Đại tổng quản - Chương 79
Chương 79: Phiên ngoại 3 – Vương tử & Tần Tranh [1/3]【 Thiếu Niên Tâm Động】- CC
[Thiếu niên quen biết]
Từ nhỏ, Tần Tranh đã có tính cách hiếu động, không thích bị gò bó, luôn tò mò với những điều mới lạ.
Khi còn nhỏ, cha của Tần Tranh thường ở trong quân doanh, nhưng Tần Tranh lại không hứng thú với cuộc sống khô khan ở đó, chẳng mấy khi đi theo cha, mà thường thích ở lại kinh thành hơn. Sau đó, cậu được cha gửi vào Cung thục, trở thành thư đồng của các hoàng tử trong cung, trong đó người thân thiết nhất với hắn là Lý Trạm.
Tính tình Lý Trạmtrầm ổn hơn hắn, nhưng lại là người chân thành thẳng thắn, cũng không lá mặt lá trái.
Với bản tính không thích vòng vo của Tần Tranh, đương nhiên cảm thấy rất hợp với Lý Trạm.
Tần Tranh học ở Cung thục vài năm, đến khi lớn hơn một chút, cha hắn chuyển đến đại doanh ngoài kinh thành.
Cha hắn muốn hắn ở quân doanh nhiều hơn, thêm vào đó, bản thân Tần Tranh sau vài năm ở trong cung cũng không muốn tiếp tục ở lại, liền chuyển đến đại doanh.
Dù trước đây Tần Tranh không sống lâu ở quân doanh, nhưng nhờ thường xuyên theo cha đi lại, hắn nhanh chóng thích nghi. Tính cách hiếu động, cộng thêm việc thường xuyên chơi đùa với các binh sĩ trong doanh, lại thêm vẻ ngoài đẹp đẽ và tài ăn nói khéo léo, chẳng mấy chốc Tần nhị công tử đã được mọi người yêu quý.
Thuộc hạ của cha hắn thậm chí còn chiều chuộng hắn như tiểu thiếu gia,dần dà làm Tần Tranh có chút "lạc lối"...
Sự "lạc lối" của Tần Tranh thể hiện ở việc tự cho rằng bản thân có tài năng xuất chúng, là người mạnh nhất trong quân doanh, ngoại trừ cha mình ra, không ai là đối thủ của mình.
Mà nguyên nhân hắn có sự ảo tưởng này là bởi các binh sĩ trong doanh đều không dám đánh hắn, nên luôn cố tình thua hắn trong các cuộc tỷ thí. Ban đầu thắng vài trận, Tần Tranh còn biết khiêm tốn, nhưng sau khi thắng quá nhiều, hắn bắt đầu thích khiêu chiến người khác.
Các thuộc hạ của cha hắn đều cố ý thua hắn để giữ thể diện cho hắn, những người phía dưới lại càng không dám thắng hắn.
Tóm lại, Tần Tranh bằng cách nào đó đã trở thành người "lợi hại nhất" trong Kinh giao đại doanh.
Tần phụ, khi nghe được lời đồn này, đã vài lần dạy dỗ Tần Tranh. Nhưng một là Tần Tranh chưa chính thức vào quân ngũ, hai là hắn vẫn còn trẻ, lại là con út trong gia đình, nên cha hắn cũng không nỡ nghiêm khắc. Dù sao thì những trận đấu võ này cũng chỉ là trò tiêu khiển, mọi người đều hiểu rõ sự thật, nên cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Dù sao Tần phụ cũng không cảm thấy mất mặt, nên cũng chẳng bận tâm đến việc Tần Tranh nghịch ngợm.
Trẻ con rồi sẽ lớn, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người dạy dỗ nó.
Không ngờ, không lâu sau, người "dạy dỗ" Tần Tranh thực sự xuất hiện...
Năm ấy, Tần Tranh 17 tuổi. Vào mùa thu, đoàn sứ thần của nước Lương đến kinh thành.
Nghe nói trong số đó có hoàng tử Lương quốc, Kỳ Cảnh Xuyên, lớn hơn Tần Tranh hai tuổi, năm nay đã 19.
Tần Tranh nghe kể rằng vị vương tử này không chỉ anh tuấn tiêu sái mà còn võ nghệ phi phàm, là một thanh niên tài năng hiếm có.
Nhưng Tần Tranh tự cho rằng mình mới là thanh niên tài năng hiếm có, nên không mấy hứng thú với những người được gọi tài năng hiếm có khác.
Nhưng nhiều việc trên đời thường là như vậy, không phải vì bạn không thích mà chúng sẽ không xảy ra.
Không lâu sau, Tần Tranh biết được Kỳ Cảnh Xuyên sẽ đến Kinh giao đại doanh tham quan.
Dù hắn không hiểu vì sao hoàng tử Lương quốc lại đến đây, ngoài một đám binh sĩ ra, ở đây còn có gì để xem? Nhưng người đã muốn tới thì Tần Tranh cũng sẽ không trốn, hắn ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Tâm lý háo thắng của tuổi thiếu niên, đặc biệt là của Tần Tranh, luôn rất mạnh mẽ.
Sau khi lầm tưởng rằng mình là "kỳ tài võ học" của Kinh giao đại doanh, hắn gần như không thể cưỡng lại việc tỷ thí với bất kỳ ai.
Hoàng tử Lương quốc võ nghệ siêu quần tự mình tìm đến tận cửa, nếu không đấu một trận thì thật khó mà chấp nhận được.
Ngày hoàng tử Lương quốc đến doanh trại, Tần Tranh đặc biệt mượn một bộ võ phục, lẫn vào hàng ngũ binh sĩ. Nhưng với ngoại hình nổi bật và làn da trắng không giống người từng rèn luyện trong quân, vẫn rất dễ nhận ra hắn.
Kỳ Cảnh Xuyên có năng lực quan sát nhạy bén, ngay lập tức nhận ra Tần Tranh không phải người bình thường.
Sau đó, khi thấy ánh mắt có phần "trách cứ" của Tần phụ nhìn về phía cậu ta, Kỳ Cảnh Xuyên liền đoán được thân phận của đối phương.
Hắn sớm đã nghe nói con trai thứ hai của chủ soái Kinh giao đại doanh dường như khá "nổi danh" trong quân doanh.
Hôm nay vừa gặp... Cái khác chưa nói đến, chỉ thấy gương mặt của cậu ta trông thật vừa mắt.
Hôm sau, vị "Tần nhị công tử" này đã bị cha mình giao nhiệm vụ đi tiếp đón Kỳ Cảnh Xuyên.
Vì Kỳ Cảnh Xuyên nói rằng mình rất thích phong cảnh ngoại ô kinh thành, muốn ở lại đây thêm vài ngày. Nhưng Tần phụ, dù sao cũng là một chủ soái, không thể đi với hắn suốt ngày được. Nghĩ rằng Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh tuổi xấp xỉ nhau, có lẽ hai người sẽ trò chuyện hợp ý, Tần phụ liền giao "nhiệm vụ" này cho Tần Tranh.
Trước khi đi, Tần phụ còn căn dặn Tần Tranh rằng nhất định phải khách khí, giữ đúng lễ nghĩa với hoàng tử Lương quốc.
Tần Tranh nổi tiếng là biết làm người khác vui vẻ, nếu không hắn sẽ không nổi tiếng tong quân doanh như vậy, về điểm này, Tần phụ hoàn toàn yên tâm.
Chỉ không ngờ rằng, cái miệng vốn lanh lợi của Tần Tranh, đến khi đứng trước mặt Kỳ Cảnh Xuyên lại mất linh.
"Ngày hôm qua, ngươi đứng lẫn trong đám đông, ta liếc một cái đã nhìn thấy ngay." Trong lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa hai người, Kỳ Cảnh Xuyên mở màn liền nói như vậy, không đợi Tần Tranh tỏ ra ngạc nhiên, hắn lại nói tiếp: "Nhìn ngươi trắng trẻo thế này, không giống người được rèn luyện trong quân doanh."
Lúc đầu, Tần Tranh cảm thấy người này có thể nhìn thấu thân phận của mình trong nháy mắt, con mắt rất tinh tường, nhưng nghe xong nửa câu sau, lập tức không vui.
"Ta bẩm sinh da trắng, phơi nắng cũng không đen nổi." Tần Tranh tức giận nói: "Ta thấy ngươi cũng không đen, chẳng lẽ là phơi đen rồi lại thoa phấn?"
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy, bật cười đáp: "Cách này cũng thật thú vị, sau này nếu ta bị đen, chắc sẽ thử."
"Ngươi!" Tần Tranh thấy hắn không tức giận, có chút thất vọng, lại nói: "Ta nghe nói vương tử điện hạ võ nghệ xuất chúng, chỉ là không biết công phu Lương quốc các ngươi so với Đại Du chúng ta thì thế nào. Nếu có cơ hội, ta rất muốn lĩnh giáo."
"Được thôi." Kỳ Cảnh Xuyên đáp, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Nhưng hôm nay thì thôi đi."
"Sao vậy, vương tử điện hạ tỷ thí cũng phải chọn ngày?" Tần Tranh vốn kiêu ngạo, cho rằng đối phương sợ mình, không dám ứng chiến.
Kỳ Cảnh Xuyên lại nói: "Lương quốc ta có quy định, trong vòng ba ngày đầu gặp gỡ bạn bè không được tỷ thí, để tránh tổn thương hòa khí."
Tần Tranh thầm nghĩ, ai là bạn với ngươi chứ, nhưng người đến là khách, hắn dù có ngang ngược cũng không đến mức làm mất mặt Kỳ Cảnh Xuyên.
Trong hai ngày tiếp theo, Tần Tranh vẫn "chăm chỉ" thực hiện nhiệm vụ hộ tống Kỳ Cảnh Xuyên.
Có lẽ vì tính tình Kỳ Cảnh Xuyên quá tốt, dù Tần Tranh nói lời móc mỉa, châm chọc thế nào, hắn vẫn không giận, còn thường xuyên nhìn hắn với ánh mắt như cười như không. Ban đầu, Tần Tranh cứ khiêu khích y, nhưng sau lại cảm thấy chán, nghĩ rằng đối phương nhát gan không dám đối đầu.
Lâu dần, sự gay gắt cố tình của Tần Tranh cũng dần tan biến.
Thực ra, không phải do Kỳ Cảnh Xuyên tốt tính, càng không phải vì hắn sợ.
Mà là, tuy Kỳ Cảnh Xuyên chỉ hơn Tần Tranh hai tuổi, nhưng lại rất chín chắn, không giống sự bồng bột thiếu niên của Tần Tranh.
Hắn có thể nhận ra, vị Tần nhị công tử này ngay từ đầu đã mang đầy địch ý với mình, lời nói cũng không ngừng khiêu khích, nhưng thực ra chưa bao giờ làm khó hắn điều gì cả. Ngược lại, Tần Tranh miệng thì chê bai, nhưng đồ ăn, chỗ chơi dẫn hắn đi trải nghiệm đều thuộc hàng tốt nhất, chẳng hề qua loa, sơ sài.
Vị thiếu niên này tính khí có hơi nóng nảy, nhưng lòng dạ lại rất thẳng thắn.
So với những người luôn ngọt ngào, khéo léo, nhưng trong lòng lại chứa đầy toan tính, Kỳ Cảnh Xuyên thực sự rất thích một người như Tần Tranh.
Kỳ Cảnh Xuyên lớn lên trong hoàng cung, từng gặp đủ loại người. Nhưng những ai có thể xuất hiện trong cung, ai mà không có tâm cơ sâu sắc? Ngược lại, một người thẳng thắn như Tần Tranh, thật sự là hiếm thấy.
Cái gì càng hiếm lại càng quý, người cũng vậy.
Càng tiếp xúc, Kỳ Cảnh Xuyên lại càng tò mò về thiếu niên này.
Hôm ấy, Tần Tranh dẫn Kỳ Cảnh Xuyên đi cưỡi ngựa ở ngoại thành, tình cờ đi ngang qua một con sông.
Tần Tranh nhớ lần trước mình đi tuần cùng các huynh đệ trong doanh trại, từng bắt cá ở khúc sông này, cảm thấy cá ở đây rất tươi ngon.
"Muốn ăn cá không?" Tần Tranh ghìm cương ngựa, hất cằm hướng về phía con sông hỏi.
Kỳ Cảnh Xuyên quay đầu nhìn hắn hỏi: "Ngươi bắt à?"
Tần Tranh nhướng mày cười, vẻ mặt tự đắc nói: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt!"
Nói rồi, hắn đưa dây cương ngựa cho Kỳ Cảnh Xuyên, sau đó cởi bỏ áo choàng, chỉ mặc một cái quần lót đơn giản rồi bước đến mép sông nhảy xuống. Con sông không quá sâu, nước không trong lắm, nhưng vẫn lờ mờ thấy nhiều cá bơi lội.
Tần Tranh lao xuống sông bắt đầu mò cá, còn Kỳ Cảnh Xuyên thì không vội vàng, buộc ngựa cẩn thận, rút ra một con dao nhỏ, rồi bẻ một cành cây từ trên cây, ngồi ở bờ sông vừa gọt nhánh cây vừa quan sát Tần Tranh bắt cá.
Qua một nén hương, Tần Tranh vẫn chưa bắt được gì.
Từ dưới nước ló đầu lên, nói: "Không thấy con lớn nào cả, ngươi đừng vội!"
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn cười: "Mệt thì lên đây nghỉ một lát."
"Ta sao có thể mệt được? Ta tìm thêm xem có con cá nào to không, nhỏ quá ăn không đủ." Nói xong, Tần Tranh lại lao xuống nước.
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn thân hình gầy gò của thiếu niên ngoi lên lặn xuống không ngừng, kỹ năng bơi lội quả thực rất khá, nhưng khả năng bắt cá... miễn bàn.
Qua thêm một lúc, Tần Tranh vẫn như cũ không bắt được gì.
Kỳ Cảnh Xuyên hỏi: "Không có cá lớn sao?"
"Ừ." Tần Tranh gãi đầu xấu hổ: "Hổng ấy hôm nay chúng ta ăn thứ khác đi."
Thiếu niên đứng giữa dòng sông, thân hình thon gầy vương đầy những giọt nước, mái tóc đen nửa buông xõa, có một lọn lướt qua cổ rơi xuống chỗ xương quai xanh, mang theo một chuỗi giọt nước nhỏ chảy dài xuống.
Kỳ Cảnh Xuyên dời ánh mắt đi, đứng dậy kéo thiếu niên lên bờ. Sau đó, hắn giơ cành cây vừa gọt nhọn, đâm thẳng xuống sông, chỉ một nhát đã đâm trúng một con cá vừa to vừa mập.
Tần Tranh:...
Buổi trưa, Tần Tranh nằm trên cây chợp mắt, còn Kỳ Cảnh Xuyên ngồi bên bờ sông nướng cá.
"Ài, ngươi biết làm nhiều thứ thật!" Tần Tranh bắt chuyện.
"Không nhiều bằng ngươi, ít nhất ta không biết xuống sông bắt cá." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
Hắn vừa nói xong, trên cây ném xuống một cành cây, nhẹ nhàng đập vào vai hắn.
"Ta trước giờ chưa từng xuống bắt, toàn để người khác bắt, cứ tưởng là rất đơn giản." Tần Tranh nói: "Ngươi biết sao không nói sớm, nhìn ta lăn lộn dưới sông nửa ngày, mệt muốn rụng rời cả tay." Tần nhị công tử bắt cá thất bại, mặc dù có chút xấu hổ, sau đó lại rất thản nhiên.
Kỳ Cảnh Xuyên đáp: "Ta sợ làm tổn thương sĩ diện của ngươi, sợ ngươi khóc nhè."
"Nếu ngươi thật sự để ý sĩ diện của ta thì không nên đâm nhát đó!" Tần Tranh nói.
"Nếu không đâm, ngươi có cá ăn sao?" Kỳ Cảnh Xuyên giơ con cá đã nướng chín lên: "Nướng xong rồi, nếm thử xem mặn nhạt."
Tần Tranh nghe vậy nhảy từ trên cây xuống, ngồi cạnh Kỳ Cảnh Xuyên nhận lấy cá, cắn thử một miếng.
"Hương vị không tệ." Tần Tranh kinh ngạc nói, "Còn ngon hơn các huynh đệ trong doanh trại nướng nhiều!"
"Muốn học không? Ta dạy ngươi cách bắt cá." Kỳ Cảnh Xuyên hỏi.
Tần Tranh xua tay: "Không học, ăn một mình thì chẳng vui, nếu đi cùng người khác, thì cũng không cần ta tự làm."
Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Cảnh Xuyên cứng đờ, sau đó chỉ cười không nói gì nữa.
Vài ngày sau, Hoàng thượng tổ chức cuộc săn mùa thu ở ngoại thành.
Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh đều muốn tham gia náo nhiệt, liền cùng nhau đi vào bãi săn.
Trước khi vào, Tần Tranh lớn giọng cảnh báo Kỳ Cảnh Xuyên, muốn cho y thấy thực lực thực sự của mình.
Không ngờ vào trong rồi, hắn mới nhận ra mình đã quá tự tin.
Khách quan mà nói, thực lực của Tần Tranh không tệ, kỹ năng săn bắn cũng tàm tạm. Nhưng khi gặp cao thủ, cái gọi là "tàm tạm" lập tức trở thành "chẳng ra sao".
Tần Tranh liên tiếp bị Kỳ Cảnh Xuyên cướp mất ba, năm con mồi, bắt đầu trở nên nóng nảy.
Kỳ Cảnh Xuyên lại dường như cố tình trêu chọc, luôn theo sát Tần Tranh. Bất cứ khi hắn nhắm đến con mồi nào, chưa kịp ra tay thì đã bị Kỳ Cảnh Xuyên nhanh chân hơn.
"Ngươi cố ý phải không?" Tần Tranh tức giận hỏi.
"Muốn học không? Ta có thể dạy ngươi." Kỳ Cảnh Xuyên đáp, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Lòng hiếu thắng của Tần Tranh bị kích thích, mặt đỏ bừng, phóng ngựa vào sâu trong bãi săn.
Nhưng Kỳ Cảnh Xuyên không buông tha, lập tức đuổi theo sát nút.
Tần Tranh vốn nghĩ rằng sau khi nhận được lời cảnh cáo, Kỳ Cảnh Xuyên sẽ dừng lại, nhưng đối phương chẳng hề có ý định buông tha. Y liên tục cướp mất mấy con mồi mà Tần Tranh định săn.
Cuối cùng, Tần Tranh tức đến mức gần như mất lý trí, phóng ngựa suýt va vào một cành cây, may nhờ Kỳ Cảnh Xuyên nhanh tay kéo cương ngựa kịp thời mới tránh được tai nạn. Tuy nhiên, con ngựa giật mình, liền hất hắn ngã xuống.
Kỳ Cảnh Xuyên nhảy khỏi lưng ngựa, đỡ lấy Tần Tranh, lăn xuống đất, cuối cùng cũng không để Tần Tranh ngã.
Tần Tranh bị đè dưới đất, mắt đỏ bừng, giận dữ trừng Kỳ Cảnh Xuyên. Một lúc sau, mắt hắn càng đỏ hơn, nghẹn ngào nói: "Ngươi cố ý muốn ta mất mặt đúng không? Ta đi săn chưa bao giờ bị xếp hạng thấp, hôm nay rời khỏi bãi săn, một mũi tên ta cũng chưa bắn, cha ta nhất định sẽ mất mặt vì ta!"
"Ta đã nói, nếu ngươi muốn, ta có thể dạy ngươi." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
"Ai thèm ngươi dạy! Bãi săn có bao nhiêu con mồi, ngươi lại cứ nhằm vào mồi của ta!" Tần Tranh đẩy mạnh Kỳ Cảnh Xuyên ra, vừa mắng vừa đứng dậy, có vẻ sắp tức đến phát khóc!
Mặc du hắn biết trong bãi săn không có luật phân chia mồi ai nấy bắn, con mồi hắn ngắm cũng có thể bị người khác bắn. Nhưng mấy ngày qua, hắn với Kỳ Cảnh Xuyên ít nhiều cũng coi như có chút tình cảm bằng hữu, vậy mà đối phương lại cố ý làm khó hắn.
Tần nhị thiếu gia từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vầy.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu này chủ yếu đến từ việc hắn nhận ra bản lĩnh săn thú của mình thua xa Kỳ Cảnh Xuyên.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tần Tranh bị người khác dạy một bài học.
Cảm giác này không phải không chấp nhận được, nhưng đúng là khiến hắn thấy không thoải mái.
"Thôi được, ta chịu thua!" Tần Tranh bình tĩnh lại, nói: "Nhưng ngươi có thể chừa cho ta chút mặt mũi không? Dù sao ta ra ngoài mà không bắn nổi một mũi tên thì không chỉ ta mất mặt, nhưng cha ta là chủ soái Kinh giao đại doanh…" Đến lúc thống kê chiến lợi phẩm, nếu không tìm được một mũi tên nào của hắn, thì thật quá mất mặt.
Tần nhị thiếu gia co được giãn được, hôm nay gặp phải đối thủ cứng cựa, xem như học được cách chịu thua.
"Giang hồ hiểm ác, ngươi từ nhỏ đã được chiều chuộng, sống lâu trong cảnh ấy khó phân biệt thật giả. Ta chỉ sợ ngươi cứ ngây thơ như vậy, sau này sẽ bị người ta lừa gạt, chịu thiệt thòi, chứ không cố ý muốn chọc giận ngươi." Kỳ Cảnh Xuyên vừa nói, vừa cầm ống tên trên lưng Tần Tranh lên lắc lắc, rồi nói tiếp: "Những con mồi ta vừa giành của ngươi, đều dùng mũi tên của ngươi để bắn."
Tần Tranh quay lại nhìn, mới phát hiện số tên trong ống tên của mình gần như đã hết sạch.
Kỳ Cảnh Xuyên trộm tên của hắn mà hắn hoàn toàn không phát hiện...
Ngày hôm đó, sau khi rời bãi săn, các thị vệ tiến hành kiểm kê con mồi. Tần Tranh mũi tên nào cũng trúng đích, ngoại trừ mấy mũi cuối cùng do chính hắn bắn, toàn bộ số mồi mà Kỳ Cảnh Xuyên bắn được trước đó đều được tính cho hắn.
Tần Tranh buồn bực cả nửa ngày.
Cuối cùng, hắn nhận ra một vấn đề… Những "chiến tích vĩ đại" mà hắn từng đạt được ở bãi săn trước đây, cũng không biết có mấy phần là thật.
Đến hoàng hôn hôm đó, Tần Tranh tìm đến Kỳ Cảnh Xuyên.
Tần Tranh muốn tỷ thí với Kỳ Cảnh Xuyên.
Bất kể thế nào, hôm nay hắn phải kiểm chứng rõ ràng, nếu không sẽ không cam lòng.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Kỳ Cảnh Xuyên hỏi.
"Ừm, và ta mong ngươi nhất định đừng nương tay, hãy dùng toàn lực, không được nhường ta." Tần Tranh nói.
Kỳ Cảnh Xuyên nhìn hắn một lượt, lại hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn." Tần Tranh kiên định trả lời.
Hắn muốn biết, danh hiệu "đánh khắp thiên hạ vô địch thủ" của mình là thật hay giả.
"Nếu ngươi nương tay, ta sẽ tuyệt giao với ngươi." Tần Tranh nghiêm trang bày tỏ quyết tâm.
Kỳ Cảnh Xuyên gật đầu: "Được."
Cả hai tìm một nơi không người để quyết đấu, bởi Tần Tranh biết mình khó mà thắng nổi, ít nhiều vẫn để ý đến thể diện. Thiếu niên dù có sẵn sàng nhận lấy thất bại, lại chưa chắc có thể thản nhiên nhận thảm bại ở trước mặt mọi người.
Dù sao, trước mặt Kỳ Cảnh Xuyên, hắn đã thua mấy lần rồi. Thua thêm một lần nữa, cũng chẳng sao...
Chờ sau khi Kỳ Cảnh Xuyên đi, sẽ không ai biết chuyện này.
Nghĩ thông suốt, lòng Tần Tranh cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người chính thức ra tay, Kỳ Cảnh Xuyên lấy lý do lớn tuổi hơn mà nhường Tần Tranh ba chiêu.
Sau đó...
Không có sau đó!
Tần Tranh bị Kỳ Cảnh Xuyên nhanh chóng khống chế, tay hắn bị bẻ quặt ra sau lưng, cả người bị ghì xuống đất không thể động đậy. Cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời, Tần Tranh dốc hết sức lực, nhưng đổi lại chỉ là sự bất động của đối phương và những giọt mồ hôi trên trán mình.
"Được rồi... được rồi, buông tay." Tần Tranh rầu rĩ nói.
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy liền thả hắn ra.
Tần Tranh nằm rạp trên đất hồi lâu không dậy, đầu vùi giữa hai cánh tay, tấm lưng gầy run rẩy mang theo sự kìm nén.
Kỳ Cảnh Xuyên sững người, hỏi: "Ngươi... khóc sao?"
"Im miệng đi!" Tần Tranh vùi đầu, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào không chút che giấu.
Kỳ Cảnh Xuyên hoàn toàn không ngờ sẽ làm cho người ta khóc, trong phút chốc cũng lúng túng, chỉ biết đứng đó đợi hắn khóc xong.
Tần nhị công tử cả đời chưa từng chịu cú sốc nào lớn thế này, lòng tự trọng của một thiếu niên gần như bị đập nát.
Hắn vốn biết mình sẽ thua, nhưng không ngờ lại thua thảm hại đến mức này!
"Ngươi... ngươi thấy thế nào khi so tài với đám thuộc hạ của cha ta? Có kém xa ngươi không?" Tần Tranh vùi đầu hỏi.
Kỳ Cảnh Xuyên không biết hắn muốn nghe câu trả lời nào, đành thành thật đáp: "Có vài tướng quân chắc chắn vượt xa ta, có vài người có thể ngang sức, còn có..."
"Đừng nói nữa!"
Tần nhị công tử càng thêm xấu hổ, hận không thể chui xuống đất trốn đi, không bao giờ gặp ai nữa.
Những người này, từng người một đều mạnh hơn Kỳ Cảnh Xuyên, vậy mà trước đây còn giả vờ là bại tướng dưới tay hắn...
Mà hắn lại cho là thật, còn lấy làm tự hào, khiến nửa kinh thành đều biết Tần nhị công tử võ nghệ siêu quần!
Tần Tranh cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
"Kỳ thực..." Kỳ Cảnh Xuyên lên tiếng, nói: "Chuyện chúng ta tỷ thí hôm nay, ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết."
Tần Tranh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kỳ Cảnh Xuyên, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi vẫn còn ướt đẫm. Cảnh tượng ấy khiến Kỳ Cảnh Xuyên khựng lại, vô thức nuốt nước miếng.
"Vậy không phải là lừa mình dối người sao?" Tần Tranh hỏi.
"Mọi người nhường ngươi chỉ để ngươi vui vẻ, chẳng ai quan tâm đến thắng thua." Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Có những chuyện, chỉ cần ngươi không xấu hổ là được, cần gì phải nói toạc ra chứ."
Tần Tranh nhíu mày suy nghĩ, đầu óc hắn không thông minh như Kỳ Cảnh Xuyên, nhất thời không hiểu hết ý nghĩa.
"Ngươi nghĩ xem, mọi người bao nhiêu năm qua chẳng phải đều như vậy sao?" Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Ngươi cứ làm bộ như không biết, sau này không so tài với bọn họ nữa, chẳng ai chủ động kéo ngươi tỷ thí đâu."
Tần Tranh thấy Kỳ Cảnh Xuyên nói có lý, cảm giác thất vọng trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
Không phải chỉ là tài không bằng người thôi sao? Trên đời này có biết bao người võ công tầm thường, chẳng lẽ họ đều không sống nổi?
Cùng lắm làm theo lời Kỳ Cảnh Xuyên, từ nay không khoác lác nữa là được.
Nghĩ thông, Tần Tranh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tần Tranh cũng không phải người quá nhạy cảm, lại biết nghe lời khuyên, nên cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, hai người cùng trở về doanh trại.
Sắp đến nơi, Tần Tranh đột nhiên nhớ ra điều gì.
"Chuyện hôm nay, ngươi nói sẽ giữ bí mật cho ta, đúng không?" Tần Tranh hỏi Kỳ Cảnh Xuyên.
Mắt Tần nhị công tử không còn đỏ, nhưng hàng mi ướt sau khi khô lại vẫn chưa vuốt thẳng, nhìn thoáng qua vẫn mang chút vẻ long lanh, khiến ánh mắt của thiếu niên lộ ra nhiều hơn vài phần cảm xúc thường ngày ít có.
"Hử?" Kỳ Cảnh Xuyên nhướng mày, hỏi: "Ngươi nói chuyện thua tỷ võ sao?"
Tần Tranh nghe vậy lập tức cuống lên, mặt đỏ bừng, hạ giọng: "Không chỉ chuyện đó... còn... còn chuyện ta bị ngươi đánh... khóc nữa."
Kỳ Cảnh Xuyên đã quen với dáng vẻ ngang ngạnh của Tần nhị công tử, giờ thấy y như thế này, bỗng cảm thấy rất thú vị, trong lòng nảy ra ý muốn trêu chọc.
Hắn cố làm ra vẻ khó xử, nói: "Vậy chẳng phải ta phải giữ tận hai bí mật cho ngươi sao?"
"Ngươi..." Tần Tranh sốt ruột, chẳng nhận ra ý đùa trong lời nói, vội nói: "Ngươi muốn cái gì, ta trao đổi với ngươi, được không?"
Kỳ Cảnh Xuyên gật đầu: "Đổi cái gì, ngươi nói thử xem?"
"Ngươi không phải rất thích kinh thành sao?" Tần Tranh nói: "Ta biết nhiều nơi thú vị, chắc chắn ngươi sẽ thích. Lát nữa, ta dẫn ngươi đi chơi."
Kỳ Cảnh Xuyên nhướng mày, không nói gì.
Tần Tranh cho là hắn không đồng ý, liền nói thêm: "Bao ăn bao ở, bạc đều tính cho ta!"
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy mới gật đầu.
Tần Tranh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhận ra ý cười nơi đáy mắt Kỳ Cảnh Xuyên khi hắn quay đầu đi.