18 năm, Chu Sở chưa từng đánh hắn lần nào, thậm chí còn rất ít khi nổi giận.
Nghĩ lại, lần duy nhất Chu Sở thực sự nổi giận là khi Lý Mân định đi làm con nuôi cho Vương lão gia.
"Ấy... Kia không phải Vương lão gia sao?" Lý Mân nhìn thấy chiếc xe ngựa của nhà họ Vương từ xa, liền quay sang đùa giỡn với Chu Sở.
Chu Sở nghe vậy nhíu mày, đưa tay nhéo má hắn, lạnh lùng nói: "Còn nhắc đến nhà họ Vương nữa, ta sẽ dạy dỗ ngươi thật đấy!"
"Sao ngươi ghét Vương lão gia vậy?" Lý Mân tò mò hỏi.
Trước kia hắn đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần, nhưng lần nào Chu Sở cũng đen mặt không trả lời, càng như vậy thì Lý Mân càng hiếu kỳ.
Lần này không biết vì bị Lý Mân làm tức hay vì nguyên nhân nào khác, Chu Sở thay đổi hẳn thái độ giữ kín như bưng ngày xưa, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lý Mân: "Ngươi cho rằng lão già đó muốn nhận ngươi làm con nuôi thật sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Lý Mân hỏi.
"Lão già đó không có ý tốt. Nếu không phải cha ta ngăn cản, ta đã đến thiến lão rồi." Chu Sở giận dữ nói.
Lý Mân bây giờ cũng không còn nhỏ, nghe vậy liền hiểu ra chút ý nghĩa không tiện nói. Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy may mắn vì lúc đó Chu Sở đã ngăn cản mình.
"Ngươi vì chuyện này mà tức giận đến giờ sao?" Lý Mân hỏi.
"Ta không được tức giận sao?" Chu Sở thở phì phò nói: "Hai chúng ta đã hứa hôn từ bé, lão ta dựa vào cái gì mà dám có ý đồ xấu với ngươi."
Lý Mân nghe vậy sửng sốt, bị "hứa hôn từ bé" kia làm cho kinh hãi.
Hai đại nam nhân như bọn họ, sao lại hứa hôn với nhau được?
Lý Mân mơ hồ không hiểu rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng Chu Sở đỏ mặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng.
Mấy ngày sau đó, mỗi lần Chu Sở gặp Lý Mân đều là dáng vẻ không được tự nhiên. Ban đầu Lý Mân còn khá thoải mái, nhưng về sau cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, như thể giữa hai người thực sự có một mối quan hệ khó nói vậy.
"Hôm nay đi lên núi xem mấy cái bẫy của ngươi đi. Đừng để bẫy được thú mà không ai đến lấy, lại gầy rộc đi." Chu Sở nói.
Lý Mân quay đầu nhìn y, thấy hôm nay Chu Sở mặc quần áo mới, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, có phong thái mạnh mẽ của một thiếu niên.
"Đừng nhìn ta như vậy." Chu Sở nói mà không hề liếc mắt.
"Hôm nay trông ngươi thật anh tuấn." Lý Mân nói.
Chu Sở nghe vậy mặt không chút thay đổi, nhưng dưới chân lại vấp, suýt nữa thì ngã.
"Ngươi..." Chu Sở quay đầu nhìn Lý Mân. Những năm gần đây, Lý Mân đã cao lớn hơn, nhưng vẫn thấp hơn Chu Sở nửa cái đầu. Nhưng Chu Sở thực sự thích sự chênh lệch chiều cao này, như vậy lúc hắn lén nhìn Lý Mân, chỉ cần đối phương không ngẩng lên sẽ không phát hiện được.
"Sao ngươi cũng nhìn ta như vậy?" Lý Mân hỏi: "Ta đẹp không?"
Chu Sở nghe vậy bước chân nhanh hơn, một lát sau Lý Mân nghe được một tiếng "ừ" từ phía trước.
Lý Mân nghe vậy cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao Chu Sở rất ít khi khen ngợi hắn.
Muốn nghe được lời tốt đẹp từ miệng Chu Sở còn khó hơn săn được một con nai mập.
"Này..." Lý Mân bước nhanh đuổi theo, vòng tay ôm lấy cổ Chu Sở từ phía sau, cười nói: "Lần trước ta hỏi cha ta về hôn sự từ bé của chúng ta, ngươi đoán ông ấy nói thế nào?"
Chu Sở nghe vậy dừng bước, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng, hỏi: "Ông ấy nói gì?”
“Cha ta nói nếu ngươi có thể sinh con liền đồng ý hôn sự này." Lý Mân nói.
Chu Sở nghe vậy lập tức nhíu mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này.
Lý Mân thấy thế cười ha ha, lúc này Chu Sở mới nhận ra mình bị trêu chọc.
"Tiểu tử thúi, lá gan càng ngày càng lớn!" Chu Sở túm lấy Lý Mân, đè ở trên cây bắt đầu cù lét.
Lý Mân bị y cù lét không chịu được liên tục xin tha, cuối cùng cả hai lăn ra đất.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đều bởi vì đùa giỡn mà có chút dồn dập.
Ánh mắt Chu Sở dời xuống đôi môi Lý Mân, vô thức liếm môi.
Đầu gối của Lý Mân chạm nhẹ vào người Chu Sở, hỏi: "Cái gì thế, cấn ta!"
Chu Sở nghe vậy mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy, đưa tay sửa sang lại quần áo.
“Ngươi đỏ mặt cái gì?" Lý Mân tiến sát mặt y hỏi.
Chu Sở lấy từ trong túi ra cuốn sách lần trước mua, nói: "Không phải ngươi muốn xem sao? Ta đưa cho ngươi xem."
Lý Mân nhận lấy cuốn sách, tiện tay lật vài trang, rồi phát hiện bên trong lại còn có tranh vẽ, chỉ là... nội dung và tư thế của các bức tranh này...
"Oa!" Lý Mân vẻ mặt kinh ngạc mà lật quyển sách kia, như thể vừa mở ra một cánh cửa thế giới mới, "Cái này... Cái này..."
"Cái gì mà cái này, không xem thì trả lại đây!" Chu Sở dứt lời liền muốn lấy sách lại, Lý Mân giữ chặt, nói: "Đây là cái gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị lắm... Chậc chậc..."
Chu Sở lắp bắp: "Chờ thành thân, ngươi sẽ biết."
"Thành thân, thành thân với ai?" Lý Mân hỏi.
Chu Sở bị Lý Mân hỏi đến cả người bốc hỏa, có vẻ có chút nóng nảy.
Nhưng Lý Mân lại không chịu buông tha, ánh mắt cứ chăm chú nhìn y như muốn tìm hiểu đến cùng.
Ánh mắt Chu Sở dừng ở trên môi Lý Mân, trong đầu nhất thời hiện lên một ý nghĩ, không biết lấy dũng khí từ đâu, gần như theo bản năng túm lấy cổ áo thiếu niên, mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên môi đối phương.
Sau khi hôn xong, lý trí của Chu Sở mới quay trở lại. Hắn lúng túng không biết làm sao, chỉ đành quay người bước nhanh về phía trước.
Lý Mân ngây người tại chỗ hồi lâu, sau đó bất giác liếm khóe môi, đứng dậy đuổi theo Chu Sở.
Trong lòng Chu Sở tràn đầy thấp thỏm, thấy người đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng giận ta, ta không kiềm chế được." Chu Sở lí nhí nói.
Lý Mân nhìn về phía y, trên mặt cũng không có chút giận dữ nào, thậm chí còn hơi đỏ lên.
"Ta không tức giận, ngươi để ta hôn lại là được." Lý Mân nói.
Chu Sở vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên, cau mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc có biết việc này nghĩa là gì không? Ngươi cho rằng hôn qua hôn lại là đùa giỡn sao? Đây cũng không phải là đánh nhau!"
"Ta biết mà, cha ngươi chưa từng hôn mẹ ngươi sao?" Lý Mân nói một cách hiển nhiên.
Chu Sở ngẩn ra, hồi lâu không kịp phản ứng, phản ứng của Lý Mân thực sự vượt xa dự đoán của hắn.
Một khắc trước còn là tiểu tử thúi ngây thơ chưa hiểu sự đời, sao đột nhiên trở nên mồm mép trơn tru, ngược lại người trở nên lúng túng lại là hắn.
Thực ra, Lý Mân không hề chậm hiểu, đặc biệt là trong chuyện này, hắn vẫn luôn hành động theo trực giác của mình.
Ngày đó Chu Sở nhắc tới hôn ước từ bé, hắn có chút mơ hồ nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Dù sao mọi người đều phải thành thân, nếu phải chọn, hắn cảm thấy trên thế giới này chẳng ai tốt hơn Chu Sở.
Đã như vậy, hắn thành thân với Chu Sở chẳng phải quá tốt sao?
Dù sao Chu Sở vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Việc này không phải đã xong rồi sao? Chẳng cần suy nghĩ nhiều.
"Vậy ta..." Lý Mân chỉ vào môi Chu Sở, rồi cẩn thận tiến lại gần hôn lên.
Sắc mặt Chu Sở lập tức đỏ bừng, trái tim đập điên cuồng.
Đôi môi mỏng của Lý Mân chạm vào môi hắn, sau đó ghé vào tai hắn, thì thầm: "Câu trước là ta lừa ngươi."
"Gì?" Chu Sở nhìn y, thực sự mơ hồ.
Lý Mân mỉm cười, lại nói: "Ngươi không biết sinh con, ta vẫn thành thân với ngươi."
Thiếu niên nói rồi lại hôn lên má Chu Sở một cái, xoay người rời đi.
Chu Sở đưa tay sờ mặt mình, sau đó lại nhịn không được nhéo mình một cái, cảm nhận được cơn đau, lúc này mới tỉnh táo lại.
"Chờ ta với..." Chu Sở nhanh chóng đuổi theo.
Thiếu niên lại như cố tình trêu chọc hắn, không hề giảm tốc độ.
"Nếu không dừng lại, ta sẽ xử lý ngươi đấy." Chu Sở lại cảnh cáo nói.
"Ngươi vốn dĩ chẳng nỡ đánh ta, đừng hù dọa ta nữa." Lý Mân cười nói.
Mặt Chu Sở đỏ bừng, nói: "Xử lý ngươi... Cũng đâu phải đánh ngươi."
"Cái gì?" Lý Mân quay đầu lại hỏi.
Chu Sở nhìn thiếu niên, mỉm cười không nói nữa, cất bước đuổi theo...
Hai người một trước một sau đi trong khu rừng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, rơi vào trên người thiếu niên.
Không bao lâu, bàn tay của hai thiếu niên nắm lấy nhau, lúc đó cả khu rừng dường như tràn ngập hơi thở nóng bỏng.
"Chu Sở, ngươi nói xem trên người chúng ta có cái bớt kia là thế nào?" Lý Mân hỏi.
"Có lẽ là ký hiệu từ kiếp trước?" Chu Sở đáp.
Lý Mân cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy, ngươi nói xem, nó có thể tồn tại bao lâu?"
"Một đời (cả đời)." Chu Sở không cần nghĩ ngợi nói.
Lý Mân nghe vậy dừng bước nhìn về phía y, Chu Sở thoáng lúng túng, đè thấp thanh âm nói: "Mỗi một đời."
"Ha ha ha." Lý Mân nắm chặt tay đối phương, cười nói: "Cái gì mà mỗi một đời, gọi là đời đời kiếp kiếp."
Chu Sở nghe vậy gật đầu.
Đúng vậy... Đời đời kiếp kiếp.
☘☘☘☘☘☘
Sau đó là tiết mục hương thôn diễm tình.