Đại tổng quản - Chương 78

Chương 78: Phiên ngoại 2 – Tiểu hoàng đế & Cục cưng [3/3]【 sánh vai 】

[13 và 18 tuổi - thiếu niên]

Những năm qua, Kỷ Trạch một mặt học tập tại Cung thục, lúc rảnh rỗi thường thích đi theo Lý Tùng.

Người trẻ thường có nhiều năng lượng, hơn nữa tính tình Kỷ Trạch vốn nghịch ngợm, cho nên hắn rất hứng thú với nhiều chuyện. Lý Tùng cũng không e dè để hắn tiếp xúc với chuyện triều đình, hơn nữa thân tín hiện giờ của Lý Tùng rất nhiều người là người của Anh Huy các, cho nên Kỷ Trạch ở bên cạnh hắn cũng sẽ không có vẻ gì là lạc lõng.

Cảnh tượng như vậy, nếu chỉ diễn ra trong thời gian ngắn thì cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng thời gian kéo dài, khó tránh khỏi sẽ có vài lời đồn đại.

Đặc biệt là Kỷ Trạch tính cách còn trẻ con, đôi khi nói năng hành động không biết kiềm chế, nên khó tránh khỏi để lộ ra những sơ hở cho người khác chỉ trích.

Ngày qua ngày, các triều thần bắt đầu tỏ ra bất mãn với việc Kỷ Trạch tham gia quá nhiều vào chính sự. Sự bất mãn này không hẳn vì kiêng dè, mà phần lớn là vì không hài lòng với sự dung túng của Lý Tùng đối với Kỷ Trạch. Dù sao, Kỷ Trạch chỉ là một thiếu niên 13 tuổi, lại còn mồm mép nhanh nhảu, khiến không ít triều thần lớn tuổi phải chịu thua.

Việc này... ít nhiều cũng có chút mất mặt.

Lý Tùng vốn tinh tế, sớm đã nhận ra điều này nhưng vẫn không để ý tới.

Cho đến một ngày, trong buổi nghị sự tại Ngự thư phòng, có vị đại thần đã thẳng thắn chỉ trích Kỷ Trạch trước mặt Lý Tùng.

"Triều đình chúng ta không phải không có tiền lệ. Kỷ Trạch, miễn cưỡng mà nói, cũng có thể coi là con trai độc nhất của Vương gia, thân thiết với bệ hạ là chuyện thường tình." Một lão thần lên tiếng. "Chỉ là tính tình quá phóng túng, lại không hiểu biết nhiều về chính sự. Nếu bệ hạ thực sự muốn giữ cậu ta bên cạnh để tham chính, thì nên để cậu ta học hỏi thêm, tránh việc tuổi trẻ bồng bột, ăn nói bừa bãi, làm nhiễu loạn quyết định anh minh của bệ hạ."

Lý Tùng đã nghe quen những lời này, rất biết nắm bắt trọng điểm.

Những điều khác hắn không để ở trong lòng, nhưng lại đặc biệt không hài lòng với câu "miễn cưỡng coi là con trai độc nhất của Vương gia."

"Miễn cưỡng coi là con trai độc nhất của hoàng thúc?" Lý Tùng nghe vậy liền cau mày nói: "Cũng đúng, Kỷ Trạch không mang họ của hoàng thúc. Năm đó, hoàng thúc cũng đã suy nghĩ thấu đáo, không định để cậu ấy kế thừa tước vị. Nhưng giờ nghĩ lại, trẫm có được ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào 10 năm vất vả không ngừng của hoàng thúc. Nếu không, đừng nói là trẫm, mà cả Đại Du này cũng không biết sẽ ra sao."

Về phần Lý Trạm "suy nghĩ thấu đáo" này rốt cuộc là chỉ cái gì, Lý Tùng không cần phải nói rõ, đối phương tự nhiên hiểu.

Nói cho cùng, chẳng qua là vì sợ triều thần suy đoán lung tung, vô cớ gây phiền toái cho chú cháu bọn họ, nên mới không làm thêm việc dư thừa.

Có lẽ trong lòng Lý Trạm, quyết định như vậy không chỉ là vì lý do này, mà còn vì Kỷ Khinh Châu.

Nhưng trong mắt người ngoài, họ chỉ nghĩ đến lý do đầu tiên. Nói cách khác, hành động này của Lý Trạm cũng là bị triều thần ép buộc.

Lý Tùng nhắc lại chuyện này, ít nhiều cũng có chút bất mãn.

Ai cũng biết hắn và Lý Trạm cùng chung một lòng...

Người kia vội đáp: "Vương gia đã hết lòng vì Đại Du, lại tận tâm phò trợ bệ hạ, chúng thần đều ghi nhớ trong lòng."

"Nếu đã như vậy, trẫm sao có thể không báo đáp?" Lý Tùng nói: "Lát nữa trẫm sẽ cho người thảo chỉ dụ, phải ban cho Kỷ Trạch một tước vị danh chính ngôn thuận."

Nghe vậy, đối phương kinh ngạc, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.

Rõ ràng là đến để tố cáo Kỷ Trạch, sao câu chuyện lại quay ngoắt, thành phong tước vị cho đối phương?

Lý Tùng nói là làm, ngay hôm đó đã ra chỉ dụ, phong Kỷ Trạch làm "Phúc Thân vương," với ý nghĩa phúc đức lâu dài.

Hôm sau, trong buổi chầu, Lý Tùng cho công bố chiếu thư sắc phong. Cả triều đình văn võ đều sửng sốt.

Kỷ Trạch mới 13 tuổi, chưa đến tuổi kết hôn, trực tiếp phong thân vương thực sự có phần quá mức.

"Bệ hạ, điều này e là không hợp lễ chế!"

"Kỷ Trạch không phải hoàng tộc chính thống, sao có thể nhận tước hiệu thân vương?"

"Bệ hạ xin hãy nghĩ lại!"

...

Các triều thần người này kẻ khác lên tiếng, rõ ràng đều không đồng tình với quyết định của Lý Tùng.

Nhưng Lý Tùng đã quyết, hoàn toàn không có ý định thu hồi thánh chỉ. Vậy nên, cùng ngày đó, chỉ dụ được đưa tới vương phủ.

Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đều biết tính khí của Lý Tùng, không nói gì thêm.

Đứa trẻ này nhìn bề ngoài thì ôn hòa, nhưng thực chất rất cứng đầu. Một khi đã quyết định, sẽ không dễ thay đổi.

Huống hồ, giờ đây mọi người đều biết Kỷ Trạch là con trai của Lý Trạm. Dù cậu ta không mang họ Lý, cũng không thể thay đổi sự thật này. Nếu đã vậy, cũng không cần phải kiêng dè cả đời. Các triều thần muốn nói gì thì nói, cứ để họ nói.

Nếu là trước đây, có lẽ Lý Trạm sẽ có chút kiêng kị, nhưng giờ Lý Tùng đã 18 tuổi, là một hoàng đế trưởng thành. Hơn nữa, Lý Trạm cũng đã rất ít tham dự chính sự, người ngoài muốn bàn tán thì cứ bàn tán, cũng không thể gây sóng gió gì lớn.

Chiều hôm đó, Kỷ Trạch nhận chỉ dụ, đặc biệt vào cung tạ ơn.

Khi đến bên ngoài Ngự thư phòng, cậu nghe thấy một tiếng "choang," là tiếng đồ sứ bị hất rơi.

Ngay sau đó, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng Lý Tùng giận dữ quát lớn...

Rồi một tiểu nội thị hớt hải chạy ra, hô: "Mau mời thái y, bệ hạ bị mảnh sứ cứa vào tay rồi!"

Nghe vậy, Kỷ Trạch sốt ruột, định vào xem, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

"Ai ở bên trong?" Kỷ Trạch hỏi một nội thị.

"Dạ là Hộ bộ Lưu Thượng thư." Tiểu nội thị đáp.

Kỷ Trạch nghe vậy nhướng mày, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Trưa hôm sau, con trai độc nhất của Lưu Thượng thư bị thương vì đánh nhau với Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch vừa được phong vương, địa vị của Lưu Thượng thư trong triều cũng không thấp, nên chuyện đánh nhau này chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua. Cuối cùng, sự việc được đưa đến trước mặt Lý Tùng.

Những ngày gần đây, Lý Tùng vốn đã không tốt. Thấy mặt Kỷ Trạch còn có vết thương, tâm trạng lại càng thêm lo lắng.

"Ai động thủ trước? Vì chuyện gì?" Lý Tùng trầm giọng hỏi.

"Ta động thủ trước, nhìn cái tên họ Lưu kia không vừa mắt!" Kỷ Trạch vênh váo hống hách đáp.

Lời vừa dứt, sắc mặt của Lưu Thượng thư và con trai ông ta lập tức biến đổi.

Sắc mặt Lý Tùng còn tệ hơn, hắn vốn nghĩ rằng Kỷ Trạch dù sao cũng thông minh lanh lợi, sẽ biện hộ cho mình để không chịu thiệt. Không ngờ, đệ ấy lại thẳng thắn nhận hết trách nhiệm, làm hắn muốn giúp cũng không biết phải làm sao.

"Hai người các ngươi đều bị thương, xem như chẳng ai chịu thiệt." Lý Tùng liếc nhìn Kỷ Trạch nói: "Nhưng Kỷ Trạch ra tay trước, lỗi rõ ràng lớn hơn, phạt ngươi đóng cửa tự kiểm điểm ba ngày, nghĩ xem mình sai ở đâu."

"Ta không sai." Kỷ Trạch cứng miệng đáp.

"Ngươi..." Lý Tùng không ngờ cậu dám cãi, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ta là Phúc Thân vương, hắn chẳng qua chỉ là con trai của một thượng thư, hắn và ta đánh nhau, tại sao ta lại bị phạt?" Kỷ Trạch hỏi.

"Kỷ Trạch!" Lý Tùng cau mày, cố nén tức giận nói: "Người đâu, mang Kỷ Trạch đến Anh Huy các, giam lại. Không có lệnh của trẫm, không được cho ăn, trẫm muốn xem hắn mạnh miệng tới khi nào!"

Dứt lời, lập tức có người kéo Kỷ Trạch đi.

Kỷ Trạch tỏ vẻ không phục, trước khi đi còn không quên mắng chửi cha con Lưu Thượng thư.

Lưu Thượng thư không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này, càng không nghĩ rằng Lý Tùng thực sự phạt Kỷ Trạch.

Chuyện hôm nay nhanh chóng lan truyền khắp triều đình.

Trước đó Lý Tùng phong Kỷ Trạch làm thân vương, sau đó lại giam cậu ta lại còn khong cho ăn.

Xem tình hình này, quả thực là đã nổi giận.

Các triều thần nghĩ lại, thầm đoán rằng sự nuông chiều của Lý Tùng dành cho đường đệ này cũng không đến mức thái quá như họ tưởng.

Đứa trẻ này tính cách bướng bỉnh, Lý Tùng tính tình điềm đạm, ở bên nhau lâu, tất nhiên sẽ sinh ra bất mãn. Phong vương có lẽ chỉ là nể tình Vương gia, chứ không hẳn là ân sủng thật sự.

Nghĩ đến đây, sự bất mãn của triều thần đối với việc sắc phong Kỷ Trạch trước đó cũng dần tan biến.

Ba ngày sau, sau khi hạ triều, Lý Tùng đến Anh Huy Các.

Hiện tại, Lý Trạm không còn làm việc tại đây nữa, nhưng Lý Tùng vẫn cho người dọn dẹp thường xuyên, nên nơi này không bị bỏ hoang.

Kỷ Trạch bị giam trong chánh điện Anh Huy Các. Khi đến nơi, Lý Tùng lập tức đi thẳng đến chánh điện.

Cửa sổ trong chánh điện đều đóng kín, bên trong cũng không thắp đèn, căn phòng trở nên u tối.

"Người đâu?" Vừa vào điện, Lý Tùng hỏi tiểu nội thị đi theo sau.

"Hồi bẩm bệ hạ, dường như là ở nội điện." Tiểu nội thị đáp.

Lý Tùng bước nhanh đến nội điện, từ xa đã thấy Kỷ Trạch co người nằm trên giường.

Hiện tại Kỷ Trạch đã 13 tuổi, dáng vóc một thiếu niên trưởng thành, hơn nữa việc cậu luôn luyện võ cho nên vóc dáng không gầy gò như những thiếu niên bình thường, ngược lại trông rất rắn rỏi.

Lý Tùng ngồi xuống bên giường, đưa tay đẩy nhẹ người Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch vốn nằm nghiêng, bị đẩy một cái liền như mất hết sức lực, cả người "rơi" xuống giường.

Lý Tùng giật mình, nhất là khi thấy Kỷ Trạch nhắm mắt, không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh dậy.

"Trạch Nhi!" Lý Tùng vội đưa tay đặt lên cổ Kỷ Trạch, muốn xem mạch.

Ngay lúc đó, Kỷ Trạch đột ngột động đậy, nắm chặt cổ tay Lý Tùng, mắt mở trừng trừng.

"Đệ..." Lý Tùng sững người một lúc, thực sự bị dọa đến mức kinh hãi.

Thấy trò đùa thành công, Kỷ Trạch lập tức bật cười rồi ngồi lên giường.

"Đệ học cái trò này ở đâu thế? Suýt nữa làm ta sợ chết khiếp!" Lý Tùng mắng.

"Hoàng huynh sai người cắt hết thức ăn của ta, không phải là muốn để ta chết đói sao?" Kỷ Trạch bĩu môi than vãn.

"Không phải trẫm đã sai người lén đưa đồ ăn cho đệ sao?" Lý Tùng hỏi.

"Có có có." Kỷ Trạch vội đáp. "Ta biết ngay hoàng huynh không nỡ để ta đói mà."

Lý Tùng thở dài, không còn tâm trạng đùa giỡn.

Kỷ Trạch ngồi sát lại gần, nắm lấy tay Lý Tùng, nhìn vết thương của hắn.

"Vết thương lúc trước đã khỏi chưa?" Kỷ Trạch hỏi.

"Rách một đường mà thôi, không có gì đáng ngại." Lý Tùng đáp.

Kỷ Trạch nghe vậy mới yên tâm, thân thiết tựa vào người Lý Tùng, thở dài: "Hoàng huynh, huynh cũng thật là, sao phải vì ta mà chịu những lời nói khó nghe từ bọn họ. Cái tước hiệu thân vương vớ vẩn này, ta đâu có cần, chỉ có bọn họ là coi trọng nó thôi."

"Ngươi không cần, nhưng trẫm muốn cho ngươi." Lý Tùng nói. "Ta không quan tâm chuyện khác, nhưng nếu họ nói đệ không phải con trai chính danh của hoàng thúc, chẳng phải cũng là nói đệ không phải đệ đệ chính danh của ta sao?"

Kỷ Trạch bật cười: "Miệng là của họ, cứ để họ nói thôi."

"Ngươi biết miệng là của họ, vậy tại sao lại đi đánh nhau với thằng nhóc Lưu gia kia, còn cố ý kéo trẫm vào diễn kịch trước mặt Lưu Thượng thư?" Lý Tùng bất đắc dĩ hỏi: "Đệ thật sự muốn trẫm phạt đệ sao?"

Kỷ Trạch vội đáp: "Ta thật sự nhìn thằng nhãi đó không thuận mắt, đã muốn ra tay từ lâu rồi."

"Thôi đi." Lý Tùng liếc cậu một cái. "Lần này đệ được như ý rồi, cả triều đình đều biết đệ bị phạt. Giờ thì không ai còn nhắc chuyện phong vương cho ngươi nữa."

Kỷ Trạch nghe vậy lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Ngày đó cậu cố ý làm loạn, hoàn toàn là vì không muốn Lý Tùng bị đám người kia quấy rầy mãi. Cũng may có hiệu quả, không phải phí công vô ích.

Lý Tùng nhìn gương mặt thiếu niên, thấy vết thương vài hôm trước vẫn chưa lành hẳn, liền nhíu mày hỏi: "Còn đau không?"

"Thằng nhãi họ Lưu đó làm gì có bản lĩnh làm ta bị thương. Ta cố ý để hắn đánh trúng, nếu trên mặt không có dấu vết thì chúng ta sẽ là bên đuối lý." Kỷ Trạch hớn hở kể: "Nhưng ta đánh hắn toàn đánh vào chỗ hiểm, chắc chắn về nhà hắn phải đau vài ngày, ha ha."

Lý Tùng sai người lấy thuốc, tự tay bôi thuốc cho Kỷ Trạch.

Vết thương vốn không nặng, nhưng Kỷ Trạch lại khoa trương la hét ầm ĩ.

Từ hôm đó, hành vi của Kỷ Trạch ở Cung thục càng ngày càng "ngang bướng", thường xuyên bị tiên sinh cáo trạng với Lý Tùng.

Danh tiếng "ngang bướng" của Kỷ Trạch lan xa, cộng thêm việc cứ vài ngày lại bị Lý Tùng "trách phạt," dần dần các quan trong triều không còn để ý đến cậu ta nữa.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất khiến các triều thần không để ý đến cậu ta là vì từ đó về sau Kỷ Trạch ít đi theo Lý Tùng can dự vào chuyện triều chính hơn.

Vài tháng sau, vào một ngày đầu đông, Kỷ Trạch đến tìm Lý Thông để từ biệt.

"Phụ vương muốn đưa phụ thân đến phía nam tránh rét, đệ sẽ đi cùng họ." Kỷ Trạch nói.

"Đi Giang Nam à?" Lý Tùng hỏi.

"Sau khi đến Giang Nam, có thể sẽ đi tiếp về phía nam." Kỷ Trạch cười nói: "Phụ vương muốn tìm nơi không có tuyết, chỗ nào đó ấm áp một chút. Qua mùa đông, sang năm chúng ta sẽ trở về."

Lý Tùng gật đầu, rồi nói: "Trẫm thật sự muốn đi cùng các ngươi."

"Đến khi nào hoàng huynh không còn phải giữ kinh thành nữa, ta sẽ cùng huynh đi." Kỷ Trạch nói: "Đến đó, ta sẽ viết thư cho huynh. Cầm ấn tín thân vương của ta, bảo họ chuyển thư nhanh nhất có thể."

Lý Tùng cười: "Đi đi, nhớ về sớm."

"Ừ." Kỷ Trạch cười đáp, quay người rời đi.

Vừa đi vài bước, cậu nghe Lý Tùng gọi lại.

"Hoàng huynh?" Kỷ Trạch ngoái lại hỏi.

Lý Tùng phất tay: "Trên đường đi nhớ cẩn thận, quà sinh nhật của đệ, trẫm đã chuẩn bị sẵn. Sang năm đệ trở về, sẽ đưa cho đệ."

Kỷ Trạch vội gật đầu, lúc này mới rời đi.

Lý Tùng nhìn theo bóng dáng cậu, khẽ mỉm cười, nụ cười đượm chút không nỡ rời xa.

Đứa em trai yêu quý của hắn đã trưởng thành, cần ra ngoài nhìn ngắm thế giới.

[15 và 20 tuổi - sánh vai]

Kỷ Trạch vốn định đầu xuân năm sau sẽ trở về.

Không ngờ việc này lại bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận mùa xuân năm sau vẫn chưa trở về.

Lý Tùng nhận được rất nhiều thư.

Trong thư, giọng điệu của thiếu niên vẫn như xưa, vui tươi và nghịch ngợm, không cảm thấy xa lạ hay trưởng thành chút nào

Nhưng Lý Tùng biết, bây giờ Kỷ Trạch không chừng đã cao bằng hắn.

Thiếu niên mười ba tuổi, bây giờ sắp mười lăm...

[...Phụ thân tham ăn, đặc biệt là rất mê một loại quả ở đây, đến mức hận không thể ngày nào cũng ăn cho no. Nhưng loại quả đó tuy ngon, ăn nhiều lại không tốt cho sức khỏe, sau này phụ vương không cho phụ thân ăn nữa. Hôm qua, phụ thân lén mua loại quả đó, bị phụ vương phát hiện, phụ vương giận dữ, liền đánh ta một trận...]

[Ta cảm thấy rất ấm ức trong lòng, nhưng chẳng biết nói cùng ai... Sau khi phụ vương nguôi giận, ông ấy lại đem số quả mà phụ thân đã mua đưa cho ta... Ông ấy sợ phụ thân ăn nhiều sẽ hại sức khỏe, nhưng lại chẳng lo con ăn nhiều sẽ sinh bệnh... Hôm nay nghĩ đến những lời bàn tán của các triều thần năm xưa, nói rằng ta không phải con ruột của phụ vương, bây giờ ngẫm lại cũng không phải là không có lý...]

[Mấy ngày trước ta cùng sư phụ đi vào trấn khám bệnh từ thiện, mới biết trong lòng dân chúng họ rất kính sợ huynh... Ta nói với họ rằng ta từng đến kinh thành, họ vô cùng hâm mộ, nhờ ta nếu lần sau gặp huynh, thay họ dập đầu vài cái... Sư phụ nói, huynh là một hoàng đế tốt, ta thấy sư phụ nói rất đúng...]

[Sư phụ muốn đi du ngoạn về phía nam, dọc đường sẽ khám bệnh từ thiện cho dân chúng. Ta định đi cùng sư phụ, tạm thời không thể quay lại kinh thành được... Rất nhớ huynh, hy vọng lúc ta không ở kinh thành, đám người kia sẽ không chọc giận huynh... Lần sau nếu tức giận, đừng ném chén trà nữa, cẩn thận lại làm tay bị thương... Chén trà cũng rất đắt, ném vỡ thì tiếc lắm...]

Mỗi lá thư Kỷ Trạch gửi về đều dày một xấp, toàn là những câu chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, nhưng Lý Tùng lại rất thích đọc.

Có đôi khi trong thư còn kèm theo một bức tranh, đều do Kỷ Trạch vẽ. Nội dung tranh thì đủ kiểu, nhưng kỹ thuật lại rất bình thường.

Qua những lá thư của Kỷ Trạch, Lý Tùng biết trong hai năm qua, Kỷ Trạch không chỉ ở phía nam tránh rét mà cậu còn chu du nhiều nơi khác. Đặc biệt là sau khi theo Đường Thứ rời đi, những điều Kỷ Trạch chứng kiến trên đường càng thêm phong phú, thường xuyên chia sẻ với Lý Tùng.

Về sau, trong thư còn thỉnh thoảng kèm theo vài lá thuốc đã phơi khô.

Nhờ thế, Lý Tùng nhận biết được không ít loại dược thảo trước đây chưa từng thấy, trong đó có vài loại ngay cả thái y trong Thái y viện cũng chưa từng thấy.

Năm đó, Kỷ Trạch vừa tròn 15 tuổi, còn Lý Tùng 20 tuổi.

Mùa thu năm ấy, phía nam truyền tin báo xuất hiện dịch bệnh.

Do cách quá xa, khi tin tức truyền đến kinh thành đã là nửa tháng sau.

Lý Tùng cầm tấu chương trong tay, lòng trăm mối ngổn ngang, mãi chẳng nói thành lời.

Sau đó, thái y trong Thái y viện suy đoán rằng dịch bệnh này có thể cùng loại với dịch bệnh xảy ra ở kinh thành 15 năm trước.

Lý Tùng rất quen thuộc với loại dịch bệnh đó, vì khi ấy Kỷ Trạch từng nhiễm phải, suýt chút nữa thì mất mạng...

Đêm đó, Lý Tùng triệu tập quần thần thảo luận tình hình, hôm sau liền phái người đến hỗ trợ quan phủ địa phương, vì kinh thành từng có kinh nghiệm đối phó với dịch bệnh, có thể sẽ giúp ích được. Tuy nhiên, người từ kinh thành vừa mới đi chưa đến nửa tháng, có lẽ còn chưa tới nơi thì phía nam đã liên tiếp gửi công văn tới.

Nội dung công văn cho biết: có thần y giúp đỡ, dịch bệnh đã được khống chế, triều đình không cần lo lắng.

Mấy ngày sau, đoàn người kinh thành cử đi đã trở về, mang theo một tin tức chấn động...

Nghe nói thần y kia đã tìm ra phương pháp phòng chống dịch bệnh. Trong số những người thử nghiệm, tám phần không bị nhiễm bệnh. Phái đoàn không chỉ mang về tin tức này mà còn đem theo cả phương pháp kia.

Ngự y sau khi nghiên cứu đều tấm tắc khen ngợi. Nếu không phải đoàn người kia tận mắt chứng kiến, cộng với công văn báo cáo rõ ràng từ quan phủ địa phương, hẳn họ sẽ cho rằng đây là chuyện hoang đường. Nhưng sự thật đã chứng minh phương pháp ấy cực kỳ hiệu quả.

Nghe theo đề xuất của Thái y viện, Lý Tùng đích thân soạn một đạo thánh chỉ, lệnh quan phủ địa phương đưa vị thần y này vào cung để ban thưởng.

Thái y trong cung ai nấy đều hứng khởi, chỉ mong sớm được diện kiến vị thần y kia để trao đổi kinh nghiệm...

Bởi vì đại phu có thể đạt đến trình độ như vậy, e rằng toàn Đại Du chẳng có người thứ hai.

Đầu đông, vị thần y được đồn đại bấy lâu cuối cùng cũng vào cung.

Lý Tùng từ xa nhìn người ấy, chỉ thấy đối phương tuổi còn trẻ, chẳng giống như ông lão mà hắn tưởng tượng, ngược lại giống như một thiếu niên.

Đến khi thiếu niên ấy kính cẩn hành lễ trước mặt hắn rồi ngẩng đầu lên, Lý Tùng mới nhận ra đối phương.

Người này không phải ai xa lạ, đó chính là người đã xa cách hơn hai năm - Kỷ Trạch.

Dĩ nhiên, thần y được ca tụng kia không phải cậu, mà là Đường Thứ.

Chỉ là Đường Thứ không muốn chịu ràng buộc, tự nhận y thuật đã truyền lại hết cho Kỷ Trạch, nên để cậu thay mình nhập cung.

Đêm đó, kinh thành đổ tuyết.

Lý Tùng và Kỷ Trạch đứng dưới hành lang trong Phúc An cung, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài, trong lòng đều cảm khái muôn vàn.

"Không ngờ lòng vòng tới lui, đệ lại làm đại phu." Lý Tùng cười nói: "Hơn nữa còn chạy tới cung làm thái y."

"Ta nghe nói bổng lộc của Thái y viện cũng không tệ lắm, nên mới động tâm." Kỷ Trạch đáp.

Thiếu niên nay đã mười lăm tuổi, dáng người gần như cao ngang với Lý Tùng.

Lý Tùng đưa tay nắn nắn cánh tay cậu, nói: "Thân thể vẫn rắn rỏi, không gầy đi."

Kỷ Trạch nghe vậy cũng vươn tay nắn cánh tay Lý Tùng, cười nói: "Hoàng huynh cũng không gầy."

Hai huynh đệ nhìn nhau cười, rồi lại không hẹn mà cùng quay đầu ngắm tuyết.

"Trẫm nhớ mười lăm năm trước, vào Trung thu, đệ mắc bệnh dịch, trẫm khi ấy rất sợ mất đi đệ, cho nên đã quỳ trong sân, cầu khẩn thần linh bảo vệ ngươi bình an. Trẫm nói, nếu ngươi bình an vô sự, trẫm sẽ làm một hoàng đế tốt." Lý Tùng nói.

Chuyện này, Kỷ Trạch từng nghe Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm nhắc tới không chỉ một lần.

Cậu rất ngạc nhiên, khi đó hoàng huynh cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi...

Kỷ Trạch quay đầu nhìn hắn, nói: "Huynh đã làm được."

"Tại sao đệ lại đồng ý trở về?" Lý Tùng hỏi.

Kỷ Trạch nhìn hắn, rất muốn nói rằng, ta không nỡ bỏ huynh một mình đối mặt với tương lai mịt mờ này.

Họ đã là huynh đệ, nên sóng vai cùng đối mặt con đường phía trước. Sao cậu có thể nhẫn tâm một mình vui chơi bên ngoài, để hoàng huynh cô đơn giữa bốn bề thiên hạ này? Nhưng nghĩ vậy, cậu lại không nói ra.

Một lát sau, Kỷ Trạch nói: "Sinh nhật năm ngoái, sư phụ hỏi ta có điều ước gì. Ta nói hy vọng Đại Du mưa thuận gió hòa, để huynh không phải bận tâm quá nhiều. Sư phụ cười bảo ta không có bản lĩnh tế thế, mà lời lẽ lại to tát."

"Các ngươi đã cứu được rất nhiều người." Lý Tùng nói.

"Nhưng dù là đại phu tài giỏi đến đâu, cũng không thể cứu được toàn bộ dân chúng." Kỷ Trạch nói: "Đại Du này, chỉ có một người có thể làm được điều đó, chính là huynh."

Lý Tùng nhìn về phía Kỷ Trạch, nhất thời không nói nên lời.

Kỷ Trạch lại nói tiếp: "Hôm nay cũng là sinh nhật của ta, hoàng huynh có muốn biết điều ước của ta không?"

Lý Tùng gật đầu, thấy Kỷ Trạch đội tuyết đi vào trong viện, vén áo quỳ xuống.

"Thần linh trên trời..." Giọng thiếu niên trong trẻo vang lên trong đêm đen, xuyên qua từng bông tuyết lạnh buốt, truyền vào tai Lý Tùng, "Xin hãy phù hộ cho hoàng huynh của ta, cả đời bình an, khỏe mạnh."

Điều ước này thật bình thường, không có gì mới mẻ, nhưng nghe vào tai Lý Tùng lại là một lời hứa hẹn chắc chắn.

Lời nói ấy có nghĩa là, từ nay Kỷ Trạch sẽ ở lại trong cung ở bên cạnh Lý Tùng.

Dẫu có tước vị thân vương, nhưng nếu hắn vào Thái y viện làm thái y, như vậy sau này hắn ở bên cạnh Lý Tùng, cũng sẽ không còn ai nghi kỵ gì nữa. Một thái y thôi, chẳng lẽ lại khiến triều thần kiêng kị?

Trong lòng Lý Tùng ấm áp, tiến đến kéo Kỷ Trạch dậy khỏi mặt tuyết.

Kỷ Trạch nhìn hắn, cười nói: "Y thuật của ta không giỏi bằng sư phụ, hoàng huynh sẽ không chê chứ?"

"Trẫm chỉ hy vọng, những lúc cần dùng đến đệ, càng ít càng tốt." Lý Tùng đáp.

"Cũng đúng, miễn là đừng cắt bổng lộc của ta là được." Kỷ Trạch nói.

Lý Tùng nghe vậy không khỏi bật cười, đấm nhẹ lên vai thiếu niên.

Kỷ Trạch cười vang, chụp lấy nắm tuyết trên đất nhét vào cổ áo Lý Tùng.

"Tiểu tử thúi! Ngươi muốn làm phản..." Lý Tùng tức tối, đuổi theo cậu.

Kỷ Trạch vừa chạy vừa nặn một quả cầu tuyết từ dưới đất, "to gan lớn mật" ném về phía Lý Tùng.

Lý Tùng rất nhanh bỏ cuộc đuổi bắt, cũng cúi người từ trên mặt đất nặn một quả cầu tuyết.

Cung nhân trong Phúc An cung nghe được động tĩnh chạy tới xem, liền thấy hai huynh đệ đang nghịch tuyết, ném cầu tuyết vào nhau không ngớt.

Ngoài trời tuyết phủ bốn bề, nhưng không bằng chút ấm áp nhỏ nhoi trong bốn góc trời này.