Đại tổng quản - Chương 77
Chương 77: Phiên ngoại 2 – Tiểu hoàng đế & Cục cưng [2/3]【 thân chính 】
[8 và 13 tuổi – bị phạt]-CC
Thân phận của Kỷ Trạch, rốt cuộc cũng không thể che giấu mãi.
Khi nó ngày một lớn lên, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu không thể nhốt nó mãi trong vương phủ.
Chỉ cần bước chân ra khỏi vương phủ, với dung mạo như ngọc khắc và khí chất cao quý không thể che lấp, rất khó để không thu hút ánh nhìn của người khác. Theo thời gian, những lời đồn về thân thế của Kỷ Trạch ngày càng nhiều.
Ban đầu, trong triều chỉ có lời đồn nhà họ Kỷ có một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, dung mạo có phần giống cả Kỷ Khinh Châu lẫn Lý Trạm. Sau đó, cậu bé này thường xuyên xuất hiện ở vương phủ và Kỷ gia, lại bị người khác bắt gặp đi cùng với Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, nên thân phận của cậu bé dần trở nên rõ ràng.
Nhiếp chính vương đã qua tuổi nhi lập vẫn không có dự định "thành hôn", cho dù lúc trước hắn ở trên triều lập lời thề, nhưng các triều thần cũng không nghĩ hắn thực sự có thể làm được. Giờ đây, khi họ lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Khinh Châu, lại có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ.
Nhiều năm trôi qua, mọi người gần như đã quên vị công tử Kỷ gia này từng làm đại nội tổng quản trong cung.
Giờ đây, Kỷ Khinh Châu không qua lại chốn triều đình, Kỷ gia chỉ còn lại Kỷ Khinh Hoài làm việc tại Hàn Lâm Viện, chức vị không cao, khiến các đại thần cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.
Dù sao thì trong những năm qua, uy vọng của Lý Trạm trong lòng đại đa số các đại thần vẫn rất vững chắc, Nhiếp chính vương có dị tâm hay không, ai cũng nhìn ra được. Mấy năm trước, khi Lý Tùng còn nhỏ, hắn cũng không nảy sinh ý đồ nào khác, giờ đây khi Lý Tùng đã trưởng thành, càng không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Quan trọng hơn là, Kỷ Trạch mang họ Kỷ.
Điều đó có nghĩa là, Lý Trạm thậm chí không có ý định để đứa bé này thừa kế tước vị.
Hắn đã làm đến mức này, coi như tránh được mọi lời chỉ trích của triều thần.
Nếu vẫn còn người dèm pha, thì đúng là khiến người ta phải thất vọng.
Khi danh tính của Kỷ Trạch dần không còn là bí mật, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu cũng thoải mái hơn nhiều, không cần phải giấu giếm nữa.
Năm đó, hoàng cung mở khóa học cho con em quan lại, cho phép một số con em quý tộc tham gia học tập, một phần coi như là ân điển của hoàng thượng, một phần cũng để làm bạn đồng học với Lý Tùng. Chỉ là hiện tại Lý Tùng không cần phải ngày ngày ở lớp học trong cung, nên cái gọi là bạn đồng học cũng chỉ là danh nghĩa.
Năm đó Cung thục mở cửa cho con cháu huân quý, cho phép một ít con cháu vương công quý tộc vào Cung thục đọc sách, một mặt xem như hoàng ân, một mặt xem như là bạn học của Lý Tùng. Chẳng qua Lý Tùng hiện giờ không cần ngày ngày đến Cung thục đọc sách, cho nên bạn học chỉ là một cái cớ mà thôi.
Trước khi danh sách đệ tử vào Cung thục học được xác định, Lý Tùng ở trên triều nói một câu để Kỷ Trạch cũng tới, các triều thần không ai đưa ra dị nghị.
Về tư cách nhập học, Kỷ Trạch đứng đầu, không ai dám nhận mình thứ hai.
Dù sao cũng là con trai độc nhất của Nhiếp chính vương, tính ra cũng là em họ của Lý Tùng.
Vì thế, sự tình liền quyết định như vậy.
Trong những đứa bé nhập học lần này, Kỷ Trạch 8 tuổi là nhỏ tuổi nhất, những đứa trẻ khác phần lớn khoảng 10 tuổi trở lên. Nhưng mà Kỷ Trạch thuở nhỏ ở trong vương phủ trêu mèo chọc chó quen thói, tính tình vô cùng hoạt bát, còn có chút "ương ngạnh" nhưng không quá đáng, cho nên khi nó ở trong một bầy thiếu niên choai choai, cũng không hề rụt rè.
"Ở Cung thục không được ăn nói lỗ mãng với tiên sinh, cũng không được đánh bạn." Kỷ Khinh Châu sợ Kỷ Trạch không biết nặng nhẹ, trước khi nó vào cung cố ý dặn dò: "Anh Huy các của phụ vương cách Cung thục không xa, chưa đầy nửa nén hương tin đã đến tai hắn."
Kỷ Trạch không sợ trời không sợ đất, nhưng không dám chọc Lý Trạm, nghe vậy liền gật đầu.
"Nhưng nếu tiên sinh nói năng lỗ mãng với ta trước, đồng môn động thủ với con trước thì sao?" Kỷ Trạch nghiêm túc hỏi Kỷ Khinh Châu.
"Tiên sinh trong Cung thục không phải kiểu người như Đường tiên sinh, sẽ không nói năng lỗ mãng với con, trừ phi con phạm lỗi trước." Kỷ Khinh Châu nói: "Bạn học càng không thể ra tay đánh con, con cho rằng Cung thục là võ quán sao?"
Kỷ Trạch nghe vậy lại gật đầu, Kỷ Khinh Châu chuẩn bị đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên và sách vở cho nó, rồi cho người đưa nó vào cung.
Kỷ Trạch quả thực nghe lời, vài ngày đầu ở lớp học rất yên ổn.
Lý Tùng bởi vì lo lắng, cố ý cho người đi theo dõi vài ngày, biết được nó ở Cung thục ngoan vô cùng.
"Hoàng thúc ngươi có thấy không, Trạch Nhi không có gây chuyện, rất ngoan ngoãn." Lý Tùng nói với Lý Trạm.
Lý Trạm nhướng mày, ném phần công văn trong tay cho Lý Tùng, nói: "Nếu con thực sự yên tâm, vì sao ngày ngày đều cho người đi theo dõi?"
Lý Tùng bị hắn làm nghẹn họng, không nói được gì, chỉ đành cười gượng.
Lý Tùng giờ đã 13 tuổi, thân hình mặc dù chưa cao bằng Lý Trạm, nhưng cũng đã vô cùng cao lớn, có chút khí chất anh hùng của một thiếu niên. Mấy năm nay Lý Trạm mỗi ngày đều mang theo hắn bên người, cho nên việc xử lý chính sự của hắn tiến bộ rất nhiều, rất nhiều công văn gần như không cần Lý Trạm nhúng tay, hắn đều có thể xử lý tốt đẹp.
Hai chú cháu đang bận rộn thì ngoài điện đột nhiên có người đến báo, một lát sau Đổng Đống liền đi vào.
Đầu tiên hắn hành lễ với Lý Tùng, sau đó nói với Lý Trạm: "Vương gia... Tiểu công tử đánh nhau với tiểu thế tử phủ Vĩnh Hưng hầu."
Lý Trạm nghe vậy nhướng mày nhìn về phía Lý Tùng, ánh mắt như muốn nói "Không phải con nói nó rất ngoan sao?"
"Trạch Nhi thế nào rồi? Đệ ấy có bị gì không? Tiểu thế tử của Vĩnh Hưng hầu thật to gan, vậy mà..." Lý Tùng vẻ mặt sốt ruột, lập tức đứng dậy khỏi bàn, nói chưa dứt câu đã định chạy ra ngoài.
Lúc này hắn mới nhận ra Lý Trạm vẫn ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Hoàng thúc, Trạch Nhi bị người ta đánh." Lý Tùng nhắc nhở.
"Ai bị đánh còn chưa chắc đâu." Lý Trạm dứt lời nâng mắt nhìn Đổng Đống, hỏi: "Có đổ máu không?"
Đổng Đống vội nói: "Trẻ con đánh nhau, không tàn nhẫn như vậy, chỉ là... tiểu công tử tức giận, đè tiểu thế tử xuống đất không buông tay, ai cũng không kéo ra được, Lư tiên sinh thực sự không có cách nào, ai cũng không dám manh tay kéo ra, sợ làm bị thương tiểu công tử... Cho nên mới tìm Vương gia cầu cứu."
Đổng Đống vừa dứt lời, Lý Tùng thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Tiểu thế tử Vĩnh Hưng hầu kia giống cha hắn, không có tài cán gì nhưng rất giỏi chọc tức người khác." Lý Tùng từ trước đến nay không thích Vĩnh Hưng hầu, cũng không phải bởi vì bề ngoài mập mạpđến chảy mỡ của ông ta, mà bởi ông ta dựa vào cơ nghiệp tổ tiên để lại, không làm gì cho triều đình, nhưng lại hay ba hoa khoác lác.
Quả thực là phiền chết người!
"Chắc chắn là Trạch Nhi bị hắn chọc tức, mới ra tay." Lý Tùng nói.
Lý Trạm nghe vậy không bình luận gì, mà nói với Đổng Đống: "Ngươi đi nói với Lư tiên sinh, chuyện Cung thục để ông ta tự định đoạt, ông ấy sức yếu không kéo ra thì nhờ thị vệ bên ngoài vào kéo, nếu không thì tìm thống lĩnh cấm quân Cố Nhất Hằng giải quyết, bổn vương và bệ hạ có chuyện quan trọng trao đổi, không rảnh để ý."
Đổng Đống nghe vậy liền đi, Lý Tùng muốn nói lại thôi, có vẻ lo lắng.
Nhưng mà sau khi hắn tỉnh táo lại, liền nhận ra vừa rồi bản thân có hơi xúc động.
Loại chuyện trẻ con đánh nhau này, người lớn vốn không nên tùy tiện nhúng tay vào, bằng không chuyện đúng lại thành sai.
Lư Đình Ý chưa từng gặp tình huống như vậy, sợ trách nhiệm nên mới tìm đến Lý Trạm, nhưng Lý Trạm lại không ngốc, chắc chắn không tùy tiện nhúng tay vào loại chuyện này.
Hơn nữa, Lý Trạm hiểu rõ con trai mình, chắc chắn không chịu thiệt.
Bên cạnh Kỷ Trạch còn có hộ vệ đi theo, nếu thật sự gặp nguy hiểm, hộ vệ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngày đó, Kỷ Trạch tan học liền được Đổng Đống đưa về vương phủ.
Lý Tùng vốn có chút lo lắng nó đánh nhau bị thương, nhưng vì bận xử lý chính sự cùng Lý Trạm đến khuya nên không thể đến thăm.
Vốn tưởng rằng việc này đến đây là xong, không ngờ hôm sau lâm triều, Vĩnh Hưng hầu ở trước mặt văn võ bá quan lại kiện cáo việc này, nói rằng con trai của Nhiếp chính vương đánh con trai ông ta bị thương, yêu cầu hoàng thượng phân xử.
Lý Tùng nghe vậy nhất thời liền nổi giận, nhưng liếc mắt thấy Lý Trạm vẫn đứng đó bình thản, sắc mặt không hề thay đổi. Hắn thấy thế liền bình tĩnh lại, biết việc này không thể hành động theo cảm tính.
Mấy năm nay, hắn đã học được không ít bản lĩnh từ Lý Trạm.
Một trong những điều hữu ích nhất là, làm quân vương, tâm trạng càng thất thường thì càng phải coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu để cho người khác biết được tâm tình biến hóa của ngươi, họ liền có thể tùy ý thao túng ngươi.
Mà Lý Tùng, không thể để cho các triều thần cho rằng Kỷ Trạch là điểm yếu của hắn, như vậy sẽ rất nguy hiểm cho Kỷ Trạch.
"Ái chà." Lý Tùng thở dài nhìn về phía Trương Thượng thư, hỏi: "Trương khanh tuổi hơi lớn một chút, đối với chuyện của mấy hài tử này hẳn là có kinh nghiệm đi, nếu trong phủ của khanh có hài tử đánh nhau, Trương khanh sẽ xử trí thế nào?"
Trương Thượng thư không ngờ Lý Tùng đẩy vấn đề qua cho lão, lại không thể từ chối, chỉ có thể phỏng đoán tâm tư của Lý Tùng rồi đáp: "Lão thần sẽ không tin lời nói một mặt, có lẽ sẽ gọi hai đứa trẻ đến, cùng với những người có mặt ở đó, cho bọn họ đối chất với nhau, biết rõ ngọn nguồn sự tình rồi mới quyết định."
Lý Tùng nghe vậy như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nhìn về phía Vĩnh Hưng hầu nói: "Vĩnh Hưng hầu khanh cảm thấy thế nào?"
"Thần... Thần cũng thấy có lý." Vĩnh Hưng hầu vội nói.
Lúc này, nếu hắn không thuận theo lời của Trương Thượng thư thì có vẻ như mình đang chột dạ.
Mà hắn cho rằng nhi tử của mình không làm sai, không sợ đối chất.
Vì thế, sau khi những chính sự khác đều bàn xong, buổi chầu sắp kết thúc, lúc này có lẽ các đệ tử Cung thục cũng đều đã vào cung, Lý Tùng liền sai người đi gọi Kỷ Trạch cùng tiểu thế tử tới. Vừa lúc Lư Đình Ý cũng có mặt ở trong sảnh, ông ấy cũng xem như là nhân chứng trong việc này.
Khi Kỷ Trạch và tiểu thế tử được đưa đến, các triều thần đều tò mò quan sát.
Chỉ thấy Kỷ Trạch tuy nhỏ tuổi nhưng rất điềm tĩnh, đối diện với tình cảnh nghiêm nghị như vậy mà không hề tỏ ra sợ hãi, dáng vẻ đoan chính, còn không quên hành lễ với Lý Tùng và Lý Trạm.
Ngược lại, tiểu thế tử ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đỏ bừng, suýt quên cả việc hành lễ mà chạy thẳng đến chỗ Vĩnh Hưng hầu.
Cũng may sau khi nhìn thấy Kỷ Trạch hành lễ, lúc này mới giật mình cũng bắt chước hành lễ với Lý Tùng, lại quên hành lễ với Lý Trạm. Hiện giờ Lý Trạm vẫn là Nhiếp chính vương, địa vị trong triều chỉ thấp hơn Lý Tùng, mà hắn đang giữ quyền nhiếp chính, theo lễ nghĩa ngoài Lý Tùng ra thì tất cả mọi người đều phải hành lễ với hắn.
Ngày đầu tiên các học trò vào Cung thục đều đã được dạy về lễ nghi này.
Hành động này của tiểu thế tử có lẽ là vì quá căng thẳng, nhưng ở trong mắt các triều thần chính là hành vi vô cùng bất kính.
Dù sao người ta thân là con ruột cũng phải đi hành lễ, huống chi ngươi là một tiểu thế tử...
"Nào, hai ngươi nói đi, hôm qua vì sao đánh nhau." Lý Tùng hỏi.
Kỷ Trạch nghe vậy nhìn qua tiểu thế tử, ý hỏi "ngươi có muốn nói trước không".
Tiểu thế tử phồng má mập mạp, nghẹn một lúc lâu mới nói: "Kỷ Trạch... Kỷ Trạch đánh ta, ta đánh không lại hắn, cầu xin tha hắn còn không chịu buông tay!" Nói xong liền muốn khóc, Lý Tùng sợ nó khóc thật liền chuyển hướng qua Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch không đợi hắn hỏi đã nói: "Bẩm bệ hạ, ta đang yên lành đọc sách, tiểu thế tử lại chạy tới tìm ta nói chuyện, ta không để ý tới hắn, hắn liền nhéo mặt ta. Ta nói với hắn, không được nhéo mặt ta, hắn lại không nghe, còn muốn sờ tay ta. Tiên sinh đã nói, không được cho phép mà vượt quá giới hạn thì không phải quân tử, nếu hắn không quân tử, vậy thì ta đương nhiên cũng không cần dùng lễ quân tử đối đãi hắn."
Kỷ Trạch tuổi còn nhỏ, câu chuyện đến từ trong miệng hắn còn mang theo sự nghiêm túc đặc biệt của một đứa trẻ, làm người nghe không khỏi bật cười.
Hơn nữa nhìn phản ứng của tiểu thế tử không hề phản bác hay phẫn nộ, hiển nhiên là bị Kỷ Trạch nói trúng.
"Lư tiên sinh, lúc ấy ngài ở đó, ngài tới làm chứng xem lời bọn họ nói có đúng không?" Lý Tùng hỏi.
"Lời chúng nói đều là thật." Lư Đình Ý đáp.
Lư Đình Ý ở trong triều nổi tiếng là ông già bảo thủ, mấy năm qua cũng không tính là thân cận với Lý Trạm.
Hiển nhiên lời nói của ông ấy rất có sức thuyết phục.
"Chỉ là chuyện trẻ con chơi đùa không có gì nghiêm trọng, lại đem đến trước mặt trẫm tố cáo, đúng là chuyện bé xé ra to." Lý Tùng nhướng mày, nhìn Vĩnh Hưng hầu, rồi nói: "Nhưng nếu đã nháo đến trước mặt trẫm, trẫm cũng không bỏ qua, cho nên…"
Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua tiểu thế tử và Kỷ Trạch, nói: "Vĩnh Hưng hầu thế tử hành vi vượt quá khuôn phép, có thất lễ quân tử... Trẫm nhớ trước đó vài ngày Lễ bộ có một Thị lang mới tấn chức có viết một bài "Luận quân tử chi lễ", trẫm đọc xong cảm thấy rất hữu ích, vậy phạt Vĩnh Hưng hầu thế tử chép bài này mười lần đi."
Triều thần ở đây, phàm là người thích đọc sách đều biết bài văn này, chỉ vì bài văn này ẩn ý thâm thuý tối nghĩa, lúc vừa ra mắt đã gây ra nhiều tranh cãi giữa các văn nhân. Có người cảm thấy văn chương này tinh thâm ảo diệu, có người thì cảm thấy trong đó có quá nhiều từ lạ, tối nghĩa khó hiểu, có vẻ như đang khoe khoang.
Lý Tùng bảo Vĩnh Hưng hầu thế tử chép mười lần, đứa nhỏ này e là phải sầu khóc mấy ngày. Nhưng hai cha con này đều không phải là người thích đọc sách, trước giờ chưa từng nghe nói đến bài văn này, chỉ cho là tác phẩm của văn nhân nào đó, không mảy may nghi ngờ. Vĩnh Hưng hầu thậm chí cảm thấy trách phạt này rất nhẹ, còn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng triều thần đều hiểu rõ chân tướng, nhưng cũng không có ai hảo tâm nhắc nhở Vĩnh Hưng hầu, đơn giản là vì người trong triều đình không ưa ông ta, với lại chuyện hôm nay là một tay hắn gây ra, cho nên ai cũng háo hức xem kịch vui.
Lý Tùng nói xong lại nhìn về phía Kỷ Trạch nói: "Kỷ Trạch tuổi còn nhỏ, bị người mạo phạm nên không giữ được bình tĩnh, vốn nên dùng lời nói khuyên nhủ nhưng lại dùng vũ lực, suýt nữa làm người khác bị thương, còn nháo lên tới triều đình, thực sự là làm trẫm không vui." Lời này của hắn rõ ràng là chỉ trích Kỷ Trạch, nhưng người sáng suốt đều biết là đang trách cứ Vĩnh Hưng hầu.
Giọng điệu của Lý Tùng lúc nói có phần lạnh lùng nghiêm nghị, tuy chỉ là thiếu niên, nhưng bây giờ đã có khí thế của đế vương.
Kỷ Trạch nghe vậy liền dập đầu, nói: "Làm bệ hạ không vui, Kỷ Trạch trong lòng sợ hãi, nguyện chịu trách phạt."
"Phạt ngươi diện bích ba ngày, tự mình suy ngẫm, tránh để lần sau gặp người vô lễ, lại không kiềm chế được mà ra tay." Lý Tùng nói.
Kỷ Trạch gật đầu đồng ý, thái độ vô cùng khiêm tốn lễ độ.
Các triều thần đối với xử trí này không có dị nghị, thậm chí trong lòng đều nghĩ, thật là cha nào con nấy, hai cha con này không ai kém ai. Trong mắt triều thần, tiểu thế tử nhà Vĩnh Hưng hầu, chưa nói đến dung mạo, chỉ riêng cái thần thái đã khiến người ta không ưa. Đặc biệt là khi đứng cạnh Kỷ Trạch với thái độ khiêm tốn đúng mực, lại càng lộ rõ sự kém cỏi, giống hệt như Vĩnh Hưng hầu từ cùng một khuôn đúc ra.
Chuyện này rõ ràng là con trai Vĩnh Hưng hầu nhéo mặt con trai Nhiếp chính vương, người ta không tính sổ ngươi thì thôi, ngươi còn có mặt mũi đến cáo trạng. Tội nghiệp Kỷ Trạch, chỉ là nhịn không được động thủ, cũng không đánh người bị thương, còn bị trách phạt diện bích hối lỗi.
Việc này đến đây xem như là kết thúc.
Sau khi bãi triều, Lý Tùng có chút đắc ý, tiến về phía Lý Trạm, muốn được nghe khen ngợi.
Lý Trạm trầm ngâm một lát, đánh giá: "Đạt tiêu chuẩn."
"Còn cách nào tốt hơn sao?" Lý Tùng hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ rồi nói: "Nuôi mà không dạy là lỗi của phụ thân, ngươi nên trách phạt cả Vĩnh Hưng hầu và bổn vương, lập uy trước mặt triều thần. Hôm nay có cơ hội tốt để giáo huấn Vĩnh Hưng hầu, đáng tiếc con không nắm chặt."
Lý Tùng nghe vậy sắc mặt buồn bã, từ trong lời nói của Lý Trạm nghe ra được ý khác.
Một năm qua, Lý Trạm không biết vô tình hay cố ý giao cho hắn xử lý rất nhiều chuyện quan trọng.
Lý Tùng có thể cảm giác được, Lý Trạm đang giục hắn trưởng thành.
Lý Trạm nói như vậy, thay vì nói là để cho Lý Tùng lập uy, không bằng nói là nhân cơ hội gửi một tín hiệu cho các triều thần. Nếu Lý Tùng dám trách phạt cả Lý Trạm, điều đó có nghĩa là Lý Trạm không còn độc tôn trên triều đình nữa.
"Thúc đã nói, trước 15 tuổi sẽ không ép trẫm thân chính." Lý Tùng nói.
"Ta không ép buộc, nhưng muốn con thích ứng trước." Lý Trạm nói.
Lý Tùng nghe vậy thoáng thở phào, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Hiện giờ hắn đã dần dần học được cách làm một quân vương, nhưng lại không muốn đối mặt với sự cô độc kia quá sớm.
Hắn biết, một khi hắn thân chính, Lý Trạm sẽ không ở lại trong cung nữa. Hai năm qua, Lý Trạm đã biến tâm phúc của mình thành người của Lý Tùng, Lý Tùng biết, đối phương đã sớm vội vã muốn rời khỏi triều đình.
Ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng Lý Tùng lại không khỏi có chút sợ hãi.
Hắn không sợ âm mưu sóng gió trên triều đình, hắn sợ rằng sau này không còn ai đứng chung với mình.
Dưới triều tất cả đều là thần tử, một mình hắn ngồi trên vị trí kia, ngay cả một người chia sẻ cũng không có.
[10 tuổi và 15 tuổi – Thân chính]
Từng ngày trôi qua, hai năm như chớp mắt.
Trong hai năm này, Kỷ Trạch ở Cung thục như cá gặp nước, kết giao không ít con cháu huân quý.
Tính tình hắn hoạt bát, không điềm đạm như Kỷ Khinh Châu, cũng không lạnh lùng như Lý Trạm, biết cách đối xử với người khác. Con cháu huân quý trong Cung thục, vốn nghĩ rằng hắn là nhi tử của Lý Trạm, nhất định sẽ hống hách khó ở chung, về sau lại phát hiện hắn cũng không tự cao tự đại, thỉnh thoảng ngang ngược một chút nhưng cũng không có ác ý, lại có chút ngây thơ của trẻ con.
Một năm qua, Kỷ Trạch đi lại ở trong cung nhiều hơn một chút.
Nó thường kể những chuyện lý thú ở Cung thục cho Lý Tùng nghe, Lý Tùng rất thích nghe nó nói chuyện, nhưng đôi khi vừa nghe vừa xuất thần.
Kỷ Trạch không phải là người tinh tế, so với Lý Tùng mà nói gần như có chút thô lỗ.
Cho nên không phải lúc nào nó cũng có thể đoán ra tâm sự của Lý Tùng.
Nhất là hai năm vừa qua Lý Tùng càng trưởng thành, hỉ nộ càng không lộ ra mặt.
Chỉ cần hắn muốn che giấu tâm sự, có khi ngay cả Lý Trạm cũng không đoán được.
"Phụ vương nói đợi tháng sau, sau khi huynh thân chính, sẽ dẫn ta và phụ thân đi Tây Bắc chơi." Kỷ Trạch vẻ mặt hưng phấn nói với Lý Tùng nói: "Đáng tiếc huynh không đi được, nhưng mà khi tới nơi đệ sẽ viết thư cho huynh, gặp chuyện thú vị đều sẽ kể cho huynh biết."
Lý Tùng cười nhạt, hỏi: "Ở bao lâu?"
"Phụ vương không nói, nhưng phụ thân nói bão cát ở Tây Bắc rất lớn, sợ ta còn nhỏ ở lâu chịu không nổi, có lẽ một hai tháng sẽ trở về." Kỷ Trạch lại nói: "Đệ nghe người ta nói, cảnh sắc Giang Nam là đẹp nhất, đệ còn định sau khi đi Tây Bắc xong, tốt nhất là đến Giang Nam ở lâu một thời gian, nghe nói nơi đó mùa đông không có tuyết rơi đâu."
Lý Tùng gật đầu: "Cũng được, chỉ là lúc sinh nhật đệ, trẫm không thể cùng đệ đắp người tuyết."
Kỷ Trạch nghe vậy ngẩn ra, vẻ hưng phấn liền phai nhạt, một lúc lâu sau mới nói: "Hoàng huynh, nếu huynh không làm hoàng đế thì tốt rồi."
Kỷ Trạch trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, Lý Tùng thấy thế đưa tay nhéo mặt nó.
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, nụ cười mang theo chua xót.
Kỷ Trạch từ nhỏ lớn lên cùng Lý Tùng, sớm đã coi đối phương như anh em ruột.
Đã là người một nhà, đi đâu cũng không nên tách rời nhau, nhưng bây giờ bọn họ muốn đi, lại không thể dẫn Lý Tùng theo.
Đơn giản là vì Lý Tùng là vua của một nước, trên vai gánh vác toàn bộ thiên hạ.
"Phụ thân, cha nói xem khi nào hoàng huynh mới có thể cùng chúng ta rời khỏi kinh thành?" Sau khi Kỷ Trạch về vương phủ liền hỏi Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu bật cười, nói: "Có lẽ... Chờ sau này hắn có hài tử, có thể thay hắn gánh vác trọng trách này."
"Giống như phụ vương bây giờ sao? Hoàng huynh thân chính cho nên phụ vương mới có thể đi ra ngoài chơi cùng chúng ta?" Kỷ Trạch hỏi.
Kỷ Khinh Châu gật đầu, Kỷ Trạch lại hỏi: "Vậy trước kia phụ vương không muốn đi sao?"
"Hắn đi rồi thì hoàng huynh con phải làm sao?" Kỷ Khinh Châu bật cười nói.
Kỷ Trạch nghe vậy có chút buồn bực, lại hỏi: "Vậy hoàng huynh có thể đi không?"
"Nếu hắn đi mất, Đại Du sẽ đại loạn, thiên hạ này loạn, sẽ có rất nhiều huynh đệ giống hai con bị chia lìa, có người phải đi đánh trận, có người sẽ chết vì chiến loạn..." Kỷ Khinh Châu nói: "Năm đó phụ vương con không bỏ đi, hoàng huynh con tất nhiên cũng sẽ không bỏ đi."
Kỷ Trạch cái hiểu cái không gật đầu, thầm nghĩ may mắn phụ vương không phải hoàng đế.
Nhưng hoàng huynh bị nhốt trong hoàng thành, nghĩ đến việc này trong lòng liền khó chịu.
Không lâu sau, Lý Tùng thân chính.
Sau 10 năm phò tá Lý Tùng, Lý Trạm cuối cùng đã tước bỏ danh hiệu Nhiếp chính vương.
Nửa tháng sau, Lý Trạm mang theo gia quyến bắt đầu chuyến du lịch đã lên kế hoạch từ 10 năm trước.
Hôm nay, khi Lý Tùng lên triều, bên cạnh không còn ai để nương tựa, điều này khiến hắn cảm thấy lạc lõng bàng hoàng.
Hắn đã sớm học được cách làm một hoàng đế, nhưng vẫn chưa học được cách trở thành một kẻ cô độc.
Sau khi bãi triều, ở hậu điện, Lý Tùng cởi long bào, mặc trung y ngồi trên giường, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải.
Nhưng ngoài sự buồn khổ thì trong lòng ít nhiều vẫn có chút vui mừng, vì hắn biết, cả nhà Lý Trạm những năm qua ở lại kinh thành đều là vì hắn. Nếu không phải vậy, thì hắn đã là một người cô đơn từ 10 năm trước.
Lý Tùng khịt mũi, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Ngự thư phòng còn một đống công văn chờ hắn xử lý, hắn thậm chí còn không có thời gian ngồi ở đây buồn bã.
Nhưng mà vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ ở sau bình phong.
"Là ai ở đó?" Lý Tùng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, sau bình phong lú ra một cái đầu nhỏ.
Lý Tùng thấy thế mừng rỡ, bước tới bế người lên xoay mấy vòng mới dừng lại.
"Ha ha ha ha, hoàng huynh, huynh làm ta khó chịu!" Kỷ Trạch mỉm cười phàn nàn.
Lúc này Lý Tùng mới buông nó ra, hỏi: "Không phải hôm nay cả nhà đệ đã đi rồi sao?"
"Phụ thân nói bão cát Tây Bắc quá lớn, sợ ta bị thổi bay, bảo ta chờ hắn cùng phụ vương quay về rồi sẽ dẫn ta xuống Giang Nam." Kỷ Trạch cười hì hì nói: "Kỳ thật ta biết phụ vương cho rằng ta là chướng ngại vật, hì hì."
Lý Tùng nghe vậy cười ha ha, nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Kỷ Trạch bị hắn nhéo, giả vờ đau đớn, lẩm bẩm: "Đệ đã 10 tuổi rồi, hoàng huynh không thể véo mặt như thế này nữa, giống như con nít vậy."
"Lúc trẫm 10 tuổi, hoàng thúc và Châu Châu cũng nhéo trẫm như vậy!" Lý Tùng nói.
"Phụ vương và phụ thân là người lớn!" Kỷ Trạch cười nói.
"Trẫm cũng là người lớn."
"Huynh không phải, thành thân mới được coi là người lớn."
"Đệ cũng biết không ít ha..."
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười đùa của hai huynh đệ ở hậu điện không ngừng vang lên, tạo thêm chút ấm áp cho điện Kim Loan lạnh lẽo.