Đại tổng quản - Chương 80
Chương 80: Phiên ngoại 3 – Vương tử & Tần Tranh [2/3]【 một đêm hoang đường】-CC
Thực ra, Tần nhị công tử không cần thiết bắt Kỳ Cảnh Xuyên giữ bí mật chuyện này cho hắn.
Thứ nhất là toàn bộ Kinh giao đại doanh, thậm chí toàn bộ kinh thành, chắc cũng không có ai quan tâm đến chuyện hắn và Kỳ Cảnh Xuyên so tài, càng không có ai rảnh rỗi đến mức bàn tán xem hắn thắng hay thua. Thứ hai, Kỳ Cảnh Xuyên vốn không phải là người nhiều lời, nên cũng không có khả năng đem chuyện này rêu rao khắp nơi.
Đáng tiếc là Tần nhị công tử còn trẻ, ít trải sự đời, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chút tự tôn nhỏ bé của mình, chẳng suy nghĩ nhiều, nên mới để Kỳ Cảnh Xuyên "dắt mũi".
Tần nhị công tử là người nói được làm được, tự đào hố rồi tự nhảy vào, Kỳ Cảnh Xuyên không có lý do gì để từ chối, đành vui vẻ chấp nhận và cố gắng phối hợp. Thế là, từ sau ngày đó, Kỳ Cảnh Xuyên chẳng còn gì lưu luyến với cảnh đẹp ngoại thành nữa, bị Tần nhị công tử lôi kéo trở về kinh thành.
"Ăn uống, vui chơi, ngươi cứ nói đi, ngươi thích gì?" Tần nhị công tử đứng trước cửa dịch quán, vung tay hào phóng, vỗ vào túi tiền nặng trịch bên hông mình.
Kỳ Cảnh Xuyên trong chuyện "ăn uống vui chơi" tỏ ra hoàn toàn "không biết gì", để nhường chỗ cho Tần Tranh tự do phát huy.
Thế là Tần Tranh vô cùng hào phóng, dự định dẫn Kỳ Cảnh Xuyên đi dạo chơi khắp kinh thành từ trên xuống dưới.
Mục đích ban đầu của hắn là để báo đáp Kỳ Cảnh Xuyên đã giữ bí mật cho mình, nhưng khi đến kinh thành, hắn lại coi Kỳ Cảnh Xuyên như một người bạn từ phương xa đến, cố gắng hết mình làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.
"Ta dẫn ngươi đi ăn hết các quán ngon nhất trong kinh thành trước." Tần Tranh nói với Kỳ Cảnh Xuyên: "Nhưng mà chúng ta chỉ có hai cái bụng, muốn ăn hết chỉ e phải mất vài ngày, hôm nay ta dẫn ngươi đến quán ngon nhất trước nhé."
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn Tần nhị công tử, nói: "Không cần phải tốn kém như vậy đâu."
"Cái này sao gọi là tốn kém được?" Tần Tranh nhíu mày nói: "Ngươi từ tận Lương quốc xa xôi đến Đại Du bọn ta, dĩ nhiên phải để ngươi thưởng thức sơn hào hải vị ở đây, tránh để khi ngươi về nước, nhớ tới thời gian ở Đại Du chỉ nhớ rõ con cá nướng kia."
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, bật cười nói: "Đúng là rất khó quên."
Lúc hắn nói câu này, ánh mắt rơi trên mặt Tần Tranh, khuôn mặt với đường nét rõ ràng của thiếu niên lộ ra sự nhiệt tình không che giấu, đôi mắt đen láy như một hồ nước trong, không chút vẩn đục. Kỳ Cảnh Xuyên rất thích đôi mắt của Tần Tranh, luôn cảm thấy tính cách của thiếu niên này giống hệt đôi mắt ấy, trong sáng, thuần khiết, lại mang theo sự chân thành đặc biệt của tuổi trẻ.
"Này, Lương quốc các ngươi có cái gì ngon?" Tần Tranh hỏi.
"Nhiều lắm, lần sau ngươi đến, ta dẫn ngươi đi thưởng thức." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
Tần Tranh nghe vậy, mắt sáng rực lên, hỏi: "Lương quốc có xa không?"
Tần Tranh ở trong quân lâu ngày, đương nhiên biết Lương quốc ở đâu, cũng biết từ kinh thành đến đó phải mất bao lâu, chỉ là hắn chưa từng đi xa bao giờ, không thể hình dung cụ thể ra khoảng cách đó.
"Nếu ngươi muốn đi, vậy thì cũng không quá xa." Kỳ Cảnh Xuyên đáp.
Tần Tranh nhìn Kỳ Cảnh Xuyên, chỉ thấy trong ánh mắt đối phương mang một thứ cảm xúc mà hắn không hiểu. Hắn chưa kịp nhìn kỹ, Kỳ Cảnh Xuyên đã dời ánh mắt đi.
Tần Tranh dẫn Kỳ Cảnh Xuyên đến quán cơm no rượu say xong, rồi lại dẫn y dạo chơi các cửa hàng bên đường.
Phong cách ăn mặc thường ngày của Kỳ Cảnh Xuyên rất đơn giản, trên người thậm chí không có nổi một miếng ngọc bội mang theo, điều này trong mắt Tần nhị công tử, người thường xuyên ăn mặc "lòe loẹt", là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Một vị hoàng tử sao có thể giản dị đến thế?
Thế là Tần Tranh quyết định mua cho Kỳ Cảnh Xuyên vài thứ...
"Ngươi thích ngọc đái không?" Tần Tranh dẫn y vào cửa tiệm bán đồ ngọc, tiện tay chọn một chiếc thắt lưng ngọc trông rất "đáng giá", rồi cầm lên ướm thử trên eo Kỳ Cảnh Xuyên.
Chủ tiệm ngọc thấy vậy thì biết ngay đây là mối làm ăn lớn, vội tiến lên khen ngợi: "Công tử thật có mắt nhìn, chiếc ngọc đái này chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, các công tử bình thường không có gia thế và ánh mắt, không có duyên phận sở hữu đâu."
"Bao nhiêu bạc?" Tần Tranh thuận miệng hỏi.
Ông chủ tiệm ngọc đang định đáp thì Kỳ Cảnh Xuyên đã khoát tay: "Ta không quen đeo thắt lưng, thôi bỏ đi."
Kỳ Cảnh Xuyên sẽ đeo thắt lưng ngọc khi vào triều, nhưng lúc bình thường hắn không thích những món đồ phiền phức này, huống chi nhìn thái độ của Tần Tranh trông giống y như một "con dê béo chờ bị thịt", hắn không đành lòng để Tần Tranh tốn hao quá nhiều vào những chuyện thế này.
"Không thích thắt lưng à? Vậy đổi cái khác…" Tần Tranh bỏ chiếc ngọc đái xuống, bước đến bên cạnh cầm lấy một miếng ngọc bội, hỏi: "Ngươi thích ngọc bội không? Nếu thích, ta mua cho ngươi mấy miếng, ta thấy ở đây có vài miếng hoa văn cũng khá đẹp."
Tần Tranh nói xong liền bắt đầu chọn lựa, ông chủ tiệm ngọc nhìn thái độ và cử chỉ của hắn, biết ngay đây không phải là hạng người keo kiệt, tất nhiên sẽ không chịu buông tha miếng mồi ngon này, hơn nữa ông ta nhìn ánh mắt của Kỳ Cảnh Xuyên khi nhìn Tần Tranh, dường như cũng hiểu ra chút ít, vội vàng nói: "Công tử thật tinh mắt, hai miếng ngọc bội trong tay ngài là loại tốt nhất trong tiệm, mỹ ngọc tặng tri kỷ, ngọc bội này quả thật rất hợp với khí chất của vị công tử đây."
"Thật sao? Ta cũng thấy vậy." Tần Tranh nói rồi cầm miếng ngọc bội trong tay ướm thử lên thắt lưng của Kỳ Cảnh Xuyên.
Kỳ Cảnh Xuyên dáng người oai hùng cao lớn, vóc người còn cao hơn Tần Tranh một chút. Thêm vào đó, ngũ quan anh tuấn, khí chất bất phàm, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ cao quý. Miếng ngọc bội Tần Tranh chọn có phần hơi khoa trương, thoạt nhìn không hợp với khí chất của Kỳ Cảnh Xuyên, nhưng khi thật sự đeo lên thắt lưng hắn thì lại chẳng hề thấy kỳ cục.
Đây có lẽ là điều người ta thường nói, khí chất tốt mặc bao tải cũng đẹp mắt.
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn Tần Tranh, thầm nghĩ thiếu niên này ngốc thật hay ngốc giả nữa, ngọc đái hay ngọc bội đều không phải thứ có thể tùy tiện tặng người khác. Ngay cả ông chủ cửa tiệm cũng từ hành động của Tần Tranh mà tưởng tượng ra một vở kịch lớn, nhưng Tần Tranh lại mặt mày tỉnh bơ, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn.
"Vậy hai miếng này đi, ngươi thấy thế nào?" Tần Tranh cầm hai miếng ngọc bội hỏi y.
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn muốn tặng ngọc bội cho ta?"
"Chắc chắn mà, ngươi muốn hay không?" Tần Tranh lại hỏi.
Kỳ Cảnh Xuyên vốn định từ chối vì hành động này rất dễ bị hiểu lầm, nhưng y ngập ngừng một lúc, đôi mắt nhìn vào gương mặt đầy mong đợi của thiếu niên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu. Tần Tranh thấy hắn gật đầu, liền cho rằng đối phương công nhận mắt nhìn của mình, lập tức vui mừng ra mặt.
"Ông chủ, gói hai miếng này lại cho ta." Tần Tranh nói.
Kỳ Cảnh Xuyên muốn nói lại thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tranh trả tiền rồi nhét chiếc hộp gỗ đựng ngọc bội vào tay mình.
"Hai vị công tử đi thong thả, chúc hai vị công tử bền lâu..." Lời chúc của chủ tiệm nói được nửa chừng thì bị ánh mắt lạnh lùng thoáng qua của Kỳ Cảnh Xuyên làm chững lại, ông ta lập tức đổi giọng: "Chúc hai vị công tử tình bạn bền lâu!"
Hai người rời khỏi tiệm ngọc, Tần Tranh lại định kéo Kỳ Cảnh Xuyên sang tiệm vàng bên cạnh.
Kỳ Cảnh Xuyên thấy được mức độ 'hào phóng' của Tần nhị công tử, có phần không ứng phó nổi, bèn nói rằng mình mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Thế là Tần Tranh dẫn hắn đến một quán trà.
Kinh thành có nhiều văn nhân nhã sĩ, nên quán trà rất đông khách. Sảnh lớn tầng một chật kín người.
Kinh thành văn nhân nhã sĩ nhiều cho nên các quán trà làm ăn rất tốt, trong sảnh lầu một có rất nhiều người.
Tần Tranh lo lắng Kỳ Cảnh Xuyên dù sao cũng là hoàng tử của một nước, sợ đông người sẽ va vào y, nên yêu cầu một gian phòng yên tĩnh trên tầng hai.
Phòng riêng tuy yên tĩnh, ít người, nhưng với một người mang tâm sự như Kỳ Cảnh Xuyên, bầu không khí ấy lại khiến hắn có phần không được tự nhiên.
"Tần nhị công tử, ngươi có biết việc tặng ngọc bội có ý nghĩa gì không?" Kỳ Cảnh Xuyên hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi, ta từng đọc qua trong sách... ‘Tặng ta trái mộc đào, đáp lại bằng ngọc quý, không chỉ là trả lễ, mong mãi mãi gắn bó.’!" Tần Tranh nghiêm túc nói: "Vương tử điện hạ chưa từng đọc qua sao? Hay sách ở Lương quốc không giống sách của bọn ta?"
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn Tần Tranh, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, nhưng một lúc lâu không trả lời.
Tần Tranh chưa từng đến Lương quốc, không biết người Lương quốc có đọc sách giống Đại Du hay không, thấy Kỳ Cảnh Xuyên nhìn mình như vậy, liền nghĩ rằng đối phương thực sự chưa từng đọc qua, bèn tốt bụng giải thích: "Cái gọi là 'tặng đào trả ngọc' ở Đại Du bọn ta, tặng ngọc bội còn có ý theo đuổi, nhưng chúng ta đều là nam nhân cả, dĩ nhiên không để ý mấy chuyện này. Ta tặng ngươi hai miếng, sau này nếu ngươi thích cô nương nào, có thể mượn hoa hiến phật, tặng một miếng cho người ta."
Nghe vậy, trên gương mặt Kỳ Cảnh Xuyên thoáng qua một biểu cảm khó nắm bắt, sau đó nói: "Ngươi có biết ở Lương quốc, tín vật định tình là thứ gì không?"
"Thứ gì?" Tần Tranh tò mò hỏi.
Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Thiếu niên Lương quốc đều biết săn thú, bọn ta sẽ giữ lại chiếc nanh sói đầu tiên mình săn được, làm tín vật tặng người trong lòng, hứa hẹn sẽ bảo vệ họ suốt đời."
"Nanh sói?" Tần Tranh nghe xong tò mò hỏi: "Vậy nanh sói của ngươi đâu?"
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn, nói: "Lần sau mang đến cho ngươi xem."
Tần Tranh nghe vậy bật cười: "Vậy ngươi phải nhanh lên, nếu không vài năm nữa ngươi có người trong lòng, đem cái răng kia tặng mất, chẳng phải ta không được nhìn thấy sao?"
"Nếu ngươi muốn xem, ta sẽ giữ lại cho ngươi." Kỳ Cảnh Xuyên đáp.
"Không cần đến mức đó đâu, ha ha." Tần Tranh chỉ cho rằng hắn thuận miệng vui đùa, vội nói: "Vẫn là chung thân đại sự của vương tử điện hạ quan trọng hơn."
Ánh mắt Kỳ Cảnh Xuyên dừng trên gương mặt Tần Tranh, như vô tình mà nói: "Lần sau nhất định sẽ mang cho ngươi xem."
"Ha ha, vậy ngươi dứt khoát đưa chiếc răng sói của ngươi cho ta. Đổi lại, ta sẽ đặt mua cho ngươi vài miếng ngọc bội, để ngươi mang về tặng người trong lòng là được." Tần Tranh nửa đùa nửa thật nói.
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn khẽ cười, không phản bác.
Những ngày sau đó, Tần Tranh dẫn Kỳ Cảnh Xuyên đi ăn, đi chơi, đi mua sắm khắp nơi, gần như đi hết cả kinh thành.
"Chỗ nào ta nghĩ ra được cũng đã dẫn ngươi đến rồi, chỉ còn một nơi chưa đi..." Tần Tranh chỉ về phía cách nửa con phố, nói: "Thanh lâu... Ngươi muốn đi không?"
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thích đến đó?"
"Ta không thích, ở đó toàn những người số khổ, ta không muốn đến đó để tìm vui." Tần Tranh đáp.
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy ngẩn người nhìn Tần Tranh, hiển nhiên không ngờ được những lời này lại phát ra từ miệng thiếu niên.
Thiếu niên này thoạt nhìn thì đơn giản, tưởng như có thể nhìn thấu chỉ trong một ánh mắt, nhưng ở chung lâu ngày mới phát hiện, dường như chính mình chưa thật sự hiểu rõ hắn.
Một lúc sau, Tần Tranh lại nói: "Nhưng chúng ta không đi để tìm vui, mà đi uống chút rượu thì được."
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy từ chối cho ý kiến, Tần Tranh liền tự quyết định, dẫn hắn đến thanh lâu.
Kinh thành có rất nhiều thanh lâu, nhưng vì ngại thân phận của Kỳ Cảnh Xuyên, Tần Tranh không đưa hắn đến những nơi khác mà chọn Giáo phường ty. Bởi vì nơi đây chủ yếu đón tiếp quan viên, so với các thanh lâu khác thì ít hỗn tạp hơn.
Hai người vừa bước vào Giáo phường ty liền có người nghênh đón.
Kỳ Cảnh Xuyên thấy thế vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tần Tranh dường như có quen biết với người ở đây.
"Tần nhị công tử, đã lâu không thấy ngài đến!" Một nữ tử trông có vẻ rất thân thiết với hắn bước tới chào hỏi.
"Dạo gần đây ta ở quân doanh nhiều hơn ở kinh thành, không có thời gian qua đây." Tần Tranh vội nói.
Nữ tử kia cũng không nhiều lời, dẫn hai người đi thẳng lên một gian phòng riêng trên lầu.
Tần Tranh đi đến chỗ nào đều có nữ tử chào hỏi hắn, thỉnh thoảng còn trêu đùa đôi câu không đứng đắn. Nhưng rõ ràng, mối quan hệ giữa Tần Tranh và họ chỉ là quen biết, không hề vượt quá giới hạn.
"Đem lên ít rượu và đồ ăn ngon, không cần người hầu hạ." Tần Tranh căn dặn sau khi vào phòng.
Không lâu sau, liền có người mang rượu và thức ăn lên, Tần Tranh tự mình rót rượu cho Kỳ Cảnh Xuyên.
"Rượu này do Giáo phường ty tự ủ, ở kinh thành không chỗ nào có, ngươi nếm thử xem." Tần Tranh nói với Kỳ Cảnh Xuyên.
Kỳ Cảnh Xuyên bưng ly lên nhấp một ngụm, hỏi: "Ngươi thường xuyên đến đây à?"
"Cha ta có một người bạn cũ, gia đình bị tội, vợ con đều bị đưa vào Giáo phường ty." Tần Tranh nói: "Cha ta thường phái người đến giúp đỡ, có một lần ta tò mò nên đi theo..."
Tần Tranh khi đó còn trẻ, đến đây chủ yếu vì tò mò. Nhưng khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của vợ con người bạn cha mình, thấy được một mặt khác của Giáo phường ty. Người đời cho rằng nơi đây là chốn ca múa tưng bừng, là nơi vui vẻ hiếm có, nhưng Tần Tranh lại không cho là như vậy.
Từ đó, trong lòng hắn nảy sinh lòng thương cảm, thường xuyên đến giúp đỡ các cô nương quen biết tại đây.
Dần dần, Tần Tranh trở thành bằng hữu với rất nhiều cô nương ở đây, nhưng hắn đến đây chỉ uống rượu, cũng không làm gì khác.
"Rượu này thế nào?" Tần Tranh hỏi.
"Không tồi." Kỳ Cảnh Xuyên lại nhấp một ngụm, đáp.
"Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của ta, ngươi phải uống thêm vài ly, đừng làm mất hứng của ta." Tần Tranh vừa nói vừa rót thêm rượu cho y.
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy ngớ ra, hỏi: "Sao ngươi không nói sớm?"
"Nói sớm thì ngươi định chuẩn bị đại lễ cho ta chắc?" Tần Tranh bật cười. "Thật ra, hai năm nay ở quân doanh nhiều, thật lâu không có ai chơi với ta như thế này. Ai nấy đều có việc của mình, binh sĩ trong quân bận luyện tập, Vương gia thì bận xử lý chính sự cùng bệ hạ. Chỉ có ta là chẳng cầu gì, ngày ngày nhàn rỗi."
Tần Tranh nói xong uống một chén rượu, nói với Kỳ Cảnh Xuyên: "Ta thấy rất hợp với ngươi, mấy ngày nay nói là ta dẫn ngươi đi chơi, chẳng bằng nói là ngươi đi chơi cùng ta."
"Ngươi thích ta đi chơi cùng ngươi sao?" Kỳ Cảnh Xuyên hỏi.
"Ừ." Tần Tranh cười đáp, "Vương tử điện hạ, lần sau ngươi đến kinh thành, nhất định phải ra ngoại thành tìm ta."
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn Tần Tranh, im lặng một lúc rồi nói:"Ba ngày nữa, sứ đoàn sẽ rời khỏi kinh thành."
"Ừ, ta cũng có nghe nói." Tần Tranh nói: "Đến lúc đó, ta sẽ ra ngoài thành tiễn ngươi."
Kỳ Cảnh Xuyên gật đầu, Tần Tranh thấy thế trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Đêm đó, Tần Tranh uống không ít rượu. Ban đầu, hai người định quay về dịch quán, nhưng các cô nương quen biết Tần Tranh sợ hắn uống say về nhà lúc nửa đêm sẽ bị cảm lạnh, nên sắp xếp cho họ hai phòng dành cho khách.
Kỳ Cảnh Xuyên sợ Tần Tranh không có ai chăm sóc nửa đêm lại nôn, liền ở cùng một gian phòng với hắn.
Kỳ Cảnh Xuyên đỡ Tần Tranh nằm xuống còn bản thân lại trằn trọc không sao ngủ được.
Không biết là do sắp rời khỏi kinh thành, hay là do những lời vô tình mà Tần Tranh nói với hắn hôm nay, tâm trạng Kỳ Cảnh Xuyên cứ xáo động không yên, thân thể cũng bỗng dưng dâng lên cảm giác khô nóng khó hiểu.
Hắn định dậy ra ngoài hóng gió, nhưng Tần Tranh bất ngờ trở mình, vươn tay ôm lấy hắn.
Kỳ Cảnh Xuyên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đừng nghịch."
"Hì hì..." Tần Tranh chưa hoàn toàn ngủ say, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đôi má ửng đỏ vì men rượu, "Cứ nghịch đấy, ngươi đánh ta được chắc?"
Kỳ Cảnh Xuyên biết hắn uống nhiều, không muốn đôi co, đưa tay muốn kéo tay Tần Tranh ra. Nào ngờ Tần Tranh cố tình siết chặt hơn, trong lời nói còn không biết sống chết mà khiêu khích: "Ngươi nói xem, lúc uống say, chúng ta đánh nhau thì ai thắng?"
"Ngươi muốn thử?" Kỳ Cảnh Xuyên hỏi.
"Thử thế nào?" Tần Tranh tò mò hỏi.
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở mang theo mùi rượu của Tần Tranh lúc nói chuyện thổi vào cổ Kỳ Cảnh Xuyên, làm cho hô hấp của y rối loạn. Y cúi đầu nhìn Tần Tranh, nói:"Thôi bỏ đi..."
Câu nói chưa dứt, Tần Tranh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nhìn về phía y.
Khoảng cách giữa hai người bỗng rút ngắn lại, đầu mũi của Tần Tranh gần như chạm vào môi của Kỳ Cảnh Xuyên.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Kỳ Cảnh Xuyên như nổ tung, lý trí tạm thời vắng mặt.
Theo bản năng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Tần Tranh.
"Ngươi!" Tần Tranh ngạc nhiên nhìn y, đầu óc quay cuồng, cũng không biết là lắp sai sợi dây thần kinh nào, lại vào lúc này nổi máu ganh đua, liền không chịu yếu thế cũng tiến tới hôn Kỳ Cảnh Xuyên một cái.
"Đây là cái ngươi gọi là đánh nhau à?" Tần Tranh hỏi.
Ánh mắt Kỳ Cảnh Xuyên dừng trên đôi môi ửng đỏ của thiếu niên, khẽ nói: "Muốn thử lại lần nữa không?"
Nói rồi, không chờ thiếu niên trả lời, lại cúi xuống hôn lần nữa.
Trong cơn mê man, Tần Tranh như là đột nhiên mở ra cánh cửa nào đó, phô bày một thế giới mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc.
Cảm giác ấy vừa mới mẻ vừa kích thích, nhưng cũng không làm hắn chán ghét.
Dưới tác động của men rượu, gần như nghe theo bản năng mà đáp lại nụ hôn thứ hai của Kỳ Cảnh Xuyên.
Vốn tưởng rằng chỉ là hôn đến đó là dừng, nhưng cả hai đều đang ở độ tuổi tràn đầy sức trẻ, lại đang ở trong bầu không khí ngập tràn ám chỉ cùng ám muội như vậy. Sau đó, mọi thứ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát.
...
...
Đến sáng hôm sau, TTần Tranh tỉnh dậy trong lòng Kỳ Cảnh Xuyên, mới nhận ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là ký ức tối hôm qua cùng với cơn đau ở nơi nào đó trên người giờ phút này đều vô cùng rõ ràng, điều này làm cho hắn thực hoảng sợ.
Hắn lớn như vậy, tự nhận đã trải qua không ít chuyện lớn nhỏ, nhưng tình huống trước mắt hoàn toàn vượt khỏi khả năng đối phó của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tần nhị công tử chọn con đường duy nhất mà mình có thể nghĩ ra, bỏ chạy.
Tần nhị công tử trong phút chốc không biết làm thế nào để định nghĩa mọi thứ xảy ra tối qua, trong lòng đầy mơ hồ và bối rối.
Tuy rằng hôm nay hắn đã 18 tuổi, nhưng trước nay chưa từng nảy sinh tình cảm đặc biệt với ai, chứ đừng nói đến việc sẽ thân mật với một nam nhân. Hơn nữa người này còn là vương tử Lương quốc, theo lời Kỳ Cảnh Xuyên, chỉ vài ngày nữa y sẽ về nước.
Thật là… quá hoang đường!
Tần Tranh không biết phải đối diện với Kỳ Cảnh Xuyên thế nào, vì vậy liền tìm một khách điếm trốn đi, liên tục ba ngày không lộ diện.
Đến ngày thứ ba, nghe tin sứ đoàn Lương quốc rời khỏi kinh thành, Tần Tranh mới dám thò đầu ra.
Sau khi trở lại Kinh giao đại doanh, Tần Tranh mới biết Kỳ Cảnh Xuyên đã tìm hắn suốt ba ngày.
Hắn nghĩ thầm, xảy ra chuyện như vậy, đối phương tìm hắn cũng không biết là muốn lý luận hay là muốn bắt mình chịu trách nhiệm...
Nhưng mà... hắn ở loại chuyện này cũng không hiểu lắm, cảm thấy người chịu thiệt dường như không phải Kỳ Cảnh Xuyên.
Rõ ràng người đau đến không chịu nổi vào sáng hôm sau là mình kia mà, Kỳ Cảnh Xuyên sẽ không hẹp hòi vậy chứ, còn tới tìm mình tính sổ?
Nếu không phải thế, thì đối phương tìm mình làm gì?
"Vương tử Lương quốc có để lại cho con một bức thư, con muốn xem không?" Tần phụ lấy ra từ ngăn kéo một bức thư, đưa cho Tần Tranh.
Tần Tranh nhìn bức thư ngẩn người, trong lòng không hiểu sao có phần chột dạ, vừa muốn xem nhưng cũng không muốn xem.
Người đã đi rồi, có nói gì cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao không có ai biết, hắn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
"Con không xem." Tần Tranh nói.
Tần phụ liếc nhìn đứa con trai thứ hai của hắn một cái, không hề do dự, trực tiếp đặt bức thư lên ngọn nến rồi đốt.
Tần Tranh thấy thế nhất thời có chút hối hận, nhưng do dự một lát vẫn quyết định bỏ qua.
Từ hôm đó, Tần Tranh không còn nhận được tin tức gì về Kỳ Cảnh Xuyên nữa.
Trong những năm sau đó, Tần Tranh thường xuyên lui tới Giáo phường ty uống rượu. Mỗi lần uống say, hắn nhịn không được hỏi cô nương quen biết, hỏi các nàng ngày đó sau khi hắn chạy trốn, Kỳ Cảnh Xuyên có nói gì không.
Câu trả lời mà hắn nhận được lần nào cũng là, Kỳ Cảnh Xuyên sắc mặt khó coi, mày nhíu chặt, không nói một lời đã rời đi.
Tần Tranh thầm nghĩ, may mà mình chạy nhanh, nếu không Kỳ Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ tìm mình tính sổ.
Cho đến mấy năm sau, ở Anh Huy các, Tần Tranh lại nghe được tin tức về Kỳ Cảnh Xuyên.
Ngày đó, Lý Trạm nói với hắn, sứ đoàn Lương quốc sắp tới kinh thành, trong đoàn còn có vương tử Lương quốc.
Nghe vậy, Tần Tranh không có phản ứng gì, thậm chí còn đùa với Lý Trạm, tiểu tử kia từng tỷ thí với ta, lần nào cũng bị ta đánh khóc, không ngờ bây giờ vẫn dám đến kinh thành…
Nhưng chỉ có chính hắn biết, đêm đó hắn gần như cả đêm không ngủ.
Hắn không ngừng nghĩ, liệu Kỳ Cảnh Xuyên có còn nhớ rõ hắn hay không?
Kỳ Cảnh Xuyên lúc ấy đã viết gì trong thư?
Bây giờ, Kỳ Cảnh Xuyên trở lại kinh thành, liệu y sẽ giả vờ như không quen biết, hay sẽ nhắc lại chuyện cũ với mình?
Tần Tranh mang theo nỗi thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng cũng tới ngày sứ đoàn Lương quốc tới kinh thành. Nhưng mà người tới không phải Kỳ Cảnh Xuyên mà là "công chúa" Lương quốc.
Một khắc biết được tin tức kia, Tần Tranh không khỏi thở phào một hơi.
May mà không gặp người kia, nếu không thì thật xấu hổ...
Thế nhưng, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Có một lần, khi đưa "công chúa" Lương quốc đi dạo quanh cửa tiệm đồ ngọc, Tần Tranh nhìn "công chúa" vừa trò chuyện với chủ tiệm vừa tỉ mỉ lựa chọn ngọc bội. Trong lòng bỗng buồn bã, và không kiềm được mà hỏi "công chúa", "Ca ca cô vì sao không tới?"
"Công chúa" nghe vậy thoáng sững sờ, quay lại nhìn Tần Tranh cười, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn.
Tần Tranh nhận ra mình lỡ lời, cảm thấy có chút mất mặt, từ đó về sau không nhắc tới Kỳ Cảnh Xuyên nữa.
Cho đến không lâu sau, hai doanh luận võ.
Tại tiệc rượu, "công chúa" lao lên chắn tên cho hắn...
📖
Quỳnh Dao: ngọc quý, ngọc đẹp