Đại tổng quản - Chương 81

Chương 81: Ngoại truyện 3 – Vương tử & Tần Tranh [3/3]【 mãi mãi gắn bó】

Nhiều năm trước, sáng hôm sau, khi Kỳ Cảnh Xuyên tỉnh dậy tại Giáo phường ty, Tần Tranh đã không thấy đâu nữa. 

Kỳ Cảnh Xuyên nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt, nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra tối qua...

Trong trí nhớ, Kỳ Cảnh Xuyên đối với Tần Tranh rất càn rỡ, nhưng Tần Tranh lại không hề tỏ ra khó chịu hay kháng cự.

Nếu phải dùng từ để miêu tả phản ứng của Tần Tranh, Kỳ Cảnh Xuyên thậm chí cảm thấy có thể dùng từ "nhiệt tình và chủ động".

Nhưng giờ đây, khi sự xúc động qua đi, Kỳ Cảnh Xuyên lại không thể xác định được tối qua rốt cuộc Tần Tranh chỉ là phút chốc bốc đồng hay đúng như những gì mình nghĩ.

Kỳ Cảnh Xuyên có chút thấp thỏm, mọi thứ tối hôm qua đều vượt ngoài kế hoạch của hắn.

Hắn rất sợ tất cả những điều này sẽ khiến thiếu niên hoảng sợ, làm mất đi cơ hội mà hắn đáng lẽ nên có.

Ngày đó, sau khi hắn rời khỏi Giáo phường ty, lập tức đến dịch quán, thủ vệ nói không thấy Tần Tranh tới, hắn không nghĩ nhiều, lại đi Kinh giao đại doanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tần Tranh.

Thiếu niên từng cùng hắn như hình với bóng, dường như biến mất không tung tích.

Kỳ Cảnh Xuyên gần như lật tung cả kinh thành, hắn tìm đến tất cả những nơi mà Tần Tranh dẫn hắn đi qua, vẫn không tìm được bóng dáng Tần Tranh. Lúc đó, Kỳ Cảnh Xuyên mới nhận ra, nếu Tần Tranh thực sự muốn trốn tránh mình, có lẽ dù tìm thêm một năm nữa cũng khó mà gặp được.

Khi sứ đoàn sắp khởi hành về Lương quốc, Kỳ Cảnh Xuyên không còn cách nào, tự mình quay lại Kinh giao đại doanh một chuyến để gửi một bức thư cho Tần Tranh.

Thư kia hắn nhờ Tần phụ chuyển tận tay Tần Tranh, vì không chắc Tần phụ có mở thư ra xem hay không, cho nên trong thư hắn không nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó ở Giáo phường ty, mà là nói với Tần Tranh, ở dịch quán đầu tiên trên đường từ kinh thành về Lương quốc, hắn có chuẩn bị một lễ vật, coi như 'tặng đào trả ngọc (có qua có lại)', cảm ơn y đã làm bạn với hắn mấy ngày qua.

Nếu Tần phụ có đọc thư cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem đó là trò đùa giữa các thiếu niên.

Nhưng nếu Tần Tranh nhìn thấy bốn chữ 'tặng đào trả ngọc', hẳn sẽ nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai người ở quán trà ngày đó...

"...Tặng ta trái mộc đào, đáp lại bằng ngọc quý, không chỉ là trả lễ, mong mãi mãi gắn bó!"

"Cái gọi là 'tặng đào trả ngọc' ở Đại Du bọn ta, tặng ngọc bội còn có ý theo đuổi... Ta tặng ngươi hai miếng, sau này nếu ngươi thích cô nương nào, có thể mượn hoa hiến phật, tặng một miếng cho người ta."

Kỳ Cảnh Xuyên vẫn nhớ rõ đêm đó Tần Tranh đã nói gì với hắn, cho nên hắn đã để lại một trong hai miếng ngọc bội mà Tần Tranh tặng mình ở dịch quán. Chỉ cần Tần Tranh đến đó, sẽ có người trao lại miếng ngọc ấy cho y, đến lúc đó Tần Tranh hẳn sẽ hiểu được tâm ý của hắn.

Kỳ Cảnh Xuyên đầy lưu luyến, thậm chí đã nán lại ở dịch quán thêm hai ngày, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Tần Tranh.

Hắn không biết liệu Tần Tranh tránh mặt hắn là vì giận hắn "càn rỡ", hay là hối hận vì đêm đó không từ chối mình...

Cuối cùng, Kỳ Cảnh Xuyên không đợi được, lại để lại một bức thư ở dịch quán cho Tần Tranh rồi mới lên đường đuổi theo sứ đoàn về nước.

Kể từ đó, Kỳ Cảnh Xuyên không nhận được tin tức của Tần Tranh nữa.

Mãi đến mấy năm sau, Kỳ Cảnh Xuyên lại đi theo sứ đoàn tới Đại Du.

Tại dịch quán gần kinh thành nhất, Kỳ Cảnh Xuyên nhìn thấy miếng ngọc bội và bức thư mình để lại nhiều năm trước.

Trong mấy năm qua, hắn đã vô số lần chờ đợi, tự hỏi liệu Tần Tranh sau khi nguôi giận có nhớ tới hắn mà ghé qua dịch quán không? Nếu Tần Tranh cầm miếng ngọc bội kia, sẽ cảm thấy thế nào? Tần Tranh sẽ đọc bức thư mà hắn để lại dịch quán chứ?

Cho đến ngày hôm đó, Kỳ Cảnh Xuyên mới biết mình đã nghĩ quá nhiều.

Dù là ngọc bội hay thư, Tần Tranh đều không động đến, điều này có nghĩa là Tần Tranh chưa từng đến dịch quán tìm hắn.

Điều này khiến Kỳ Cảnh Xuyên rất thất vọng, cũng chính lúc đó, hắn đột nhiên nhận ra, có lẽ Tần Tranh không muốn gặp lại hắn nữa. Nếu biết hắn đến kinh thành, có lẽ Tần Tranh sẽ kiếm cớ tránh đi. Nếu đúng như vậy, có lẽ ngay cả mặt Tần Tranh hắn cũng không nhìn thấy được.

Vì thế, trước khi vào kinh thành, hắn đã dịch dung.

Kỳ Cảnh Xuyên bất ngờ biến thành "Kỳ Cảnh Hằng".

Cả kinh thành, chỉ có Lý Trạm biết thân phận thật của hắn, cũng may Lý Trạm rất hiểu ý, không vạch trần chuyện này.

Những ngày ở kinh thành, Tần Tranh phụ trách tiếp đón "Kỳ Cảnh Hằng", mỗi ngày cẩn thận chu đáo dẫn "nàng" đi dạo khắp nơi, ăn ăn ăn, mua mua mua.

Mỗi nơi Tần Tranh đưa "Kỳ Cảnh Hằng" đến đều là những địa điểm trước đây hắn từng đưa Kỳ Cảnh Xuyên đi. Bất kể là tửu lâu, quán trà, hay là cửa tiệm đồ ngọc, cửa hàng tơ lụa, mỗi một nơi đều như mấy năm trước, từng lưu lại hồi ức của hắn và Kỳ Cảnh Xuyên.

Chỉ là, giờ đây cảm giác hoàn toàn khác.

Khác với sự nhiệt tình chân thành đối với Kỳ Cảnh Xuyên năm đó, khi đối mặt với "Kỳ Cảnh Hằng", Tần Tranh luôn giữ khoảng cách và khách sáo, thậm chí ngay cả những lời dư thừa cũng rất ít khi nói.

Trong những ngày đầu, thật ra Tần Tranh rất bài xích vị công chúa Lương quốc này, chỉ vì dung mạo của đối phương luôn mang theo bóng dáng của Kỳ Cảnh Xuyên, điều này làm hắn rất khó chịu.

Kỳ Cảnh Xuyên cũng cảm nhận được điều đó, thiếu niên lang hoạt bát rạng rỡ năm nào, giờ đây dù đôi khi vẫn bông đùa vài câu, nhưng dường như không còn vui vẻ như trước, mỗi ngày dường như luôn mang theo rất nhiều tâm sự.

Kỳ Cảnh Xuyên không dám tự mình đa tình, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ những tâm sự ấy có liên quan đến mình. Cho đến một ngày, Tần Tranh hơi thất thần, hỏi hắn câu kia...

Tần Tranh hỏi: "Ca ca cô vì sao không tới?"

Kỳ Cảnh Xuyên lúc ấy sững sờ hồi lâu, cố gắng suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Tần Tranh.

Sau đó hắn nhịn không được "tự mình đa tình", nghĩ rằng có lẽ Tần Tranh ít nhiều cũng mong được gặp lại mình chăng? Sau đó hắn lại nhịn không được nghĩ, nói không chừng sự buồn bã thất vọng của Tần Tranh những ngày qua cũng liên quan đến việc không được gặp "mình"...

Kỳ Cảnh Xuyên rất muốn xác minh suy đoán này, rồi lại không dám bước thêm một bước.

Tuy hiện tại hắn không thể lộ ra bộ mặt thật, nhưng ít nhất mỗi ngày đều gặp được Tần Tranh, nếu hắn chủ động nói chuyện, đối phương sẽ khách khí đáp lại vài câu. Nhưng nếu Tần Tranh biết được thân phận thật của hắn, nhỡ y lại bỏ chạy thì sao?

Kỳ Cảnh Xuyên do dự rất lâu, cho đến ngày hai doanh luận võ.

Đêm đó ở tiệc rượu, "Kỳ Cảnh Hằng" chủ động lấy lòng Tần phụ, điều này cũng chọc giận Tiêu Đằng Vân, chủ soái của Tây phong doanh, người đã thảm hại trong cuộc tỉ thí. Tiêu Đằng Vân mượn cớ say rượu buông lời khiếm nhã với "Kỳ Cảnh Hằng", thậm chí lấy chuyện "nàng" cùng Tần Tranh tới lui thân thiết chế nhạo Tần Tranh, Tần Tranh không nhịn được liền châm biếm lại vài câu.

Vì vậy, theo kế hoạch ban đầu, người của Tây phong doanh sẽ bất mãn với "Kỳ Cảnh Hằng", cuối cùng có người "đục nước béo cò" ra tay đả thương "Kỳ Cảnh Hằng".

Nhưng vì Tần Tranh không chịu nổi việc những người này ức hiếp một cô gái như "Kỳ Cảnh Hằng", hơn nữa ở trong lòng hắn, "Kỳ Cảnh Hằng" là "muội muội" của Kỳ Cảnh Xuyên, hắn và Kỳ Cảnh Xuyên ít nhiều cũng coi như là người quen cũ, không thể ngồi yên nhìn Tiêu Đằng Vân xúc phạm nàng.

Cứ như vậy, cuối cùng cơn giận của Tây phong doanh chuyển sang người Tần Tranh.

Sau khi tiệc rượu tan, kẻ được sắp đặt để "đục nước béo cò" tấn công "Kỳ Cảnh Hằng" còn chưa kịp ra tay thì đã có người của Tây phong doanh, mượn cớ say rượu, lao vào tấn công Tần Tranh.

Người nọ rút một mũi tên từ trong ống tên của hộ vệ, bất ngờ đâm về phía Tần Tranh.

Kỳ Cảnh Xuyên bởi vì luôn cảnh giác, nên nhanh chóng phát hiện hành động của kẻ đó, hắn vốn có thể ra tay ngăn lại, nhưng sau khi do dự trong giây lát, hắn đã dùng thân thể của mình ngăn cản mũi tên kia.

Bằng cách này, một mặt không cần diễn theo kế hoạch ban đầu, mọi việc càng thuận lợi hơn.

Mặt khác, Kỳ Cảnh Xuyên cũng có chút tư tâm, hắn muốn đánh cược một lần, đánh cược nếu Tần Tranh biết được thân phận của hắn, sự đau lòng của y đối với hắn có vượt qua cơn giận vì bị hắn dịch dung lừa gạt hay không...

Kỳ Cảnh Xuyên thắng cược.

Bởi vì sau khi hắn bị thương tỉnh lại, mở mắt liền thấy Tần Tranh canh giữ bên cạnh.

Sắc mặt mặt Tần Tranh lạnh lùng, dáng vẻ như không muốn nói chuyện với ai, nhưng khi Kỳ Cảnh Xuyên cố gắng ngồi dậy, vô ý động đến miệng vết thương đau đến nhíu mày, Tần Tranh theo phản xạ lao đến đỡ hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự quan tâm và đau lòng chưa kịp che giấu.

Kỳ Cảnh Xuyên thấy nhẹ nhõm đi một nửa, hắn biết Tần Tranh không phải hoàn toàn vô ý với hắn.

Dù không biết năm đó vì sao Tần Tranh không đến dịch quán, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn cố gắng nhất định sẽ khiến Tần Tranh mở lòng với mình.

"Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Kỳ Cảnh Xuyên nói.

"Ngươi chảy rất nhiều máu, Đường đại phu nói ngươi nên dưỡng thương cho tốt." Thái độ Tần Tranh lạnh nhạt, ánh mắt cũng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Tối qua cám ơn ngài đã cứu ta, trước khi vết thương của ngài khôi phục, ta sẽ chăm sóc ngài, coi như trả ơn ngài."

Tần Tranh không đợi Kỳ Cảnh Xuyên mở miệng, liền nói: "Vương tử điện hạ thân phận tôn quý, Tần mỗ ghi nhớ ơn cứu mạng của ngài, nhưng không có ý gì khác, mong điện hạ hiểu rõ, đừng nói những lời khiến Tần mỗ khó xử."

Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy liền biết Tần Tranh đang tức giận với mình, nên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Dù sao hắn lừa Tần Tranh lâu như vậy, với tính tình Tần Tranh không giận hắn mới là lạ.

Cũng may hiện giờ hắn đang có thương tích trên người, thử dùng khổ nhục kế, rồi từ từ nghĩ thêm cách khác, cũng không đến nỗi không có chút cơ hội nào.

Đêm đó, lúc Đường Thứ thay thuốc cho hắn, nhịn không được nói: "Thể chất của vương tử điện hạ quả nhiên rất tốt, vết thương lành nhanh hơn người bình thường. Dựa theo tốc độ này, không quá ba ngày điện hạ có thể xuống giường đi lại được."

Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy thì vô cùng lo lắng, vội nói: "Đường đại phu có thể giúp ta một việc hay không? Để vết thương của ta lành chậm lại vài ngày được không?

Đường Thứ nghe vậy liền nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, nhưng lập tức Đường Thứ liền hiểu được ý của hắn.

Sau đó, nhờ phúc của Đường Thứ, vết thương của Kỳ Cảnh Xuyên quả thật khôi phục chậm hơn.

Nhưng dù có chậm hơn thì cũng không thể kéo dài mãi.

Khi mọi người trở về kinh thành, theo ước định của Kỳ Cảnh Xuyên và Lý Trạm, hắn cần lấy thân phận của mình lên triều đòi công bằng cho "muội muội" bị thương.

Hôm đó trước khi thượng triều, Tần Tranh nói với hắn: "Sau hôm nay, Tần mỗ sẽ không quấy rầy điện hạ nữa, ta thấy vết thương của điện hạ cũng gần khỏi rồi, nếu sau này điện hạ còn cần gì, chỉ cần sai người phân phó, Tần mỗ nếu làm được, nhất định sẽ dốc hết sức lực."

Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy trong lòng buồn bã, vì thế...

Sau khi hạ triều, vết thương vốn đã gần lành lại của Kỳ Cảnh Xuyên lại nứt ra.

Trên xe ngựa Tần Tranh đưa hắn trở về dịch trạm, Kỳ Cảnh Xuyên liền giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Vết thương này của Kỳ Cảnh Xuyên cứ tái đi tái lại như vậy, khiến Tần Tranh phải ở bên hắn hết ngày này qua ngày khác.

Đến Trung thu, Kỳ Cảnh Xuyên cảm thấy thời cơ đã chín muồi, là thời điểm tốt để nói chuyện nghiêm túc với Tần Tranh.

Vì thế đêm đó, Kỳ Cảnh Xuyên tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn.

Tần Tranh kinh ngạc phát hiện, mỗi món ăn trên bàn đều là những món trước đây hắn từng dẫn Kỳ Cảnh Xuyên đi ăn, hơn nữa đều là những món hắn yêu thích nhất.

"Làm sao ngươi biết?" Tần Tranh lúc này hoàn toàn bối rối.

Kỳ Cảnh Xuyên rót rượu giúp y, nói: "Lúc ở Lương quốc, rất nhớ ngươi, liền tìm một đầu bếp Đại Du nhờ hắn dạy ta cách làm mấy món này. Lúc đầu nấu không ngon lắm, nhưng sau đó mỗi lần nhớ ngươi, ta lại làm, lâu ngày mùi vị càng ngày càng tốt."

Tần Tranh nghe vậy liền ngẩn ra, không ngờ Kỳ Cảnh Xuyên lại nói thẳng như vậy.

Cái gì mà mỗi lần nhớ ngươi, ta lại làm... Cái này cũng quá trực tiếp đi?

"Lần trước, trước khi rời kinh thành, ta từng chờ ngươi ở dịch quán, lúc ấy ta đã nghĩ... Nếu ngươi chịu đến gặp ta, chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ ở lại kinh thành, không đi nữa."

Kỳ Cảnh Xuyên cười khổ nói: "Sau đó ngươi không đến, ta lại nghĩ... Nếu ngươi chịu viết thư cho ta, dù chỉ nói rằng ngươi nhớ ta, ta nhất định sẽ lập tức phi ngựa đến kinh thành gặp ngươi ngay."

Kỳ Cảnh Xuyên nói xong, tự rót tự uống một chén rượu, lại nói: "Về sau nữa, ta lại nghĩ, có lẽ ngươi thực sự không muốn gặp ta, nếu không sao lại không hề có tin tức gì? Nhưng ta... Dù biết là như vậy, nhưng vẫn không thể ngừng nhớ đến ngươi. Ta nghĩ, chỉ cần đến kinh thành, cho dù ngươi không để ý tới ta, chỉ cần cho ta nhìn thấy ngươi một lần, cũng đủ rồi."

Tần Tranh nghe mà không hiểu gì cả, bởi vì hắn chưa từng xem qua bức thư mà Kỳ Cảnh Xuyên để lại.

"Ta thực sự không nên lừa ngươi, không nên giả làm em gái ta, lại càng không nên làm ngươi tức giận. Nhưng ta thực sự rất sợ, sợ ngươi không cho ta cơ hội gặp ngươi một lần, sợ ngươi lại trốn tránh ta như trước đây." Kỳ Cảnh Xuyên lại nói: "Năm đó, ta còn quá trẻ, cũng không biết nên xử lý chuyện giữa ta và ngươi như thế nào, cho nên mới khiến mọi chuyện rối tung lên. Bây giờ ta muốn vãn hồi, ngươi có nguyện ý cho ta một cơ hội nữa không?"

Kỳ Cảnh Xuyên nói một hơi xong, ánh mắt đầy bất an nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh nhìn hắn một lúc, hỏi: "Ngươi nói... Ngươi chờ ta ở dịch quán, là ý gì?"

Lần này đổi lại là Kỳ Cảnh Xuyên sửng sốt.

Hắn sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhận ra điều gì, liền hỏi: "Cha ngươi... không đưa bức thư của ta cho ngươi sao?"

Kỳ Cảnh Xuyên hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, bởi vì lấy hiểu biết của hắn đối với Tần phụ, ông ấy không giống người sẽ giấu thư tín của người khác. Hơn nữa, trong thư chẳng có lời lẽ nào vượt quá khuôn phép, cho dù đối phương mở ra xem, cũng không có lý do gì để không đưa cho Tần Tranh!

"Ông ấy... có đưa cho ta!" Tần Tranh nói: "Ta... ta chưa kịp xem, thư... không cẩn thận bị cháy mất."

Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy ngẩn ra, sau đó sắc mặt bất giác lộ ra một tia vui mừng, vội nói: "Cho nên ngươi không đến dịch quán tìm ta, không phải là vì không muốn gặp ta, mà chỉ là... không biết ta để đồ lại ở đó cho ngươi sao?"

"Ngươi để lại đồ cho ta ở dịch quán?" Tần Tranh hỏi.

Kỳ Cảnh Xuyên kích động, đứng dậy lấy miếng ngọc bội kia ra.

"Đây không phải là miếng ngọc năm đó ta mua cho ngươi sao?" Tần Tranh hỏi.

"Ừ." Kỳ Cảnh Xuyên lấy ra một miếng khác mà mình luôn mang bên người đưa cho y xem, chỉ vào miếng vào này nói: "Ngày đó ngươi đã nói, nếu sau này ta gặp được người mình thích, có thể dùng miếng ngọc này để tặng cho hắn, cho nên ta để nó lại ở trạm dịch, chờ ngươi đến lấy."

Tần Tranh nghe được lời này tim đập thình thịch, nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Kỳ Cảnh Xuyên.

Kỳ Cảnh Xuyên đang tỏ tình với hắn...

Tần Tranh theo bản năng cầm miếng ngọc kia lên xem, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Kỳ Cảnh Xuyên thấy thế liền nắm lấy tay Tần Tranh, nói: "Ngươi đã nhận thì không thể đổi ý nữa."

"Nhận cái gì? Ta chỉ xem thôi mà!" Tần Tranh giải thích, định đặt lại miếng ngọc lên bàn.

Kỳ Cảnh Xuyên làm sao cho hắn cơ hội đó, bàn tay lớn áp nắm chặt tay cầm ngọc bội của Tần Tranh, căn bản không cho hắn cơ hội để xuống.

Lòng hiếu thắng của Tần Tranh chợt nổi lên, quyết tâm chống đối đến cùng, thế nhưng hắn đã quên chuyện mình chưa bao giờ thắng được Kỳ Cảnh Xuyên. Cho nên sau một hồi giằng co, Kỳ Cảnh Xuyên vẫn ung dung, còn Tần Tranh thì thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên vì vùng vẫy.

Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn không khỏi ngẩn ngơ, Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Kỳ Cảnh Xuyên, tim cũng bất giác đập loạn.

Không đợi Tần Tranh phục hồi tinh thần lại, Kỳ Cảnh Xuyên liền nghiêng người tới hôn y.

Tần Tranh theo phản xạ muốn đẩy hắn ra, Kỳ Cảnh Xuyên lại thừa dịp lúc môi hai người tách ra, nói một câu: "Ngươi lớn thế này rồi, sao lại còn thẹn thùng hơn cả thời niên thiếu?"

"Ai thẹn thùng chứ? Ta chính là tài tử phong lưu nổi danh khắp kinh thành, mấy năm nay ta..."

Không để Tần Tranh nói hết, Kỳ Cảnh Xuyên lại cúi đầu hôn xuống lần nữa.

Kỳ Cảnh Xuyên quá hiểu rõ, cái danh phong lưu này cũng giống như danh xưng "đánh khắp thiên hạ vô địch thủ" năm xưa, tất cả đều thêu dệt bằng miệng, chứ chẳng có chút thực chất nào.

Quả nhiên, đêm đó Kỳ Cảnh Xuyên đã tự mình chứng thực điều này.

Lúc đầu Tần Tranh bị hắn hôn đến "ý loạn tình mê", nhưng giữa chừng lại tỉnh táo lại, chợt nhớ tới kỷ niệm "đau thương" ở Giáo phường ty năm đó, cho nên muốn cự tuyệt động tác tiến thêm một bước của Kỳ Cảnh Xuyên.

Kỳ Cảnh Xuyên cố ý trêu chọc y, nói rằng nếu Tần Tranh muốn có thể thử làm người chủ động.

Tần Tranh tin là thật, tràn đầy tự tin, nhưng mà đến lúc "thực hành" lại giống như con ruồi mất đầu.

Kỳ Cảnh Xuyên đã chờ đợi y nhiều năm như vậy, làm sao có đủ "kiên nhẫn" chờ y "thực hành"?

Vì thế không ngoài dự đoán, đêm đó Tần Tranh lại giẫm vào vết xe đổ năm xưa...

Ngày hôm sau, Tần Tranh lại giận dỗi với Kỳ Cảnh Xuyên một trận, dù sao sau nhiều năm như vậy, cảm nhận của Tần Tranh không khác gì lần đầu tiên, cho dù Kỳ Cảnh Xuyên cẩn thận hết mức, vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Tần Tranh vừa mắng vừa càu nhàu, còn Kỳ Cảnh Xuyên chỉ yên lặng ngồi nghe.

Đợi Tần Tranh mắng đủ rồi, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa...

Trải qua mấy năm suy ngẫm, cùng với khoảng thời gian ở chung này, Tần Tranh ít nhiều cũng hiểu rõ lòng mình đối với Kỳ Cảnh Xuyên. Mặc dù hắn còn hơi tức giận chuyện Kỳ Cảnh Xuyên lừa hắn, nhưng mấy ngày qua nên nổi giận cũng đã nổi giận, cũng không thể mãi níu kéo chuyện cũ.

Về đêm hoang đường mấy năm trước, suy cho cùng đều là người tình ta nguyện, cũng không thể trách mình Kỳ Cảnh Xuyên được.

Sau sự việc đó, Kỳ Cảnh Xuyên đã thử mọi cách để bù đắp, nhưng do Tần Tranh khi ấy hoảng sợ nên bỏ lỡ cơ hội...

Còn hiện tại, cả hai đều không muốn lặp lại quá khứ.

Đều là người trưởng thành, họ hiểu rằng cần phải can đảm đối mặt với tình cảm của mình.

Từ hôm ấy, những hiểu lầm giữa hai người coi như hoàn toàn được hóa giải.

Tần Tranh nhận miếng ngọc bội của Kỳ Cảnh Xuyên, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.

Vì miếng ngọc ấy vốn là hắn tự bỏ tiền mua, Kỳ Cảnh Xuyên thì thật thà, không lãng phí gì cả, giữ nguyên vẹn làm tín vật rồi tặng ngược lại hắn.

Miếng ngọc là do chính tay Tần Tranh chọn, nên hắn không có gì chê bai về nó, nhưng nghĩ kỹ lại, cảm giác vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Giờ đây khi đã xác định rõ lòng mình với Kỳ Cảnh Xuyên, với tư cách là người yêu của Kỳ Cảnh Xuyên, hắn hy vọng có thể nhận được một tín vật 'ra dáng'.

Dù chỉ là một cây trâm gỗ đơn giản, ít nhất cũng xuất phát từ tay Kỳ Cảnh Xuyên, vẫn tốt hơn hơn miếng ngọc bội mình từng mua...

Tần Tranh có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy không thể nói thẳng ra với Kỳ Cảnh Xuyên, vì nếu hắn nói ra, thì sẽ giống như mình đòi hỏi tín vật, chứ không phải đối phương tự nguyện tặng.

Tần Tranh thầm nghĩ, Kỳ Cảnh Xuyên trông có vẻ là người lời ngon tiếng ngọt, trong chuyện kia cũng có nhiều chiêu trò, nhìn thực sự không giống như khúc gỗ, sao riêng việc này lại không thể thông minh một chút chứ?

Chuyện này quấy nhiễu Tần Tranh một hồi lâu, sau đó hắn cũng dần dần quên mất.

Mãi đến sau này, vào lễ đầy tháng của con trai Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm.

Ngày đó Tần Tranh và Kỳ Cảnh Xuyên đi biệt uyển gặp Hằng Quận vương, lúc trở về kinh thành trời đã xế chiều.

Bọn họ đến vương phủ dự tiệc đầy tháng, trên đường trở về kinh thành thì tuyết bắt đầu rơi.

Hai người sóng vai đi trong tuyết, Kỳ Cảnh Xuyên chẳng ngại giữa đường đông người, nắm lấy tay Tần Tranh.

Tần Tranh còn có chút xấu hổ, nhưng hắn cố vùng ra cũng không được, đành để mặc đối phương nắm tay mình.

Kinh thành ban đêm, đèn đuốc rực rỡ.

Vì tuyết rơi, người đi lại trên đường không quá đông, nhưng cũng không thiếu người qua lại.

Bàn tay rộng lớn của Kỳ Cảnh Xuyên mang theo ấm áp không ngừng truyền tới, Tần Tranh bị hắn nắm tay, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn khó tả.

"Khi nào thì ngươi trở về Lương quốc?" Tần Tranh đột nhiên hỏi.

"Chờ đến khi ngươi nguyện ý đi theo ta." Kỳ Cảnh Xuyên nói.

Tần Tranh nhìn về phía hắn, nói: "Nếu ta không muốn đi theo ngươi thì sao?"

"Vậy ta cứ ở lì kinh thành, dù sao phụ hoàng ta thân thể khỏe mạnh, trong triều có rất nhiều hiền thần lương tướng, ta có về hay không đều giống nhau." Kỳ Cảnh Xuyên nói.

Tần Tranh nghe vậy bật cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Một lát sau, bước chân Kỳ Cảnh Xuyên dừng lại, Tần Tranh cũng dừng bước theo hắn.

Kỳ Cảnh Xuyên xoay người đối diện Tần Tranh, cẩn thận chỉnh lại cổ áo lông cho y, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi y.

"Có người nhìn kìa." Tần Tranh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nhìn mới tốt, để họ làm chứng cho ta." Kỳ Cảnh Xuyên nói xong vòng một tay qua cổ Tần Tranh.

Tần Tranh chỉ cảm thấy cổ truyền đến cảm giác lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên cổ mình có hai chiếc nanh sói được xâu lại bằng sợi dây đỏ.

Kỳ Cảnh Xuyên buộc sợi dây đỏ lại, ánh mắt nóng rực nhìn Tần Tranh, trịnh trọng nói: "Ngươi tặng ta ngọc quý, ta đáp lại răng sói... Không chỉ là trả lễ, mong mãi mãi gắn bó"

Tim Tần Tranh khẽ run lên, sau đó cảm nhận được vòng eo mình bị siết chặt, Kỳ Cảnh Xuyên ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn lần nữa.

Trên con phố dài, màn đêm dần dày đặc, tuyết trắng bay lượn.

Nhưng cái lạnh và bóng tối đó không thể che mờ ngọn lửa tình yêu mãnh liệt bùng lên khi họ trao nhau tấm chân tình.