Đại tổng quản - Chương 82

Chương 82: Ngoại truyện 4 • Chu Sở & Nhị ca • [1/2] Bên cầu Nại Hà - CC

Nhị hoàng tử tên là Lý Mân, là người có tính cách phóng khoáng nhất trong bốn vị hoàng tử của Đại Du.

Từ nhỏ, hắn đã khác biệt so với huynh đệ của mình. Khi những người khác bận rộn học hành, hắn lại đam mê luyện võ.

Tuy nhiên, hoàng đế không thích việc con trai mình suốt ngày múa đao múa kiếm như những võ nhân kia, cho nên không tìm thầy giỏi để dạy hắn, chỉ cho người thỉnh thoảng dạy các hoàng tử vài chiêu võ phòng thân.

Khi còn bé, bọn trẻ thường không có nhiều sự lựa chọn, chỉ có thể bước từng bước theo sự sắp đặt của bậc trưởng bối.

Nhưng khi lớn lên, sự ràng buộc của trưởng bối dần mất đi tác dụng.

Đến chừng 10 tuổi, Lý Mân đã không còn bị quản thúc nữa, thường xuyên chạy ra ngoài kết giao với các võ nhân.

Nói là võ nhân, kỳ thật chính là con cái của các võ tướng ở kinh thành.

Trong trường võ ở hoàng thành, hàng ngày đều có võ tướng dạy đám trẻ tập võ. Mấy huynh đệ Lý Mân thi thoảng cũng đến học mấy chiêu cơ bản, nhưng với Lý Mân, việc chỉ thỉnh thoảng ghé qua như vậy là không đủ, nên sau này hắn thường lén lút đến học trộm.

Thái phó Kỷ Văn Thừa luôn đề xướng việc dạy học theo năng khiếu, nên không phản đối việc học trò của mình có sở thích ngoài chuyện đọc sách. Dù Lý Mân học hành không giỏi bằng mấy huynh đệ khác, nhưng tính cách của hắn lại rất hợp với Kỷ thái phó. Hai người vừa là thầy trò vừa như bạn bè, thậm chí Kỷ thái phó thường "du di" cho hắn, tạo cơ hội để hắn lén đến trường võ học trộm.

Đáng tiếc, dù sao cũng là Lý Mân tự ý trốn đến, không được sự cho phép chính thức của hoàng đế, nên các sư phụ ở trường võ dù không dám đuổi hắn đi, nhưng cũng không ai mạo hiểm chủ động đến dạy hắn.

Vì vậy, dù Lý Mân đi rất siêng năng, nhưng tiến bộ lại rất chậm.

Rơi vào đường cùng, Lý Mân bắt đầu kết bạn với những đứa trẻ tập võ kia, vừa cho chúng lợi ích, vừa dụ dỗ chúng đấu tay đôi với mình. Ban đầu, không ai dám thật sự giao đấu với Lý Mân. Nhưng về sau, thấy hắn không có dáng vẻ kiêu ngạo, nên khi đấu tập cũng bớt kiêng dè hơn.

Lý Mân tính tình bướng bỉnh, không bao giờ chịu thua, thường xuyên bị thua liền mấy trận.

Có thể nói, những đứa trẻ được huấn luyện bài bản ở trường võ gần như đều giỏi hơn hắn.

Có một ngày, Lý Mân kéo bốn, năm thằng nhóc ra so chiêu, bị đánh bại mấy vòng liền nhưng vẫn không chịu dừng lại. Mọi người sợ hắn bị thương thật, nhưng hắn nhất quyết không chịu nghỉ.

Cuối cùng, đám trẻ đều sợ hãi, có đứa nhịn không được bèn mỉa mai: "Nhị điện hạ, ngài thân thể cao quý, thật sự không thích hợp để luyện võ đâu, cũng đừng làm khó bọn ta nữa. Lỡ ngài xảy ra chuyện gì bọn ta không có cách nào giải thích."

Một đứa trẻ ngang tuổi Lý Mân nói tiếp: "Bọn ta mới tập sau ngài mấy ngày mà còn giỏi hơn ngài đấy."

Đứa nhỏ kia nói xong liền trả lại đồ Lý Mân đã đưa, ý là từ nay đừng tìm ta so chiêu nữa, không chơi với ngươi nữa. Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng bắt chước, không ai chịu chơi cùng Lý Mân nữa.

Lý Mân quá mê tìm người so chiêu, nhưng tư chất lại bình thường, lâu ngày khiến người khác khó mà chịu đựng được. Đám trẻ không dám thực sự ra tay đánh hắn, cũng không muốn nhường hắn, nên lần nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí đánh bại hắn, cảm giác này thật không dễ chịu.

Bọn nhỏ lập tức giải tán, chỉ còn tiểu Lý Mân ngồi trên ghế đá bên sân, bóng lưng nhỏ gầy kia trông thật cô đơn.

"Ngài có biết tại sao ngài không đánh lại bọn họ không?" Giọng nói của một thiếu niên đột nhiên vang lên.

Lý Mân quay đầu lại, thấy một thiếu niên khoảng 14-15 tuổi đứng cách mình không xa, đang nhìn mình.

"Ta tài nghệ không bằng người." Lý Mân đáp.

Thiếu niên nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tiểu Lý Mân lại thẳng thắn như vậy, lại không có mạnh miệng.

"Ngài có muốn so chiêu với ta không?" Thiếu niên hỏi.

"Ngươi?" Lý Mân bước vài bước về phía thiếu niên. Lý Mân lúc này chưa đầy 11 tuổi, vóc dáng chưa phát triển, đứng trước thiếu niên 14-15 tuổi trông rất ốm yếu.

"Ta hẳn là cũng đánh không lại ngươi." Lý Mân thành thật nói.

"Ngài sợ à?" Thiếu niên hỏi.

Lý Mân lắc đầu, nói: "Vậy thì thử đi."

Nói rồi, hắn đặt đống đồ mà đám trẻ trả lại xuống đất, sau đó lập tức bày ra tư thế đối với thiếu niên.

"Ngài ra tay đi." Thiếu niên nói.

Lý Mân không chút do dự, liền đánh về phía thiếu niên. Thiếu niên từ tốn nắm lấy cánh tay hắn, kéo nhẹ rồi đẩy một cái, đẩy Lý Mân ngã xuống đất. Nhưng động tác của thiếu niên rất nhẹ nhàng, thậm chí khi Lý Mân ngã xuống, y còn đỡ một chút, không để Lý Mân té đau.

"Ta đích thực không đánh lại ngươi." Lý Mân đứng lên nói.

"Nhớ kỹ động tác vừa rồi của ta không?" Thiếu niên nói: "Bây giờ đến lượt ta ra tay, ngài dùng cách vừa rồi của ta thử xem."

Thiếu niên nói xong bắt chước động tác tấn công của Lý Mân, Lý Mân hơi sững sờ, lập tức lĩnh ngộ được cái gì, nắm lấy cổ tay thiếu niên đẩy một cái... Khí lực của Lý Mân nhỏ, vốn không thể làm gì được thiếu niên, nhưng đối phương lại muốn phối hợp với hắn, rất khoa trương mà xuống đất.

"Ha ha ha ha." Lý Mân cười phá lên nói: "Ngươi đang nhường ta đúng không?"

"Ngài còn nhỏ, tất nhiên không đánh lại ta. Nhưng ta dạy ngài vài chiêu, sau này đánh bọn nhóc kia, hẳn là đủ rồi." Thiếu niên nói.

Lý Mân nghe vậy, tinh thần lập tức phấn chấn, không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, vô duyên vô cớ nhặt được cái "sư phụ".

Sau này hắn mới biết vị "sư phụ miễn phí" này tên là Chu Sở, là một thiếu niên binh sĩ mới tới trường võ.

Chu Sở đã để ý đến Lý Mân từ lâu, hắn nhận ra Lý Mân không phải không có tư chất, chỉ là chưa từng được hướng dẫn bài bản, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nên phần lớn thời gian đều là tự mình mày mò, thành ra võ nghệ mãi không tiến bộ.

Nhưng Lý Mân có thể chịu khổ, thể chất lại tốt, Chu Sở cảm thấy hắn chỉ cần đi chỉ dẫn đối phương vài câu, dạy cho đối phương vài chiêu, võ nghệ của Lý Mân chắc chắn sẽ tiến bộ không ít.

"Chu sư phụ, những thứ này bọn họ đều không cần, ta tặng hết cho ngươi." Trước khi về, Lý Mân tặng hết đồ vật bọn nhỏ trả lại cho Chu Sở.

Chu Sở cúi đầu nhìn đống đồ kia, từ bên trong chọn một miếng ngọc giác nhỏ, nói: "Đừng gọi Chu sư phụ, gọi vậy làm ta già đi mất."

"Vậy ta gọi ngươi là gì?" Lý Mân hỏi: "Chu đại ca nhé?"

Chu Sở mặt mày tuấn lãng, mới 14-15 tuổi tuổi dáng người đã vô cùng cao lớn, Lý Mân ngẩng đầu nhìn y, trong lòng vô cùng sùng bái. Hắn cảm thấy những sư phụ từng dạy mình, không một ai có thể so sánh với Chu Sở, võ nghệ kém hơn, tướng mạo càng kém xa.

"Gọi tên ta đi." Chu Sở nói.

"Được, Chu Sở." Lý Mân lập tức đáp.

Chu Sở nghe vậy chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, tính tình thẳng thắn, không giống đứa trẻ nhạy cảm được nuông chiều, cũng không có sự uyển chuyển vòng vo của người đọc sách, quả thực là rất hợp ý mình.

Từ đó về sau, Chu Sở trở thành "sư phụ" của Lý Mân.

Dưới sự hướng dẫn của Chu Sở, võ nghệ của Lý Mân tiến bộ nhanh chóng. Chưa đầy nửa năm, bọn trẻ ở trường võ chẳng còn ai là đối thủ của cậu ta nữa.

Mấy năm tiếp theo, Lý Mân vừa học ở Cung thục, vừa theo Chu Sở luyện võ.

Lúc đầu khi biết chuyện này, hoàng đế không vui cho lắm, nhưng sau khi hỏi Kỷ Thái phó, biết được bài vở của Lý Mân không bị ảnh hưởng, ngược lại còn chăm chỉ hơn trước.

Từ đó về sau, hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở, không cấm cản Lý Mân luyện võ nữa.

Vài năm trôi qua, Lý Mân dần lớn thành một thiếu niên.

Chu Sở cũng từ thiếu niên ngày nào, dần dần đến tuổi gia quan(20).

"Ta nghe nói ngươi lại thăng quan?" Một ngày nọ, Lý Mân mang một con gà quay tới tìm Chu Sở.

Hai người ngồi ở góc trường võ vừa ăn vừa trò chuyện, Chu Sở nghe vậy khựng lại, vô thức nhìn Lý Mân.

"Sao vậy? Chẳng lẽ tin tức của ta không chính xác?" Lý Mân ngơ ngác nhìn về phía y hỏi.

"Lại thăng nửa cấp, không tính là cao." Chu Sở nói.

"Chuyện tốt mà, mấy năm nay ngươi thăng chức nhiều lần rồi, có lẽ là vì trước đây lên quá nhanh, nên lần này chỉ có nửa cấp." Lý Mân thấy sắc mặt Chu Sở có chút ảm đạm, cho rằng y đang không hài lòng vì thăng chức không nhiều, liền lên tiếng an ủi.

Chu Sở lại cười nói: "Lần này không còn làm việc ở hoàng thành nữa, mà là chuyển đến Tây phong doanh."

"Tây phong doanh?" Lý Mân ngẫm nghĩ, nói: "Đây không phải là doanh trại ở ngoại thành sao?"

"Ừ." Chu Sở gật đầu nói: "Cưỡi ngựa về kinh thành cũng phải mất nửa ngày."

"Xa như vậy sao..." Lý Mân lập tức thấy con gà quay trong miệng không còn ngon nữa, hắn hỏi: "Không đi được không?"

Chu Sở cười: "Chắc là không đi cũng được."

"Thôi đi, tham gia quân ngũ sao có thể nói không đi là không đi được, lỡ bị cấp trên truy cứu, ngươi sẽ bị giáng tội đấy." Lý Mân vội nói: "Vẫn nên đi đi, Tây phong doanh là bảo vệ kinh thành, ngươi tới đó, coi như là bảo vệ... ta rồi đúng không?"

Chu Sở nhìn về phía hắn, nói: "Nhị điện hạ là người của kinh thành, bảo vệ kinh thành đương nhiên cũng là bảo vệ Nhị điện hạ."

"Vậy chẳng phải đã xong rồi sao?" Lý Mân thương cảm tới nhanh đi cũng nhanh, hắn lại nói: "Đến lúc đó ta sẽ hỏi thăm thử chủ soái của ngươi là ai, rồi nghĩ cách tạo quan hệ để tiện đến thăm ngươi."

Chu Sở nghe vậy bật cười nói: "Ta còn tưởng ngươi muốn làm quen để hắn chiếu cố ta cơ."

"Ngươi cần gì người khác chiếu cố?" Lý Mân nghiêm túc đáp: "Ngươi đến Tây Phong doanh, biết đâu vài năm sau, chủ soái cũng là ngươi rồi!"

Lý Mân trước nay chưa từng tiếc lời khen ngợi hay tán thưởng Chu Sở, Chu Sở đã sớm quen rồi, nghe cũng không thấy có gì không ổn.

"Ta nhất định sẽ nhớ ngươi." Lý Mân đột nhiên nói.

Chu Sở tránh ánh mắt thiếu niên nhìn xa xa, nói: "Ta biết."

"Vậy ngươi có nhớ ta không?" Lý Mân lại hỏi.

Câu hỏi này khiến Chu Sở có chút không được tự nhiên, y cười khổ nói: "Hai đại nam nhân, nhớ với nhung gì chứ, nghe buồn nôn lắm."

Lý Mân nghe vậy liền nhịn không được cười, Chu Sở nhìn hắn cũng nở nụ cười.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, Lý Mân ngồi cạnh Chu Sở, đầu tựa vào vai y, cứ thế ở bên nhau đến khi trời tối đen.

Từ sau khi Chu Sở đến Tây phong doanh, cơ hội gặp mặt giữa hai người ngày càng ít đi.

Lý Mân dần dần lớn lên, hoàng đế bắt đầu giao cho hắn một số việc triều chính.

Lý Mân không mấy hứng thú với những việc khác, liền nghĩ răm phương ngàn kế để xin hoàng đế giao cho mình một chức vụ ở Binh bộ.

Chức vụ này không hẳn là tốt, nhưng lại làm hắn rất hài lòng.

Thứ nhất, hắn không có tham vọng gì, tự nhận bản thân không có tài năng về chính sự, nên không muốn nhận nhiệm vụ quá cao. Thứ hai, đảm nhiệm công việc ở Binh bộ, liền có thể tìm cớ đi công sự, thỉnh thoảng đi Tây phong doanh thăm Chu Sở.

Mấy năm trôi qua, Lý Mân từ một thiếu niên trở thành người có thể tự mình đảm đương mọi việc.

Chu Sở ở Tây phong doanh cũng một đường thăng tiến, dựa vào bản lĩnh của mình, chỉ trong vài năm đã trở thành tướng quân.

Mùa hè năm đó, Lý Mân lấy lý do làm việc đến Tây phong doanh một chuyến.

Công việc của hắn rất nhanh đã xong xuôi, nhưng ngày đó ngoại thành đột nhiên đổ mưa to, bị kẹt lại không thể trở về.

Đêm đó, trong doanh trại của Chu Sở, hai người cùng uống rượu và trò chuyện vui vẻ.

Lý Mân nhắc lại chuyện gặp gỡ Chu Sở năm xưa, trong lời nói không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình dành cho Chu Sở.

Chu Sở hiếm khi được gặp Lý Mân, uống chút rượu liền có hơi say.

Lý Mân thì thao thao bất tuyệt, còn Chu Sở nghiêm túc nhìn y, trong mắt mang theo ý cười.

Trong chốc lát, Lý Mân nói nhiều nên mệt liền dừng lại nhìn Chu Sở.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên ái muội.

"Khi còn bé, có phải ngươi rất sùng bái ta không?" Chu Sở cười nói.

"Giờ ta vẫn rất sùng bái ngươi." Lý Mân đã trưởng thành, nhưng nói chuyện vẫn giống như khi còn bé, chưa bao giờ che giấu.

Ánh mắt Chu Sở hơi ngưng lại, vội chữa lời: "Ngươi đã là người lớn rồi, còn không biết giữ mồm giữ miệng."

"Ta trước giờ vẫn vậy, ngươi biết mà." Lý Mân nhìn Chu Sở, nói.

Chu Sở bất thình lình cảm nhận thứ tình cảm không thích hợp từ trong ánh mắt Lý Mân, hắn không dám nghĩ nhiều, liền lấy lý do uống nhiều, nói: "Ngày mai ngươi còn phải lên đường, nghỉ sớm đi, ta đưa ngươi về lều của ngươi."

Lý Mân chìa tay ra, Chu Sở đỡ hắn đứng dậy.

Nhưng Lý Mân lại nhân cơ hội nắm chặt tay hắn, nói: "Chăn đệm của họ chuẩn bị cho ta quá ẩm, ta ngủ không quen, có thể ngủ ở đây không?"

"Được, ngươi ngủ giường của ta, ta sang chỗ ngươi." Chu Sở đáp.

Lý Mân cười nhạt, nói: "Ngươi biết ta là có ý gì, nếu ngươi muốn ta từ bỏ hy vọng thì không nên lảng tránh... Mà phải trực tiếp nói cho ta biết, để ta không nên tiếp tục vọng tưởng."

Chu Sở nghe vậy, tim đập thình thịch, những ý nghĩ mà hắn khó khăn lắm mới kìm xuống được lại dễ dàng bị khơi dậy.

Hai người quen biết từ thuở thiếu niên, rất hiểu rõ về nhau. Mấy năm nay, Lý Mân dần dần lớn, Chu Sở sớm đã nhận ra trong tình cảm của Lý Mân dành cho hắn, xen lẫn nhiều thứ khiến hắn không dám nghĩ sâu.

Trước kia không dám suy nghĩ là bởi vì không chắc tình cảm này của Lý Mân là do tuổi trẻ xúc động, hay là cái khác...

Mà dù sao, hắn cũng lớn hơn Lý Mân vài tuổi, lẽ ra nên chín chắn và lý trí hơn trong chuyện này, tránh nhất thời xúc động mà làm ra chuyện không thể vãn hồi.

Hắn rất trân trọng tình bạn với Lý Mân, không muốn tùy tiện mạo hiểm.

Ít nhất, khi chưa xác định được tâm ý của thiếu niên, hắn không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng đêm nay, Lý Mân lại bất ngờ vạch trần sự việc như vậy.

Hành động này của Lý Mân quả thực không cho hắn đường lui, hoặc là từ chối, hoặc là chấp nhận, giả ngu không còn tác dụng.

"Bỏ đi, ta nên đi thì hơn." Lý Mân thấy hắn mãi không tỏ thái độ, liền định buông tay hắn ra.

Nhưng bàn tay Chu Sở đột nhiên siết chặt, nắm lấy tay hắn.

Lý Mân để mặc cho hắn nắm tay mình, hơi thở dần trở nên rối loạn.

Chu Sở nhìn y, hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Đêm nay... Ngươi thực sự muốn ở lại đây qua đêm?"

"Ngươi đồng ý cho ta ở lại sao?" Lý Mân hỏi hắn.

Chu Sở đưa tay vuốt nhẹ qua trán thiếu niên, giọng khàn hơn vài phần, lại hỏi: "Nếu bây giờ ngươi không đi, ta sẽ không để ngươi đi nữa đâu."

Lý Mân nghe vậy trên mặt đỏ lên, chủ động ôm cổ Chu Sở hôn lên.

Chu Sở gần như không cho y bất kỳ cơ hội nào, lúc này đảo khách thành chủ, dùng nụ hôn mãnh liệt đáp lại Lý Mân.

...

...

Sáng hôm sau, hai người đều tỉnh khỏi cơn say.

Chu Sở nhìn những dấu vết mình giày vò ra trên người Lý Mân, trong lòng có chút hối hận.

Hắn ở trong quân lâu, khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ. Tuy nhiên, đối với loại chuyện này, Lý Mẫn vẫn luôn thẳng thắn, hoàn toàn không biết kiềm chế, điều này khiến Chu Sở mất khống chế.

"Có phải ngươi hối hận rồi không?" Lý Mân nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi.

"Ngươi nên ngăn cản ta lại." Chu Sở lấy thuốc trị thương bôi cho Lý Mân.

Lý Mân nghe vậy, cho là y đang nói về chuyện xảy ra giữa hai người, hoàn toàn không biết y ám chỉ đến sự "mất khống chế" kia, cho nên nói: "Ngươi không cần như vậy, chuyện này là ta tự nguyện, cũng là ta quyến rũ ngươi. Nếu ngươi không muốn thừa nhận, bước ra khỏi đây thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Chu Sở nghe vậy nhìn về phía hắn, bật cười nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy?"

Không đợi Lý Mân phản ứng, Chu Sở đã đè người xuống hôn thêm lần nữa.

Lúc này Lý Mân mới hoàn hồn lại.

"Ý ngươi nói là mấy vết thương của ta sao?" Lý Mân cười nói: "Ta thích ngươi như vậy, không muốn ngăn cản ngươi, ngươi cũng không cần kìm chế."

"Ngươi có biết mình đang nói gì không?" Chu Sở đưa tay nhéo lỗ tai của y nói: "Ngươi không sợ làm cho ngươi đến mười ngày nửa tháng cũng không về được kinh thành à?"

Lý Mân nghe vậy nói: "Ta cũng không muốn đi, ngủ trong trướng của ngươi thật thú vị, ta không muốn về kinh thành."

Chu Sở vốn tưởng rằng Lý Mân ít nhiều sẽ có chút ngại ngùng, lại không ngờ đối phương còn thẳng thắn hơn so với tưởng tượng của hắn.

Nhưng mà hắn rất thích phản ứng này của Lý Mân, thản nhiên và nghiêm túc.

Giống như những gì bọn họ làm là một chuyện hết sức bình thường, không có gì phải xấu hổ cả.

"Bây giờ ngươi đang bị thương, không thể cưỡi ngựa. Để ta cho người truyền lời, bảo rằng tối qua trời mưa, ngươi bị cảm lạnh, cần nghỉ ngơi vài ngày mới đi." Chu Sở nói với Lý Mân.

Lý Mân nghe vậy vui ra mặt, hỏi: "Có phải ngươi không nỡ để ta đi không?"

"Ngươi nói xem?" Chu Sở không trực tiếp giống như y, rất nhiều lời không quen nói thẳng.

Lý Mân biết tính của hắn, thấy vẻ mặt này của hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại nhịn không được hỏi: "Vậy ta ở lại dưỡng thương, là ở lều của ngươi, hay trở về lều của mình?"

Chu Sở bị hắn chọc cho rất muốn "trừng trị" hắn, lại sợ làm hắn bị thương thêm, liền nói: "Tiết chế chút đi, không thì mấy ngày tới đừng nghĩ đến chuyện đặt chân xuống đất."

Lý Mân nghe vậy cười ha ha, hắn thực sự rất thích vẻ mặt bất lực của Chu Sở.

Quả nhiên, mấy ngày sau đó, Lý Mân gần như không bước chân xuống giường.

Chu Sở "chăm chỉ" chăm sóc hắn mấy ngày liền, đến khi trong kinh chuẩn bị phái người đến đón, mới để cho Lý Mân rời đi.

Một hai năm sau đó, Lý Mân rảnh rỗi sẽ đến Tây phong doanh, Chu Sở thỉnh thoảng cũng sẽ tới kinh thành, hai người cứ như vậy qua lại tranh thủ những lần gặp nhau ngắn ngủi...

Sau này hoàng đế băng hà, đại ca của Lý Mân lên ngôi.

Tân hoàng còn trẻ, vả lại vì cùng thế hệ với Lý Mân nên sự kiềm chế đối với Lý Mân cũng không chặt chẽ lắm.

Lý Mân so với lúc trước càng tự do hơn, số lần lui tới Tây phong doanh càng nhiều hơn.

Không lâu sau, Chu Sở trở thành chủ soái của Tây phong doanh.

Hai người qua lại càng không chút kiêng dè...

Vốn tưởng rằng mọi thứ có thể tiếp tục như vậy, nhưng vài năm sau, hoàng huynh của Lý Mân đột nhiên mắc bệnh nặng, tình ngày càng nguy kịch.

Vị hoàng đế trẻ tuổi chỉ ngồi trên ngai vàng được vài năm, vẫn chưa thỏa mãn với quyền lực vô thượng của mình, nên không cam lòng cứ thế mà ra đi.

Tuy nhiên, thái y đều bó tay trước căn bệnh của hắn, sau nhiều lần giãy giụa, hoàng đế cuối cùng nhận ra bản thân không còn nhiều thời gian. Vì vậy, hắn nảy sinh ý định truyền ngôi cho con trai độc nhất của mình. Mặc dù ai cũng hiểu rằng, để giữ ổn định cho triều đình, "huynh chung đệ cập" (anh mất em kế vị) là lựa chọn tốt nhất...

Nhưng hoàng đế vẫn khăng khăng làm theo ý mình, vì thế hắn dốc toàn lực để chuẩn bị mọi thứ trước khi chết, hòng bảo đảm tương lai cho vị Thái tử nhỏ tuổi.

Những thứ cần chuẩn bị, một là chọn một người đáng tin cậy để phò tá ấu đế, hai là trừ khử trước tất cả những kẻ có khả năng đe dọa đến ấu đế.

Và như thế, Lý Mân trở thành cái gai trong mắt hoàng đế.

Người em trai này của hắn từ nhỏ đã "ưa thích tranh đấu", hơn nữa còn lui tới thân thiết với chủ soái Tây phong doanh.

Tây phong doanh chính là một trong những lực lượng chủ chốt bảo vệ kinh thành, nếu có người dựa vào Tây phong doanh để làm chuyện đại nghịch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng đế trong cơn bệnh, trong đầu chỉ lo lắng tình cảnh sau này của ấu đế, đến mức gần như ám ảnh. Vì thế tai bay vạ gió này liền giáng xuống Lý Mân và Chu Sở. Thậm chí, còn liên lụy đến Kỷ Thái phó vì biện hộ cho Lý Mân.

Lý Mân bị giam lỏng ở trong phủ, hoàn toàn không hề hay biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Cho đến một ngày, một thuộc hạ cũ của Chu Sở liều mạng đến báo tin cho Lý Mân, rằng Chu Sở và Kỷ Thái Phó bị phán chém đầu.

"Hoàng huynh không thể nào hồ đồ như vậy! Chữ trên bức thư kia rõ ràng không phải của ta, người ngoài càng không thể trộm dùng tư ấn của ta, hoàng huynh chỉ cần vừa nhìn là biết, làm sao có thể đưa ra phán quyết như vậy?" Lý Mân bị giam đã lâu, vẫn nuôi hy vọng trong lòng, chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được kết cục này, "Ngươi tìm cách đưa ta đến gặp hoàng huynh, ta muốn tìm hắn nói rõ ràng!"

"Nhị điện hạ, mọi chuyện đã ngã ngũ, mong ngài nén bi thương." Người kia nói.

Lý Mân sững sờ, hỏi: "Nén bi thương cái gì?"

Người kia hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Trước hôm qua, trong phủ của ngài có quá nhiều hộ vệ, ta không vào được. Đến chiều hôm qua, sau khi hành hình xong, bệ hạ mới rút bớt hộ vệ khỏi phủ của ngài... Hôm nay, thi thể của thống lĩnh và Thái phó đã bị vứt ngoài bãi tha ma, tất cả đều không còn đường cứu vãn."

Lý Mân nghe vậy ánh mắt nhất thời trở nên trống rỗng, như thể không thể hiểu được ý của câu nói này.

"Nhị điện hạ, ngài phải bảo trọng thân thể!" Người kia thấy sắc mặt Lý Mân không ổn, vội đỡ lấy y nói: ""Nếu ngài có mệnh hệ gì, thống lĩnh dưới suối vàng cũng sẽ không yên lòng."

Lý Mân nhìn người kia, hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: "Thi thể… đã có ai lo liệu chưa?"

"Không ai dám đi nhặt xác, bệ hạ hạ chỉ, bất cứ ai nhặt xác sẽ bị trừng phạt với tội danh tương tự." Người kia nói.

Nghe vậy, Lý Mân hất tay người kia ra, xoay người bước hai bước về phía cửa phủ.

Sau đó hắn lảo đảo, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

"Nhị điện hạ!" Người kia bước tới đỡ lấy Lý Mân.

Chỉ thấy vẻ mặt Lý Mân tuyệt vọng, há miệng một câu cũng không nói ra được liền ngất đi.

Lý Mân hôn mê ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại đã bị đưa vào hoàng lăng.

Ở hoàng lăng, hắn sống những ngày uất ức, bệnh tình ngày một trầm trọng.

Thuộc hạ kia của Chu Sở vô cùng trung thành, biết Chu Sở trước khi chết không yên lòng nhất chính là Lý Mân. Vì thế, người này đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng tìm được một bộ khinh giáp mà Chu Sở từng mặc, lén mang đến cho Lý Mân, hy vọng đối phương có cái để tưởng niệm.

Cũng may biện pháp này dường như có chút tác dụng, Lý Mân lập một ngôi mộ gió cho Chu Sở trong rừng phía sau hoàng lăng, 

Sau đó bệnh của hắn khá hơn một chút, chẳng qua vẫn không khỏi, miễn cưỡng xem như duy trì được mạng sống.

Lý Mân không nói cho người khác biết, hắn sở dĩ không chết, là vì có một ngày bệnh tình trở nặng, giống như đã chết rồi, trong lúc mơ mơ màng màng hắn đến bên cầu Nại Hà, nhìn thấy Chu Sở đứng ở nơi đó.

Lý Mân áy náy không thôi, hắn vẫn luôn tự trách mình về cái chết của Chu Sở và Kỷ Thái phó, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để gặp Chu Sở. Cho nên sau ngày đó, bệnh của hắn có phần thuyên giảm.

Trước đây hắn một lòng muốn chết, sau ngày đó hắn lại có chút sợ chết, hắn sợ khi đến bên cầu Nại Hà, hắn thật sự nhìn thấy Chu Sở, lúc đó nên xử lý thế nào?

Thế nhưng, sống tiếp đối với hắn còn khó chịu hơn cái chết.

Cho đến một ngày, chân tướng vụ án Tây phong doanh được sáng tỏ.

Một khắc kia, khối uất nghẹn trong lòng Lý Mân gần một năm trời cuối cùng cũng được tháo gỡ...

Lý Mân không còn sợ gặp Chu Sở nữa.

Một liều độc dược, Lý Mân chết trước ngôi mộ của Chu Sở.

Hồn phách của hắn trôi dạt từ từ đến địa phủ, và quả nhiên, ở bên bờ cầu Nại Hà, gặp lại bóng dáng quen thuộc ấy.

Bộ dạng của Chu Sở gần như không thay đổi, không khác gì hình ảnh trong ký ức của hắn...

"Sao ngươi lại đến sớm như vậy?" Chu Sở vừa nhìn thấy hắn đã nhận ra ngay, giống như Chu Sở vẫn luôn đứng đó chờ Lý Mân.

Không đợi Lý Mân lên tiếng, Chu Sở lại nói: "Ta còn tưởng rằng phải đợi thêm năm sáu mươi năm, mới có thể đợi được ngươi."

Trong giọng nói của Chu Sở, nửa là vui sướng nửa là thổn thức, còn mang theo một chút đau lòng đối với Lý Mân "ra đi quá sớm".

"Ngươi không trách ta sao?" Lý Mân hỏi.

"Ta trách ngươi đến sớm quá, không chịu sống tiếp cho ta à?" Chu Sở hỏi: "Hay là trách ngươi tới quá muộn, để ta đợi lâu như vậy?"

Lý Mân cay cay sống mũi, tiến lên ôm lấy Chu Sở.

Hai người ôm nhau bên cầu Nại Hà, vô số hồn phách bên cạnh hóa thành điểm sáng bước vào vòng luân hồi.

"Kiếp sau chúng ta còn gặp lại nhau không?" Lý Mân hỏi.

"Nếu không thể gặp lại nhau, vậy thì ta sẽ không vào luân hồi."

Chu Sở nói: "Ta đã quen biết với người ở địa phủ từ lâu, ta sẽ nhờ họ giúp đỡ một chút."

Lý Mân nghe vậy không khỏi bật cười, biết là y đang nói đùa. Nhưng trong lòng hắn lại có một niềm tin mãnh liệt, giống như trong vô số điểm sáng bay tán loạn bên cầu Nại Hà, hắn đã nhìn thấy một khoảnh khắc tương lai của mình và Chu Sở.

Hắn biết, kiếp sau, bọn họ nhất định còn có thể gặp lại nhau.